Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai đang nói dối?

Phiên bản Dịch · 1889 chữ

Năng lực cảm ứng của Lăng Giáng, tôi đã được lĩnh hội từ việc cô ấy có thể cảm nhận được chuông trấn hồn của ông nội, về sau lúc tôi về trường tham gia bảo vệ luận văn tốt nghiệp, vừa mới tiến vào cổng cũng đã bị cô ấy cảm ứng thấy, đủ để chứng minh năng lực cảm ứng lợi hại thế nào.

Hiện tại cô ấy nói trong nhà xác có người khác, tôi tin chắc trăm phần trăm, nhưng những nơi mắt tôi có thể nhìn thấy, lại chẳng có cái gì.

Nhân lúc Lăng Giáng đang chăm chú cảm ứng tìm kiếm người kia, tôi hỏi Trương mù:

- Vừa rồi xảy ra chuyện gì, rõ ràng tôi nhìn thấy linh vị bị rơi vỡ rồi, đèn cũng bị tắt, trên người tôi mọc đầy những cái miệng!

Trương mù nói:

- Lúc trước cậu quay đầu một lần, từ lúc đó, cậu đã bắt đầu tiến vào ảo cảnh rồi, chẳng qua thời điểm đó ảo cảnh giống hệt sự thật, tôi không phát hiện ra, đợi tới khi đặt xong bàn thờ, cậu hoàn toàn bị điên, vừa rồi những gì cậu thấy, đều là giả, nếu không có tôi kéo cậu trở về, cậu đã sớm đâm đầu vào tường chết rồi.

Tôi liếc nhìn bốn phía, bàn thờ vẫn như lúc ban đầu, xung quanh không có thi thể tự bò ra khỏi tủ xác, tất cả đều rất bình thường, nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ, chỉ là trong chốc lát, không biết được kỳ lạ ở đâu.

Lăng Giáng đi lên trước, tôi và Trương mù theo sau, vừa mới đi hai bước, tôi chợt nghe thấy dưới chân có tiếng động, hình như là đạp phải thứ gì, nhưng khi tôi cúi xuống nhìn, chỉ có cái gì đó chợt lóe qua trên giày tôi, nhìn kĩ, cũng không phát hiện ra gì cả, tôi hỏi Trương mù:

- Vừa rồi anh có nghe thấy tiếng gì không?

Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà cậu, tôi chỉ nghe thấy tiếng lèm bèm của thằng ngốc, những cái khác không nghe thấy.

Nghe Trương mù nói vậy, tôi lập tức hiểu ra, nhất định lại là ảo giác, nhưng cái cảm giác người khác không nhìn không thấy, chỉ có mỗi bạn cảm nhận được, nó thật sự rất khó chịu, điều này khiến tôi nhớ tới mấy bộ phim ma, phân cảnh dọa người hình như đều thế này ---- những người khác nhìn không thấy, nhưng chỉ có một mình diễn viên thấy được, sau đó, diễn viên chính sợ tới sắp chết, người khác vẫn gáy khò khò say giấc nồng.

Nhưng vấn đề là tôi không phải nhân vật chính, từ nhỏ tới giờ chẳng qua chỉ là một người bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Chỉ có thành tích học tập hơi tốt một chút, nhưng cái này có ích lợi gì? còn không phải đến đại học cũng chưa thể tốt nghiệp? vả lại Trương mù vẫn luôn gọi tôi là thằng ngốc, hiện tại cho tôi đóng vai chính trong bộ phim kinh dị, liệu có quá không phù hợp rồi không? có bản lĩnh thì dùng thủ đoạn này lên người Trương mù đi!

Có điều oán giận thì oán giận, tôi vẫn đi sát sau lưng Trương mù, sợ chỉ không cẩn thận một xíu liền bị rơi vào ảo cảnh, bởi vì không dám xoay đầu, tôi chỉ đành đảo mắt nhìn xung quanh, không nhìn thấy mới là đáng sợ nhất, một khi thấy, ngược lại sẽ không sợ hãi như vậy. nhưng đi theo sau Trương mù và Lăng Giáng lâu thế rồi, vẫn chưa nhìn thấy cái gọi là ‘người khác’.

Chẳng lẽ Lăng Giáng cảm ứng sai?

Cấu tạo của nhà xác lúc trước đã giới thiệu qua, bởi vì không gian đủ lớn, cho nên không phải chỉ có một kệ đựng tủ xác, bên tay trái cũng còn vài cái kệ lớn như vậy, giữa mỗi một tủ xác, đều có một khoảng cách, cứ như vậy, một người nếu muốn trốn bên trong, đúng là trong chốc lát không thể tìm ra.

Chúng tôi đi vòng quanh kệ tủ xác ở giữa một vòng, Lăng Giáng lắc đầu nói:

- Không xác định được vị trí, nhưng nhất định là ở trong này.

Trương mù nói:

- Liệu có phải lúc chúng ta đi vòng quanh kệ tủ, hắn cũng đi vòng quanh không?

Lăng Giáng gật đầu, tỏ ý rất có thể.

Tôi liếc mắt nhìn tủ xác, chiều dài ít nhất phải dài bốn năm mươi mét, độ cao cao bằng hai người, còn về độ dày, chắc hai mét. Nếu thật sự có một người cũng giống chúng tôi, đi vòng quanh tủ để xác này, vậy thì ở giữa vẫn còn cách một tủ để xác rất lớn, hiệu quả cách âm lại khá tốt, trong chốc lát đúng là không phát hiện ra được.

Trương mù nghĩ một lúc, nói với tôi:

- Cậu đứng đây đừng di chuyển, tôi và Lăng Giáng chia nhau mỗi người vòng một hướng, nếu có người tới, cậu hãy hô lên.

Nói xong, Trương mù vất miệt dao cho tôi, tuy rằng tôi rất sợ, nhưng vẫn đồng ý, bởi vì trước mắt, đây có lẽ là biện pháp duy nhất rồi.

Tôi đứng ở lối vào thang máy, như vậy có thể nhìn thấy hai bên tủ để xác, bóng dáng của Trương mù và Lăng Giáng càng lúc càng đi xa, tôi cứ cảm thấy có một dự cảm không ổn lắm, nói thật, tôi rất muốn đi theo một trong hai người bọn họ, nhưng lại sợ có người nhân cơ hội đó chạy tới vị trí hiện giờ tôi đang đứng, như vậy, có tìm cả đời cùng không tìm thấy người kia.

Tuy rằng Trương mù không nói, nhưng tôi vẫn biết vì sao nhất định phải tìm người này, bởi nếu lúc bọn họ đang thi triển thợ thuật, bị cái tên kia chạy ra cắt ngang, rất có thể sẽ thất bại trong gang tấc. vả lại vẫn còn có một nguyên nhân khác quan trọng hơn, đó là tên đó đến đây từ bao giờ? Tới đây đã được bao lâu?

Trước lúc xuống người bảo vệ đã nói, gần đây bên trong không yên ổn, trên cơ bản đã cấm người ngoài vào trong, vậy thì trong này tại sao còn có thể có một người khác? Chẳng lẽ nói, người này vẫn luôn ở bên trong nhà xác?

Tưởng tượng đến đây, tôi cảm thấy cả người bất an, da dầu ngứa ran, thật giống như có mấy vạn con kiến đang bò đi bò lại trên đầu tôi.

Nếu người này thật sự vẫn luôn trốn trong nhà xác, vậy thì, hắn là ai?

Tôi nghĩ một lát, một cái tên xuất hiện trong đầu tôi --- Phùng Vĩ Nghiệp!

Từ sau khi Phùng Vĩ Nghiệp giả chết, cũng không còn nghe thấy tin tức về hắn, lúc trước tôi cứ luôn suy nghĩ hắn sẽ trốn đi đâu, dù sao hắn vẫn còn phải nuôi cá Quy Khư cho vị dưới tầng âm bốn, nếu ở gần, bạn học lại nhiều như vậy, rồi cũng bại lộ, nhưng hiện tại cuối cùng tôi cũng hiểu, tên kia ngay từ đầu vẫn cứ trú ngụ trong nhà xác này!

Không thể không nói, người này thật sự rất thông minh. bên trong nhà xác lớn như vậy, cho dù là có người đến, cũng sẽ không bị phát hiện. về sau lại có chuyện Trương Mục bị mất một cánh tay, càng không ai dám đến nơi thế này, quả nhiên, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất! tôi gần như đã chắc chắn, người trong nhà xác, chính là Phùng Vĩ Nghiệp!

Vừa nghĩ đến đây, đã thấy Trương mù đi tới từ một bên khác tủ để xác, đến nơi anh ta hỏi:

- Cậu có nhìn thấy Lăng Giáng đâu không?

Tôi nói:

- Chẳng lẽ các người không gặp nhau?

Trương mù nói:

- Không gặp, tôi và cô ta mỗi người đi một bên, đi ra phía sau, mỗi lần đi qua chỗ trống giữa các ngăn tủ, đều có thể nhìn thấy cô ta, nhưng đi tới ngăn tủ thứ tư, không thấy cô ta đi ra, tôi nghĩ, cô ta quay về tìm cậu rồi.

Tôi nói;

- Tôi không thấy cô ấy! Sẽ không xảy ra chuyện chứ?

Trương mù cúi đầu nghĩ nghĩ, sau đó nói:

- Chúng ta đi lại lần nữa theo cách vừa rồi, cậu đi hướng của tôi, tôi đi hướng họ Lăng.

Tôi gật gật đầu, hiểu mục đích của Trương mù.

Tôi nhấc miệt dao, đi sang bên trái, đi qua cái tủ xác thứ nhất, tôi nghiêng đầu nhìn sang bên phải, Trương mù vừa hay xuất hiện, sau đó lại đi được một đoạn, vượt qua cái tủ xác thứ hai, mãi cho tới cái tủ thứ ba, cũng chưa phát hiện có bất thường, nhưng tới lúc đi qua cái tủ xác thứ tư, tôi dừng lại ở chỗ trống một lúc, vẫn không nhìn thấy Trương mù đi qua.

Xong rồi, Trương mù cũng mất tích !

Tôi không quan tâm được đến những cái khác, hô to một tiếng ‘Trương mù’, nhưng cả nhà xác ngoài tiếng hồi âm của tôi ra, cái gì cũng không có.

Nhà xác trống rỗng, hơn trăm xác chết nằm trong tủ, nhưng, Trương mù và Lăng Giáng lại vô duyên vô cớ biến mất --- có một giây phút, tôi đã sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy!

Chần chừ trong chốc lát, tôi quyết định phải đi xem một chút. Cho dù là bọn họ thật sự xảy ra chuyện, tôi cũng không thể sống tạm cho qua ngày đúng không?

Suy nghĩ cẩn thận điểm này, tôi cảm thấy không còn sợ hãi như trước, ít nhất hai chân còn có thể bước đi, mà không phải nhũn ra không đi nổi.

Nhưng, tôi đi lên trước chưa được bao lâu, lại cảm thấy vai mình bị người ta vỗ một cái, tôi biết, nhất định là thứ không sạch sẽ muốn quạt tắt minh hỏa trên vai tôi đi, vì thế bước chân tôi nhanh hơn, còn dùng thủ thế sinh hỏa tự nhóm lửa cho mình.

Nhưng, tôi còn chưa đi được mấy bước, một bàn tay giữ chặt cổ áo tôi lại, tôi giơ miệt dao chuẩn bị xoay người chém, nhưng tới khi xoay lại, nhát dao này lại không thể hạ xuống nổi, bởi vì ở trước mặt tôi, là Lăng Giáng!

Tôi hỏi:

- Không phải Trương mù nói cô mất tích sao?

Lăng Giáng dùng tay ra hiệu cho tôi im lặng, bảo tôi cùng cô ấy đi tới cạnh sườn của một tủ xác, lúc này mới nói:

- Trương Phá Lỗ mất tích rồi!

Sau đó cô ấy giải thích cho tôi nghe một chút, giống hệt những gì Trương mù vừa nói, đều là không nhìn thấy nhau ở tủ xác thứ tư!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.