Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ Nhất Chiêu: Giả Vờ Đáng Thương!

Tiểu thuyết gốc · 1559 chữ

Chuyến đi Yến Hải bởi vì bị tai nạn phải dời lại, Bạch Du Ngư lại phải tham gia cái bữa tiệc của các thế gia nên lại phải mua vé máy bay khác

Hôm nay hắn dẫn theo Lạc Vân cùng Mạn Nhu đi tham gia tiệc, Bạch Tiểu Nguyệt ngồi trên người hắn dựa vào người hắn làm biếng ngủ mất tiêu. Mà cái người lớn này cũng nằm ngủ khò khò ngon lành

Mạn Nhu vén tóc hắn qua một bên, cười nhẹ hôn lên má hắn

Lạc Vân ngồi bên cạnh nhìn hỗ động có chút ghen tị "Hai người làm thế nào mà quen được vậy?"

Mạn Nhu quay sang nhìn Lạc Vân, nhếch mép "nhìn cô lúc trên đảo có lẽ đã biết trước chúng tôi. Nhưng tôi có trí nhớ khá tốt, gặp cô liền có thể nhớ nhưng không có. Vậy thì chỉ có khả năng là Đại Ngư tiếng lòng cô cũng có thể nghe phải không?"

"Cô có thể nói về nó sao?" Lạc Vân kinh ngạc, bởi vì không thể hành động liên quan đến tiếng lòng của Đại Ngư nên nàng không có cách nào giao thiệp với mấy cái nữ nhân này bình thường được

"Ừ, chỉ cần đợi Đại Ngư ngủ thật say thì cấm chế sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta bao nhiêu" Mạn Nhu đắp một cái chăn màu hường cánh sen lên cho hắn

Đến đây chắc ai cũng đoán được người tặng cái quần đùi màu hường ở chương trước là ai rồi nhỉ?

Lạc Vân gật đầu "hiểu rồi"

"Quay lại chủ đề cũ nào. Tôi gặp Đại Ngư khi ở Canada, lúc đó chúng tôi còn khá nhỏ, Đại Ngư khoảng 6 tuổi, tôi lớn hơn khoảng 1 tuổi đi?" Mạn Nhu cười như đặt câu hỏi cho Lạc Vân

Nữ nhân ai làm sao lại thích đề cập tới tuổi chứ?

Đại Ngư đi vòng quanh vườn thú Toronto, cha mẹ đều đi tình tứ cả rồi còn hắn thì ghét việc ăn cẩu lương nên né sớm cho chắc

Hắn cầm theo cái ví bên trong có ba cái thẻ đen cùng một vạn tiền mặt đi mua đồ ăn vừa ngắm vừa ăn

Bỗng nhiên ánh mắt va phải một tiểu nữ hài ôm gối ngồi ở trong góc khuất khó nhìn, Đại Ngư lúc này không biết gì tiến về phía trước đem bịch thức ăn để xuống đất quỳ một chân nhìn tiểu nữ hài "cậu làm sao lại khóc vậy?"

Tiểu nữ hài ngước lên, đôi mắt đỏ hoe, chảy ra dòng nước nóng bỏng. Không đành lòng để tiểu nữ hài khóc thảm như vậy, hắn đưa tay lau đi nước mắt của nàng "đừng khóc mà, ta... ta có đồ ăn, ngươi đói có thể ăn... ta... ta... ngươi đừng khóc..."

Đại Ngư không giỏi dỗ dành con gái, hắn nhìn thấy tiểu nữ hài khóc cũng rưng rưng nước mắt muốn khóc theo nhưng vẫn giỏi mà nhịn lại. Hắn đem khuôn mặt ửng hồng sắp khóc của mình áp vào tay của tiểu nữ hài "ta là cái bánh bao cao su, ngươi... ngươi có thể nhéo ta..."

Tiểu nữ hài bị hành động này dọa đứng hình, sau đó theo cảm giác trên tay nhéo nhẹ má hắn, gia tăng lực đạo rồi mãi chơi với má hắn mà quên đi việc khóc

Đại Ngư ngồi đó chịu trận, hắn với tay lấy bịch thức ăn tìm được một cây bánh nhỏ đem đưa cho tiểu nữ hài

Bình thường dù có là ai hắn cũng sẽ không nhường cho, bây giờ chỉ là tiểu nữ hài không quen Đại Ngư lại sẵn sàng hy sinh như vậy. Cả hắn cũng không hiểu được nữa

Thấy tiểu nữ hài ăn đến quên khóc, hắn mới đứng dậy quơ quào tay chân, ai ngờ chưa kịp làm gì thì tiểu nữ hài đã giữ áo hắn lại mếu máo nhìn hắn "đừng đi mà..."

Giọng tiểu nữ hài dường như dính nãi khiến hắn cảm thấy rất sung sướng cùng ngon miệng (?), Đại Ngư đem mấy cây bánh trong bịch đều đem nhét vào tay nàng sau đó ngồi bên cạnh nàng lấy hộp mì Ý ra ăn

Trên tay bánh không còn thơm, tiểu nữ hài nhìn qua hắn thèm thuồng không thôi

[Thèm? Lão tử không cho ngươi ăn!]

Bên tai vang lên tiếng của hắn, tiểu nữ hài ủy khuất đến khóc lần nữa. Đại Ngư hoảng loạn đem hộp mì đặt xuống quay sang ôm lấy tiểu nữ hài dỗ dành

"ta... ta muốn ăn mì..."

Tiểu nữ hài âm thanh rột rột cồn cào kêu lên, Đại Ngư thấy vậy liền đem hộp mì đưa qua cho nàng, lấy khăn giấy lau khuôn mặt mèo mướp của nàng "Khóc xấu quá đi, xấu vậy sau này ai thèm lấy"

Tiểu nữ hài tức giận trừng mắt hắn, Đại Ngư giống như không thấy lau tay cho nàng vừa nói "được rồi được rồi, đừng khóc... trời có sập thì tôi chịu trận lấy cho... đừng khóc nữa..."

m thanh tiểu nam hài không lớn nhưng lại đầy kiên định, tiểu nữ hài bĩu môi không chấp nhận "trời sập chưa đủ... còn tôi bị đánh, tôi bị ăn hiếp, bị té...."

Tiểu nữ hài liệt kê những trường hợp mình bị thương ra, Đại Ngư cũng cực kỳ tuân thủ mà gật đầu tự nhớ trong đầu không sót chữ nào. Sau đó hai đứa trẻ cùng nắm tay nhau đi chơi trong khu vườn Toronto

"Cuộc gặp gỡ của hai người cũng khá..." Lạc Vân không biết nói gì đây, lúc đầu còn thấy khá bình thường nhưng tại sao còn về sau thì câu từ của hai đứa trẻ lại không giống ai đứa trẻ?

Bộ hai người là Ku-Shi và Ai-Hai biến thành hả?

Mạn Nhu nhìn hắn cười nhẹ "tuy là nghe ngốc thật nhưng Đại Ngư lúc nhỏ đã cùng ta thân nhau, đến khi gia đình hai bên có chuyện mới tách nhau ra"

"Điều này không làm ta tức giận bằng việc quay đi quay lại Đại Ngư hẹn hò với nữ nhân khác còn bị hiểu lầm phải chia tay" Mạn Nhu hừ lạnh, nữ nhân không hiểu chuyện này nàng không muốn tiếp xúc chút nào

"là ai?" Lạc Vân cũng nhịn không được tức giận, Đại Ngư ngoan như vậy làm sao có thể ở phía sau làm chuyện bậy

Hắn dám sao?

Đương nhiên là không!

Dù sao tên này biết mình hoa tâm đương nhiên cũng cật lực tránh những mối phiền phức làm sao có thể dính dáng để chuyện ngoại tình được?

Với khả năng của hắn dấu được bao lâu? Dấu được một ngày đã quá tốt rồi

"ưm... ba ba..." Bạch Tiểu Nguyệt cảm thấy xe dừng liền mơ mơ màng màng tỉnh rồi, nàng nhìn quanh thấy có hai cái mỹ nữ ngồi chung xe liền bĩu môi "Xấu xa! Đừng hòng cướp ba ba của tôi!"

Bị hài tử dọa nạt bất ngờ, hai nàng cũng giật mình, đây là cái gì, hai nàng rõ ràng không có làm gì mà?

Nghe tiểu bảo bảo của mình lớn tiếng, Bạch Du Ngư liền mở mắt ôm nàng "đừng đừng mắng, đau họng đấy. Ai bắt nạt ngươi?"

"Là hai cái tỷ tỷ này động thủ với ta... ba ba oa oa oa..." Bạch Tiểu Nguyệt giở trò khóc lóc, Bạch Du Ngư thương thì thương nhưng hắn cũng biết lão bà không thể nào động thủ với Bạch Tiểu Nguyệt được

Hắn đành không nói gì dỗ dành bảo bảo, mà chuyện này hắn cũng đưa ám hiệu với đôi mắt cong lên như trăng khuyết bảo không sao đâu

Ba người xuống xe, trên tay có một tiểu bảo bảo đi vào bữa tiệc. Một cái nam nhân vừa thấy hắn liền cười chào đón "Bạch thiếu~"

"Lưu tổng, ngài tốt" Bạch Du Ngư đưa tay chào hỏi với Lưu tông, trong lòng lại thầm thổ tào

[Cứu mạng a, lão tử thích nữ nhân, lão tử không muốn bị bẻ cong đâu!]

[Lão bà cứu ta, ta sợ quá hic hic hic!]

[Nắm thì nắm, ngươi sờ làm cái gì. Hu hu hu!]

Mạn Nhu đen mặt đoạt tay hắn lại, không hài lòng nhìn hắn "ai cho ngươi động chạm vào người khác, ngươi biết ta không thích mà!"

"Đại Ngư, ngươi quên mất luật trong nhà sao?" Lạc Vân đem lỗ tai hắn kéo nhẹ ra hiệu, Đại Ngư thông minh nhanh chóng nắm bắt gật đầu "xin lỗi lão bà, ta không phải có ý đó..."

"Được rồi, bắt tay xong rồi chứ gì. Đi thôi" Mạn Nhu hừ lạnh nhìn Lưu tổng kéo hắn đi, Lạc Vân cũng đem một bên tay của hắn khóa lên kéo đi về phía trước

Lưu tổng nhìn hắn liếm môi thèm thuồng vẫn không dừng

Bạch Du Ngư được kéo đi mới thở phào "hu hu, lão bà, hắn hảo đáng sợ~"

Để mách lẻo với lão bà trước tiên cần thực hiện làm nũng công pháp

Công pháp độc nhất nhất chiêu: giả bộ sợ hãi cầu sự đáng thương!

Bạn đang đọc Phản Phái: Nữ Chủ Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Hoa Nam sáng tác bởi Luxueni666
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luxueni666
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.