Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giấu dốt không phải lộ ngu

Phiên bản Dịch · 1061 chữ

Tuy là hắn chưa biến thành lực sĩ chỉ sau một đêm, nhưng cơ thể đã trở nên nhanh nhẹn và linh hoạt hơn, dễ dàng điều khiển sức mạnh của cơ thể hơn.

"Lực từ đất mà lên sao?"

Lê Uyên nhẹ nhàng nhún chân, cảm nhận dòng chảy của lực, hiểu ra cách để cô đọng và bộc phát nó nhanh chóng tại một điểm.

Đây chỉ là một phần nhỏ trong cấp độ tinh thông của Phi Phong Chùy Pháp.

“Đây mới chính là võ công!”

Lê Uyên phấn khích, càng thêm mong đợi việc học Phi Phong Chùy.

Búa luyện công mang đến cấp độ tinh thông của Phi Phong Chùy Pháp. Mặc dù nó cũng đề cập đến cách đứng thung, nhưng phần lớn vẫn tập trung vào kỹ thuật sử dụng chùy.

Giờ phút này, hắn cảm thấy mình như đã luyện chùy pháp hàng chục năm, hận không thể lập tức thi triển một phen.

Ào ào!

Một lúc sau, Lê Uyên múc một chậu nước, rửa ráy. Trời càng ngày càng lạnh, lại không có nước ấm, nên hắn tranh thủ tắm rửa khi còn có thể.

Hắn rất coi trọng vệ sinh và sức khỏe của mình.

Nhưng nước ấm trong thời buổi này là thứ xa xỉ phẩm.

Củi gạo dầu muối, củi đứng đầu danh sách chi tiêu.

Đoán Binh Phô có điều kiện, nhưng chỉ là học đồ nhà bếp như hắn thì không xứng hưởng thụ...

“Từng bước một sẽ tới!”

Sau khi kau khô người, Lê Uyên vỗ vỗ mặt.

Chưởng Binh Lục đã xua tan mây đen tồn tại trong lòng hắn từ khi đến thế giới này. Mặc dù mệt mỏi cả ngày, nhưng tâm trạng hắn vẫn rất tốt.

Sau khi tắm rửa, hắn lại nghĩ về nội viện.

Đoán Binh Phô là cửa hiệu lâu đời hơn hai trăm năm, kinh doanh trải rộng nhiều huyện, sớm đã không còn giới hạn ở tiệm rèn đơn thuần.

Từ nhiều năm trước, nó đã là thế lực lớn kết hợp khai thác mỏ, chế tạo binh khí, vận chuyển và bán hàng.

Đoán Binh Phô tuyển nhận học đồ vào đủ loại vị trí, từ thợ mỏ, hộ vệ, thợ rèn, đến phòng thu chi, không thiếu thứ gì.

“Nội viện mới là trung tâm của Đoán Binh Phô. Võ giả thoát ly sản xuất mới là mấu chốt giúp Đoán Binh Phô phát triển lớn mạnh...”

Trong một tháng, Lê Uyên cũng hiểu biết thêm về Đoán Binh Phô. Hắn rất quan tâm đến nội viện.

Chủ yếu là đãi ngộ tốt, tiền lương tháng nhiều, còn có thể tắm nước ấm.

Một hai ngày trước, hắn không dám nghĩ đến nội viện, nhưng bây giờ...

“Nơi đãi ngộ tốt ai cũng muốn vào, nói không chừng sẽ có phiền phức gì... Ừm, có thể thử trước một phen, nếu có phiền phức thì nhanh chóng rút lui..."

Lê Uyên định ra kế hoạch sơ bộ.

Dù là để có được binh khí nhập giai, vàng bạc sắt cần cho Chưởng Binh Lục, hay là mưu cầu đãi ngộ tốt hơn, thì gia nhập nội viện đều là cơ hội tốt nhất.

Giấu dốt không phải là ngu xuẩn, bộc lộ tài năng một cách thích hợp còn tốt hơn che giấu hoàn toàn. Kiếp trước làm giang hồ dã đạo sĩ vài năm, hắn cũng có chút trí tuệ sinh tồn.

Không ‘trổ hết tài năng’, người khác dựa vào đâu mà nhường cơm cho ngươi?

Về phần lộ bao nhiêu, giấu bao nhiêu, đạo gia đấu đá thất bại, bất đắc dĩ về huyện thành mở siêu thị nhỏ, trong lòng hắn ít nhiều cũng có chút tâm đắc.

Trời dần tối, học đồ các viện lần lượt đến diễn võ trường.

Chờ bóng dáng cao lớn của Tần Hùng xuất hiện, mấy học đồ trung viện vội vàng đứng dậy, bước nhanh về phía diễn võ trường.

“Hôm nay, dạy các ngươi Phi Phong Chùy!”

Giọng nói Tần Hùng vang dội, truyền đi rất xa. Nhưng hôm nay y hiển nhiên không có ý định tự mình chỉ điểm, chỉ dặn dò vài câu rồi xoay người rời đi.

Tôn mập mạp cười nịnh nọt đi theo.

“Ta đến dạy các ngươi Phi Phong Chùy!” Lộ Trung xắn tay áo, bước đến trước mọi người, vẫn là Bạch Viên Thung như cũ:

“Mọi người, đều đi lấy một cây búa, hôm nay đứng thung phải cầm búa!”

Cầm búa đứng thung?

Không ít học đồ nhăn mặt, nhưng không dám phản bác, cắn răng đi chọn búa.

Lê Uyên trà trộn vào đám đông, chọn một cây búa. Hắn liếc nhìn, hình như không ai phát hiện ra thiếu một cây búa?

“Phù!”

Tùy ý nhập thế Bạch Viên Thung, Lê Uyên cúi đầu nhìn.

Cán gỗ, đầu búa sắt đen, rõ ràng là một cây búa sắt rất tầm thường, lại cho hắn một loại cảm giác huyết mạch tương liên.

Cảm giác này quá mức tuyệt vời, khiến Lê Uyên rục rịch, muốn thử vung búa, diễn luyện chùy pháp.

Lộ Trung cầm búa đứng thung nửa canh giờ, đến khi y thả lỏng tư thế, toàn trường không ai còn có thể duy trì đứng thung.

"A~"

Lộ Trung khẽ nhếch miệng, hiển nhiên không có ý định cho thời gian nghỉ ngơi, xách búa vung lên: “Bây giờ, dạy các ngươi Phi Phong Chùy Pháp...”

Học đồ trên sân đều biến sắc, đám nghé con tiền viện cũng có chút chịu không nổi, có người nhỏ giọng gọi Lộ ca, bọn họ thế nhưng đã luyện cả buổi sáng rồi.

“Ừm, vậy nghỉ ngơi trước một lát!”

Lộ Trung khoát tay, học đồ trên sân lập tức ngồi xuống cả mảng lớn, không ít người rên rỉ, quá mệt mỏi rồi.

“Lộ ca, nói cho chúng ta về Bạch Viên Phi Phong Chùy này đi!”

Lúc nghỉ ngơi, có học đồ tiến đến trước mặt Lộ Trung.

"Học còn chưa học, nói thì hiểu cái gì?" Lộ Trung tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, nhưng thấy Ngưu Quý cũng ghé tai lại gần, bèn nói: "Thung công và chùy pháp phải luyện cùng nhau, động tĩnh kết hợp, mới có thể nhập môn nhanh hơn..."

Bạn đang đọc Đạo Gia Muốn Phi Thăng (Bản Dịch) của Bùi Đồ Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.