Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Điều kiện tất yếu

Phiên bản Dịch · 1995 chữ

Trương mù nói:

- Thằng ngốc, ông ấy là người thi triển thợ thuật, thì làm sao vào bên trong kính giới được, hiện tại nhất định đang ở trong thôn ‘ thật’ . như thế, thợ thuật có lợi hại hơn nữa, cũng không gây ảnh hưởng tới ông ta, còn ông ta, có thể dễ dàng giết chết chúng ta.

Nghe đến đó trái tim tôi run rẩy, vội vàng hỏi Trương mù:

- Không đúng, có lẽ không phải ông ấy muốn giết chết chúng ta, bằng không hiện tại chúng ta đã sớm chết rồi, còn có thời gian ở đây nghe anh chém gió sao?

Trương mù lại lần nữa lộ ra vẻ mặt khinh thường, nói:

- Cậu bị ngu à? Cậu quên rồi, hiện tại chúng ta đều là tế phẩm sống, nếu chúng ta đều chết, tế phẩm cũng không còn sống nữa, nhưng nếu vẫn không tiếp tục tìm cách ra ngoài, cuối cùng vẫn phải chết.

Tôi nói:

- Vậy anh còn ngồi đó làm gì, mau nghĩ biện pháp đi!

Trương mù nói:

- Nếu tôi có thể động đậy, tôi đã sớm hành động rồi! hay là tôi chém cậu hai nhát dao, để cậu thử xem cậu có động đậy được không nhá?

Tôi nghĩ hiện tại Trương mù vẫn còn di chứng sau khi sử dụng ‘Cửu Anh Triều Điện Định Càn Khôn’. Cảm giác toàn thân trên dưới chỗ nào cũng đau, nhất định không chỉ đơn giản như hai nhát chém.

Tôi hỏi, thế làm sao bây giờ?

Vừa nghĩ đến cảm giác bị người ta coi là cá đang nằm trên thớt chờ thịt, toàn thân tôi liền khó chịu, cứ có cảm giác tính mạng đã không còn là của mình nữa, đầu trên cổ lúc nào cũng có thể bị người ta lấy xuống.

Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà cậu, cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai?

Nghe Trương mù nói thế, tôi đột nhiên nhớ ra, Trương Tiệm dù sao cũng là ông nội của Trương mù, nhưng Trương Tiệm lại muốn tận tay giết chết anh ta và Trương Mục, tục ngữ nói ‘hổ dữ không ăn thịt con’ , huống chi còn là con người? trong lòng Trương mù lúc này nhất định rất đau khổ, nhưng vì cứu tính mạng người cả thôn, cùng Lăng Giáng và tôi, anh ta không thể không đứng ra phản kháng chính ông nội của mình.

Tôi thử đổi vị trí, nếu hiện tại tôi đứng ở vị trí của Trương mù, người muốn tàn sát cả thôn là ông nội tôi, tôi đến dũng khí đi chấp nhận sự thật như Trương mù cũng không có, chứ đừng nói hăm hở phản kháng ? tôi nghĩ ngợi, sau đó lắc đầu, nếu như đúng là ông nội muốn tận tay giết tôi, trong lòng tôi nhất định không chịu đựng nổi mà sụp đổ, căn bản không cần đợi tới lúc ông nội ra tay giết tôi.

Lúc tôi lại lần nữa nhìn Trương mù, tôi mới thực sự ý thức được, thiên tài được mệnh danh là thợ nhân trăm năm khó gặp trước mắt kia, không cần biết là tố chất tâm lý, hay là tố chất thân thể, cùng với tố chất chuyên nghiệp, đều vượt rất xa bạn cùng trang lứa, nhưng trên lưng cũng phải gánh vác rất nhiều. tôi nghĩ, bộ mặt cợt nhả, hình tượng cà lơ phất phơ hàng ngày của anh ta, có lẽ cũng chỉ là vì muốn che đậy đi sự cô tịnh trong nội tâm.

Chờ một chút, ông nội tôi? sao tôi lại quên mất ông rồi?

Tôi chưa kịp tiếp tục xúc động, bởi vì tôi nghĩ tới một vấn đề, vì thế tôi hỏi Trương mù:

- có một vấn đề còn chưa giải quyết, dựa theo suy đoán lúc trước, hẳn là mỗi một người dẫn đầu giới thợ nhân của một thời kỳ, thì đều biết ‘giấu trời qua sông’, ông nội tôi trước lúc mất tích, cũng không có truyền ‘giấu trời qua sông’ ra ngoài, vì sao anh biết ông nội tôi biết?

Trương mù nói:

- năm mươi năm trước, ông nội cậu đã đến thôn chúng tôi, còn làm một cuộc giao dịch với Trương Tiệm, ông nội cậu đã dạy thợ thuật ‘giấu trời qua sông’ cho Trương Tiệm.

Trương mù đã trực tiếp gọi thẳng ông nội anh ta bằng tên Trương Tiệm, lúc trước không phải còn gọi là trưởng thôn sao, hiện tại lại …. Tôi không biết phải khuyên như thế nào, vì thế tôi nói sang chuyện khác:

- giao dịch? Giao dịch gì?

Anh ta nói:

- Cậu còn nhớ ông Trương Tiệm từng nói, ông ấy dùng mất bảy ngày để dạy thợ thuật của nhà họ Trương cho ông nội cậu không? trong tư tưởng truyền thống của người thế hệ bọn họ, truyền lại ‘bí kíp’ của tổ tiên, còn quan trọng hơn cả mạng sống, sao có thể tùy tiện truyền cho một người khác họ? cho nên, trong này nhất định có cuộc giao dịch, tôi nghĩ, khi đó ông nội cậu đã lấy thợ thuật ‘giấu trời qua sông’ ra để trao đổi.

Tôi gật đầu, tuy rằng cảm thấy không chỉ đơn giản như vậy, nhưng một chốt lát tìm không ra căn cứ để phản bác.

Lúc này Lăng Giáng lên tiếng:

- Các anh có từng nghĩ, dựa theo suy đoán lúc trước, năm mươi năm trước hẳn là đã tiến hành ‘giấu trời qua sông’ một lần, cho nên mới có mười năm kia, nhưng nếu là vậy, theo lý mà nói, ‘giấu trời qua sông’ kế tiếp phải rơi vào một trăm năm sau nữa chứ, vì sao lại tiến hành trước thời hạn?

Trương mù cười hà hà nói:

- Vấn đề này đã hỏi đúng vào trọng tâm, muốn hiểu rõ vì sao lại trước thời hạn? thì phải hiểu một vấn đề khác trước.

Tôi hỏi Trương mù:

- Vấn đề gì?

Anh ta đáp:

- Nếu ‘giấu trời qua sông’ đều nằm trong tay của người dẫn đầu các thời kỳ, vậy thì chỗ này sẽ có một lỗ hổng vô cùng lớn, thằng ngốc, cậu đã đoán ra lỗ hổng gì chưa?

Tôi nghĩ ngợi nói:

- Cám dỗ của trường sinh!

Trương mù nói:

- Đúng thế, nếu như cho cậu một thợ thuật, có thể giúp cậu trường sinh, cậu có ‘đói ăn vụng túng làm càn’ mà thử một chút không? dù sao nếu là tôi thì tôi cũng thử! Thất bại, cùng lắm là chết, nhưng ngộ nhỡ thành công, thì sẽ được trường sinh! Sức hấp dẫn lớn như vậy, vì sao những người dẫn đầu của các thời kỳ trước lại có thể chịu được?

Tôi nói:

- Không đạt được điều kiện tất yếu để hoàn thành ‘giấu trời qua sông’!

Trương mù vỗ đùi nói:

- Cái tông môn nhà cậu, vài ngày không gặp, không ngờ chỉ số thông minh lại tăng lên rồi! đúng là không đạt được điều kiện tất yếu. từ chuyện Chu Đệ phái Trịnh Hoà bảy lần đi Tây Dương, điều kiện tất yếu này hẳn chính là cá Quy Khư, điểm này, những tiền bối thế hệ trước hẳn đều hiểu, cho nên mới có hành động, tiêu diệt cá Quy Khư khắp toàn quốc quy mô lớn!

Tôi gật đầu, chuyện tiêu diệt cá Quy Khư ông chủ quán cá nướng Vạn Châu đã kể rồi, lúc ấy anh ta không nói quá rõ, chỉ biết thợ nhân cao thấp thời đó, đều tiêu diệt cá Quy Khư, về phần nguyên nhân cụ thể, anh ta cũng không rõ --- có điều hiện tại xem ra, mục đích tiêu diệt cá Quy Khư chính là ngăn cản có người thi triển thợ thuật ‘giấu trời qua sông’.

Cho nên, đó cũng là lý do vì sao thế hệ như Trần tiên sinh vẫn biết cá Quy Khư, nhưng thế hệ Trương mù, lại không biết gì.

Nhưng vẫn có ‘cá lọt lưới’, có nhiều nơi cá Quy Khư vẫn chưa bị tiêu diệt sạch, ví dụ như ao cá trong thôn tôi, còn cả hồ nước trường học.

Trương mù nói tiếp:

- Cho nên, ‘giấu trời qua sông’ lúc này, không phải là trước thời hạn hẳn một trăm năm, mà là chậm mất năm mươi năm, cũng chính là nói, ‘giấu trời qua sông’ vốn phải xuất hiện từ năm mươi năm trước, bởi vì cá Quy Khư bị tiêu diệt trên diện rộng, thế cho nên không thể thi triển, mới lùi lại đến bây giờ.

Nói thật, tôi lại lần nữa bị tư duy logic của Trương mù thuyết phục, chỉ từ một câu nói của ông chủ quán cá nướng Vạn Châu, đã có thể phân tích ra nhiều tin tức hữu hiệu, quả nhiên, không hổ danh là Trương Phá Lỗ sáu mươi năm sau!

Tôi đột nhiên liên tưởng đến vị bị đè dưới mộ ông nội, cũng có quan hệ rất khăng khít với cá Quy Khư, vị nằm trong quan tài lơ lửng dưới nhá xác cũng có liên quan đến cá Quy Khư, hơn nữa, quan hệ còn vô cùng rõ ràng, nếu nói giữa hai người này không có quan hệ gì, đánh chết tôi cũng không tin.

Nhưng cụ thể có quan hệ gì, tôi trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra được.

Tôi nói, nếu hiện tại đạt được điều kiện tất yếu, cũng chính là nói, cá Quy Khư đã đủ? Nhưng trong thôn các anh, làm gì có ao cá, cá Quy Khư để ở chỗ nào?

Trương mù chỉ chỉ con sông phía xa xa, nói:

- Một dòng sông lớn như vậy, có bao nhiêu cá Quy Khư mà không nuôi được? về phần thi thể cho cá ăn, thôn Trương gia chưa bao giờ xây mộ lập bia, thi thể nhiều một cỗ ít một cỗ, căn bản không có người để ý.

Nếu cá Quy Khư đã là điều kiện tất yếu của ‘giấu trời qua sông’ , vậy liệu có phải có thể lý giải là, chỉ cần cá Quy Khư bị tiêu diệt, là có thể phá giải ‘giấu trời qua sông’? suy nghĩ này vừa xuất hiện, tôi đã tự phủ định, một dòng sông lớn như vậy, muốn tiêu diệt hết cá Quy Khư bên trong, là công trình quá lớn quá tốn thời gian, chỉ sợ còn chưa xong, đám người Trương mù đã chết rồi.

Tôi lắc lắc đầu, nhưng cứ có cảm giác chỗ nào đó không thích hợp lắm.

Đột nhiên, tôi hiểu ra, thời gian không đúng!

Chuyện tiêu diệt cá Quy Khư rơi và vài thập niên trước, nhưng cuộc gặp gỡ năm năm một lần, đã tồn tại vài trăm năm, cái thời điểm đó, cả nước chắc chắn còn chưa bắt đầu nổi dậy ‘phong trào’ tiêu diệt cá Quy Khư, vậy thì người dẫn đầu của mấy trăm năm trước, vì sao không tự mình thi triển ‘giấu trời qua sông’?

Trương mù nghe thấy câu hỏi của tôi, lập tức vỗ đùi nói:

- Cái tông môn nhà cậu, cuối cùng cậu cũng thông não rồi! cho nên điều kiện tất yếu thứ hai của ‘giấu trời qua sông’, chính là chỉ có người đặc biệt mới thi triển được, mà người đặc biệt này, chính là cái người duy nhất thi triển thành công ‘giấu trời qua sông’, còn đã sống được mấy trăm năm kia!

Tôi nói:

- Không đúng, lúc trước anh nói ông anh --- Trương Tiệm đang thi triển giấu trời …..

Tôi ngay cả hai chữ ‘qua sông’ còn chưa nói xong, trong đầu bỗng xuất hiện một ý nghĩ điên cuồng, suy nghĩ này khiến tôi kinh hãi bàng hoàng, miệng há hốc không thốt lên câu.

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.