Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngày bán hàng đầu tiên

Tiểu thuyết gốc · 5798 chữ

Ngày hôm sau, sau khi đã biết thêm về thế giới mới mình đang ở, Quân quyết định đi bán mớ sách mình đã copy. May cho hắn là cái túi đựng tiền mà Nguyệt Dao đưa cho hắn là một túi không gian có kích thước tương đối lớn, khoảng 125m3. Sau khi đã chọn được một chỗ bên đường để bày sạp hàng, hắn liền đi tìm hiểu thêm về thế giới này thông qua phương thức nhanh nhất, buôn chuyện. Mấy người bán hàng rong ở đây thấy hắn mới đến cũng không hề kì thị, hắn còn mời họ chút hoa quả đã mang đi sẵn từ nhà. Nói gì thì nói chứ việc tạo quan hệ trước bao giờ cũng tốt hơn là chờ khi có việc rồi mới đi tạo quan hệ mà.

"Này, cậu chắc mới đến thành Long Bình này chắc chưa biết chuyện của Hắc Lang hội phải không?" - Ông chủ quầy hàng đồ chơi bên cạnh hỏi hắn.

"Vâng, vãn bối mới đến nơi này, còn chưa biết Hắc Lang hội là thế lực nào?" Quân mặc dù không biết cái đám mà ông ta nói là đám nào nhưng không thể để người ta cụt hứng chém gió được.

"Nói ra thì Hắc Lang hội cũng không phải tổ chức gì lớn lắm, nhưng mà hôm trước tại trong thành có cao thủ võ vương tọa trấn mà lại có người giết bọn ngay dưới mí mắt. Hơn nữa, kẻ giết đám người này còn lột sạch đồ rồi cho bọn chúng uống xuân dược và thuốc xổ, sau đó một nhát chém kết liễu bọn chúng nữa."

Quân nghe tới đây thì ngờ ngợ, sao mà thủ đoạn gây án trong lời ông lão này lại giống với chiêu mà hôm trước hắn mang ra để xử lý đám người lừa mình thế nhỉ? Chả có nhẽ các đạo hữu tu tiên khác cũng có chung đam mê này với hắn.

"Vậy tiền bối có biết nhiều về Hắc Lang hội này không? Quan phủ họ đã điều tra việc này chưa?"

Quân phải hỏi lại ngay, nhỡ mà là đám kia thật và hắn bị quan phủ sờ đến thì lại phiền. Thời nào cũng thế, ở đâu cũng vậy, cứ dính đến quan phủ là không lành rồi.

"Hội trưởng của bọn chúng tên là Ngô Hạo, thường thì bọn chúng thu phí bảo kê ở bắc thành. Chỗ đó là địa bàn của chúng, còn đâu thì quan phủ cũng chỉ đến dọn dẹp thôi. Dù sao thì những tên này thực chất toàn là tay chân của các tông môn hoặc thế lực nào đó. Chúng ta chỉ mong đám người đấy đừng quấy nhiễu đến việc buôn bán, còn đâu chúng chết rồi thì lại có đám khác thay vào thôi."

Quân nghe tới đây thì có thể xác định đám người bị giết kia 100% là cái đám người lừa mình hôm trước rồi. Nhưng mà hắn thấy lo lắng là kẻ giết đám người kia liệu có biết hắn, có định vu vạ cho hắn không?

"Âu sịt, vậy là đám kia đang thân thể giao thoa cảm xúc thăng hoa thì bị one hit one kill à? Tiếc thế, không biết bọn chúng có về đích xong không ta? À, giờ phải lo cho mình đã. Nhưng thôi, tới đâu hay tới đó, nếu quả thật phải dùng đến tiền thì còn một ít, không được nữa thì phải trốn thôi." Quân bắt đầu suy tính đường lui cho mình. Nhưng thanh niên đợi cả ngày không có ai tới điều tra hay mở hàng cho hắn cả. Vế trước thì tất nhiên là tốt nhưng mà vế sau thì không tốt chút nào, nhất là hắn tới đây là để kiếm tiền mà. Cả ngày không có một mống khách thì phải mua giấy đốt phong long mất, mà nếu đốt xong vẫn vậy thì đúng là ăn cám mà. Trong lúc rảnh rỗi hắn tranh thủ gấp vài mô hình giấy theo kĩ năng gấp giấy Onigami mà vừa học được. Tất nhiên là hắn chỉ gấp mấy thứ đơn giản sau đó tô vẽ lên, còn sau này có thời gian thì sẽ gấp những mô hình phức tạp hơn.

Đang lúc tưởng chừng như bản thân hắn hôm nay sẽ phải trắng tay đi về thì hắn thấy một thanh niên thư sinh đang đi tới. Người thanh niên tướng mạo có thể nói là rất được, khuôn mặt này mà làm trai bao thì hết nấc, mỗi tội hắn là trai thẳng nên chỉ chú ý đến vẻ mặt thất vọng u sầu của người này. Trông hắn như vừa bị thất bại tỏ tình xong vậy. Nhưng nhìn cái vẻ cúi đầu thở dài, mãi mới ngước lên nhìn trời lấy một cái thì lại nhanh chóng cúi đầu xuống, mắt không có vẻ gì là nhớ nhung hay khóc lóc gì.

"Chà chà, cơ hội đến rồi, để xem lùa được con gà này không nào?" Quân vừa phe phẩy quạt vừa vuốt cằm mà nghĩ. Xong hắn điều chỉnh lại giọng mà lên tiếng:

"Vị công tử này xin dừng bước, tại hạ thấy công tử trên mặt chứa nỗi ưu sầu như vừa trải qua một thất bại nào đó vậy. Công tử có muốn tìm ra phương hướng mới cho bản thân mình không?" Quân quyết định thử một phen, còn hơn là trắng tay, hôm nay không kiếm được đồng nào là về chỉ có nước húp cháo.

Cổ Thanh Nguyên đang buồn rầu vì nghe được tin hoàng huynh của hắn đã được phong làm Thái tử, như vậy là hắn đã thất bại trong cuộc đua trở thành Thái tử. Giờ hắn đang phải nghĩ cách làm sao để sống khi mà nếu như thất bại thì chờ đợi hắn chỉ có con đường chết. Trong khi hoàng huynh hắn tâm cơ hơn, mưu sĩ nhiều hơn, mọi yếu tổ đều bất lợi khiến hắn như muốn bỏ cuộc vậy. Thanh Nguyên còn đang thở dài thất vọng thì nghe thấy có người như đang gọi mình thì quay đầu lại. Trước mặt hắn là một người thanh niên đang mặc một bộ quần áo giản dị nằm trên ghế, tay cầm quạt khẽ phe phẩy, mặt mũi cũng coi là dễ nhìn, miệng khẽ mỉm cười nhìn hắn. Thấy vậy hắn liền hỏi lại:

"Vị tiên sinh này đang gọi cô… à tại hạ sao?" hắn nhanh chóng nhận ra bản thân lỡ lời liền mau chóng sửa lại.

"Hử? Cô? Cô gì nhỉ? Cô vương sao? Đừng nói người trước mắt là một tên hoàng tử nhá." Quân thấy hắn tuy đã kịp sửa lại nhưng kinh nghiệm đọc truyện 20 năm cho hắn biết có cái cách xưng hô như vậy. Quân thử hỏi dò:

"Haha, tại hạ thấy công tử đây có vẻ thất vọng về chuyện gì như tranh đấu trong gia tộc gặp khó khăn sao?"

Mặt Thanh Nguyên liền biến sắc, một người bán sách, bán mấy thứ đồ linh tinh dạo lại chỉ bằng một câu nói đã nói trúng tâm sự của hắn, lại đúng lúc hắn vừa mới biết. Người này chẳng lẽ là một cao nhân sao? Nghĩ vậy hắn vội chắp tay:

"Tiên sinh người làm sao biết chuyện của tại hạ, người chẳng lẽ đã biết được chuyện của tại hạ sao? Xin tiên sinh chỉ bảo cho."

"Ôi cái đinh công mạnh, nói mò mà lại trúng phóc luôn, ảo ma Canada thật. Không ngờ lại gặp một con gà con, vừa mới một câu đã phơi ruột ra như thế thì thôi, về làm đệ tử của anh thôi chứ tranh đấu làm sao cho lại với cái đầu non nớt này." Quân dù nghĩ vậy nhưng nhanh chóng mỉm cười khép quạt lại, tỏ ra như một cao nhân lánh đời mà chầm chậm nói:

"Công tử à, ta thấy cậu có có vẻ như còn thiếu tâm kế. E là cậu cũng chịu không ít thiệt thòi trong tranh đấu. Thôi thì ở đây có mấy cuốn sách giúp cậu nhìn thấu lòng người, thấu tâm kế. Từ đó đó mà tồn tại được, rồi mới vươn lên mà kinh bang tế thế. Hắn vừa nói vừa đưa ra mấy cuốn sách như "Lý thuyết trò chơi", "Đắc nhân tâm", v.v cho người thanh niên, dáng vẻ hắn lúc này không khác gì mấy thanh niên đa cấp đang chào hàng với các chú gà con mới ra đời.

"Hôm nay không lột được tiền của con gà này tao thề không làm người, hơ hơ" Quân thấy mắt đối phương sáng lên như nhặt được bí kíp thì thầm đắc ý nghĩ, tay vội xòe quạt ra mà che cái miệng đang mỉm cười nhưng khóe miệng nhếch lên tận mang tai của hắn.

Thanh Nguyên lúc này đang ở trong một trạng thái vô cùng vi diệu. Hắn cảm giác như mình đã trải qua muôn kiếp nhân sinh, hòa nhập vào vô số con người với vô vàn trải nghiệm, hàng loạt cảm xúc hỉ nộ ái ố đang liên tiếp diễn ra bên trong hắn.

"Đây, đây chính là hòa mình vào cuộc sống để trải nghiệm, từ đó thấu hiểu đại đạo sao? Đây chính là con đường mà tiền bối đã đi sao?" Thanh Nguyên khiếp sợ mà thốt lên khi vừa mới mở sách ra mà hắn đã cảm giác được bản thân như vừa lĩnh hội được vô số pháp tắc, quy luật của vũ trụ. Tu vi của hắn cũng đang tăng lên như tên lửa, Đại võ sư trung giai, Đại võ sư cao giai, Võ linh sơ giai,… khi đến Võ linh cao giai thì mới dừng lại. Lúc này thanh niên mới sực tỉnh, liền nghĩ là cao nhân ban cho mình cơ duyên liền quỳ xuống chắp tay:

"Xin cao nhân nhận Thanh Nguyên làm đồ đệ"

Quân thấy hắn quỳ xuống nói vậy thì giật nảy mình: "cái gì vậy ông nội, đang yên đang lành lại kêu tôi đi làm sư phụ, có điên mới nhận". Tuy nghĩ là vậy nhưng hắn vẫn phải đỡ đối phương dậy mà từ tốn nói:

"Ta thấy cậu có khúc mắc trong lòng nên muốn giới thiệu cho cậu mấy cuốn sách để cậu tham khảo mà thôi, chớ nên làm đại lễ như vậy. Được rồi, đừng lên rồi nói."

"Là Thanh Nguyên đường đột rồi, xin cao nhân chớ trách, mong người nhận vãn bối làm đồ đệ" Cậu vẫn không chịu từ bỏ, làm sao mà có thể bỏ qua cơ hội nhận một "cao nhân" có tài trí hơn người, lại không màng danh lợi, kiến thức thì uyên bác như vậy.

"Ta chỉ là người bán sách dạo thôi, nào có tài cán gì mà dạy bảo ai chứ. Nếu cậu thấy mấy cuốn sách này hay có thể mua về đọc, từ từ tìm hiểu đạo lí ở trong đó" Quân vừa khẽ lắc đầu vừa thở dài nói.

Cổ Thanh Nguyên thấy hắn bảo mua mấy cuốn sách này về thì hơi chau mày suy nghĩ: "Chẳng lẽ là cao nhân muốn thông qua mấy cuốn sách này để khảo nghiệm xem thiên phú của ta đến đâu, sau đó mới nhận ta làm đệ tử sao? Nhưng những cuốn sách này giá trị là không thể đong đếm được, lấy gì để đổi cho được bây giờ. Mình chỉ mới đọc một chút mà mình đã từ Đại võ sư trung giai thăng lên Võ linh cao giai rồi. Dù cho có là thiên giai công pháp cũng khó có thể đạt được hiệu quả như vậy. Làm sao đây?"

Quân thấy thanh niên này chau mày suy nghĩ thì bắt đầu mất kiên nhẫn, chả có nhẽ tên này muốn hắn không làm người mà đi làm chó sao, hắn không đóng giả cao nhân nữa mà hỏi thẳng:

"Mỗi cuốn sách một đồng vàng mà cậu cũng không mua sao? Đây đã là mức giá ưu đãi rồi đấy!"

Thanh Nguyên nghe được câu này mà trợn mắt, miếng há ra mà cằm muốn chạm đũng quần luôn, hắn lắp bắp:

"Một… một…một đồng vàng một quyển sao?"

Sau khi nhận được xác nhận của Quân thì Cổ Thanh Nguyên không do dự gì mà mua tất một loạt sách, mỗi loại một quyển, kể cả mấy cuốn truyện tranh. Thấy tên thanh niên nhà giàu này hào phóng như vậy Quân liền phe phẩy quạt bắt đầu xàm lông:

"Công tử người về đọc những quyển sách này sẽ trở một phủ định của chính công tử nhưng mà công tử nên giấu đi chuyện này."

"Xin tiền bối ngài điểm hóa thêm cho chỗ tiểu sinh chưa hiểu, từ phủ định nên được hiểu như thế nào?"

Hồng Quân thấy thanh niên gãi đúng chỗ ngứa liền bắt đầu luyên thuyên:

"Từ phủ định phải hiểu thế nào ư? Thế này đi, có một hạt lúa, nó mọc thành cây lúa. Thì ta gọi cây lúa là phủ định của hạt lúa. Cây lúa mà nó ra hạt, thì cái hạt lúa này lại là phủ định của cây lúa. Vậy ta hỏi cậu, hạt lúa sau này có phải là phủ định của hạt lúa ban đầu không?"

"Thưa tiền bối, nếu đã đều là hạt lúa thì có gì khác nhau sao? Theo tiểu sinh nghĩ thì không phải." Thanh Nguyên không hiểu vì tiền bối này có ý gì nhưng vẫn trả lời.

"Lời ấy chưa đúng rồi, có câu nhìn núi mà không phải núi, câu này cũng ứng với hạt lúa kia. Nói ở bản thân cậu đi, ngày hôm nay về cậu đọc xong những cuốn sách này, cậu có tâm cơ hơn, có suy nghĩ khác so với trước. Vậy thì có phải cậu đã khác rồi không, có phải là phủ định của cậu rồi không?"

Thấy đối phương có chút suy nghĩ rồi hơi hơi gật đầu thì Quân lại bắt đầu nói những thứ mà chính hắn cũng không hiểu là mình nãy giờ đang nói cái gì:

"Ta nói cậu nên giấu đi là vì muốn tạo bất ngờ cho đối thủ, làm hắn nhìn cậu như hai hạt lúa kia vậy, bề ngoài thì giống nhau, nhưng bên trong thì khác nhau. Người khôn thì không nên lộ cái khôn của mình ra quá nhiều. Chỉ là ta thấy cậu có duyên cũng như thành ý nên ta mới nói với cậu như vậy. Thôi, hôm nay đến đây thôi, hôm khác lại nói đến cái từ phủ định kia tới từ đâu nhưng ta nói trước, đó như là một quyển sách thánh vậy, ta mong cậu sẽ thích nó."

Quân nói xong thì nhắm mắt lại giả bộ như cao nhân nhắm mắt dưỡng thần mà hắn hay thấy trên phim. Diễn thì cũng đã diễn xong, sách thì cũng bán xong, giờ thì tiễn khách thôi. Nếu để thanh niên hỏi lại thì hắn cũng cứng họng luôn, nay bốc phét thế đủ rồi, diễn nữa là lộ mất. Còn đâu thì hắn cũng đã gợi ý cho thanh niên lần sau đến mua sách tiếp rồi, giờ chỉ xem con gà con này có đến hay không thôi.

Thanh Nguyên dù đang chỗ hiểu chỗ không nhưng khi nghe thấy "cao nhân" có ý tiễn khách rõ ràng như vậy liên cúi người chào rồi rời đi. Trong lòng hắn thầm nhủ sẽ cố gắng tìm hiểu hết những cuốn sách này để thể hiện tư chất trước "cao nhân", có như vậy mới có thể nhận được sự tán đồng của ngài ấy mà được nhận làm đệ tử. Hắn còn cao hứng hơn khi "cao nhân" còn muốn cho hắn một cuốn sách mà ngang hàng với sách thánh. Thật là đại cơ duyên mà! Hắn vừa đi vừa ngân nga khúc nhạc vui tươi, thanh niên cảm hôm nay sao mà trời nắng ấm thế nhỉ, gió mát thế nhỉ, sao mà mình yêu đời thế nhỉ.

Trong khi Thanh Nguyên còn đang vui vẻthì "cao nhân dởm" cũng đang cười thầm. Không ngờ giả vờ làm cao nhân mà bán được sách giá cao như vậy, hô hố, cứ thế này chả mấy chốc kiếm cả núi vàng. Quân đang mơ mộng mình sẽ mở xưởng in, mở rộng kinh doanh từ bán sách sang các ngành hàng khác. Sau đó hắn độc quyền trong nhiều lĩnh vực mà đến cả Hoàng đế hay các tông môn lớn đều phải cầu xin hắn bán hàng cho mình.

"Ây da, không ai đánh thuế giấc mơ cả, đã mơ là phải mơ lớn. Mơ còn không dám thì sao dám làm."

Quân đang nằm đấy mơ mộng mà cười không khép được miệng như thằng điên thì chợt nghe thấy thấy có người hỏi:

"Thúc thúc, mấy con vật nhỏ này bao nhiêu tiền vậy?"

Dù là ai mà đang trong mộng đẹp thì khi bị cắt ngang cũng khó chịu, đã thế lại chỉ hỏi mua mấy cái mô hình giấy chả đáng mấy đồng bọ. Quân đang phê pha trong cơn tự sướng nhưng không muốn mang tiếng là đuổi khách thẳng, hắn liền vừa tiếp tục nằm mơ vừa uể oải đáp:

"Oài, mỗi con một một đồng vàng, không mặc cả!" Dù Quân biết có cả mấy đống con mô hình giấy kia thì cũng không đáng một đồng vàng nhưng mà cứ thách giá vậy đi. Làm gì có thằng nào ngu đâu mà mua với cái giá đấy. Nhất là giọng nói là của một đứa trẻ con, mà trẻ con làm gì có tiền. Hắn đang định tiếp tục chìm đắm trong ảo tưởng thì giọng nói trẻ con khác vang lên:

"Được, ta mua."

Quân nghe được câu này mà giật nảy mình như tôm bật, người như muốn bay khỏi ghế nằm. Hắn muốn mở to mắt xem tổ tông nào mà nói như thế rồi mà vẫn thích chơi lớn vậy. Giờ mà khách hàng chịu mua cái giá đấy thì có bắt hắn kêu là ông cố nội hắn cũng kêu. Trước mặt hắn là hai đứa trẻ một trai một gái, chúng mặc quần áo vừa nhìn là biết con nhà quyền quý rồi. Diện mạo nhìn vào là biết mẹ của chúng chắc hẳn sắc nước nghiêng thành lắm đây, thanh niên còn đang nghĩ nếu mẹ hai đứa mà tuyển cha dượng thì người ứng tuyển đầu tiên chắc chắn là mình. Quân thầm nhủ: "nay mình bước ra cửa chân phải hay chân trái hay chân giữa à lộn. Phải là nay ngôi mộ nào của tổ tiên bốc khói xanh mà mình được lắm khách sộp ghé thăm thế không biết, tối về phải thắp hương gấp." Hai đứa trẻ thấy hắn cứ ngây ra như ngỗng đi WC thì bé trai lớn hơn, có vẻ là anh trai liền đặt năm đồng vàng lên bàn rồi nói:

"Ta mua hết chỗ này!"

Nó nói xong liền lấy hết đám mô hình giấy trên bàn đưa cho em gái mình. Còn Quân thì lúc này như hóa đá miệng ú ớ vẫn chưa thể tin điều diễn ra trước mắt là thật. Trong lòng hắn như đang có cả ngàn con linh dương đầu bò đang chạy qua. Vậy mà hai khứa này mua thật luôn, thanh niên giờ như muốn quỳ xuống ôm chân hai đứa trẻ mà khóc: "ôi tổ tông, các vị hiển linh muộn quá". Hai đứa trẻ mua xong thì rời đi, bé gái còn quay lại vẫy vẫy tay với hắn:

"Tạm biệt thúc thúc."

"Đi thôi, nương mà biết chúng ta trốn đi chơi là không tốt đâu!" đứa anh trai nhắc em gái mình đi nhanh lên.

Quân lúc này mới sực tỉnh ra, hơi suy nghĩ rồi thở dài:

"Haizzz, tạm biệt cô bé. Nhưng mà, sẽ sớm gặp lại nhau thôi."

Đứa trẻ là anh trai dù đã đi một quãng nhưng nghe được câu này thì hơi nghi hoặc, nó khẽ nhíu mày mà quay lại nhìn tên bán hàng rong kia. Khi nó thấy Quân nhìn nó với ánh mắt tội nghiệp thì mặc dù không hiểu nhưng cuối cùng nó cũng nhịn việc muốn quay lại hỏi.

Còn Quân thì đang nghĩ khả năng cao hai đứa trẻ về nhà mà bị cha mẹ biết mua cái đám giấy gấp đơn giản được tô vẽ kia, họ không cho chúng một trận đòn thì cũng một trận mắng chửi ra trò. Bởi vì ngày bé hắn từng muốn ăn món ba ba om chuối đậu nên trộm tiền gia đình mua ba ba về nuôi. Đứa trẻ ấy chờ nó lớn lên thì mang đi làm thịt. Lúc ấy, bố mẹ hắn sẽ khen hắn có tư duy vượt trội, tài không đợi tuổi, hàng xóm sẽ kêu con mình là nhìn con nhà người ta đi. Rằng nười khác khi biết được hắn có suy nghĩ như vậy sau này sẽ trở thành ông chủ trang trại thủy hải san, làm rạng danh dòng họ. Chỉ là không ngờ bố hắn thấy nhà có nuôi thêm ba ba, có cả máy sục khí thì ông liền biết con trai mình đã làm gì mà tẩm quất cho hắn một trận rất chi là có tâm. Với kinh nghiệm xương máu như vậy Quân nghĩ dù hai đứa con nhà giàu nhưng giàu đến đâu mà còn nhỏ đã tiêu hoang phí kiểu gì cũng bị dạy dỗ, đã vậy lại còn trốn nhà đi chơi nữa chứ. Quân nở nụ cười tà ác mà liên tưởng đến cảnh mấy cái mông trắng non nớt kia dính đòn, bị xát muối và vỗ bôm bốp đau phải biết. Chỉ là hắn chưa biết liệu cha mẹ chúng có đến trả hàng không đây.

Trong khi Quân lại bắt đầu trò chuyện với mấy người bán hàng bên cạnh để giết thời gian thì lúc này trong một khu rừng rậm, một con tên to con trên mặt có mắt và diều hâu, đầu hắn thay vì có tóc thì lại là một cái đầu có phủ lông chim màu nâu. Tên này đang ngồi trên một chiếc ghế bằng đá trong một căn phòng lớn. Xung quanh hắn là mấy con thú khác như báo, rùa, rắn, dê, bò,… Không khí trong đại điện có vẻ đang rất cang thẳng, đám động vật bên dưới con nào cũng cúi đầu nhìn đất, không dám cựa quậy.

"Sao không một ai trong đám các ngươi lên tiếng thế? Câm hết rồi à? Hả?! Lần này tổ chức đánh cướp như vậy mà đến cái bìa công pháp cũng không lấy được, đã vậy Hắc Ô thì mất tích, Sơn Dương vương, ngươi nói xem."

Con Dê nghe được thì giật nảy, biết không thể trốn tránh được trách nhiệm, nó liền nói:

"Yêu hoàng đại nhân, lần này Linh Kiếm tông không đi một mình nên chúng thuộc hạ không biết là tông môn nào trong đám bọn chúng cầm công pháp nên đã chia ra đuổi bắt. Còn Hắc Ô thì hắn có nhiệm vụ truy đuổi Linh Kiếm tông, thuộc hạ nghĩ có khi hắn muốn chiếm làm của riêng hoặc là gặp bất trắc rồi ạ."

"Đúng vậy Yêu hoàng đại nhân, con quạ đó nhận trách nhiệm truy đuổi theo đám người Linh Kiếm tông. Hắn nhất định là giở trò quỷ rồi ạ." Con rắn một bên lên tiếng.

"Trách nhiệm lần này là thuộc về con quạ đó, xin Yêu hoàng đại nhân minh xét" rùa một bên cũng góp lời theo.

"Xin Yêu hoàng đại nhân minh xét!"

Đám kia thấy vậy liền nhao nhao kêu theo. Tròng long cả đám lúc này không hẹn mà có cùng suy nghĩ: "Dù sao thì con quạ là kẻ truy đuổi người của Linh Kiếm tông. Chúng ta thì truy đuổi người của tông môn khác. Giờ có khi hắn đi gặp ông bà ông vải rồi cũng nên, thôi thì dù chết thì cũng phải có giá trị chút, lôi tên này ra làm tấm bia đỡ đạn làn này đi. Ô hô hô, ít ra ngươi cũng có chút giá trị rồi đấy."

Yêu hoàng đương nhiên là biết đám này nghĩ gì. Nó âm thầm cười khẩy:

"Ta lại đẻ ra các ngươi, đám bâu nhâu các người tưởng bổn Hoàng không biết các ngươi đang nghĩ gì ư? Để ta xem đám ăn hại các ngươi còn tiếp tục vui vẻ được nữa không."

Nghĩ vậy nên Yêu hoàng lại lên tiếng:

"Vậy thế này đi, cuốn công pháp đó rất quan trọng đối với chúng ta. Nên Sơn Dương, Bạch Xà, Ô Quy, ba ngươi mau chóng lần theo dấu vết lần trước mà lần trước Hắc Ô truy đuổi theo người của Linh Kiến tông cho ta. Ta cho các ngươi ba ngày, không tìm được hắn hoặc công pháp thì đem đầu về gặp ta."

Ba con vật là dê, rắn, rùa nghe được thì mặt biến sắc, bọn chúng muốn nói nhưng nhìn sắc mặt yêu hoàng đại nhân như vừa bị bôi tro trát nhọ nồi nên cả đám lại im thin thít. Cả ba đều âm thầm nguyền rủa mười tám đời nhà con quạ đen, đã chết đến đuýt rồi mà vẫn lây nhiễm xúi quẩy đến bọn chúng. Còn con quạ thì chết rồi nên tất nhiên là không có ý kiến gì được nữa rồi.

Lại nói đến hai đứa trẻ kia sau khi mua được mấy cái mô hình giấy thì cô bé kia ngắm nghía rồi đùa nghịch rất vui vẻ. Còn thằng anh thì năm đồng vàng với nó chả nhiều nhặn gì, miễn em gái mình vui là được, chỉ là hắn cứ nghĩ đến việc Quân nhìn theo nó rồi nói thầm trước khi hai đứa đi xa kia thì nó lại khó chịu. Không biết tên kia nói vậy là có ý gì, nó thì có vấn đề gì mà cần tên kia nhìn như muốn thương hại nó vậy. Khi cả hai trở về một trạch viện to lớn thì đã có một nha hoàn chờ sẵn ở cổng. Cô nàng thấy hai đứa trẻ đã về thì liền ra đón:

"Công tử, tiểu thư đã về. Cốc chủ đã chờ hai người ở hậu hoa viên một lúc rồi, Cốc chủ có dặn nô tì khi công tử và tiểu thư về thì lập tức đi gặp người."

Vậy là hai đứa trẻ quay ra nhìn nhau, cả hai đều thấy anh mắt tập xác định của đối phương thì cùng thở dài, cô em gái còn thè chiếc lưỡi bé bé xinh xinh của mình ra rồi nhanh chóng rụt vào. Anh trai nó thì mặt nghiêm túc hít một hơi để lấy can đảm rồi dắt em gái mình vào trong trạch viện. Trong hoa viên có một người phụ nữ nhan sắc có thể nói là "hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh" đang nhàn nhã đọc sách trên cái ghế nằm. Nàng ta có vẻ ngoài khoảng ba mươi, dáng người đầy đặn, vòng eo dù đã có có hai đứa con nhưng vẫn rất thon thả. Nàng chính Lâm Tuyền, cốc chủ Vân Uyên cốc. Lúc này, hai đứa trẻ đã đi đến trước mặt nàng mà thưa:

"Thưa mẫu thân, hài nhi đã về"

"Gia Minh, Mạn Nhu, hôm nay trước khi đi ta đã dặn các con thế nào?" – Lâm Tuyền bỏ quyển sách đang đọc xuống mà hỏi hai đứa con.

"Thưa mẫu thân, người dặn hài nhi và muội muội không được ra ngoài. Là hài nhi muốn ra ngoài một chút cho khuây khỏa. Chuyện hôm nay do con khởi xướng, xin mẫu thân trách phạt mình con thôi, Mạn Nhu không có lỗi." Gia Minh nghe mẹ mình hỏi thì liền đáp.

"Ta đã nói rồi, gần đây bên ngoài không còn yên bình nữa. Lần này ta đã không muốn mang theo hai đứa đi nhưng con nói sẽ nhất nhất theo lời ta nên ta mới chấp thuận. Nếu con và Mạn Nhu đã không theo lời thì đi nhận gia pháp và chép gia quy một trăm lần cho ta, không cần nói thêm nữa."

Lâm Tuyền không muốn nói thêm mà kêu nha hoàn dẫn hai đứa trẻ đi. Hai đứa trẻ đi rồi nàng mới sâu kín thở ra một hơi. Gần đây các tông môn cũng đã bắt đầu rục rịch chuẩn bị cho một tràng đại chiến rồi, giờ chỉ cần một mồi lửa nữa mà thôi. Nàng còn chưa muốn hai đứa con mình chỉ vì một chút bất cẩn mà gây họa cho cả Vân Uyên cốc.

Nửa đêm, Lâm Tuyền đang chuẩn bị đi ngủ thì mặt nàng chợt biến sắc khi nhận ra một luồng khí tức quen thuộc đang tiến đến. Ngay lập tức nàng phát ra mệnh lệnh cho các đệ tử Vân Uyên cốc sẵn sàng đón đánh kẻ địch đang tới. Lúc này, trên bầu trời là một đám mây khổng lồ đỏ rực màu máu, bên trong là hàng loạt tu sĩ đang hướng trạch viện kia mà bay tới. Khi đám người bay đến trên trạch viện, đầu lĩnh của bọn chúng lên tiếng:

"Lâm cốc chủ, đã lâu không gặp. Mạc Tà ta từ lần cuối gặp Lâm cốc chủ vẫn ngày nhớ đêm mong. Hôm nay chúng ta gặp nhau là chuyện vui mà cốc chủ lại giương cung bạt kiếm e là không thích hợp. Chi bằng nàng và ta cùng nhau vào phòng hảo hảo nói chuyện riêng. Chỉ cần nàng ngoan ngoãn thì Huyết Hà tông sẽ không gây bất kì tổn thương nào cho nàng và Vân Uyên cốc."

Đám đàn em phía sau thì òa lên cười đê tiện, ban đêm mà cô nam quả nữ trong một phòng thì có chuyện gì để nói đây?

"Nếu Mạc Tà trưởng lão đã nói vậy thì ta chỉ đành dùng đao kiếm để nói chuyện tại đây thôi!" Lâm Tuyền cũng biết đám người Huyết Hà tông này đã bày ra trận hình lớn như vậy kéo tới là đã muốn diệt trừ hoàn toàn nàng và những người ở đây rồi. Những lời kia hoàn toàn chỉ là những câu sáo rỗng của cá sấu với con mồi mà thôi. Giờ chỉ có thể liều mạng tử thủ chờ đồng minh đến ứng cứu thôi. Điều nàng lo lắng là hai đứa con mình, lúc này nàng có hối hận khi dẫn chúng theo thì cũng muộn rồi. Nàng liền truyền âm với nô tì bên cạnh:

"Thanh Vân, lát nữa ta chiến đấu với bọn chúng ngươi dẫn Gia Minh và Mạn Nhu đi trước. Ta tranh thủ thời gian cho các ngươi."

Khi nàng kia theo lệnh lui xuống, Lâm Tuyền liền rút ra một cái ống phát tín hiệu cầu cứu đến các tông môn khác rồi xuất ra một cây bút lớn, chuẩn bị quyết chiến với đám người chuyên lấy máu để tu luyện kia.

Mạc Tà thấy đám người bên dưới không chịu đầu hàng thì phất tay cho đám đệ tử lao xuống tiêu diệt đám người kia. Bên dưới, đám đệ tử Vân Uyên cốc đều xuất ra bút lông mà vẽ nên những ấn kí tạo thành một trận pháp công kích kết hợp với lá chắn. Huyết Hà tông với số lượng và chất lượng áp đảo cộng thêm liều mạng công kích thì sau nửa tiếng cũng bắt đầu tạo ra những vết nứt vỡ trên tổ hợp trận pháp kia. Sắc mặt Lâm Tuyền lúc này đã trắng bệch, là người đứng đầu, nàng đã xuất ra gần như tất cả lực lượng mình có. Các đệ tử khác cũng theo đó mà gục xuống. Lâm Tuyền đã sẵn sàng cho cái chết, tuy nhiên hôm nay nàng có thể ngã xuống nhưng chỉ cần hai đứa con nàng có thể an toàn rời đi thì núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt.

Nhưng sợ cái gì thì cái đó đến, khi tấm chắn vừa vỡ, một thân ảnh nhỏ bay đến chắn luồng công kích hướng về phái Lâm Tuyền. Lúc này nàng đã dùng hết sạch linh lực, nàng bất lực mở to mắt nhìn đứa con trai của mình – người sẽ là cốc chủ tương lai – vì che chắn cho mình mà bị công kích kia xuyên thấu qua ngực.

"Khôngggggg!!!"

Một tiếng kêu xé lòng vang lên. Luồng công kích kia vẫn không dừng lại mà tiếp tục đâm thẳng vào người Lâm Tuyền, một dòng máu tươi theo đó phụt ra từ sau lưng nàng. Nàng kịp đỡ được thân thể của con mình nhưng lúc này nó đã vô phương cứu chữa. Lâm Tuyền run rẩy ôm lấy đứa con đang hấp hối, nước mắt nàng lã chã rơi xuống, trong đầu nàng lúc này hoàn toàn trống rỗng mà mặc kệ vết thương xuyên thấu thân thể mình. Đúng lsuc này hai âm thanh vang lên sau lưng nàng:

"Mẫu thân"

"Cốc chủ"

Lâm Tuyền quay đầu lại thì thấy con gái mình đang óa khóc mà chạy tới. Nàng chua xót nghĩ cả nhà nàng hôm nay lại không một ai chạy thoát sao. Một nhà ba người ôm lấy nhau chuẩn bị nhận lấy vận mệnh của mình.

"Chậc chậc, thật là cảm động, nhưng mà càng như vậy ta càng thích. Chỉ đáng tiếc, một thân thể tuyệt đẹp như vậy mà không có cơ hội hưởng thụ. Thôi thì các ngươi hãy trở thành thuốc bổ cho ta đi, đây cũng chính là giá trị cuối cùng của các ngươi."

Mạc Tà ở phía trên tặc lưỡi đầy vẻ tiếc nuối, vừa nãy lão ra tay quá mạnh, nếu không thì hưởng dụng tấm thân ngọc ngà kia chắc chắn sẽ là một trải nghiệm đáng nhớ. Hắn vung kiếm ra kết liễu đám người bên dưới. Khi luồng kiếm khí kia sắp đâm tới một nhà ba người kia thì dị biến chợt phát sinh.

Bạn đang đọc Ta Chưởng Khống Tu Tiên Giới Từ Lúc Nào sáng tác bởi SongNguansi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongNguansi
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.