Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên địa quốc thân

Phiên bản Dịch · 2026 chữ
Thiên địa quốc thân

Lúc tám cái đèn lồng giấy cùng lúc tắt ngúm, tôi mơ hồ nhìn thấy luồng khí màu trắng lưu chuyển quanh người thợ nhân bọn họ đột nhiên biết mất, hóa ra bọn họ đứng đối diện với nhau, thời khắc đèn tắt, hình như cảm nhận được gì đó, tất cả cùng xoay người, tựa lưng vào nhau ngồi xuống tại chỗ, trong tay còn kết thành đủ loại thủ thế, cách quá xa nhìn không rõ.

Trương mù vẫy vẫy tay với chúng tôi, Lăng Giáng bảo tôi đi theo cô ấy xuống tầng.

Tôi tưởng đi xuống tầng để tới trường hỗ trợ, nhưng nào ngờ sau khi xuống dưới, Lăng Giáng lại chạy về phía tòa nhà nằm viện, tôi hỏi:

- Không đi cứu Trương mù à?

Lăng Giáng nói:

- Hắn cần người cứu?

Tôi nghĩ cũng đúng, người như Trương mù,từ trước đến nay chỉ có cứu người khác, làm sao đến lượt người khác cứu anh ta? ---- cũng không đúng, lúc trên đỉnh núi thôn Trương gia, tôi đã cứu anh ta một lần.

Không lâu sau, Trương mù lưng đeo một cái ba lô, tay cũng xách một cái ba lô chạy tới bên này, vẫn chưa đến gần, đã ném ba lô cầm trong tay cho tôi, miệng hùng hùng hổ hổ chửi:

- Cái tông môn nhà cậu, cậu ra ngoài cũng không biết đường đeo cái ba lô?

Tôi nói tôi quên, Trương mù tức giận nói:

- Tán gái không có quên, đeo cái ba lô cũng quên? Sao cậu không quên cậu còn sống luôn đi?

Tôi cười cười không nói gì, Trương mù nói với Lăng Giáng:

- bên ngoài sân thể dục còn ‘hậu thiên bát quái’ yểm trợ, làm nhanh một chút, tôi đoán có lẽ bọn họ không kiên trì được bao lâu đâu.

Lăng Giáng gật gật đầu, đi theo Trương mù về phía thang máy, bảo vệ trông thang máy liếc nhìn Trương mù, Trương mù ra dấu bằng một thủ thế, giống thủ thế Lăng Giáng dùng ở tiệm vàng mã với lão Lý. Trương mù nói:

- trên núi đốn củi dưới chân núi nhóm lửa, giữa sông bốc cháy.

Người bảo vệ kia trả lời bằng một thủ thế, lập tức mở cửa ra, nói một câu:

- gần đây rất không an phận, có chút khó nhằn rồi đây.

Mãi cho đến lúc này tôi mới hiểu, hóa ra người bảo vệ cũng là thợ nhân, nhưng không biết thuộc thợ môn nào, nghĩ lại lần trước xuống tầng âm ba nhìn thấy cửa tủ xác tự xếp thành chữ ‘chết’ , bị dọa suýt ngất trong thang máy, cũng là sau khi nhìn thấy người bảo vệ này, mới thuận lợi ra ngoài, thời điểm đó tôi đã hoài nghi, chẳng qua chưa chắc chắn mà thôi.

Thang máy mở ra, tôi lần thứ ba tiến vào nơi này, mỗi một lần đều có cảm giác khác nhau, nói thật, nếu có thể, tôi thật sự không muốn tới đây.

Khi thang máy kêu ‘tinh’ một tiếng mở ra, một luồng khí lạnh từ trong nhà xác lập tức ập vào người, nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống, tôi nhịn không được rùng mình một cái, tôi ngẩng đầu nhìn, chỉ sợ trên trần thang máy lại có thứ gì treo vắt vẻo trên đó, may quá, không có gì cả.

Sau đó tôi thấy Trương mù làm giống Trương Mục, không vội vàng tiến vào, mà lấy ra một ống tre, bổ đôi, đặt thành một bậc cửa ở trước thang máy, nhưng có một điểm khác với Trương Mục chính là, Trương mù còn dùng miệt dao đục một cái lỗ nhỏ.

Lỗ hổng chỉ có một nửa, miệng hướng vào bên trong, bên ngoài ‘bậc cửa’ vẫn là thân tre nguyên vẹn, Trương mù nói:

- cậu nhìn thấy qua bậc cửa chưa? Đây là cái lỗ để gài chốt cửa, cửa bình thường đều không có. Làm một cái lỗ chốt, để khiến nhà xác biến thành một gian nhà chính, ngoài tôi ra, người bình thường không dám làm gì.

Tôi hỏi, vì sao?

Trương mù nói:

- cậu nghĩ đi, trong nhà chính là nơi đặt cái gì? thờ cúng tổ tiên, hiện tại đặt một bậc cửa như vậy, là coi những người bên trong là tổ tiên, một là cung kính, hai là nhất nhất cung phụng, ít cái nào cũng không được, người bình thường nào có bản lĩnh này?

Lúc Trương mù nói, Lăng Giáng cắm một bông hoa lên trên lỗ chốt, hoa giấy này không giống với những bông hoa ngày thường cô ấy gấp, nhìn qua có vẻ càng ôn nhu hơn chút.

Trương mù nhìn thấy động tác của Lăng Giáng, nói một câu:

- xem như cô có lương tâm.

Sau khi vào cửa, Trương mù vất ba lô xuống, lấy từ trong ba lô ra một cái bát, còn cả một cái chai màu đen, tôi cho rằng bên trong đựng máu chó, nhưng Trương mù lại nói đó là lưu kim lỏng. sau đó anh ta lại lấy ra vài tờ giấy đỏ, ống tre, cùng với --- đinh thép?

Anh ta bảo tôi trải giấy đỏ ra, lúc này tôi mới phát hiện, giấy đỏ dài những một mét năm, rộng một mét, giấy đỏ trải ra, Trương mù đổ ‘vô căn thủy’ vào trong bát trước, sau đó cho tay vào rửa, dùng lá tre lau khô, tiếp là dâng dương, làm xong, mới lấy bút lông từ trong ba lô ra, chấm nước lưu kim, thân thể đứng thẳng tắp, mắt nhắm chặt, vẻ mặt rất là nghiêm túc.

Khi anh ta mở mắt, tôi nghe thấy anh ta niệm một câu:

- thiên, thiên vi chí thượng nhân bất đỉnh!

Lời dứt, chữ ‘thiên’ thành hình. Chữ này khác với chữ viết trên sách, chữ ‘đại’ bên dưới, và nét ngang bên trên, ở giữa vẫn còn chừa một khoảng cách nhỏ, có lẽ mang ý nghĩa ‘người không chạm trời’ mà Trương mù nói. ( chữ thiên - 天 ) ( có hình minh họa nha, Sam quên up nhớ nhắc nhá :v )

Nhìn đến đây, tôi cuối cùng cùng bừng tỉnh, Trương mù đang viết bàn thờ!

Tôi liếc nhìn Lăng Giáng, cô ấy đi tới đi lui trong nhà xác, vừa đi vừa bấm bấm ngón tay tính phương vị, hẳn là đang tìm ‘địa huyệt’.

Lúc ở quê, nghe người già nói, lúc tu sửa nhà ở, phải thăm dò"Địa huyệt" , để xác định cát hung của vị trí căn nhà, thường thì đều chọn vị trí phổ biến nhất trong ‘Y tử huyệt’ như ‘sau lưng là núi trước mặt là sông, hoặc là tọa bắt triều nam, hoặc là tọa nam triều bắc’, định vị ở vùng núi ‘hổ tọa hình’, hay là lại dựa theo ‘trái thanh long, phải bạch hổ, trước chu tước, sau huyền vũ’ cùng với ‘sau lưng là núi, trước đối diện ngã rẽ, hai bên tay vịn tử đằng mã’ . Mục đích là làm cho căn nhà có thể hướng dương tụ khí, nằm ở ‘huyệt vị’ núi sông tương giao, được gọi là ‘vượng hướng’, điện thờ "thiên địa quốc thân sư vị", cũng nhất định phải nằm ở huyệt điểm vượng huyệt này.

Tôi không hiểu vì sao tôi đột nhiên nhớ tới những thứ đó, tôi nhớ có lẽ là người thế hệ trước từng nói, nhưng hiện tại, cứ như đã khắc sâu vào trong đầu tôi, chỉ vừa nhìn đã nghĩ ra.

Lúc này, nét bút thứ hai của Trương mù hạ xuống, anh ta nhẩm một câu:

- Địa, thổ vi căn bổn bất li thổ.

Viết xong, anh ta tiếp tục hạ bút xuống, nét này lại đến nét khác, nhìn nét chữ, chính xác là chữ Khải*, sau đó, lại nghe thấy anh ta niệm:

- Quốc, cương vực vĩnh cố bất khai khẩu, thân, thân nhân khang thọ bất bế mục, sư, sư vi quân tử bất đái đao, vị, thái bình ổn định bất li nhân.

(chữ Khải hay còn được gọi là Khải Thư: là phong cách viết chữ Hán ra đời muộn nhất, do đó đặc biệt phổ biến trong việc viết tay và xuất bản hiện đại. chữ Hán hình thành đến ngày nay là cả một quá trình rất dài, bạn nào muốn tìm hiểu có thể lên google nha.)

Viết xong, Trương mù lại bảo tôi trải hai tờ giấy đỏ ra, anh ta nhấc bút là viết, ‘kim lô bất đoạn thiên niên hỏa, ngọc trản thường minh vạn tuế đăng.’ Cuối cùng viết theo hàng ngang mấy chữ ‘thượng tổ Đức Lưu Phương.’

Lăng Giáng đi thăm dò xong, chỉ sang phía bên phải sau tủ xác nói:

- Địa huyệt lệch sang phải ba tấc, có chút lệch lạc, có lẽ không dễ xác định.

Trương mù nói:

- Ông đã đến rồi, còn không dễ xác định? Thằng ngốc, đưa miệt dao đây.

Tôi nhặt miệt dao lên đưa cho Trương mù, chỉ thấy anh ta cầm dao đi tới vách tường phía sau, lấy ra một cây đinh thép, đầu đinh đặt vào chỗ Lăng Giáng đã đánh dấu sẵn, dùng cán dao đập mạnh lên, chỉ nghe thấy một tiếng ‘cạch’, đinh thép không ngờ lại méo xẹo, cũng không bị đóng vào trong! Trương mù mắng mỏ, lại thay mấy cây đinh thép, kết quả vẫn như cũ.

Anh ta nhìn vách tường, kê miệt dao lên vai suy nghĩ một lát, sau đó nói với tôi:

- Thằng ngốc, cậu làm đi.

Tôi nhặt mấy cây đinh thép dưới đất lên, đi tới, đặt vào vị trí, cầm miệt dao đập xuống, bởi vì sợ miệt dao đập vào tay, cho nên tôi không dùng quá nhiều sức, nhưng kỳ quái chính là, đinh thép lại cắm vào trong!

Tôi quay đầu nhìn Trương mù, nhưng anh ta lại đập tôi một cái, mắng mỏ:

- Cái tông môn nhà cậu, cậu còn dám quay đầu lại, ông một dao chém rơi đầu cậu xuống bây giờ, nhìn cái gì mà nhìn, tiếp tục đóng đinh!

Đợi tới khi tôi đóng xong bốn cái đinh, Trương mù đặt tấm ván gỗ đã chuẩn bị sẵn vào giữa, bởi vì đinh đóng xen kẽ nhau, ván gỗ có thể cắm vào một cách vừa khớp, sau đó Trương mù lại cùng tôi dính mấy tờ giấy đỏ lên, dính xong, anh ta lấy từ trong ba lô ra ba tấm linh vị, nói với tôi:

- Viết tên ông nội cậu lên, Lăng Giáng viết tên một vị tổ tiên nhà cô lên.

Viết xong, tôi nhìn thấy Trương mù viết ‘linh vị của tổ tiên Trương gia - Tiệm*’. tôi học theo, viết là ‘linh vị của tổ tiên Lạc gia -Triều Đình’. Lăng Giáng viết ‘linh vị của tổ tiên Lăng gia - Nghiêm Lộc.

(chú thích: chữ Tiệm này không phải tên của ông Trương Tiệm ông nội Trương mù, mà là Tiệm này - 聻 , đây là chữ thường dùng để chỉ quỷ sau khi chết, quỷ sau khi chết được gọi là ‘tiệm’, lý do thì Sam chưa thể giải thích ngay được, mn tiếp tục đón đọc nha =)) )

Sau đó chia nhau ra xếp lên bàn thờ, ông nội tôi ở giữa, nhà họ Trương bên trái, họ Lăng bên phải.

Trương mù nói:

- Thiên vị xong rồi, tiếp theo là địa vị.

Tôi nói, là sao?

Trương mù nói:

- Gã kia không phải huyền quan sao? trên không chạm trời, dưới không chạm đất, tôi ở đây làm một cái bàn thờ, được gọi là ‘che trời’, sau đó lại ‘lấp đất’, tôi xem hắn còn có thể trời không thu đất không dung hay không.

Tôi nói:

- Có phải quá đơn giản rồi không? một cái bàn thờ cũng đối phó được?

Tôi vừa nói xong, ba tấm linh vị trên bàn thờ bỗng rơi xuống, vừa chạm đất, đã vỡ tan tành!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 64

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.