Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thù Hận

Phiên bản Dịch · 3094 chữ

A HẠNH

Tác giả: Thập Tam Xuân

            Chương 239: Thù hận

            Con?

            A Hạnh nhìn Xảo Oánh đầy kinh ngạc, cứ tưởng mình nghe lầm: "Ngươi nói gì?"

            Xảo Oánh nhìn nàng, vừa khóc vừa cười: "A Hạnh, ngươi mang thai. Hôm ngươi té xỉu, Thái y chẩn ra hỉ mạch!" Nàng cầm tay A Hạnh, đặt ở bụng nàng: "A Hạnh, ngươi đã làm mẹ!"

            A Hạnh cúi đầu xuống nhìn bụng mình, nơi đó trông vẫn bằng phẳng như bình thường, không nhìn ra một chút khác thường nào. Dáng người của nàng vốn không mập, từ sau khi Nguyên Phong ra chiến trường, người lại thêm gầy yếu. Hôm nay trong cái bụng bằng phẳng này thật sự có cốt nhục của Nguyên Phong sao?

            Nước mắt lập tức tràn mi, từng giọt rơi xuống.

            Đây là lễ vật của Nguyên Phong còn sót lại cho nàng, là ngày hôm đó trước khi chàng đi để lại cho nàng, tính ngày một chút, từ đó đến khi nàng té xỉu đã hơn hai tháng, nhưng nàng không để ý nên không phát hiện.

            Nước mắt của nàng chảy liên tục không ngừng, trong lòng vô cùng vui sướng, nhưng vừa nghĩ tới đứa trẻ vĩnh viễn không thấy được cha, niềm vui sướng lại bị đau thương vô tận chôn vùi.

            "Ta biết chàng muốn một đứa con, nhưng ta vẫn không mang thai được, cho tới bây giờ chàng cũng chưa từng trách cứ ta, còn an ủi ta. Ta suy nghĩ nhiều cách để sinh cho chàng một đứa con, hôm nay ta rốt cuộc có con, nhưng chàng ở nơi nào, chàng ở nơi nào, chàng vĩnh viễn cũng sẽ không biết..."

            Bi thương nồng đậm đánh úp vào trong lòng nàng, nàng hôn mê lâu như vậy, thân thể vốn yếu ớt, lần ưu tư bất định này, khiến thân thể nàng cũng không chịu được nữa, đầu mềm nhũn, lại ngất đi.

            Tỉnh lại lần nữa đã là buổi tối, trong Hinh Phương cung âm u tăm tối, cách đó không xa ánh nến chập chờn, lóe lên bất định, ánh sáng sáng ngời bị bóng người khôi ngô ngồi ở mép giường che mất hơn phân nửa.

            A Hạnh ngẩng đầu nhìn lại, thân ảnh khôi ngô kia là của Bố Nhĩ Thái, lúc này hắn đang ngồi dựa ở cạnh đầu giường nàng, đầu tựa vào cây cột trên giường, giống như đang ngủ.

            Tóc hắn luôn bù xù giờ đã chải thành búi, trên búi tóc đội kim quan, hai bên kim quan rũ xuống dây tơ màu vàng sáng, dây tơ rũ xuống gò má hắn, khiến đường cong lạnh lùng kiêu ngạo trên mặt hơi chút dịu dàng.

            Ánh mắt hắn nhẹ nhàng nhắm, phía dưới ánh mắt có một quầng đen nhàn nhạt, cực kỳ tiều tụy. Chân mày hắn nhíu thật chặt, môi mím lại, vẻ mặt vô cùng bất an.

            A Hạnh nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt càng ngày càng lạnh, càng ngày càng tối, càng ngày càng tàn nhẫn!

            Chính hắn, là chính hắn hại chết Nguyên Phong! Phá hủy hạnh phúc mà nàng thật vất vả mới có được! Hôm nay kẻ thù đang ở trước mắt, A Hạnh, giết hắn! Giết hắn!

            Trong lòng tràn đầy mãnh liệt kêu gào, tất cả bi thương, tất cả tuyệt vọng trong lòng A Hạnh, trong nháy mắt này toàn bộ hóa thành thù hận mãnh liệt, thù hận đến mức hận không thể lột da, ăn thịt hắn!

            Nàng từ từ đưa tay ra nhấn tới tim hắn, trong lúc hắn không đề phòng, một chưởng toàn lực của nàng, đủ để đánh vỡ tim hắn, muốn mạng hắn!

            Ngay lúc bàn tay nàng sắp chạm tới thân thể hắn, bỗng nhiên một bàn tay nóng bỏng nhanh như chớp, chính xác không hề sai sót bắt được cổ tay nàng. Bố Nhĩ Thái chợt mở hai mắt ra trợn mắt nhìn nàng, trong một thoáng đó, toàn thân hắn cũng tản ra một loại sát khí ác liệt, ánh mắt tàn nhẫn đáng sợ giống như Tu La!

            Nhưng đợi đến lúc thấy rõ người trước mặt, ánh mắt Tu La lại lập tức hóa thành gió xuân dịu dàng.

            Hắn cúi đầu xuống, bàn tay từ cổ tay nàng di chuyển sang bàn tay nàng, nắm thật chặt, vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên mừng rỡ: "A Hạnh, cuối cùng nàng cũng tỉnh! Nàng có biết ta lo lắng rất nhiều, ta rất sợ nàng không tỉnh lại nữa!"

            A Hạnh nhìn hắn, trong mắt hoàn toàn không che giấu thù hận, nàng giùng giằng, tay vẫn chưa từ bỏ ý định nhấn tới tim hắn.

            Giờ phút này, nàng không có cách nào giữ được tỉnh táo, vừa nghĩ tới thảm trạng lúc chết của Nguyên Phong, vừa nghĩ tới người hại chết Nguyên Phong không có chút tổn hao nào ngồi ở trước mặt nàng, trong lòng nàng lập tức dâng lên vô vàn hận ý, dòng hận ý này như muốn khiến nàng điên cuồng. Giờ phút này, trong đầu nàng không cách nào nghĩ những chuyện khác, nàng chỉ muốn hủy diệt người trước mặt này!

            Nhưng mặc kệ ý niệm trong lòng nàng mãnh liệt đến thế nào, lại không thể thay đổi sự thật là thân thể nàng yếu ớt, Bố Nhĩ Thái chẳng qua là vung nhẹ vài cái, đã khiến nàng không cách nào nhúc nhích.

            Hắn vững vàng giam cầm nàng trong ngực hắn, nhìn ánh mắt nàng thù hận, trên mặt hắn hiện ra một loại bi ai

            "A Hạnh, nàng hận ta như vậy, hận đến mức không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn giết ta sao?"

            "Không sai. Bố Nhĩ Thái, ta hận sao ngươi không chết đi, tốt nhất bây giờ ngươi hãy giết ta, nếu không, một ngày nào đó, ta sẽ lấy mạng ngươi!" Âm thanh nàng không lớn, nhưng từng câu từng chữ đều có một loại lực lượng khiến người run sợ trong lòng. Lúc này hận ý toát ra từ trong xương tủy, một loại hận ý muốn hủy diệt tất cả!

            "Nàng có thể không để ý tất cả mà giết ta, nhưng nàng đã nghĩ tới hậu quả chưa ? Nàng có thể không quan tâm tính mạng của nàng, nhưng đứa trẻ của nàng thì sao? Cha mẹ người thân của nàng nữa? Nàng cũng không cần sao? Nàng hẳn biết rõ, nếu nàng không tốt với ta, chẳng những chính nàng sẽ mất mạng, mà còn dính dáng đến cửu tộc, những thứ này nàng cũng không quan tâm sao?"

            Những lời này của Bố Nhĩ Thái phá hủy tất cả dũng khí của nàng, rút hết tất cả sức lực của nàng, tay nàng chậm rãi rũ xuống, người nàng yếu ớt vô lực tựa vào trong ngực của hắn.

            Nước mắt rơi xuống giàn giụa.

            Đúng vậy, bây giờ nàng không phải chỉ có một người, nàng còn có đứa trẻ, đứa trẻ nàng và Nguyên Phong...

            Nàng phủ lên bụng, biểu tình ở một thoáng chốc trở nên vô cùng dịu dàng.

            Bố Nhĩ Thái nhìn vẻ mong đợi đó trên mặt nàng, tất nhiên biết giờ phút này trong lòng nàng đang suy nghĩ ai. Ngực hắn bỗng nhiên cảm thấy đau đớn chưa từng có.

            Bỗng nhiên A Hạnh nghĩ tới điều gì, chợt giãy giụa từ trong ngực của hắn chui ra, xoay người, như một con nhím nổi gai toàn thân lên, cảnh giác mà phòng bị nhìn hắn: "Bố Nhĩ Thái, ngươi định đối xử với đứa trẻ của ta thế nào?"

            Tất nhiên Bố Nhĩ Thái biết đây là đứa trẻ của ai, nghĩ cũng biết, hắn làm sao có thể giữ lại đứa trẻ này? Giữ lại cốt nhục của kẻ thù, giữ lại tai họa lớn trong lòng này!

            A Hạnh dời vào trong giường một chút, tay vuốt bụng. Một kiểu tư thế bảo vệ.

            "Nếu ngươi dám đả thương con của ta, ta nhất định liều mạng với ngươi, ta chắc chắn sẽ không bỏ qua ngươi!" A Hạnh cắn răng nghiến lợi nói, nàng cũng biết uy hiếp này yếu kém biết bao nhiêu, nàng lấy cái gì tới liều mạng cùng hắn? Nàng lại dựa vào cái gì không buông tha hắn? Nàng biế, đáng ra nên quỳ xuống trước mặt hắn thỉnh cầu hắn, nên lợi dụng tình cảm của hắn với nàng để giữ được đứa trẻ này. Nhưng nàng không làm được, nàng không làm được! Người trước mắt này là người hại chết chồng nàng, nàng không cách nào để cho mình mềm yếu với hắn, nàng cũng không cách nào quỳ gối cầu xin hắn tha thứ!

            Bố Nhĩ Thái từ từ đến gần nàng, nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt.

            A Hạnh lúc này mái tóc tơ lụa dày dài bù xù trên đầu vai, tóc đen nhánh càng làm nổi bật sắc mặt tái nhợt của nàng. Mặt nàng gầy đến mức chỉ lớn bằng bàn tay, có thể là bởi vì như vậy, lại khiến mắt nàng nhìn như ánh mắt nai con vậy, trong trẻo động lòng người. Bề ngoài nàng nhu nhược như vậy, nhưng ánh mắt nàng lại giống như là có một ngọn lửa đang cháy, trong con ngươi đen sâu kín ánh lên sự nghiêm nghị lẫm liệt, là ngang ngược, là kiên cường! Loại so sánh mãnh liệt này lại khiến toàn thân nàng từ trên xuống dưới thấm ra một sức hấp dẫn kinh tâm động phách, vững vàng hấp dẫn tâm trí hắn.

            Vào giờ khắc này, Bố Nhĩ Thái có loại xúc động, chỉ cần có được tình yêu của người con gái trước mắt, hắn nguyện ý trả bằng mọi giá, bao gồm giang sơn, bao gồm sinh mạng.

            Trái tim luôn luôn cứng rắn hung ác vào lúc này trở nên vô cùng mềm mại.

            "A Hạnh, sao ta lại tổn thương đứa trẻ này, hắn là đứa trẻ của chúng ta mà, ta thương hắn, yêu hắn còn chưa kịp, sao ta lại tổn thương hắn?"

            A Hạnh có chút không dám tin tưởng lỗ tai mình: "Ngươi nói gì?"

            Bố Nhĩ Thái đến gần bên cạnh nàng, dịu dàng cầm tay nàng. Thuận thế kéo nàng vào trong ngực mình, ôm tấm thân nhỏ yếu vào trong ngực để lấp đầy, trong lòng hắn cảm thấy phi thường thỏa mãn.

            Hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, thấp giọng nói: "Bây giờ tất cả mọi người đều biết ngươi mang thai đứa trẻ của ta, xấp xỉ hai tháng, mặc dù không phải là trưởng tử của ta, nhưng sau này ta nhất định sẽ thương yêu hắn thật nhiều!"

            A Hạnh lập tức kêu lên: "Hắn không phải đứa trẻ của ngươi, hắn là..." Nàng làm sao có thể để cho đứa trẻ của nàng nhận kẻ gian làm cha!

            Bắp thịt toàn thân Bố Nhĩ Thái cứng đờ, lạnh lùng cắt đứt nàng: "Trẫm nói hắn là đứa trẻ của trẫm, hắn chính là đứa trẻ của trẫm!" Hắn cúi đầu xuống, lẳng lặng nhìn nàng, hai con ngươi đen nhánh như hắc động không đáy, có một loại sức mạnh sâu không lường được: "Chỉ có là đứa trẻ của trẫm, mới có thể sống sót, nếu như ngươi muốn giữ được đứa trẻ, thì đứa trẻ này nhất định phải là đứa trẻ của trẫm!"

            A Hạnh có chút bất ngờ nhìn hắn, ý hắn là gì, chẳng lẽ hắn là muốn bảo vệ đứa trẻ này sao?

            Hắn ôm chặt nàng, dời tầm mắt: "Nàng cho rằng xem đứa trẻ này là đứa trẻ của mình, từ trong nội tâm tiếp nhận ta là một chuyện rất dễ dàng sao? Nàng vĩnh viễn cũng không cách nào tưởng tượng, thời điểm ta nghe Thái y chúc mừng ta nói nàng có hỉ, trong lòng ta có cảm nhận thế nào. Lúc ấy ta hận không thể lập tức kêu Thái y giết đứa trẻ này, đây đối với ta mà nói, tuyệt đối là chuyện dễ dàng. Nhưng ta biết, nếu như đứa trẻ này không có, nàng cũng không sống nổi, ta không muốn mất nàng, cho nên ta chỉ có thể tiếp nhận đứa trẻ này. A Hạnh, lòng của ta, nếu nàng có thể thật lòng tìm hiểu một hai phần, ta cũng đã thỏa mãn..."

            Lời nói này, phối hợp với giọng nói trầm thấp hùng hậu của hắn, tựa như cùng mưa xuân, từ từ thấm vào lòng người.

            Ưu tư của A Hạnh dần dần bình phục một chút, nàng ngẩng đầu lên, nhìn hắn, chậm rãi nói: "Ngươi có thể để ta đi! Để ta rời khỏi nơi này, như vậy đây là đứa trẻ của ai cũng không phải là vấn đề!"

            Khuôn mặt Bố Nhĩ Thái vốn đang tràn đầy nhu tình lập tức trầm xuống, hắn lạnh lùng buông nàng ra, đứng lên, nhìn chằm chằm nàng, bá đạo nói: "Ta sẽ không thả nàng đi, trước đã không, bây giờ cũng không, sau này càng không thể, cho dù nàng chết, cũng phải cùng ta hợp táng trong quan tài gỗ, đời đời kiếp kiếp nàng cũng đừng mong rời khỏi ta!"

            Nói xong, hắn hít sâu một hơi, ngực kịch liệt phập phồng, sau đó hắn phất ống tay áo một cái, xoay người rời khỏi bên trong điện, mơ hồ nghe được hắn nói với người bên ngoài: "Nương nương tỉnh, sắc mặt nàng không tốt, các ngươi đút ít đồ ăn cho nàng!"

            Vừa nói dứt lời, là tiếng bước chân hắn nặng nề rời đi.

            Không lâu sau khi Bố Nhĩ Thái đi, Xảo Oánh bưng một chén cháo đi vào.

            A Hạnh vốn không thèm ăn, nhưng biết mình mang thai đứa trẻ, phải chú ý dinh dưỡng, nên vẫn ép mình uống chén cháo này vào.

            Sau khi uống xong cháo, A Hạnh cùng Xảo Oánh nói tới lời Bố Nhĩ Thái mới vừa rồi nói với nàng.

            Xảo Oánh nói: "Chuyện này ta đã sớm biết, những cung phi kia nghi ngờ đứa trẻ ngươi mang có phải của Hoàng thượng không. Lúc ngươi hôn mê đến nhìn ngươi, ánh mắt ghen tỵ kia thiếu chút nữa nhìn xuyên qua bụng ngươi."

            A Hạnh đưa chén không trong tay cho Xảo Oánh: "Nếu chúng ta không thể đi ra ngoài, hôm nay đây cũng là biện pháp tốt nhất để bảo vệ đứa trẻ, nếu để cho người khác biết đứa trẻ trong bụng ta họ Thẩm, tuy ta có thể giữ được một mạng, nhưng đứa nhỏ này lại không thể tới nữa! Nhưng mà..." Nàng nhìn về phía Xảo Oánh, ánh mắt buồn bã: "Nhưng mà nghĩ đến đứa trẻ này sẽ nhận kẻ gian làm cha, trong lòng ta thật khó chịu!"

            "A Hạnh, ngươi cũng không cần quá lo lắng, đây chẳng qua là kế tạm thời, có lẽ qua một thời gian ngắn chúng ta đã có thể đi ra ngoài." Xảo Oánh an ủi nàng

            "Chúng ta thật sự còn có thể đi ra ngoài sao?" A Hạnh sâu kín nói, hôm nay Nguyên Phong đã chết. Hoàng cung canh phòng ngày càng sâm nghiêm, Hinh Phương cung của nàng lại trông coi đến kim cũng không lọt, cho dù là Trần Tĩnh, chỉ sợ cũng không dễ dàng đi vào như vậy.

            "A Hạnh, hôm nay tạm thời không cần nhớ những thứ này, cứ dưỡng thân thể cho tốt, ngươi hôn mê lâu như vậy, cũng không có ăn thứ gì thật tốt, ngươi nhìn ngươi gầy đến dạng gì! Đứa trẻ cũng hơn ba tháng, một chút dấu vết cũng không có, có thể thấy là quá yếu ớt. Nhưng vậy cũng tốt, như vậy thì sẽ không có người hoài nghi số tháng của đứa trẻ."

            A Hạnh cúi đầu xuống, nhìn về phía bụng, mặt lộ vẻ ôn nhu: "Cũng đã ba tháng, quỳ thủy lâu như vậy không tới, ta vẫn còn cho là mấy ngày này quá nhiều chuyện, nên cơ thể bị ảnh hưởng, không nghĩ tới lại là mang thai!"

            Nàng vuốt ve bụng, nhẹ nhàng nói: "Ta nhất định sẽ bảo vệ thật tốt đứa trẻ này, đây là kéo dài huyết mạch Nguyên Phong, đây là lễ vật tốt nhất hắn để lại cho ta."

            Ngày thứ hai, thì có Thái y bắt mạch cho A Hạnh. A Hạnh tỉnh táo không ai vui vẻ bằng Thái y, bởi vì đây có nghĩa là đầu hắn cuối cùng cũng giữ được!

            A Hạnh ngồi ở trên giường phía sau rèm, nhìn Thái y tóc bạc hoa râm chẩn mạch cho nàng rồi trên mặt lộ ra nụ cười: "Nương nương mạch đập cho thấy sức sống tràn trề, thân thể đã rất tốt, sau này chỉ cần cẩn thận điều dưỡng, người rất nhanh sẽ trở lại như trước. Chẳng qua là hôm nay nương nương đang mang bầu, rất nhiều phương diện phải càng thêm chú ý mới được."

            "Đa tạ Thái y."

            "Lão thần không dám."

            Thái y cho A Hạnh mấy đơn thuốc an thai, lúc này mới từ từ cáo lui.

            Sau khi Thái y đi không lâu, một vài cung phi kết nhóm đi tới Hinh Phương cung.

            Hôm nay Bố Nhĩ Thái đã chính thức xưng đế, thông cáo đổi quốc hiệu. Sắc phong của cung phi cũng đã hoàn thành. Trừ Tình Chiêu dung Hồ Nhã Tình bị giáng chức làm Tài nhân ra, còn lại cung vị theo như ngày đó Hoàng hậu đã tuyên bố.

            Mặc dù A Hạnh hôn mê cũng được sắc phong giống vậy, bây giờ Hinh Phương cung của nàng trừ Xảo Oánh, Thu Nguyệt, Lục Oanh, lại phân phối thêm bốn cung nữ bên trong điện, cùng với bốn thái giám bên ngoài điện và bốn bà tử.

            Mà Xảo Oánh thì được phong làm Ngũ phẩm nữ quan, xem như là Đại cung nữ của Hinh Phương cung.

            Khi các cung phi đến, Xảo Oánh đang kéo rèm trên giường ra, trừ Vân La Quý phi và Lệ Hiền phi trở lên, những cung phi khác đều phải hành lễ thỉnh an vị Bảo Đức phi A Hạnh này.

Bạn đang đọc A Hạnh của Thập Tam Xuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diepgiaquan.1212
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 137

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.