Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giấu dốt không phải lộ ngu (2)

Phiên bản Dịch · 1074 chữ

"Lộ ca, không biết nhập môn này cần bao lâu?" Ngưu Quý thắc mắc.

"Cái này tùy thuộc vào từng người, tốc độ khác nhau. Bình thường mà nói, người có căn cốt trung bình, siêng năng một chút, khoảng hơn nửa năm là có thể nhập môn." Lộ Trung trả lời qua loa, rồi im lặng, ho khan vài tiếng, nhấc búa lên: "Đến gần đây."

Sau đó, nét mặt y dịu lại: "Các ngươi không cần biết nhiều, trong vòng một năm mà nhập môn được, Tần sư phụ sẽ đích thân truyền thụ. Phi Phong Chùy tổng cộng mười tám chiêu, hôm nay ta dạy các ngươi thức thứ nhất... Ngưu Quý, ngươi qua đây, ngươi trước."

Lộ Trung chỉ dẫn Ngưu Quý đặt chân, nâng cánh tay, vung búa, nện xuống, những người khác làm theo.

"Con nghé này sắp nhập môn rồi à?" Lê Uyên đã nhìn ra manh mối, sau đó so sánh với tiến độ của những học đồ khác, trong lòng an tâm hơn, đưa tay nhấc búa sắt bên chân lên.

"Lực từ đất dâng lên, sinh ra từ bàn chân, phát ra từ cẳng chân, qua lưng vai, cuối cùng truyền đến cổ tay... Sau đó vung ra, đánh lên không trung rồi thuận thế thu về, giữ vững nhờ lực đàn hồi. Chú ý lực phải liên tục, như cuồng phong không dứt..."

Lộ Trung đang chỉ dạy Ngưu Quý, bỗng nghe thấy tiếng "vù" vang lên, y quay đầu lại: "Hả?!"

"Nào, Tần ca, uống!"

Trong tiểu viện ngoài trung viện, Tôn mập mạp đang mời rượu, Tần Hùng ai mời cũng không từ chối, uống đến hơi say mới dừng lại.

"Không uống nữa, đi xem đám nhóc..."

Tôn mập mạp đứng dậy tiễn, hạ giọng: "Tần huynh đệ, ta nghe nói năm sau chúng ta muốn mở cửa hàng mới ở phủ Chập Long, chưởng quầy sau này sẽ thường trú ở phủ thành? Đến lúc đó..."

"Ngươi nghe ai nói?" Tần Hùng tỉnh rượu, ánh mắt lạnh lùng, sau đó cười: "Lời đồn thôi, Khâu Long chưa chết, Tào chưởng quầy sao dám rời thành Cao Liễu lâu? Đó là con độc long qua sông đến từ 'Thần Binh cốc'..."

"Tần huynh nói đúng, lời đồn, lời đồn..." Tôn mập mạp cười: "Ta chỉ muốn nói, nếu cửa hàng có thay đổi gì, Tần huynh đừng quên tiểu đệ..."

"Ừm." Tần Hùng phất tay, bước ra khỏi cửa. Nụ cười trên mặt Tôn mập mạp biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng.

"Hả?"

Cách trung viện hơn hai mươi mét, Tần Hùng nhíu mày.

Nhãn lực của hắn vô cùng tốt, dưới ánh trăng, ba bốn mươi học đồ vung búa liên tục, hắn có thể phân biệt ưu khuyết, đánh giá cao thấp chỉ trong nháy mắt.

Kẻ đánh tốt nhất kia...

"Tiểu tử đó?" Tần Hùng nheo mắt nhìn về phía tiếng xé gió, có chút kinh ngạc, suy tư: "Đệ đệ của Lê Lâm?"

Đầu búa xé gió, xoay tròn quanh thân.

Tần Hùng nheo mắt lại.

Thiếu niên gầy gò kia rõ ràng đang đánh thức một, hai, ba của Phi Phong Chùy. Chiêu thức của hắn không hoàn toàn chuẩn xác, lực đạo cũng nhỏ, nhưng hắn cầm búa múa, so với những học đồ khác có thêm phần uyển chuyển như nước chảy mây trôi.

Tuy đối với y còn non nớt, gượng gạo, nhưng một học đồ mới học chùy pháp lần đầu có thể đánh đến trình độ này, thiên phú quả là không tệ.

Tiểu tử này...

"Hắn, hắn..." Trên bãi đất trống, đám học đồ cầm búa vung vẩy, chỉ có Lộ Trung đứng ngây người, búa rơi xuống từ lúc nào cũng không hay.

Học đồ khác không nhận ra sự khác biệt, nhưng y thì sao?

Học đồ trung viện gầy như gà con kia, lần đầu vung búa, thế mà trôi chảy hơn cả y lúc mới học?

"A, đúng là hảo thủ rèn sắt!" Tần Hùng vẻ mặt vi diệu, sau khi quan sát kỹ càng, lại liếc nhìn mấy học đồ khác, rồi xoay người rời đi.

Lộ Trung sau lưng lạnh toát, quay đầu lại vừa lúc thấy sư phụ, trong lòng càng thêm lo sợ, không còn tâm trí chỉ dạy nữa, vội vàng đuổi theo.

Rầm! Cây búa lớn rơi xuống đất, bụi bay mù mịt.

"Phù!" Lê Uyên thở hổn hển, trong đêm lạnh mà mồ hôi ướt đẫm, nhưng hắn không thấy mệt mỏi, ngược lại còn có cảm giác chưa đã thèm.

Dưới sự hỗ trợ của kỹ năng chùy pháp cấp tinh thông, hắn tràn đầy hứng khởi vung búa, nhưng vẫn phải kiềm chế bản thân.

Thời cơ và địa điểm đều không thích hợp.

"Quả nhiên, búa luyện công chủ yếu tác động lên chùy pháp, dùng dao mổ trâu cắt tiết gà đã vượt qua những học đồ khác!" Liếc nhìn bóng lưng Lộ Trung rời đi, Lê Uyên cảm thấy mình nắm bắt cũng không tệ, tốt hơn những người khác, nhưng cũng không vượt trội quá nhiều.

"Vẫn phải cẩn thận!"

Bình ổn hơi thở, Lê Uyên buông búa. Đám học đồ trên diễn võ trường cũng giải tán, chỉ còn vài người cắn răng kiên trì.

Ngưu Quý là một trong số đó.

"Quá tham lam cũng không tốt, tuy tinh thần phấn chấn, nhưng thân thể vẫn còn yếu. Đêm qua ta đã hơi quá sức, hôm nay không thích hợp luyện thêm."

Lê Uyên trở về trung viện, đầu tiên là vận động giãn cơ, sau đó hứng một chậu nước lau người, trời đã tối hẳn.

Lúc này, Ngưu Quý cũng đã trở về trung viện, vẫn giữ tư thế đứng thung, thi thoảng vung búa, thúc giục những học đồ đang nằm bẹp bò dậy tiếp tục luyện tập.

"Thật liều mạng..."

Lê Uyên tuy không có kinh nghiệm luyện võ, nhưng với kiến thức tập gym, hắn hiểu rõ luyện tập quá sức sẽ gây hại cho cơ thể, thậm chí tổn thương cơ bắp. Hắn định khuyên can vài câu, nhưng rồi lại thôi.

Không phải vì không thân quen, mà bởi hắn hiểu rằng, với những học đồ này, liều mạng là cơ hội duy nhất để thay đổi số phận, chẳng ai có thể khiến bọn họ từ bỏ.

Bạn đang đọc Đạo Gia Muốn Phi Thăng (Bản Dịch) của Bùi Đồ Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.