Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phi Phong Chùy, tinh thông! (2)

Phiên bản Dịch · 1069 chữ

“Phù!”

Khóe mắt đảo qua bốn phía, thấy không có ai, Lê Uyên trực tiếp nhấc lên một cây búa, trước mắt mỗi cái đều lóe lên hào quang màu xám.

"Toàn bộ đều mang sắc xám, chẳng lẽ đây là đặc trưng của binh khí bất nhập giai?"

Lê Uyên cẩn trọng mà nhanh nhẹn, lần lượt chạm vào tất cả cây búa.

Bốn mươi ba cây búa luyện công, tất cả đều là binh khí bất nhập giai, nhưng chất lượng vẫn có sự chênh lệch.

Phần lớn đều chỉ kèm theo chùy pháp cấp nhập môn, chỉ có mười mấy cây đạt đến cấp tinh thông.

Tuy nhiên...

"Cây này có màu sắc đậm nhất, tuy cùng là cấp tinh thông, nhưng hẳn là tốt nhất?"

Lê Uyên nhấc một cây búa lên, vừa lựa chọn, vừa âm thầm vận dụng Chưởng Binh Lục.

Hắn hành động mau lẹ, sau khi chọn được búa liền dứt khoát rút ra, nhanh như chớp di chuyển vào góc khuất.

“Chưởng ngự!"

Gần như ngay khi ý niệm vừa động, dưới ánh mắt chăm chú của Lê Uyên, cây búa to lớn cùng cán gỗ nháy mắt biến mất, chỉ là trên phù lục trong lòng bàn tay hình như có lóe lên một hình bóng mờ ảo của cây búa.

Ta #!

Cho dù đã có chuẩn bị trước, chứng kiến cảnh tượng này, Lê Uyên vẫn không khỏi rùng mình, huyết khí dồn lên mặt.

Một cây búa lớn như vậy, cứ thế hư không tiêu thất!

Lê đạo gia run rẩy, nhắm mắt lại. Trên đài xám nho nhỏ, quả nhiên đã xuất hiện thêm một cây búa.

Còn Chưởng Binh Lục trên đỉnh đầu, tựa như tinh hải, cũng theo đó dao động.

"Cái bục này quá nhỏ, nhiều nhất chỉ có thể đặt vài cây búa..."

Lê Uyên quan sát tỉ mỉ, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào của Chưởng Binh Lục, suy nghĩ một lát, rồi lại giơ cây búa lên.

Ngay sau đó, cây búa lớn xuất hiện trên Chưởng Binh Lục, nằm trong ngôi sao duy nhất đang sáng rực!

Ầm!

Lê Uyên chỉ cảm thấy đầu óc nổ vang, choáng váng.

"Lại nữa?"

Trong góc khuất, Lê Uyên loạng choạng, suýt nữa ngã quỵ, trước mắt tối sầm.

Mãi một lúc sau hắn mới hồi phục, gắng gượng trở về giường, nhắm mắt lại, cảm nhận thu hoạch sau khi khống chế binh khí.

Bạch Viên Thung, Phi Phong Chùy!

Trong sâu thẳm tâm trí, dường như có hàng trăm người khác nhau đang đứng tấn, luyện tập Phi Phong Chùy, lặp đi lặp lại...

Ban đầu, Lê Uyên còn cảm thấy phấn khích, nhưng đến tận nửa đêm, trong đầu vẫn còn người đang luyện tập chùy pháp, hắn thực sự có chút chịu không nổi.

"Luyện, tiếp tục luyện!"

Sau nửa đêm, Lê Uyên cắn răng bò dậy khỏi giường. Khi bóng đêm còn dày đặc, hắn đã đến trung viện đứng thung.

Động tác của hắn vẫn còn cứng nhắc, trúc trắc, không khác gì trước đó, nhưng hắn lại biết rõ mình sai sót ở đâu, cần điều chỉnh như thế nào.

Như một lão luyện nhiều năm, một lần nữa luyện tập môn công phu đứng thung này, tất cả bí quyết, chi tiết đều rõ mồn một, khuyết điểm duy nhất là thân thể quá mức gầy yếu.

"Hạ bàn, xương cụt, hai cánh tay, tai mắt... Môn đứng thung này, thì ra có nhiều chi tiết như vậy?"

Lê Uyên không ngừng điều chỉnh động tác, càng luyện càng hăng say, thậm chí cơn buồn ngủ sau nửa đêm cũng biết mất sạch sành sanh.

Ngưu Quý nghe thấy tiếng gà gáy liền rời giường, đẩy cửa ra, Lê Uyên vừa lúc thu thế, thế mà đã đứng thung suốt nửa đêm.

"Ngươi dậy từ khi nào?"

Ngưu Quý vịn tường, sắc mặt không tốt lắm, liên tục vận động lượng lớn làm cả người y đau mỏi.

"Vừa dậy."

Vừa dậy?

Nhìn Lê Uyên không có vẻ gì là mệt mỏi, Ngưu Quý cảm thấy hơi an tâm.

Hai người chỉ trao đổi vài câu như vậy, Ngưu Quý sốt ruột bắt đầu đứng thung, Lê Uyên thì ngáp ngắn ngáp dài về phòng ngủ bù.

...

Mãi sau, Lê Uyên tỉnh giấc trong tiếng kêu rên của các học đồ khác.

Mấy học đồ bị Ngưu Quý kích động nên luyện thêm, giờ phút này cả người đau nhức, nhưng cũng không thể không cố gắng chống đỡ đứng dậy.

Một ngày lao động của học đồ trung viện, sắp bắt đầu.

"Khó trách đều nói cùng văn phú võ..."

Quấn chặt áo vải đay đẩy cửa đi ra, trong gió lạnh, Lê Uyên âm thầm thở dài.

Trung viện và tiền viện không chỉ chênh lệch về thức ăn, mà còn về thời gian rảnh rỗi, công việc cũng sẽ không giảm bớt chỉ vì ngươi đau nhức.

Cái gọi là cùng văn phú võ, thực sự có chút đạo lý. Ngoài đọc sách còn có thể giúp đỡ trong nhà làm chút việc, luyện võ, kia là thực sự không còn dư sức, là ‘thoát ly sản xuất’ trên ý nghĩa thực sự.

"Không thoát ly trung viện, cho dù thần công ở trước mặt, cũng căn bản không luyện thành!"

Một ngày này, thống khổ trên mặt mấy học đồ trung viện không hề giảm bớt, còn có mấy kẻ làm hỏng việc vì tay chân mệt mỏi, bị Tôn mập mạp đánh đập.

Tuy nhiên, thức ăn trái lại đã tăng thêm phân lượng, tuy không thấy thịt, lại ít nhiều có chút chất béo.

"Khác biệt rồi, hoàn toàn khác biệt rồi!"

Lê Uyên đắm chìm trong niềm vui sướng.

Ngày hôm qua hắn ngủ rất ít, nhưng tinh lực lại dồi dào, việc làm không hề chậm trễ một chút nào, thậm chí so với ngày xưa còn nhanh hơn một chút.

Đồng thời, hắn còn đang làm quen với biến hóa sau khi nắm giữ ‘búa luyện công’.

"Ta cũng chưa thoát thai hoán cốt, nhưng mà..."

Tới gần chạng vạng, các học đồ kết thúc một ngày lao động đều sớm nghỉ ngơi, bao gồm Ngưu Quý, mà Lê Uyên thì ngồi xổm ở góc, cảm giác biến hóa của bản thân.

Bạn đang đọc Đạo Gia Muốn Phi Thăng (Bản Dịch) của Bùi Đồ Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.