Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ hiệp tha mạng

Phiên bản Dịch · 1850 chữ

Trương mù còn cố tình vẽ một hình tam giác vuông lên trên đất, chỉ lên điểm cao nhất nói:

- Đây chính là vị trí hiện tại của chúng ta, đường cao (cạnh đối) này chính là ngọn núi, đường ngang (cạnh kề) chính là thôn, còn đường nghiêng(cạnh huyền) này, là sông, nếu như có một tấm gương, vậy thì kết quả cuối cùng sẽ tạo ra hai thôn giống nhau, cũng chính là một hình tam giác cân.

Nói xong, anh ta lại vẽ một cạnh đối và một cạnh kề sang bên cạnh hình tam giác vừa rồi, cuối cùng, tạo thành một hình tam giác cân.

Trương mù nói:

- Nếu không phải gương một mặt, mà là một tấm gương hai mặt, vậy thì cái hình tam giác thứ hai sẽ không tồn tại nữa, một mặt khác của gương hai chiều chiếu một bên khác của thôn, như vậy sẽ hình thành một thôn làng mới tinh.

Tôi nói:

- Nếu là một thôn đầy đủ, còn không bằng dùng gương một mặt là được rồi, ít nhất còn không thể ra ngoài, cứ bị nhốt trong kính giới, chứ gương hai mặt này có tác dụng gì chứ?

Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà cậu, ai nói không có tác dụng? người thôn Trương gia nhiều thế hệ đều là thợ nhân, nếu không có tác dụng, sao còn bị vây trong này? cậu nghĩ đi, thôn hiện tại, và thôn thật, có chỗ nào khác nhau?

Tôi nghĩ ngợi, thứ được gương soi chẳng lẽ không giống nhau? Ngoài loại kính không giống nhau ra, những thứ được soi vào trong mặt gương hoàn toàn giống ---- không đúng, tôi nhớ Trương mù từng dạy mình, phán đoán bản thân có phải đang ở trong kính giới hay không, chủ yếu chính là phương hướng, hóa ra là như vậy, thôn hiện tại và thôn ban đầu, phương hướng không giống nhau!

Trương mù gật đầu:

- Vẫn chưa ngốc chết, đúng là phương hướng khác nhau, còn hoàn toàn tương phản, đối với thợ nhân chúng tôi mà nói, trời trên đất dưới, trái dương phải âm, nếu như phương hướng thay đổi rồi, đừng nói là dùng thợ thuật, cho dù lối tư duy cũng bị ngược phương hướng, bằng không cậu cho rằng trong thôn Trương gia nhiều người như vậy, vì sao đều bị nhốt ở đây? Chỉ một cái ‘mua dây buộc mình’ lẽ nào mấy ông già này nhìn không ra? Nhưng cho dù nhìn ra rồi, chuyện cũng vẫn xảy ra, phương hướng không đúng, càng cố lại càng sai, câụ nhìn Trương Mục, nếu cậu gọi anh ta tỉnh lại được, tôi cùng họ với cậu,nếu không phải cậu dùng chuông trấn hồn, ngay cả tôi cũng không thể tỉnh lại.

Tôi lúc này mới hiểu, thảo nào Trương mù dùng gà âm truyền tin tức đến sau núi cho tôi , nhất định là anh ta ý thức được bản thân không thể tỉnh lại, cần tôi hỗ trợ, thế này thì tính ra, tôi cũng không đến nỗi vô dụng.

Nhưng tôi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề:

- Không đúng, vì sao Lăng Giáng cũng có thể đánh thức?

Trương mù nói:

- Bởi vì cậu và Lăng Giáng vào sau, thân thể của các người, vẫn chính là thân thể của các người.

Trương mù lại lần nữa khiến tôi ngẩn người, tôi hỏi:

- Làm gì có thân thể người nào lại không phải là của chính mình? Chẳng lẽ hiện giờ đây không phải thân thể của chính anh?

Lúc nói, tôi còn cố tình đưa tay lên cấu cánh tay Trương mù, anh ta đau đớn trợn mắt nghiến răng, nhe răng như muốn xé xác tôi, nhưng xúc cảm không giống thanh miệt làm da người, có lẽ là da thật!

Trương mù nghiến răng nói:

- Cái tông môn nhà cậu, cậu thử cấu lần nữa xem?

Tôi rất nghe lời cấu thêm lần nữa, Trương mù nhẫn nhịn đau đớn giơ tay lên định tát tôi, nhưng tay giơ được một nửa lại hạ xuống, có lẽ là đau không chịu nổi rồi.

Trương mù hung hăng trừng mắt lườm tôi, đây là lần đầu tiên tôi thấy trên mặt anh ta mang vẻ bất đắc dĩ, anh ta chỉ đành nói tiếp:

- Lúc trước tôi nói rồi, chúng ta hiện tại đang ở trong một tấm gương hai chiều, cơ thể nhìn thì như của bản thân, nhưng chẳng qua chỉ là một thứ đồ được gương mô phỏng lại thôi, căn bản không phải là thật, cơ thể chúng tôi có lẽ vẫn đang ở trong thôn thật, tất cả những người ở đây, đều là hình ảnh trong gương, bản thể ngoài gương bất tỉnh, ảnh ngược trong gương sao mà tỉnh lại được? nhưng hai người các người thì khác, các người dùng thân thể của chính mình đi vào thôn trong gương, cho nên, Lăng Giáng có thể gọi tỉnh.

Tôi nghĩ ngợi, sau đó gật đầu, thế này còn dễ hiểu, tôi và Lăng Giáng dùng bản thể đi vào trong kính giới, cho nên thợ thuật của Lăng Giáng có hiệu quả, nhưng rõ ràng cũng không là gì, bởi vì phương hướng không đúng, cho nên lúc hoa giấy của Lăng Giáng chỉ đường cho tôi, bảo tôi đi sang bên này, nhưng hướng của thôn trong gương lại ngược lại, cho nên tôi mới đụng phải cỗ thi thể trợn mắt kia.

Còn về Trương mù có thể tỉnh lại, bởi vì tôi lắc chuông trấn hồn, anh ta có thể dùng thợ thuật, là nhờ thứ đồ lão tổ tông để lại, tôi đoán có thể cũng là một thứ tương tự như chuông trấn hồn, chẳng qua anh ta không chủ động nói, tôi cũng không mở miệng hỏi.

Tôi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, tôi hỏi Trương mù:

- Cơ thể của Lăng Giáng là bản thể, vậy thì thợ thuật của cô ấy hẳn là hữu dụng, nhưng vì sao cũng bị nhốt trong này? chẳng lẽ cô ấy cũng trúng phải ‘mua dây buộc mình’?

Trương mù nói:

- Cô ta không trúng phải ‘mua dây buộc mình’, cô ta bị rơi vào ảo cảnh, cậu nhìn thấy phản ứng đầu tiên khi cô ta tỉnh lại rồi chứ gì? tôi đoán, trong ảo cảnh cô ta bị người quen hãm hại, cho nên đến ngay cả cậu cũng đánh, chậc chậc, kiểu con gái này, cậu cũng dám thích? Đánh không chết cậu mới --- nữ hiệp tha mạng, tôi không nói cô, cho dù nói cô, cũng nhất định là nói cô hiền thục ôn nhu, hiền thê lương mẫu --- á!! cái tông môn nhà nó! Chờ ông đây khỏe rồi, không cầm miệt dao chém cô mấy nhát, ông cùng họ với cô!

Tôi thấy Trương mù đau tới mức trước trán đã chảy đầy mồ hôi lạnh, nhưng tôi không dám khuyên ngăn Lăng Giáng, ngộ nhỡ cô ấy nổi giận, đánh cả tôi nữa thì phải làm sao đây? Vào những lúc thế này, chọn cách ‘bo bo giữ mình’ vẫn là hợp lý hơn, dù sao, hảo hán không đấu với nữ nhân, Trương mù này cũng thật là, bản thân đã yếu rớt thế này rồi, mà vẫn còn dám đắc tội Lăng Giáng.

Cuối cùng, thấy Trương mù vẫn giữ vẻ mặt chết cũng không hối cải, bèn phải tìm một vấn đề để phân tán sự chú ý của Lăng Giáng, tôi hỏi Lăng Giáng:

- Trương mù không phải rất khỏe sao, sao tự nhiên lại biến thành thế này?

Lăng Giáng nói:

- Đây là di chứng sau khi dùng ‘Cửu Anh Triều Điện Định Càn Khôn’, cố gắng định Càn Khôn, lập trái phải trong cái gương này, để hồn phách người thôn Trương gia trở về, độ khó lớn bao nhiêu, anh có thể hiểu theo cách này, đặt một quả táo trước mặt gương, sau đó di chuyển quả táo trong gương khống chế quả táo bên ngoài, cái này có khó không?

Tôi nói:

- Khó! Khó như lên trời! Trương mù muốn định lại Càn Khôn, khó hệt như vậy?

Lăng Giáng lắc đầu nói:

- So với việc này còn khó hơn! ‘sáu mươi năm trước có Lạc Triều Đình, sáu mươi năm sau có Trương Phá Lỗ’, ngày trước tôi không ủng hộ câu nói này, nhưng hiện tại xem ra, phải ủng hộ. cũng là bởi vì Càn Khôn được lập lại, tôi mới tỉnh dậy từ trong ảo cảnh, lúc ấy tôi cứ nghĩ lại rơi vào một ảo cảnh mới, cho nên…..

Lăng Giáng không nói tiếp, nhưng tôi đoán có lẽ là lời xin lỗi, nhưng với người có tính cách như cô ấy, muốn nghe một tiếng xin lỗi từ cô ấy, tôi đoán còn khó hơn cả chuyện Trương mù lập lại Càn Khôn.

Chờ một chút, vừa rồi Lăng Giáng nói tưởng ‘lại’ rơi vào một ảo cảnh mới, vậy là nói, ở trong ảo cảnh trước, cô ấy từng nhìn thấy tôi? hơn nữa, từ động tác bóp cổ tôi sau khi tỉnh lại có thể phán đoán, ‘tôi’ trong ảo cảnh trước đã làm cô ấy bị thương. Cô ấy giống Trương mù, những người có thế khiến cô ấy bị thương, không phải cao thủ thì là người thân thiết, rất rõ ràng, tôi không phải cao thủ, tôi thậm chí đến con chim sẻ cũng không bằng, tôi rõ ràng là một thứ rác rưởi, vậy có nghĩa. Cô ấy coi tôi là ……..

Không biết vì sao, tôi có chút kích động, thậm chí còn quên mất chúng tôi bây giờ vẫn đang trong gương hai mặt.

Đúng rồi, gương hai mặt!

Tôi hỏi Trương mù:

- Nói nhiều như vậy, gương hai mặt với cơ thể anh xảy ra vấn đề có quan hệ gì với nhau?

Trương mù rất khinh bỉ liếc tôi một cái, há mồm chửi:

- Cái tông môn nhà cậu, vừa rồi Lăng Giáng đều đã thừa nhận tôi lợi hại, chẳng lẽ cậu còn chưa nhìn ra vấn đề? Một người lợi hại như tôi, nếu không bởi vì quá mệt mỏi, tôi sẽ bị đưa vào gương hai mặt sao? tôi sẽ để cho thôn Trương gia bị đưa vào trong kính giới sao?

Tôi bừng tỉnh, bắt đầu từ đường hầm quan tài, sau đó là ‘tử địa hậu sinh’, chú Trương, thi thai, ‘chưng chưng tại thượng’, diễn âm hí, những sự kiện cứ diễn ra nối tiếp nhau, đó là vì có người muốn khiến Trương mù phải rơi vào trạng thái làm việc với cường độ cao, phải khiến anh ta mệt chết, sau đó còn dễ dàng thi triển thợ thuật gương hai mặt.

Mà người này, chính là trưởng thôn, Trương Tiệm!

Tôi đột nhiên ý thức được một vấn đề, vội vàng hỏi Trương mù:

- Trương Tiệm đâu?

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.