Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhận để tử

Tiểu thuyết gốc · 5902 chữ

Từ bên trong nhẫn trữ vật của Mạn Nhu có năm luồng ánh sáng đỏ cam vàng lục lam chàm tím. Ngay lập tức, một thân ảnh mờ ảo hình con rùa hiện lên che chắn cho cả trạch viện, những luồng sáng khác cũng hiện ra là mấy mô hình giấy lúc này đang phát sáng, bay lơ lửng tại trước mặt Mạn Nhu. Cả hai bên thấy cảnh này thì đều ngây ngẩn, trận chiến đã sắp kết thúc rồi mà thằng nào còn muốn bước tiếp vào hiệp đấu phụ nữa vậy.

Mấy tên tu sĩ của Huyết Hà tông sau phút giây bất ngờ ban đầu thì sau đó khuôn mặt chúng hiện vẻ căm tức. Tầm này đáng lẽ là phải được ôm vợ ngủ rồi mà tông môn còn bắt đi đánh nhau, đã vậy cái đám người kia vẫn còn quân bài chưa lật. Tên Mạc Tà thấy có năm con vật đứng trước che chắn cho người của Vân Uyên cốc thì mặt hiện vẻ đăm chiêu suy nghĩ. Vân Uyên cốc từ trước giờ chỉ nổi tiếng bởi thư họa, vẽ thiết kế và bày trận pháp, phù chú để chiến đấu mà thôi. Từ lúc nào mà bọn chúng lại có cả pháp khí bảo hộ như vậy? Mạc Tà hơi bất ngờ nhưng lập tức ra lệnh:

"Tiếp tục đánh xuống cho ta, nhanh lên, chớ để người của Linh Kiếm tông, Phong Vũ tông đến cứu."

Đám người kia vừa định bay xuống thì có một luồng sáng từ dưới bay lên. Khi luồng sáng kia bay lên trên đám người, nó biến thành một con rồng có cánh khổng lồ với thân ảnh đỏ rực với chiếc sừng lớn trên đầu hướng về phía trước. Đôi mắt hung ác của nó nhìn chằm chằm vào đám người Huyết Hà tông khiến bọn chúng khiếp sợ, chưa bao giờ bọn chúng thấy một đôi mắt hung ác như vậy dù cho đó là chưởng môn của mình. Đôi cánh nó xòe ra như che được cả góc trời kết hợp với bộ móng vuốt sắc nhọn ở đầu cánh, chiếc đuôi dài với phần cuối đuôi hơi dẹt ra thành hình một thoi lớn.

Con rồng lúc này giận dữ mà lao tới đám người kia mà cắn xé, ngấu nghiến từng tên một. Chiếc đuôi rồng cũng không nhàn rỗi, mỗi lần nó vung đuôi là phần chóp đuôi hình thoi kia như một cái vỉ đập ruồi đập cà pẹp xuống đám người đang hoảng sợ bay tứ tán. Nhưng tiếc là không có tên nào trốn thoát, từng tên từng tên một bị quất trúng thì giống như một quả cà chua chín đỏ bị ném từ trên máy bay xuống vậy. Chúng rơi xuống tạo nên những đám bụi bay lên mù mịt, khi đám bụi tan đi người ta chỉ thấy một cái hố có mép ngoài lênh láng máu bắn ra.

Phía bên dưới, một con Godzilla cũng đang phun hơi thở nguyên tử vào đám người giúp chúng kết thúc những tháng ngày khổ đau khi phải chạy KPI săn giết người cho tông môn. Chỉ có điều là do lúc Quân gấp cái con này quên đục lỗ ở miệng, nên là thay vì nó phun hơi thở nguyên tử từ mồm thì nó phun ra ở nơi duy nhất mà có lỗ trên người nó: hậu môn. Đám người Huyết Hà tông thì coi đây là một sự xúc phạm không hề nhẹ. Chưa bao giờ bọn chúng bị mấy món pháp bảo hành hạ như vậy, đã thế còn dùng phương thức sỉ nhục nhất để giết bọn chúng.

Cái con quái vật trên không kia ít ra nó tuy ra tay à nhầm ra đuôi độc ác, tàn nhẫn thì thôi đi. Nhưng cái con bên dưới thì cứ dùng cái chiêu xì xì từ phía sau để tịnh hóa cho chúng. Giờ nó cứ một xì một mạng, khiến cả đám sợ hãy vắt chân lên cổ mà bay đi. Một tên đệ tử Huyết Hà tông thấy hơi thở đường ruột kia sắp xịt tới mình thì kéo tên đang bay bên cạnh ra phía sau che chắn cho mình, miệng hét lớn:

"Trương sư đệ, hãy cứ yên tâm, kiều thê và lô đỉnh của đệ ta sẽ chiếu cố cẩn thận. Bảo trọng."

Tên bị kéo ra đằng sau kia chưa kịp chửi thì đã bị hơi thở nơi đáy lòng của Godzilla quét qua mà bay màu. Tên kia nghe thấy tiếng hét thảm của hắn thì âm thầm cười đắc ý vì đã có tấm bia thịt che chắn, sư đệ à người sống trên đời mà không vì mình thì trời tru đất diệt. Hắn đang muốn dùng truyền tống phù để trốn thì chợt cảm giác lông tóc sau lưng dựng đứng thì cuống quít vận linh lực vào tấm phù. Nhưng một đệ tử bình thường của tông môn thì làm sao có một tấm truyền tống phù xịn được. Hắn vừa mới được truyền tống còn chưa kịp xem mình đang ở đâu thì thân dưới đau nhói. Hắn bị một tên đệ tử khác của tông môn sử dụng như một bàn đạp để chạy trốn con rồng lộn trên không kia. Tên đệ tử này ngay lập tức cũng được một tấm thiệp mời tham quan âm phủ miễn khứ hồi đến từ vị trí "vỉ đập ruồi" phiên bản promax.

Mạc Tà thấy đám đệ tử tông môn của mình chết như ngả rạ thì bay tới chỗ con rồng đang bay kia mà tức rống giận:

"Thứ súc sinh này, dám giết đệ tử tông môn của bổn tọa, đi chết đi."

Mạc Tà vừa lao tới vừa vận linh lực tới mức tối đa, người tỏa ra hắc khí ngùn ngụt, đầu hắn mọc lên hai chiếc sừng lớn hai màu đen đỏ đan xen như ác quỷ vừa chui lên từ địa ngục. Mặt hắn nứt nẻ ra từng đường, hiện lên ánh đỏ bên trong như có một lò lửa hung tàn đang rực cháy bên trong, con ngươi của hắn đã chuyển thành đỏ máu, phần lòng trắng giờ lại đen kịt đầy tăm tối như tiền đồ chị Dậu vậy. Trong lòng hắn giờ đây như có ngàn vạn tiếng gầm thét muốn thỏa mãn ham muốn giết chóc vô tận. Mạc Tà ầm ầm lao tới chỗ con rồng giấy với khí thế thần cản giết thần, phật cản diệt phật. Hôm nay hắn nhất định phải thu phục cái đám pháp bảo này.

Chỉ có điều Mạc Tà không phải nhân vật chính trong mấy bộ Anime được hưởng sức mạnh từ sự hi sinh đồng đội. Con rồng giấy đang khá vất vả để truy đuổi đám đệ tử chạy trốn thì thấy có một tên ngốc đang lao đến. Mạc Tà đang khí thế ngập trời vừa bay tới chỗ con rồng thì bị nó hỉ mũi tặng cho một cục đờm béo ngậy ngay vào mặt, mà thực ra là máu thịt của tên đệ tử xấu số nào đó. Hắn chưa kịp tỉnh lại thì đã bị cái "vỉ đập ruồi" trên không kia quật cho một cú rơi xuống lõm sân.

Chưa hết choáng váng sau hai đòn hiểm thì hư ảnh con rùa tặng cho hắn một cú tát bay lên trên không để giúp hắn tỉnh táo hơn. Khi hắn vừa được thanh tỉnh đôi chút thì bị "hơi thở đáy lòng" của Godzilla giấy quét trúng biến hắn thành một hòn than biết bay. Nhưng có lẽ Mạc Tà xuất môn không xem ngày, hắn vừa bị thổi bay lên thì bị một cái chân dẫm mạnh vào mặt, tên này chưa kịp tức giận quát hỏi tên nào dám đánh lén thì chú chim non nho nhỏ của hắn bị tên nào đó đá vào để mượn lực bay đi. Ngay sau đó, hắn như một cái bàn đạp có độ bền tuyệt vời mà bị đám đệ tử còn sót lại đạp vào mà bay đi cho nhanh. Thân thể Mạc Tà sau một phen bị giày vò thì rơi bịch xuống, miệng và lòng hắn đều rỉ siro, hắn không thể tin mình thiêu đốt tinh huyết cũng không chịu nổi một đòn như vậy.

Lâm Tuyền nhìn thấy cảnh này mặc dù khiếp sợ toàn tập nhưng nàng cùng con trai đều sắp không thể trụ được nữa rồi. Gia Minh hơi thở gấp gáp nhưng ngực cậu bé thủng một lỗ lớn nên dù cố gắng cũng không thể nói được một chữ, chỉ có ánh mắt là chất chứa vô vàn tiếc nuối. Tiếc nuối bản thân không đủ mạnh để che chắn cho mẫu. Tiếc là mình không có bản lĩnh như người kia, có thể tạo ra được những pháp bảo nhìn thì bình thường nhưng không ngờ lại cường đại như vậy. Cậu lúc này cũng đã biết những hư ảnh kia chính là mấy món đồ mà cậu đã mua lúc chiều cho em gái mình. Còn Lâm Tuyền lúc này cũng đã gục xuống, nàng khi thấy có vẻ như con gái mình dường như đã được ai đó bảo về thì đã phần nào yên tâm. Nàng chỉ tiếc bản thân mình sơ suất, bản thân mình không đủ mạnh, và nàng tiếc đứa con trai của mình không được may mắn. Mạn Nhu ở bên cạnh thấy mẹ mình gục xuống càng khóc thảm thiết.

Nhưng lúc này, hai con hạc giấy bay đến trước mặt cô bé mà nói:

"Chủ nhân, người có muốn ước điều gì không?"

Mạn Nhu như chết đuối vớ được cọc, cô bé dù đang khóc nấc lên nhưng vẫn cố nói lên điều ước:

"Ta..ta..ước...ước..mẫu thân..hức..ca..ca ta...đều..hức..hức..khỏe lại."

Thân hình hai con hạc sau khi nghe được điều ước của cô bé thì đều tan biến thành những hạt bụi đủ sắc màu, chúng bay tới vết thương của hai thân thể đang dần mất đi sự sống kia. Mạn Nhu thấy được cảnh này thì tròn mắt kinh ngạc, sau đó cô bé dường như không tin vào mắt mình mà nhanh chóng bò tới sờ vào vết thương trên người mẹ mình và anh trai.

Khi Lâm Tuyền cảm giác thân thể nàng dần mất đi tri giác, cảnh vật mọi thứ đang mờ dần, âm thanh con gái nhỏ dần thì chợt nàng cảm giác được thân thể mình đang được thứ gì đó chữa trị. Giác quan của nàng dần trở lại, lực lượng trong người đang nhanh chóng hồi phục. Khi nàng mở mắt ra lần nữa thì đã thấy con gái đang không ngừng kiểm tra thân thế mình. Nàng liền hỏi con gái:

"Mạn Nhu vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, là ai đã cứu mẫu thân?"

Mạn Nhu đang còn chưa kịp kể lại chuyện vừa rồi thì Gia Minh đã lên tiếng:

"Mẫu thân, con đã chết rồi sao? Không, con còn chưa chết, chuyện này….."

"Là chim của thúc thúc đó đã cứu hai người." Mạn Nhu thấy hai người đã khỏe lại thì liền vui vẻ trả lời. Câu trả lời này vào tai Gia Minh thì không vấn đề gì, nhưng vào tai Lâm Tuyền thì liền khiến mặt nàng đỏ lựng. Nàng liền gõ nhẹ vào đầu con gái:

"Sau không được nói những lời như vậy nữa"

"Vâng, nhưng vừa rồi đúng là con chim của thúc thúc bay vào chỗ ngực của mẫu thân giúp người trị thương mà." Mạn Nhu vẫn chưa biết được mình nói sai ở đâu mà ấm ức giải thích tiếp.

Lâm Tuyền đành phải đổi chủ đề:

"Thúc thúc trong lời con nói là ai?"

"Là một người bán hàng rong, thúc ấy bán cho chúng con hai con hạc giấy và mấy con vật gì đó mà con không biết tên. À, phải rồi, lúc con và muội muội chuẩn bị đi xa người ấy còn nói sẽ sớm gặp lại nhau nữa." Gia Minh lúc này đã hồi phục lại mà nhanh nhảu thay em gái mình. Lâm Tuyền còn chưa kịp hỏi thêm điều gì thì nàng lại ngước nhìn lên trời.

Trên không lại có thêm hai đám người cũng đang tức tốc kéo đến. Hai đám người này đều như vừa trải qua chiến đấu kịch liệt xong, tất cả đều lộ vẻ mỏi mệt. Nhưng khi họ tới gần khu trạch viện thì lại thấy người của Huyết Hà tông bị hai con quái thú đồ sát thì ngây ngẩn. Cả đám người nhìn nhau mà tò mò hỏi người bên cạnh:

"Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Hai con quái thú đó là gì vậy? Ta chưa bao giờ thấy chúng thì phải."

"Người của Vân Uyên cốc biết luyện chế pháp bảo sao, sao ta chưa từng nghe qua nhỉ?"

"Mọi người đến cứu viện nhanh lên, không được để có cá lọt lưới"

Nguyệt Dao thấy mọi người dường như quên mất nhiệm vụ cứu viện mà đành phải lên tiếng. Vậy là người của Linh Kiếm tông và Phong Vũ tông chỉ gật đầu chào hỏi nhau rồi chia ra truy lùng nốt đám người của Huyết Hà tông đang bỏ trốn. Sau khi mọi chuyện đã yên ổn lại, đám người mới hạ xuống khu trạch viện. Lúc này, hai con quái thú kia cũng đã biến mất. Nguyệt Dao dù thấy lạ nhưng nàng vẫn chạy đến chỗ Lâm Tuyền chào hỏi:

"Nguyệt Dao bái kiến Lâm cốc chủ, Lâm cốc chủ không sao chứ? Lần này chúng ta tới cứu viện chậm, làm cốc chủ phải vất vả rồi."

"Nguyệt Dao tiên tử không cần khách khí như vậy, ta đã không có vấn đề gì nữa rồi. Chẳng qua vừa rồi phía bên quý tông môn cũng gặp phục kích?"

Lâm Tuyền thấy đám người Nguyệt Dao cũng có vẻ mệt mỏi, quần áo trên người có vài vết tích chiến đấu nên cũng không có trách bọn họ tới cứu viện chậm.

"Ra mắt Lâm cốc chủ, Triệu tiên tử. Vừa rồi quả thật trên đường cứu viện bọn ta bị người của Liệt Hỏa tông đón đánh, tuy nhiên nhân số không nhiều, may mắn mà Lâm cốc chủ không việc gì."

Người vừa lên tiếng là Trương Xuân Tài, đại để tử của Phong Vũ môn. Hắn được môn chủ phái đi khi thấy tín hiệu xin tri viện. Giờ hắn thấy tình hình cũng đã không đáng ngại nữa, thì liền xin dẫn đệ tử trở về trước.

Nguyệt Dao thì nàng tinh ý hơn khi thấy trên người Lâm Tuyền và Gia Minh đều có một vết chém nhưng cả hai người đều không có vẻ gì là bị thương. Chưa kể hai con quái thú vừa rồi tàn sát tứ phương kia nữa. Nàng liền hỏi:

"Lâm cốc chủ, tiểu nữ xin mạo muội hỏi một câu. Vừa rồi tiểu nữ thấy dường như người và quý công tử bị thương có phải vậy không?"

Lâm Tuyền thấy Nguyệt Dao hỏi như vậy thì nàng không trả lời ngay mà phân phó đệ tử dọn dẹp trạch viện rồi dẫn đối phương vào phòng khách. Đợi khi nha hoàn lui xuống, chỉ còn Nguyệt Dao và hai đứa con ở đây nàng mới lên tiếng:

"Mong tiên tử không trách bổn cốc chủ vừa rồi không trả lời ngay. Lần này quả thực ta và Minh nhi quả thực suýt chút nữa đã không còn mệnh. May mắn là ta được một vị cao nhân tương trợ nên cả hai mới giữ được một mạng."

Lâm Tuyền cũng không có ý định giấu diếm, dù sao giờ Vân Uyên cốc và Linh Kiếm tông đã là đồng minh thân cận lâu năm. Giấu diếm chỉ khiến đoàn kết đi xuống, trong khi hiện giờ các bên thế lực đều đã sẵn sàng sát phạt nhau rồi. Nguyệt Dao thấy nàng ta nói đến cao nhân thì hỏi lại:

"Là vị cao nhân nào đã giúp Lâm cốc chủ vậy? Chẳng lẽ hai con quái, tiểu nữ xin lỗi, hai con hung thú vừa rồi chính là do vị cao nhân đó phải tới sao?"

"Về chuyện này phải hỏi hai đứa trẻ nhà ta, ta quả thực cũng không rõ."

Lâm Tuyền lắc đầu đáp. Nói xong nàng liền bảo con trai kể lại chuyện hôm nay. Gia Minh vâng lời nàng mà kể lại chuyện lúc chiều cho mọi người nghe. Khi cậu kể xong, Mạn Nhu còn mang ra ba mô hình giấy còn lại cho mọi người xem.

Khi mọi người thấy đó chỉ là làm bằng giấy rất bình thường, nhưng bên trong ẩn chứa sức mạnh to lớn như vậy thì thầm kêu quả thực là kì nhân. Nhưng họ lại thấy thứ như vậy chưa từng xuất hiện tại tu tiên giới, chẳng lẽ là vừa mới chế tạo ra sao. Nếu như vị cao nhân này giúp đỡ họ thì ngày tháng về sau quả thực vô ưu vô lo rồi.

"À phải rồi, lúc ấy người đó còn nói là sẽ sớm gặp lại con thôi. Hay là ngày mai con lại đến đó xem sao." Gia Minh thấy mọi người trầm ngâm suy nghĩ thì lên tiếng nói tiếp.

"Vậy ngày mai chúng ta hãy đến đó xem sao, nếu như cao nhân đã cho chúng ta cơ duyên lớn như vậy thì chỉ có kẻ ngốc mới không nhận lấy. Hơn nữa lần này chúng ta còn mang ơn ngài ấy như vậy, chúng ta không thể có ơn mà không báo được." Lâm Tuyền dứt khoát đồng ý.

Nguyệt Dao sau đó cũng cáo từ đồng thời còn hẹn Lâm Tuyền sáng mai sẽ dẫn mình theo gặp cao nhân bí ẩn kia. Với nàng càng có nhiều cơ duyên thì mới có thể an ổn trước giông bão sắp kéo tới.

Trong khi ở thành Long Bình vừa đánh nhau đầu rơi máu chảy, Tạ Hồng Quân vẫn đang miệt mài copy sách và truyện tranh. Hắn giờ phân truyện tranh làm ba loại: in đen trắng, in màu và vẽ tay có chữ ký cùng phần bìa thật sự lung linh hết nấc. Đằng nào thì đám trẻ đều thích màu sắc sặc sỡ mà, còn loại đen trắng thì hướng tới đối tượng bình dân.

"Hô hô hô, với việc chia làm ba phân khúc giá như vậy, sẽ tối ưu hóa được lợi nhuận nhất có thể. Mai mình làm thêm tấm biển rực rỡ nhất, lòe loẹt nhất, lố bịch nhất. Nó sẽ biến thành mũi nhọn tấn công thị giác, khiến khách hàng nhỏ như bị thôi miên mà đến chỗ mình kakaka."

Quân hôm nay rốt cuộc cũng đã thăm dò thị trường xong, ở đây chỉ có tranh mới vẽ màu, mà màu còn không tươi. Ít nhất bản thân đã có sự khác biệt lớn về màu sắc rồi, còn nội dung thì đã được kiểm định. Thanh niên giờ lại tiếp tục ảo tưởng về việc ngồi đây đếm tiền mà không biết rằng con đường nào cũng sẽ có dông bão.

Phía bên ngoài đám thú cưng ngước nhìn về phương hướng của thành Long Bình. Thấy trận chiến bên đó đã kết thúc thì cả đám lại quay về. Husky có vẻ chưa thấy thỏa mãn lắm mà kêu lên âu ẩu:

"Vậy mà xong rồi à, chỉ có thế thôi à? Cái đám kia đánh nhau chẳng ra trò trống gì cả, nhìn chưa đã mắt đã hết, cái đám ăn hại."

Hồ ly ngó sang phía đại bàng mà hỏi:

"Đại bàng, buổi tối anh nói kết quả đã ngã ngũ từ trước khi bắt đầu là như vậy sao? Xem ra một bàn cờ lớn lại được mở ra rồi, anh có kế hoạch gì chưa?"

"Chờ lệnh của chủ nhân." Đại bàng giọng không cảm xúc mà đáp lại.

"Ồ, người ta hôm trước lại thấy hình như có ai chưa được lệnh mà đã tự tiện hành động thì phải nha." Hồ ly híp mắt cười cười.

"Nếu chủ nhân không trách phạt ta thì có nghĩa ta làm đúng." Đại bàng nói xong thì bay vào nhà, nó không muốn mất thời gian nói mấy chuyện vô ích này.

Husky thấy chẳng ai thèm hô ứng hay quan tâm thì lại nói tiếp:

"Này mấy người đang nói cái gì vậy, bàn cờ nào, kế hoạch là sao, ai nói cho ta biết được không?"

"Đúng vậy chị Lily, vừa nãy chị nói chuyện gì thế?" Thỏ ta một bên cũng không nhịn được mà hỏi.

"Chuyện gì sao? Là làm sao để làm thịt con thỏ bé bỏng này này. Hi hi."

"Này Miêu Miêu, vừa rồi bọn họ nói gì mà sao ta chẳng hiểu cái gì vậy?" Husky thấy không ai trả lời đành hỏi con mèo từ nãy vẫn im lặng.

"Xin lỗi, ta không hiểu tiếng chó." Nói xong lại nhắm mắt ngủ tiếp, với nó, mấy thứ vừa rồi thật nhàm chán. Chỉ có chủ nhân mới làm nó thấy hứng thú mà thôi.

Husky nghe được thì mắt long sòng sọc, tức giận sủa liên hồi. Quân đang chuẩn bị đi ngủ thấy vậy liền ra rọ mõm con ngáo này lại, tránh nửa đêm lại mất ngủ. Hồ ly thấy nó bị rọ mõm đi qua chuồng chó vểnh đuôi lên vừa ngoe nguẩy vừa đọc:

"Chim khôn kêu tiếng rảnh rang,

Chó khôn sủa ít, dịu dàng, ngoan, trung."

Chó ta tuy tức lắm mà bị rọ mõm nên chỉ có thể ấm ức phát ra những tiếng hic hic, nhất là khi nó nghe mấy tiếng "hihihi" đắc ý của con hồ ly.

Sáng hôm sau khi Quân còn đang dọn hàng thì đã thấy mấy người đang đi đến, trong số đó có cả người quen. Hắn nhìn hướng đi thì có vẻ họ tìm đến hắn thật rồi.

"Nguyệt Dao bái kiến tiền bối."

"Lâm Tuyền ra mắt tiền bối."

"Gia Minh (Mạn Nhu) ra mắt tiền bối"

Quân thấy cả bốn người đều làm lễ tiết long trọng thì ngây ngẩn, thanh niên tưởng nay mở hàng sớm có khách sộp, nhưng mà hắn thấy có vẻ sai sai. Hình như họ không đến để mua hàng, nhìn kĩ lại thì thấy là hai đứa trẻ hôm qua đã mua đồ của hắn. Quân lúc này hơi lo mấy khứa này sau khi ăn trận đòn thì đến để đòi trả hàng, nhưng mà thấy họ chào hỏi vậy thì phải xem họ nói gì đã.

"Ồ, là Nguyệt Dao sao, hôm nay cô có việc gì đi vào trong thành à?" - rồi Quân quay sang hai đứa trẻ cười hỏi – "hai đứa vẫn tốt được sau chuyện hôm qua rồi đấy chứ?"

"Hôm qua hai đứa trẻ nhà vãn bối đã mạo phạm tiền bối ngài, vãn bối mong cao nhân ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho chúng. Hôm nay vãn bối dẫn chúng tới cũng là để cảm tạ hôm qua đã ban cho bọn chúng cơ duyên. Về sau nếu tiền bối có việc gì xin ngài tùy ý sai bảo."

Lâm Tuyền thay hai đứa con trả lời Quân, nàng nghe thấy hắn nói như vậy thì trong lòng đã khẳng định đây chắc chắn là một vị cao nhân lánh đời rồi. Bởi một người không tỏa ra một chút linh lực nào nhưng lại đi bán mấy món đồ có sức mạnh khủng khiếp, chưa kể người trước mắt còn nắm bắt và điều khiển mọi chuyện sau màn từ đầu tới cuối không một tiếng động. Từ việc nắm bắt được âm mưu của đám người Huyết Hà tông, đến việc đưa pháp bảo bảo mệnh cho hai đứa con, rồi biết đám người họ sẽ quay lại. Nếu như vị cao nhân này đã ra tay và còn muốn gặp bọn họ như vậy, e rằng còn có ý định khác chăng?

Quân lúc này mới nhìn kĩ người phụ nữ trước mắt mình này. Đã không nhìn thì thôi, hắn vừa nhìn liền hít một hơi thật sâu. Quân cảm giác như bản thân đã khát nước hàng chục năm trời như đám người Cali vậy. Hắn tự hỏi người phụ nữ này có phải thường xuyên tắm ở biển Chết không mà trông vô cùng mặn, mặn mà. Nếu như Nguyệt Dao bên cạnh như một ánh trăng dịu dàng nhưng lại như một trái cây chưa chín hẳn thì Lâm Tuyền như một trái cây đã chín mọng. Trong đầu Quân lúc này văng vẳng câu "đồng dao" nào đó:

"Trai thích của lạ

Quạ thích gà con.

Gái đã có con

Ngon và độc lạ"

Hắn hơi ngây ngẩn giây lát rồi cũng đáp lời:

"Lâm phu nhân không cần phải nặng lời như vậy, chỉ là mấy món đồ chơi mà thôi. Không có gì to tát cả. Nếu mấy đứa nhỏ thích ta sẽ tặng thêm cho chúng mấy món nữa."

Hắn nói mà thấy khó khăn, nước dãi trong miệng hắn nếu không được nuốt ừng ực thì có lẽ giờ này đã chảy ra như thác đổ rồi. Dù vậy thanh niên vẫn thành công tỏ ra mình là người có khí chất, có khí độ và có khí tiết. Quân còn đang chưa kịp lấy chiếc quạt ra phe phẩy để tô đậm hình ảnh cao nhân ẩn sĩ đầy thanh cao trong mắt người khác, Gia Minh một bên đã quỳ xuống trước mặt hắn mà chắp tay nói:

"Xin cao nhân ngài nhận Gia Minh làm đệ tử. Gia Minh dù không có thiên phú hơn người nhưng nguyện vượt mọi chông gai mà đi theo cao nhân ngài học nghệ. Vãn bối nhất định sẽ không để ngài phải nhắc nhở về việc học và nhất định sẽ đem kỳ nghệ của ngài phát triển rộng khắp."

Giọng của cậu đầy vẻ chém đinh chặt sắt, quyết không lùi bước hay quay đầu lại. Trải qua một trận chiến hôm qua, Gia Minh thấy chỉ đơn giản là một mô hình giấy gấp nho nhỏ, nhìn chẳng có gì đặc biệt lại ẩn chứa trong đó là những con mãnh thú vô cùng khủng bố. Cậu nghĩ đơn giản nếu như mình chỉ cần gấp được như Quân thì sẽ có sức địch vạn người, không cần phải như trận pháp hay phú chú của gia đình, vừa cần nhiều người lại phức tạp, hiệu quả còn chẳng bằng thứ "đồ chơi nho nhỏ" mà "cao nhân" ban tặng.

Quân thì lúc này trông như một thằng ngu luôn rồi. Thanh niên thầm mếu mặt mà cười khổ:

"Cái gì đây hả ông thần, ông không định tầm sư học nghệ chỗ nào cho nó tử tế. Ai lại đi tầm sư học đạo ở chỗ người bán hàng rong bao giờ? Đã thế ông lại còn học cái gấp giấy, cái đó gấp chỉ để giải trí thôi, muốn kiếm ăn từ nó thì có mà móm. Giống như ta đây này, đã nghèo, công việc không ổn định mà còn đi viết truyện để kiếm tiền. Mịa, kiếm cũng ổn nhưng mà ổn đầy bìa đây."

Nhưng ai lại đi vùi dập ước mơ của đám trẻ con, nếu nó đang 15 17 tuổi thì nói vậy không sao. Nhưng đứa trẻ này mới chỉ 9 hay 10 tuổi mà thôi, chưa cần nói mấy câu nói nặng nề như vậy. Quân biết vậy nên chỉ thở dài mà nói:

"Cái này là suy nghĩ nhất thời của cháu hay đã suy nghĩ lâu rồi? Cháu đã hỏi qua ý kiến của mẹ mình chưa? Cháu có biết những thứ cháu muốn theo đuổi không đơn giản như vẻ bề ngoài của nó không? Cháu trước hết cũng phải tìm hiểu đằng sau cái vẻ bề ngoài đó là gì đã. Việc học nào cũng vậy, đều càng học càng thấy mình ngu, thấy mình trước đây ấu trĩ thế nào. Càng đào sâu, càng tìm hiểu, càng học hỏi cháu sẽ thấy càng nhiều thứ, có hay có dở, có tốt, có xấu. Chỉ khi cháu chấp nhận được hết những cái đó thì hẵng học. Hơn nữa học cái gì cũng vậy, đều là một hành trình dài, trên hành trình đấy sẽ có rất nhiều khó khăn mà cháu chưa nghĩ tới cản bước cháu. Nói vậy là ta muốn để cháu suy nghĩ trước, để khi đã quyết định thì sẽ không bao giờ nản lòng thoái chí. Cháu đã hiểu chưa?"

Nói xong một tràng dài diễn văn như vậy khiến Quân phải ngẩng đầu hít sâu. Thanh niên thầm nhủ lúc này mà có điện thoại và mạng Phở Bò ở đây, kiểu gì cũng phải đăng status với nội dung như lời nói vừa rồi kèm dòng trạng thái cảm xúc: "Đờ sờ mờ, chưa bao giờ tôi cảm thấy bản thân trưởng thành đến vờ cờ lờ như vậy bà con ạ". Hắn đang cảm thấy vô cùng tự hào về nền giáo dục Đông Lào thì bên tai vang lên một giọng nói cực kỳ chắc chắn:

"Xin cao nhân không ghét bỏ khuyển tử mà thu nhận nó, nếu đứa trẻ này không học hành tử tế xin cao nhân ngài cứ trách phạt. Nếu ngài cần gì vãn bối sẽ toàn lực hỗ trợ."

Lâm Tuyền vừa nói vừa cúi đầu thi lễ với Quân. Nàng vừa rồi thấy cao nhân nói ra một lời đầy tính nhân văn kia thì biết chắc mình đã chọn mặt gửi vàng đúng nơi rồi. Bây giờ chỉ cần cao nhân trước mặt đồng ý nữa mà thôi.

Quân thì lúc này như chết lặng luôn, lòng thầm nghĩ: "Ể, cô là mẹ nuôi hay mẹ kế, mẹ mìn hay mẹ dự bị của thằng cu này thế? Chứ mẹ ruột có bao giờ kêu thằng bán truyện, bán đồ chơi dạo như ta làm thầy con mình không? Có ai lại giao trứng cho ác thế không, này chắc là đang tuổi ăn tuổi chơi thì bị bắt đi làm mẹ rồi đây, tảo hôn gây nên bao hệ lụy cho xã hội là có thật bà con ạ."

Quân vừa mới mở mắt thì thấy trước mắt là cảnh núi non hùng vĩ, thung lũng Khe Sanh chết chóc. "Ôi, đệch, đúng là gái vừa hai con vừa son vừa chắc mà. Có để người ta sống không đấy, nhìn vào đã thấy nghẹt thở thế này thì dạy cái nỗi giề?!?"

Vậy là Quân liền cúi nhanh đầu xuống, lấy cái quạt gõ gõ đầu cho rơi mấy cái hình ảnh vừa rồi đi. Nhưng điều này rơi vào trong mắt đám người lại khiến họ nghĩ khác: chẳng lẽ chúng ta đang làm cao nhân phải khó xử sao? Cuối cùng thanh niên cũng ra quyết định:

"Thôi, mọi người đừng thi lễ nữa. Ta sẽ nhận đứa trẻ này làm học trò, nhưng nếu khi nào nó hay phu nhân muốn nó thôi học thì tùy mọi người. Chỉ là ta bán hàng nơi đầu đường xó chợ thế này e không dạy dỗ nó tốt được. Học tập cũng cần môi trường tốt thì hạt giống tốt mới có kết quả tốt được."

"Xin cao nhân ngài không cần lo lắng, nếu ngài chưa có nơi để dạy thì có thể đến sản nghiệp của nhà vãn bối tại thành Long Bình này. Không thì tại Vân Uyên cốc cũng có thư phòng dành riêng nếu ngài cần. Còn về việc buôn bán của ngài, chỉ cần ngài muốn phát hành sách hay bán những món đồ này, Vân Uyên cốc sẽ toàn lực hỗ trợ bằng sản nghiệp trải rộng của mình."

Thấy cao nhân tỏ ý khó xử Lâm Tuyền không cần suy tính mà đưa ra chỗ tốt luôn. Nàng đã thấy sức mạnh khủng khiếp của mấy thứ gọi là "đồ chơi" kia rồi. Nếu thay mặt bán cho các tông môn khác, bọn họ không tranh cướp mua mới lạ. Qua đó mà vị thế cũng như lợi ích của Vân Uyên cốc sẽ càng được nâng cao. Chưa kể thông qua con trai làm đệ tử của cao nhân và mối quan hệ làm ăn thì càng khăng khít hơn. Như vậy Vân Uyên cốc sẽ tuyệt đối vững như thành đồng. Cuối cùng, vừa rồi nàng còn nhìn sơ qua mấy bức tranh thủy mặc treo đằng sau kia, chúng đều ẩn ẩn lộ ra khí tức đại đạo. Nếu như chỗ tranh này mà bán cùng phù chú, tranh vẽ của Vân Uyên cốc thì lợi ích, danh tiếng thu được sẽ là càng không thể đong đếm được.

Quân thấy cô ta ra điều kiện nhiều ưu đãi như vậy thì rất bất ngờ, không ngờ cô ta lại chơi lớn vậy. Nếu đã có hệ thống phân phối rồi thì mình cần gì phải đứng đường như mấy cô em gái bán hoa làm nữa, bụi bặm bỏ xừ ra mà có được cái gì. Thế là trong lúc vui vẻ, Quân tặng luôn bức tranh Đông Hồ vẽ con gà trống đứng trên cây rơm cất tiếng gáy cho Lâm Tuyền, coi như lễ vật tạo quan hệ.

Lâm Tuyền khi nhìn kĩ bức tranh thì cảm thấy nó toát ra một vẻ đẹp đơn sơ nhưng không đơn điệu. Không giống như tranh thủy mặc tạo cảm giác tĩnh lặng nhưng chỉ hai màu đen trắng có phần đơn điệu. Bức tranh này có đầy đủ màu sắc, hơn nữa nó khiến người ta cảm nhận được cuộc sống thôn quê, bình dị, mộc mạc, chân chất. Nàng chưa bao giờ thấy một bức tranh như vậy trước đây, xem ra đây là một loại tranh đặc biệt của cao nhân.

Cô nàng đang nhìn kĩ hơn thì bỗng cảm giác như bản thân đang chìm vào một thế giới khác vậy. Trong màn đêm tăm tối, một tiếng gà gáy vang lên xua tan bóng đêm, xua tan mây mù, xua tan tà ác. Lâm Tuyền thấy bản thân như được chiếu rọi bởi ánh dương, dường như tâm ma không còn có thể gây hại cho nàng được nữa. Xem ra bức tranh này là một bảo vật giúp tu sĩ không bị tâm ma quấy nhiễu. Nàng vui mừng cực độ vì bản thân đã được cao nhân chấp nhận và tặng quà, trên khóe miệng nàng khẽ mỉm cười mà thi lễ lần nữa với Quân mà nói cảm ơn hắn.

Thấy hôm nay có vẻ không cần bán hàng nữa, Quân liền dẫn họ về nhà mình. Coi như biết nhà biết cửa thì sau phụ huynh đưa con đến cho tiện, hắn vẫn thích làm việc tại nhà hơn.

Bạn đang đọc Ta Chưởng Khống Tu Tiên Giới Từ Lúc Nào sáng tác bởi SongNguansi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongNguansi
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.