Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hàng vạn hàng nghìn cái miệng

Phiên bản Dịch · 1834 chữ

Trương mù thấy vậy, tròng mắt sắp rơi cả ra ngoài! Chỉ vào mũi tôi mắng:

- Cái tông môn nhà cậu, thằng chó mồm quạ đen này, cậu làm tổ tiên không vui rồi, ông đạp chết thằng chó này.

Tôi nói:

- Nhất định là ngoài ý muốn, điện thờ mới cao bao nhiêu, linh vị sao có thể rơi vỡ tan được?

Lăng Giáng nói:

- Đừng ầm ĩ nữa, nhìn bàn thờ kìa.

Tôi và Trương mù đồng thời xoay người lại nhìn, mấy chữ được viết lên vừa rồi còn có màu vàng chói mắt của lưu kim, nhưng hiện tại lại giống như sáp nến nóng chảy, nhòe hết vết mực, chữ viết mơ hồ, không còn thành hình chữ nữa.

Nhưng mực lưu kim không lưu lại trên trang giấy, mà tự chuyển động tạo thành nét chữ, trên cả trang giấy đỏ, xuất hiện một chữ ‘chết’ rất lớn. chói mắt người nhìn! Trên mỗi nét viết của chữ ‘chết’, đều có những dòng mực màu đỏ chảy xuống, nhìn rất giống vết máu đỏ! câu đối hai bên cũng có thay đổi, vài chữ ở giữa lặng lẽ không tiếng động biến mất, cuối cùng chỉ còn lại, câu trên ‘kim đoạn hỏa’, câu dưới ‘ngọc minh đăng’.

Trương mù sau khi nhìn thấy, nói:

- Cái tông môn nhà nó, vị trí chân kim không đốt lửa, trăm đốt không cháy, lấy ngọc làm đèn, chỉ có hai nơi có thể dùng ngọc thạch để làm đèn chiếu sáng, hoặc là hoàng cung, hoặc là địa cung!

Tôi hỏi:

- Có nghĩa là gì?

Trương mù nói:

- Hoàng cung là lúc Hoàng Đế còn sống ở, địa cung là nơi Hoàng Đế sau khi chết ở, ý của tên này là, không cần biết sống hay chết, hắn đều muốn phong vương bái tướng! hừ, khẩu khí cũng không nhỏ, hôm nay ông phải giết chết mày.

Tôi nói:

- Hình như hắn vốn dĩ đã là một người chết rồi.

Trương mù hơi ngẩn người, chuẩn bị mở miệng mắng tôi, tôi nhìn thấy anh ta há miệng rồi, nhưng lại nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra nhìn chằm chằm tủ xác trước mắt, nói một câu:

- Kêu gọi, linh vị phục tùng, chúng sinh xưng thần.

Câu này tôi từng nghe thấy qua, là lúc ở quê, nhưng lần đó, linh vị rơi từ chỗ cao như thế cũng không có vỡ, vì sao lần này chỉ thấp thế kia mà cũng vỡ được?

Lăng Giáng nghe thấy vậy liền cảnh giác nhìn tủ xác, hiện tại chúng tôi đang đứng đằng sau tủ xác, cho nên tôi cũng không biết phía trước sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng tôi có thể nghe thấy rõ có âm thanh chói tai truyền đến.

Âm thanh này giống như tiếng móng tay cào lên bảng đen, lỗ tai vô cùng khó chịu, tôi không chịu nổi, dùng tay bịt chặt tai, sắc mặt Trương mù và Lăng Giáng đều trở nên càng thêm khó coi. Trương mù thấp tiếng bảo tôi đưa miệt dao cho anh ta, còn bảo tôi lùi ra sau, dựa lưng vào tường.

Tôi không nói hai lời lùi ra sau, dán lưng lên tường, vừa dán lưng lên, đã nhìn thấy bên rìa tủ xác, có một cánh tay trắng bệch vươn ra, bám lên trên tủ, một cái đầu từ từ thò ra từ mép tủ, trợn mắt nhìn tôi chằm chằm.

Hiện tại cuối cùng tôi cũng biết âm thanh vừa rồi đến từ đâu, hóa ra là thi thể vươn tay đẩy tủ, bọn chúng tự mình đẩy tủ bò ra bên ngoài.

Quả nhiên, suy nghĩ này vừa lướt qua, tôi lại thấy ở một cái tủ xác khác, cũng có đầu thi thể thò lên.

Trương mù nói:

- Tôi trông bên phải, cô trông bên trái.

Nói xong, hai cỗ thi thể thò ra ngoài trước lập tức tấn công Trương mù và Lăng Giáng. Tôi nhìn thấy Trương mù vươn tay trái, dùng ngón cái tay phải viết một chữ gì đó lên lòng bàn tay tay trái, còn chưa nhìn rõ viết gì, bóng đèn trên trần nhà lập tức tắt ngúm! Cả nhà xác trở nên âm u giá lạnh.

Tôi dán chặt lưng lên tường, nghe thấy phía trước truyền đến tiếng chửi tiếng đá đấm của Trương mù, thực ra tôi rất muốn nhìn rõ, Trương mù đánh nhau thế nào với tên kia, dù sao những tên này cũng là thi thể được ướp đông trong tủ xác, toàn thân cứng như đá, còn có thể động đậy?

Tôi nghe thấy âm thanh càng lúc càng gần, hai người bọn họ nhất định sắp không chống cự được rồi, phải lùi ra sau. Ngẫm lại cũng đúng, nhiều thi thể như thế, hai người bọn họ ngăn được mới lạ.

Tôi dán lưng lên tường, học theo cách Lăng Giáng vẽ chữ ‘chính’ vào trong lòng bàn tay, nắm chặt nắm đấm, lần trước Lăng Giáng dùng cách này để bảo mệnh cho Trương mù, tôi không biết tôi vẽ có đúng không, cứ dùng đã rồi nói.

Một lúc sau, không biết đằng trước xảy ra chuyện gì, chỉ biết là cả nhà xác lập tức trở nên im lặng, tôi rất muốn gọi Trương mù một tiếng, nhưng lại lo lắng sẽ bị thi thể phát hiện, vì thế đành phải ngừng thở, không dám thở ra ngoài, nhưng đúng lúc này, tôi cảm thấy hình như lòng bàn tay mình ngưa ngứa, lúc đầu tôi còn tưởng vì căng thẳng quá nên đổ mồ hôi, nhưng cái cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt, tuyệt đối không đơn giản là chảy mồ hôi.

Hơn nữa, bên trong nhà xác hơi lạnh thừa đủ, sao có thể đổ mồ hôi được cơ chứ!

Tôi nhấc tay lên, để sát vào mắt nhìn, vừa nhìn đã sợ tới mức tý thì đập gãy tay mình! Dưới ánh sáng mỏng manh, gần như đưa tay cũng không nhìn thấy năm ngón, tôi cho lại gần mắt mới nhìn rõ, giữa tay tôi, nứt ra một cái lỗ, mà hai bên cái lỗ, còn có răng nanh trắng hếu dài dài ---- đây là một cái miệng!

Nếu không nhìn thấy răng nanh, tôi rất có thể không nhìn thấy khẽ hở kia, bởi ghé sát lại gần để nhìn, nên tôi thấy rõ cái miệng kia há ra định cắn vào mũi tôi, tôi sợ hãi vung tay đi, nhưng, dù sao đây cũng là tay của tôi, tôi sao ném đi được?

Tôi có cảm giác lòng bàn tay bắt đầu đau âm ỉ, hình như cái miệng kia càng há to hơn rồi, với lại, tôi có cảm giác cái miệng kia đang dần dần khống chế tay tôi, di chuyển lên phía mặt, tôi sợ hãi xoay người ấn tay lên tường, dùng một bàn tay khác đè lên! mặc dù như vậy, tôi vẫn cảm nhận được cái miệng đang động đậy, cảm giác như là, xuyên qua lòng bàn tay!

Suy nghĩ này lóe qua trong đầu, tôi lập tức cảm giác được bàn tay còn lại đang đè lên bàn tay kia bỗng đau nhói, hình như bị cắn một cái, tôi vội vàng bỏ bàn tay đó xuống, nhìn thấy mu bàn tay của cái tay kia, rõ ràng xuất hiện một khuôn miệng đang nở nụ cười quái dị!

Gần như cùng lúc, lòng bàn tay bị cắn cũng từ từ xuất hiện một cái lỗ hổng, cái lỗ đó chậm rãi mở ra, để lộ chiếc răng nanh trắng hếu bên trong, lại là một cái miệng nữa!

Thấy như vậy, toàn thân tôi lập tức nổi một tầng da gà! Tôi cảm giác được cánh tay, ngực, phía sau lưng, đùi, trên mặt... Tất cả đều ngưa ngứa!

Mùa hè mặc áo ngắn tay, hai cánh tay lộ ra bên ngoài, tôi rõ ràng nhìn thấy, những nơi thấy ngứa, chậm rãi mọc ra những cái miệng, nhiều chi chít, phủ kín khắp cánh tay! Nếu trên cánh tay cũng đã hiện lên những cái miệng, vậy thì những chỗ khác đang ngứa, có phải cũng…..

Tôi không dám nghĩ tiếp, tôi cuối cùng cũng nhịn không được thét lên một tiếng ‘Trương mù’,vừa ra sức cọ tay lên tường, vừa nhìn những cái miệng bị cọ rách, thậm chí còn có máu chảy, nhưng tiếng cười quái dị vẫn phát ra, chúng nó đang không ngừng cười nhạo tôi bất lực cùng hoảng sợ.

Chúng nó vừa cười nhạo, vừa học theo tiếng nói của tôi, hết lần này đến lần khác gọi tên ‘Trương mù’! Cả nhà xác, toàn bộ đều là tiếng thét gào.

Tôi cảm nhận được rõ trước trán cũng nứt ra một lỗ hổng, có một cái miệng há ra ngậm lại gọi tên ‘Trương mù’, tôi không biết có phải tôi đã trúng thi độc hay không, cho nên trên người mới xuất hiện nhiều cái miệng như thế, tôi bắt đầu đập trán lên tường, mặc kệ thế nào, tôi không thể để những cái miệng đó tiếp tục mọc ra, nhưng, bất kể tôi có làm thế nào, những cái miệng trên đầu, trên cánh tay , đều không hề biết mất.

Trong lúc hoảng loạn, tôi dường như đụng phải một thứ gì đó cưng cứng, là đinh thép!

Trong lòng tôi nghĩ, sau này cũng biết thành bộ dạng như quỷ dữ, còn không bằng đập đầu chết đi cho rồi.

Tôi sờ trúng phương hướng của cây đinh, nhắm mắt chuẩn bị đập đầu vào, nhưng lần này, tôi không cảm thấy đau đớn, chẳng lẽ, đây là cảm giác của cái chết?

Nhưng chính lúc này, tôi nghe thấy một tiếng kêu đau đớn khe khẽ, hình như là tiếng của Lăng Giáng. Chẳng lẽ Lăng Giáng bị thương? Tôi mở to mắt nhìn, bốn phía vẫn là một mảnh tối đen. Tôi vừa định đưa tay đi tìm xem vị trí Lăng Giáng ở đâu, sau gáy chợt đau điếng, tiếp là tiếng chửi của Trương mù:

- Cái tông môn nhà cậu, tôi bảo cậu đừng quay đầu, nếu cậu muốn quay đầu, sao không đập đầu vào tường chết luôn đi?

tôi lại lần nữa mở mắt ra nhìn, đèn trong nhà xác sáng trưng, chung quanh cũng không có thi thể, linh vị trên bàn thờ vẫn đặt ngay ngắn bên trên, toàn thân tôi trên dưới đều không có cái miệng nào, nhưng cánh tay đã bị cọ sứt da chảy máu, còn cả trán, cũng đau nhói.

Trương mù nói:

- Cậu bị điên rồi à? Có phải cảm thấy xấu trai quá, cho nên muốn tự sát không?

Lăng Giáng nói:

- Cẩn thận một chút, tôi cảm giác nơi này còn có người khác .

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.