Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc Nguyệt Nương

Tiểu thuyết gốc · 4922 chữ

Tô Hà Thành là nơi phồn vinh nhất Trung Nguyên,Trường Bạch Tiên Môn là Đại Phái đứng đầu Lục Đại Phái ,Môn phái có Tu Nhân đắc đạo phi thăng lên Tiên Giới nhiều nhất, có môn đồ và khách Khanh mang linh đan cấp Hoàng Kim đông nhất.Vì thế mỗi một mùa thi tuyển đệ tử vào môn phái có đến cả ngàn thí sinh dự tuyển,nhưng với thử thách quá cao,phần lớn những thí sinh không có căn cơ võ học đều bị loại khỏi cuộc thi, những thí sinh xuất thân từ Tán Tiên cũng không chắc vượt qua vòng thi đấu linh loại trực tiếp đối thủ,vì vậy sau mỗi đợt thi tuyển chỉ thu vào khoảng mấy chục đệ tử nhập môn,và các đệ tử này đa phần là cao thủ,linh đan cũng là cấp Đồng Kim.Nhưng cũng có một số đệ tử không cần vượt qua kỳ thi tuyển vẫn có thể trở thành đệ tử của Trường Bạch Tiên Môn nếu như Trưởng Lão cai quản Điện trong Trường Bạch Tiên Môn trực tiếp chịu nhận người đó làm đệ tử,trường hợp này rất hiếm gặp.

Trên đường trở về Tô Hà Thành,vì đa phần các đệ tử đều bị thương cho nên Cố Chánh Phương chọn cách đi bộ thay vì ngự kiếm vì Y sợ sư đệ muội của mình tổn hao linh lực ,lại xảy ra chuyện không hay khi bay trên không trung.Lý Tự Nhiên vì gây được hảo cảm với Lâm Ngạn Hữu nên lúc nào Hắn cũng đi sát bên Y để tìm hiểu về Dương Thiên Hạo.

-Lâm huynh ,Lâm huynh ta nghe thiên hạ đồn rằng Sư Tôn của mọi người Dương Thiên Hạo trưởng lão dung mạo rất là tuấn mỹ phải không,Y có đẹp hơn Cố huynh không?

Lâm Ngạn Hữu vẻ mặt hãnh diện khi nói về Sư Tôn của mình

-Sư Tôn của ta được mệnh danh là đệ nhất mỹ nam Tô Hà đương nhiên dung mạo thoát tục rồi,ta nói cho ngươi biết lúc Sư Tôn của ta mặc thường phục trông Người rất anh kiệt tuấn tú,chẳng những làm cho các nữ nhân điêu đứng kể cả nam nhân cũng ngẩn ngơ...phải nói là Thần Tiên giáng thế đấy!So sánh với Cố sư huynh thì Người có phần hơn hẳn,bất kể là khí phách hay độ quyến rũ.

Lý Tự Nhiên mỉm cười,mắt ngập tràn hình ảnh bức hoạ chân dung mà Hắn đã vẽ Dương Thiên Hạo.

-"Idol của ta ,đương nhiên là đẹp rồi!ôi chu choa ... không biết người thật sẽ đẹp đến mức nào a...siêu mẫu,nam vương...hay Đại Thần...".

Trong khi đầu óc của Lý Tự Nhiên mơ mộng trôi dạt thì bất chợt khuôn mặt lạnh băng,đôi mắt sát thủ của Dương Hạo xuất hiện làm cho Lý Tự Nhiên giật thót,trở về hiện thực.

-Ối mẹ ơi...hừ...sợ mất cả hồn...sao sao mình lại nghĩ đến tên Tổng tài chết tiệt đó nhỉ, xì...đúng là một trời một vực... người là nam thần,kẻ là sát thủ...đúng chính là sát thủ máu lạnh...ừm.

A Khương đi gần cũng ngạc nhiên hỏi

-A Nhiên ngươi đã từng gặp Dương trưởng lão sao?Sao lại cứ hỏi về ông ấy vậy hả?

-Ể!Dương Thiên Hạo trưởng lão năm nay chỉ vừa mới hai mươi lăm tuổi thôi...ngươi chớ gọi Y là ông này ông kia chứ...Y sẽ là Sư Tôn của chúng ta đương nhiên là ta muốn biết thật nhiều về Y rồi...Ngươi đó sau này hãy chú tâm vào luyện kiếm thuật sẽ có thành tựu lớn ,luyện chú thuật khó mà thăng cấp linh đan nha...

"Ta chỉ muốn tốt cho ngươi thôi...tà chú sẽ hủy hoại ngươi".

A Khương khó hiểu gãi đầu nói

-A Nhiên ngươi lo xa quá rồi a...ta còn chưa chắc sẽ được Dương trưởng lão nhận làm đệ tử à,luyện kiếm luyện chú thuật gì hả... võ công còn không biết đây này.

-Tin ta đi ta đã nói chúng vào được Trường Bạch Tiên Môn là sẽ vào được đừng lo...Lâm huynh ,Lâm huynh cho ta hỏi...

Lý Tự Nhiên lại chạy theo Lâm Ngạn Hữu nói tiếp,A Khương đi phía sau nhếch nhẹ khoé miệng nhìn Hắn.

-"Ngươi biết,ta cũng biết".

A Minh nhìn thấy Lý Tự Nhiên cứ đeo bám theo Lâm Ngạn Hữu cũng thấy bực giùm cho Y.

-Cái tên tiểu tử Lý Tự Nhiên này sao phiền phức đến như vậy a...suốt đường đi chỉ nghe tiếng của Hắn thôi à...

A Hảo nói

-Hắn bề ngoài có chút nhếch nhác nhưng tính tình hoạt bát hoà đồng,dù sao Hắn cũng đã ra tay giúp đỡ chúng ta thu phục Quỷ Tân Lang,huynh đừng cằn nhằn nữa.

-Ta chỉ cảm thấy Hắn phiền thôi à...

Tiểu Liên nói

-Huynh ấy có chút linh lực,đã kết linh hạch chắc sẽ dễ dàng thông qua khảo sát võ công của Sư Tôn .

Nhậm Nhã nói

-Theo tỷ nghĩ Sư Tôn sẽ nể tình của Cố sư huynh và Lâm sư huynh đề cử mà nhận Hắn và vị bằng hữu kia vào Linh Quang Điện để sai vặt,chứ không thể làm đệ tử thân truyền của Người đâu...có phải không Đại sư huynh?

Cố Chánh Phương liếc nhìn Lý Tự Nhiên và A Khương,sau đó nói

-Tên tiểu tử A Nhiên kia huynh thấy Hắn không tầm thường,có khả năng làm đệ tử đích truyền của Sư Tôn...còn tên tiểu tử còn lại trông có vẻ ốm yếu sẽ không có khả năng .

Trời tối,vì là con đường núi xen rừng rậm ngoại vi Tô Hà Thành cho nên không có nhà dân hay quán trọ chỉ có một ngôi miếu đã bỏ hoang,nên cả nhóm người quyết định vào nghỉ ngơi tại đây.Cố Chánh Phương quay sang nói

-Ở đây tuy gần với Tô Hà Thành,nhưng cũng là rừng rậm hoang vắng,có thú dữ và tiểu yêu, vì giữ an toàn cho mọi người,ta nghĩ nên chia nhau canh gác,các sư đệ chia nhau canh gác mỗi người hai canh giờ ,đến khi trời hừng sáng chúng ta sẽ vào thành.

-Dạ!

Lâm Ngạn Hữu canh gác phiên đầu nên Y ra sân ngồi ,tựa lưng vào cửa lớn quan sát động tĩnh xung quanh,vừa đặt mông ngồi xuống thì Lý Tự Nhiên đã kề mặt sát bên,khiến cho trái tim Y muốn vọt lên cổ họng.

-Lâm huynh cho ta hỏi...

-Á tổ tiên ơi...trời ơi là trời...sao ngươi cứ đột ngột xuất hiện như vậy hả?ngươi không đi ngủ đi còn muốn hỏi gì nữa?

-Ậy...ta chỉ lo cho huynh canh gác mệt mỏi ngủ quên nên cố tình ra đây nói chuyện với huynh cho huynh đỡ buồn mà...

-Ngươi đừng phiền ta là ta vui rồi...

-Hi hi hi Lâm huynh vui tính thật...ta chỉ muốn hỏi về Sư Tôn của huynh Dương trưởng lão,có phải Người rất thích uống trà bạch đông qua (bí đao),thích ăn bánh đậu xanh và thường ngồi thổi sáo trúc ở dưới tán cây hoa bằng lăng sau hậu viện Linh Quang đúng không?

-Không!

Lý Tự Nhiên chớp chớp mắt vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Lâm Ngạn Hữu

-Sao cơ?

-Ngươi hỏi nhiều về Sư Tôn của ta làm gì,ngươi có ý đồ gì hả?

-Ôi... chẳng qua là ta sắp bái Y làm Sư Tôn cho nên ta muốn xác định rõ những lời đồn về Y có đúng hay không,để tránh làm trái ý của Y.

-Hừm...ngươi thật lắm trò ...mà ta khuyên ngươi chớ có suy nghĩ lấy lòng của Sư Tôn ta,hay nịnh nọt tăng bốc Người kẻo chuốc họa vào thân...Sư Tôn rất ghét những kẻ mưu mô,xảo trá...giống như ngươi vậy.

-Gì,gì chứ...ta mưu mô xảo trá khi nào chứ?

-Ta sẽ...

-Soạt...soạt...

Hàng loạt tiếng lạo xạo từ trong đám cỏ cây xung quanh ngôi miếu vang lên khiến cho Lâm Ngạn Hữu và Lý Tự Nhiên dừng nói chuyện,đưa mắt hướng ra ngoài xa xa trong bóng đêm u tịch.

-Réc...

-Con gì kêu thế?

Từ trong bóng tối bổng dưng chạy ra một con nhện khổng lồ với chín cái đầu tròn lụi ,trơn láng,to như quả dưa hấu ,mỗi cái đầu đều có một mắt ,miệng của bọn chúng phun ra tơ trắng định cuốn cả hai vào.

-Á!Nhện chín đầu...

Lâm Ngạn Hữu nhanh tay triệu hồi kiếm chặt đứt và tung chưởng đánh trả.

-Yaa...sao lại có thứ yêu quái này xuất hiện ở đây chứ?

-Ầm ầm...

Lý Tự Nhiên còn bất ngờ hơn Lâm Ngạn Hữu,vì Hắn chính là tác giả đã vẽ ra cái thứ gớm ghiếc này.

"-Ôi là Nhện Chín Đầu...thú cưng của Nguyệt Y Thần...lại đến nữa sao?Hay đây mới là tình tiết se duyên a..."

Lúc này bên trong miếu Cố Chánh Phương cũng đã tỉnh giấc vì tiếng đánh nhau ngoài cửa,Y gọi mọi người thức dậy .

-Xảy ra chuyện rồi,mọi người dậy đi.

A Khương nhanh miệng nói

-Có khi nào cô nương Tà Giáo kia quay lại trả thù hay không?

Cố Chánh Phương đảo mắt nhanh một cái rồi chạy ra bên ngoài.

Lâm Ngạn Hữu đánh nhau với con Nhện Chín Đầu khi Y gần thu phục được nó thì có tiếng huýt sáo vang lên đồng lúc có một đôi song đao bán nguyệt bay vèo đến giải vây cho nó.

-Huýt!

Đôi song đao có linh tính chỉ đuổi đánh Lâm Ngạn Hữu,làm cho Y đánh trả không ngừng tay trong khi Lý Tự Nhiên thì đứng nơi ngưỡng cửa quan sát.

Con nhện rút lui về sau thì Nguyệt Y Thần cũng từ nơi rừng sâu bay đến đứng lên lưng của nó.Lý Tự Nhiên nhìn vào nàng mỉm cười

-"Ta đoán không sai mà."

Nguyệt Y Thần nhìn thấy Lý Tự Nhiên đứng nhìn mình cười nham nhở,trong lòng nàng thoáng chút rùng mình.

-"Tên tiểu tử thúi này,dám có ý nghĩ đen tối với ta sao?"

Lâm Ngạn Hữu không khống chế được những đòn tấn công mạnh bạo của Song Linh,Y bị nó chém vào bả vai một nhát ,đánh rơi cả kiếm xuống đất.

-Á...

Cố Chánh Phương từ trong phóng ra thanh kiếm phá giải chiêu thức của Song Linh,ngăn nó làm hại Lâm Ngạn Hữu,Nguyệt Y Thần vội thu lại Song Linh.

-Keng!

-Nguyệt cô nương!

Nguyệt Y Thần thoáng chút ngạc nhiên,mắt liếc nhìn Cố Chánh Phương

-Ngươi biết tên của ta sao?

Cố Chánh Phương nói

-Thánh Nữ của Hắc Nguyệt Giáo Nguyệt Y Thần có linh lực ,võ công cao cường,khắp Trung Nguyên ai mà không biết ,nhưng cũng đừng vì thế mà hành động ngông cuồng.

-Hừ...

Lý Tự Nhiên há hốc mồm liếc mắt nhìn Cố Chánh Phương.

-"Tiểu Nam Thần sao huynh không ngủ đi hả?ra đây phá đám vợ chồng người ta đánh nhau làm gì vậy ?Vợ của huynh là Nhậm Nhã kia mà...".

Nguyệt Y Thần ánh mắt rực lửa giận nói

-Ngông cuồng ư?Ta đã tạm tha mạng cho các ngươi,vậy mà các ngươi dám quay lại giết hại người của ta...là ai mới là kẻ ngông cuồng hả?

Cố Chánh Phương và Lâm Ngạn Hữu ngơ ngác nhìn nhau,Lý Tự Nhiên thì chạy đến đỡ lấy Lâm Ngạn Hữu nói

-Huynh không sao chứ,ôi trời bị thương rồi...Cái ả Yêu Nữ kia,lần trước bọn người Hắc Nguyệt Giáo các ngươi đánh đệ tử của Trường Bạch Tiên,ai cũng thương tích đầy thân,chạy về Tô Hà Thành tìm thuốc chữa còn không có thời gian,ai rảnh mà đi tìm các ngươi trả thù chứ,Ngươi có biết suy nghĩ hay không hả?đúng là Yêu Nữ!

Nguyệt Y Thần nhìn Lý Tự Nhiên với đôi mắt to tròn trân trối ,nghiến răng giận dữ.

-Tiểu tử thối dám mắng ta hả?hôm nay Bổn Cô nương sẽ xé xác ngươi ra,Tiểu Cửu lên!

Cố Chánh Phương tung ra một loạt lá bùa thanh tẩy giăng ngang cản bước của con nhện Tiểu Cửu,đồng thời nói

-Nguyệt cô nương xin bình tĩnh...

Con nhện chạm phải kết giới hoảng sợ lùi về sau không dám tiến đến,Nguyệt Y Thần múa song đao chuẩn bị phá bùa chú của Cố Chánh Phương

-Hừ...trò trẻ con...

Cố Chánh Phương nói

-Nguyệt cô nương dựa vào đâu mà luôn miệng khẳng định rằng chúng ta đã giết hại người của Hắc Nguyệt Giáo chứ?Từ lúc rời khỏi Trần Gia Thôn cho đến nay,chúng ta chưa hề gặp lại người của Hắc Nguyệt Giáo.

-Hừ...ngươi xem đây là cái gì?

Nguyệt Y Thần phóng cho Cố Chánh Phương một tấm thẻ bài bằng bạc,Y vội bắt lấy và xem xét.

-Lệnh bài của Trường Bạch Tiên Môn...tại sao cô nương lại có nó.?

Tấm thẻ bài có kích thước bằng bàn tay trẻ con,chất liệu bạc ,một mặt có khắc tên môn phái Trường Bạch Tiên ,mặt còn lại khắc hình đám mây uốn lượn là biểu tượng của Trường Bạch Tiên Môn,lệnh bài bằng bạc này chỉ phát cho những đệ tử có linh đan cấp Bạch Kim cả Cố Chánh Phương vẫn chưa có được.Lâm Ngạn Hữu vẻ mặt ngạc nhiên nói

-Đại sư huynh đây là lệnh bài của đệ tử Trường Bạch Tiên chúng ta...sao sao Ả lại có nó chứ?

Nguyệt Y Thần nói

-Đây chính là thứ mà tên hung thủ đã để lại sau khi giết chết bốn nữ hầu của ta.

Lý Tự Nhiên nói

-Ồ hèn chi chỉ có ngươi đến đây...

Vẻ mặt của Cố Chánh Phương có chút bất ổn,vội buông rơi tấm thẻ bài xuống đất ,đỡ lấy cổ tay ,nghiến răng nhìn Nguyệt Y Thần nói

-Yaaa...có độc...cô nương...

-Sư huynh...Yêu nữ ngươi thật là mưu mô...

Tuy rằng bạc có thể thử độc nhưng độc chú của Hắc Nguyệt Giáo thì miễn nhiễm với chất thử này,cho nên Nguyệt Y Thần đã lợi dụng đều đó hạ độc lên tấm thẻ bài.

Đám đệ muội cũng từ trong miếu chạy đến,mỗi người một câu lao nhao

-Cố sư huynh,Lâm sư huynh...a...hai người bị thương rồi...

-Sư huynh người bị trúng độc rồi...

Cố Chánh Phương điểm vài huyệt đạo trên cánh tay để ngăn độc phát tán.Y nói

-Đây quả thật là lệnh bài của Trường Bạch Tiên Môn nhưng người tấn công và giết hại nữ hầu của cô nương chưa chắc là đệ tử của Trường Bạch Tiên Môn,cô nương không nên vì một lệnh bài để lại mà quy tội cho chúng ta,lại còn hạ độc ta...

Lý Tự Nhiên chép miệng nói thầm

-"Ai bảo ngươi mê mẩn cô ta làm gì,tính cương trực ,cẩn thận trong mọi tình huống của ngươi biến đi đâu rồi hả?"

Nguyệt Y Thần cười khẩy nói

-Một câu không chắc chắn thì muốn chối hết tội à...Trường Bạch Tiên Môn các ngươi chẳng qua cũng chỉ có thế...đừng trách tại sao ta hạ độc ,đây chính là dùng đạo của người trả cho người.

-Ý của ta không phải chối bỏ trách nhiệm...mà hãy chờ chúng ta điều tra rõ sự việc...Ta hứa với cô nương sẽ tìm ra hung thủ...

-Hừ...bọn người danh môn chính phái các ngươi nói ra có khi nào giữ lời chứ?

Cố Chánh Phương nghiêm trọng nói

-Đây không phải là chuyện ân oán của riêng chúng ta nữa mà còn liên quan đến xung đột giữa Trường Bạch Tiên và Hắc Nguyệt Giáo,ta không hề nói suông,nếu kết quả điều tra ra không phải là người của Trường Bạch Tiên Môn chúng ta làm ra thì Nguyệt cô nương cũng phải có một lời nhận lỗi với ta.

Nguyệt Y Thần hạ đầu mài đảo mắt nhanh một cái rồi thu đao nói.

-Hừ...Xuyên Tâm độc trùng là thứ độc lợi hại nhất của Hắc Nguyệt Giáo,ngoài người của Giáo Phái Ta thì không ai biết cách hoá giải ,các ngươi đừng hòng giải trừ được nó.

Lâm Ngạn Hữu nắm tay thành quyền cố dần lại cơn thịnh nộ nói

-Yêu Nữ mau giao thuốc giải ra đây!

Nguyệt Y Thần nhếch mép cười khẩy

-Hừ Cố Chánh Phương đã bị trúng độc thử hỏi trong số các ngươi có ai là đối thủ của ta hả? dám mạnh miệng như thế sao, mau quỳ xuống mà xin tha mạng đi...

Nguyệt Y Thần động thủ,Song Linh vút bay liên tục tấn công, Cố Chánh Phương,Lâm Ngạn Hữu và các đệ tử của Trường Bạch Tiên đồng lúc đánh trả,nhưng vì độc trong người chưa được giải trừ cho nên Cố Chánh Phương không dám thi triển linh lực,chỉ dùng chiêu thức kiếm pháp, không thể đấu lại Nguyệt Y Thần, đám đệ muội thì bị Song đao chém thọ thương,mỗi người ngã một nơi đau đớn ôm vết thương.

-Á...

Lý Tự Nhiên cũng chạy loạn né tránh những đòn tấn công của Song Linh,Hắn lo lắng suy nghĩ

-"Cái con nhỏ khùng này , mình xây dựng tính cách của nó tàn nhẫn ,vô tình nhưng luôn tuân theo đạo nghĩa giang hồ,nên mới tạo ra tình huống rơi xuống Đáy Cốc Hắc Phong cùng với Lâm Ngạn Hữu,cho cả hai nảy sinh tình cảm và trở thành đôi uyên ương thoát ly môn phái,bỏ trốn khỏi Trung Nguyên xây dựng tổ ấm.Bây giờ cô ta điên cuồng như vậy xem chừng muốn giết sạch người ở đây rồi a,ôi nếu nam thứ,nam phụ ,nữ chính gì cũng chết ráo hết thì truyện của mình mới viết hai tập đã tạch rồi hả ?Ta còn chưa kịp nhìn thấy Đại Thần của ta nữa à... không không được,ai cũng không được phép sửa truyện của ông nhá!"

Lý Tự Nhiên dừng lại sử dụng linh lực ít ỏi của mình vận công vẽ chú tạo ra một đạo bùa bằng linh quang trắng.

-Hừ...dám chống lại tác giả hả?ông mới là chủ nhân của các người nhá... Khóa Linh...Nguyệt Y Thần...phong!

Vì mãi hăng say lo điều khiển Song Linh đánh Cố Chánh Phương và các đệ tử khác, Nguyệt Y Thần không chú ý đến Lý Tự Nhiên,nên khi nghe Hắn gọi tên của mình ,nàng hằn hộc quay sang đáp lời.

-Hừ ngươi dám gọi...ư...

Không nghe được tiếng gió rít nào chỉ thấy một màng linh khí trắng bay đến ập vào người,miệng của Nguyệt Y Thần đơ cứng,chân tay và sức lực toàn thân đã bị phong bế,nàng chỉ còn có thể chớp mắt và đảo mắt nhìn vào những người trước mặt , không thể nói, không thể động đậy,vẻ mặt lúng túng,suy nghĩ loạn lên.

-"Khốn kiếp...sao Hắn có thể phong ấn được ta chứ?Hắn còn chưa kết được linh đan...vô lý,vô lý...Hắn rốt cuộc là ai hả?"

Tiểu Cửu thấy chủ nhân bị tấn công,nó cũng hoảng vía chạy mất vào bóng tối trong rừng rậm.

Cố Chánh Phương nhìn thấy Nguyệt Y Thần bị Lý Tự Nhiên dùng chú thuật phong bế linh lực toàn thân và điểm huyệt đông cứng,Y vô cùng kinh ngạc,mắt nhìn vào Hắn không chớp

-"Đó đó không phải là Khóa Linh Chú hay sao?Là chú thuật dành cho người có cấp linh đan Bạch Kim trở lên mới mong dụng được,Tên tiểu tử này xuất thân không đơn giản,tại sao có thể dụng được chú thuật cao như vậy ?Hắn còn không có linh đan kia mà?Sao có thể phong bế một người có linh đan cấp Cận Bạch Kim như Nguyệt Y Thần chứ?"

Lâm Ngạn Hữu cũng vô cùng ngỡ ngàng nhìn Lý Tự Nhiên

-Ngươi lại dùng chú thuật gì vậy hả?sao sao ngươi có thể phong ấn nàng ta được vậy?Ngươi đừng có nói là chú thuật này ngươi học được từ đạo sĩ giang hồ nha,ta không tin đâu?

Lý Tự Nhiên không có vẻ gì quan tâm đến những thắc mắc của hai người đó,Hắn nói

-Ta bản chất thông minh nên chỉ nhìn một lần là học được,chú thuật này là ta học lóm được từ một vị Tán Tiên ,huống hồ linh đan của Nguyệt Y Thần chẳng qua cũng chỉ là Cận Bạch Kim thôi mà,chú thuật này có thể dùng phong bế Ả ta trong vòng hai ngày .

Cố Chánh Phương trong lòng nghi ngờ lẫn ganh tị,vì bản thân Y cũng đã từng tu luyện chú thuật này,qua sự chỉ dạy của Dương Thiên Hạo,Y cũng chỉ phong bế được đám thỏ con và hươu nai trên Trường Bạch Sơn.

-"Nói dối... không thể nào...ngươi không thể nào hơn ta được..."

A Khương nói

-A Nhiên ngươi làm cho nàng ấy không cử động được vậy phải làm gì với nàng ấy hả?

Lý Tự Nhiên nhếch mép lên vẻ mặt nham nhở,lưu manh nói

-Yêu nữ này là người của Hắc Nguyệt Giáo kết oán thù không ít người,cho Ả đứng đây chờ kẻ thù đến lóc da xẻo thịt đi...ha ha ha...

Lâm Ngạn Hữu nói

-Hừ...ngươi độc ác thật đấy...dù sao nàng ta cũng là một cô nương sao chúng ta có thể bỏ mặc nàng ở nơi rừng hoang này...đấy không phải là hành vi của người Danh Môn chính phái...huống hồ độc trong người của Đại sư huynh cần có thuốc giải của nàng ta ...Ngươi mau giải chú cho nàng đi,để ta hỏi nàng giấu thuốc giải ở đâu.

Lý Tự Nhiên nói

-Ta ta chỉ biết thi chú không biết cách giải chú đâu a.

-"Nhị sư huynh ngươi đúng là biết gợi chuyện ha,ta biết giải chú đấy ,nhưng không thích giải .Cái tên sửa chuyện của mình chắc cũng không nghĩ đến tình tiết này đâu ha,theo nguyên tác thì Nguyệt Y Thần rời Trần Gia thôn là về Hắc Nguyệt Giáo sau đó mới kéo người đến Trường Bạch Tiên tìm Lâm Ngạn Hữu hỏi về Khống Hồn Kỳ.Hừ...truyện sai lệch ngay từ lúc Cố Chánh Phương xuất hiện,cho thấy cái tên hacker khốn nạn này rất thích Cố Chánh Phương đây..."

Lâm Ngạn Hữu mím môi nói

-Ngươi học thuật cái kiểu gì thế hả?giờ phải làm gì đây?

Cố Chánh Phương nói

-Đưa nàng ta theo về Trường Bạch Tiên Môn.

Cả đám đệ muội ngơ ngác nhìn vào Y

-Đưa đưa Ả theo hả?đưa bằng cách nào chứ?

-Làm phiền Nhậm Nhã và Tiểu Liên sư muội rồi vì chúng ta đều là nam nhân không thể phi lễ với nàng ta.

Tiểu Liên nhướn mày nhăn mặt

-Hả?phải cõng Ả ta sao?ta vừa bị Song đao của Ả chém vào vai đây.

Nhậm Nhã nói

-Cố sư huynh tất cả chúng ta, ai cũng đều bị thương cả rồi di chuyển khó khăn,đường về Tô Hà Thành còn một ngày dài,muội nghĩ nên để cho người khoẻ mạnh cõng nàng ta,vì là tình huống bất đắc dĩ sẽ chẳng ai chê cười chúng ta.

Lý Tự Nhiên trố mắt nhìn Nhậm Nhã

-Cô cô cô nương ám chỉ người khoẻ mạnh là là ta hả?

A Minh nói

-Không phải ngươi thì là ai,khi nãy hỗn loạn ,ngươi trốn sau lưng của bọn ta ,tránh khỏi bị Song đao tấn công,nên mới còn khoẻ mạnh như vậy.

A Hảo nói

-Hừ...là ngươi thi triển chú thuật vào nàng ta, ngươi cõng nàng là đúng rồi...

-Gì chứ...?

Lâm Ngạn Hữu nói

-Trời sắp sáng rồi chúng ta mau chóng chuẩn bị lên đường thôi,Đại sư huynh đã phong bế kinh mạch cũng khó dụng linh lực,nếu để nàng ta tự giải chú ,chúng ta sẽ gặp nguy.Đại sư huynh,huynh cố gắng chịu đựng về đến Trường Bạch Tiên,nhờ Sư Tôn chữa trị cho huynh.Còn ngươi ...

Y nhìn vào Lý Tự Nhiên đanh giọng lại nói

-Mau cõng nàng ta đi...nếu còn gây chuyện thì đừng mong ta đề bạt ngươi với Sư Tôn...

Lý Tự Nhiên mím môi mếu máo,chớp mắt

-Cõng thì cõng làm gì dữ vậy,Ả ta đã bị đông cứng rồi ta sợ Ả cắn ta hay sao...hừ...vì Đại Thần của ta mà thôi...nhịn...nhịn...

Cố Chánh Phương khẽ gặt đầu

-Ừm,mọi người mau chuẩn bị lên đường.

Y liếc mắt nhìn Lý Tự Nhiên khi Hắn ngồi xuống trước Nguyệt Y Thần,nắm hai tay của nàng vòng qua cổ của mình.

-"Đáng ghét..."

Lý Tự Nhiên nhìn thấy đôi mắt đỏ của Nguyệt Y Thần nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống thì giật bấn

-Nhìn gì mà nhìn...tự cô chuốc lấy thôi...lên nào ...yaa...nhìn cô thanh mảnh như vậy lại nặng quá a...

Nguyệt Y Thần bị Lý Tự Nhiên cưỡng chế cõng đi ,đôi gò bồng đảo của nàng bị ép sát vào lưng Hắn khiến cho mặt của nàng đỏ bừng vì xấu hổ,trong lòng nổi lửa uất ức,mắt đỏ hoe.

-"Tiểu Tử Thúi dám vô lễ với Ta,sau khi ta giải được chú,ta sẽ chặt tay ,móc mắt dâm đãng của ngươi vứt cho chó ăn,aaaaa..."

Đi cả ngày dài mệt mỏi cuối cùng bọn họ cũng về đến Trường Bạch Tiên Môn,vì có Cố Chánh Phương bảo hộ cho nên Lý Tự Nhiên và A Khương được phép đi qua tuyến canh phòng của các Đệ tử Vệ Thành ở con đường dẫn vào Môn Phái.

Sau khi vừa đến khu vực Linh Quang Điện,Lý Tự Nhiên đã bỏ Nguyệt Y Thần xuống và xô nàng vào người của Lâm Ngạn Hữu,Hắn ba chân bốn cẳng chạy đi.

-A...Lâm huynh đỡ lấy...ta mắc quá mắc quá ,nhà xí...nhà xí...

Lâm Ngạn Hữu bất ngờ nhưng vẫn đưa tay đón Nguyệt Y Thần để nàng ta không bị ngã,Y lúng túng đỏ cả mặt

-Cái tên tiểu tử ngươi...chạy đi đâu thế hả, không được đi loạn ở Linh Quang Điện...sẽ phạm môn quy...hước...

Khi Y nhìn lại Nguyệt Y Thần thì bắt gặp ánh mắt mở trừng như muốn đồ sát của nàng làm cho Y giật thót,vội đẩy nàng sang Nhậm Nhã đang đứng gần

-Là là Hắn đẩy cô nương sang...ta ta không cố ý ôm cô nương...Nhậm muội đỡ lấy...

Nhậm Nhã vội giữ Nguyệt Y Thần lại.

-Sư huynh làm gì đây...

Cố Chánh Phương ra lệnh cho đệ tử khác đuổi theo Lý Tự Nhiên

-Đuổi theo Hắn,đừng để Hắn gây rối ở Linh Quang Điện ...

-Dạ...

Đoạn quay sang nói với đám đệ muội

-Các sư đệ muội về phòng nghỉ ngơi đi...còn tên A Khương ngươi theo sư đệ này đi về phòng dành cho đệ tử nhập môn tạm ở lại,phần về Nguyệt cô nương sẽ đưa nàng ta đến phòng giam giữ đệ tử phạm môn quy nhốt lại,chờ sau khi báo sự việc cho Sư Tôn ,tùy theo ý của người mà xử lý.

-Đa tạ Cố đại hiệp...

A Khương ánh mắt vui mừng nhìn Cố Chánh Phương thi lễ cúi đầu,sau đó Y đi theo một vị đệ tử về khu nhà dành cho đệ tử mới nhập môn chờ Lý Tự Nhiên quay lại.

Lý Tự Nhiên đến được Trường Bạch Tiên Môn,việc làm đầu tiên sẽ đi tìm Idol của mình Dương Thiên Hạo để bái sư hoàn thành nhiệm vụ chính bản.Vì là bối cảnh do chính tay của mình vẽ ra,nên Hắn rất rành con đường dẫn đến hậu viện của Linh Quang Điện,nơi có cánh rừng thông và tùng bách,đặc biệt chỉ có một cây hoa bằng lăng lớn mọc ngay cạnh con suối chảy quanh khu Biệt viện Linh Quang,là nơi luyện công và nghỉ ngơi của Dương Thiên Hạo.

Bước vội lên đám lá cây khô khốc,sự di chuyển ,hơi thở hỗn hễnh và động tác vén nhánh cây trên đường đến con suối của Lý Tự Nhiên đã tạo ra tiếng lạo xạo trong khung cảnh núi rừng yên tĩnh,khiến cho Dương Thiên Hạo ngồi tĩnh tâm trên phiến đá dưới tán cây bằng lăng cũng nghe thấy.Y nhíu nhẹ đôi mày,vẻ mặt khó chịu,đôi mắt nhắm nghiền nhưng đôi tai đã nhút nhít lắng nghe mọi động tĩnh.

-"Hừm...tên đệ tử nào lại không biết môn quy của Linh Quang Điện thế này...muốn bị đánh sao?"

Lý Tự Nhiên chạy đến con suối thì từ xa đã nhìn thấy Dương Thiên Hạo ngồi dưới tán cây,Hắn há hốc mồm,chôn chân ngẩn người ra

-Đại Đại Thần của ta...đẹp thật đẹp quá đi à...

Dương Thiên Hạo mặc thường phục màu xanh nhạt ,tựa như màu trời trong lành ,tóc của Y rẽ ngôi giữa buông xoã,đen mượt như tơ thi thoảng lại bị gió nhẹ thổi lay động ,gương mặt trái xoan trắng ngần,mài kiếm đậm,mũi cao thon,bờ môi ửng hồng.Một cơn gió nhẹ thổi qua làm cho những cánh hoa bằng lăng tím rơi rụng,vài cánh rơi xuống vai của Y,tạo ra khung cảnh vừa yên bình vừa thơ mộng.

-"Đẹp chết Mị rồi a..."

Đây là dung mạo của Dương Hạo Tổng Tài sau khi được Lý Tự Nhiên chỉnh sửa vài nét ,nguyên mẫu có khuôn mặt góc cạnh ,hàm vuông như Tây Lai thì sửa thành thon gọn,làn da bánh mật đậm chất sương gió thì trở thành trắng mịn .

-Dương Thiên Hạo!

-Ai?

-Hước!

Lý Tự Nhiên ngắm nhìn một lúc bổng dưng buộc miệng gọi tên của Dương Thiên Hạo,làm cho Y mở mắt ra,ánh mắt vẫn chẳng khác gì với ánh mắt sát thủ của Dương Hạo Tổng Tài làm cho Lý Tự Nhiên hoảng vía ,tim giật thót.

Bạn đang đọc Ông Chủ Ta là Sư Tôn Tuấn Mỹ sáng tác bởi DyLan13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DyLan13
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.