Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghỉ Đêm

Phiên bản Dịch · 2374 chữ

A HẠNH

Tác giả: Thập Tam Xuân

Chương 240: Nghỉ đêm

Dù lòng A Hạnh đau đớn tột cùng, nhưng nàng biết đám người này vẫn đang chờ đợi để nắm được điểm yếu của nàng. Vì sự an toàn của đứa bé và của chính mình, nàng nhất định phải vực dậy tinh thần để đối phó với bọn họ, không thể để lộ sơ hở của bản thân.

Sau khi các cung phi hành lễ xong, A Hạnh cho họ ngồi, các cung nữ trong điện dựa theo sự sắp xếp của Xảo Oánh lần lượt dâng trà, dâng điểm tâm.

Đám cung phi không biết chuyện, còn tưởng rằng lần này A Hạnh mắc bệnh nặng. Mọi người đều nghĩ đứa con trong bụng nàng là của Bố Nhĩ Thái nên vừa ghen ghét lại vừa hâm mộ. Phải biết rằng, trước khi Bố Nhĩ Thái lên ngôi, vẫn luôn sống rất thận trọng, bên cạnh không có nhiều nữ nhân mà con nối dõi cũng vậy. Sau khi lên ngôi, lại toàn tâm tập trung đánh chiếm Đường quốc, chẳng mấy quan tâm tới hậu cung. Vậy nên cho đến bây giờ, Bố Nhĩ Thái cũng chỉ có hai trai, hai gái. Đối với người Kim quốc, con số này thực sự là quá ít. Mọi người đều mong có thể sinh thêm con cho Bố Nhĩ Thái để củng cố địa vị.

Hơn nữa, truyền thống kế vị của Kim quốc không giống với Đường quốc, người Kim không quy định Thái tử nhất định phải là hoàng tử do chính thất sinh ra . Cho dù là con của thiếp thất, nếu được sủng ái thì vẫn có thể lên ngôi. Vậy nên, bây giờ người nào mang thai thì người đó lập tức trở thành cái gai trong mắt mọi người. Đặc biệt là A Hạnh còn đang được sủng ái, càng là cái dằm trong thịt phải nhổ đi.

Trong lòng các cung phi đều mong ngóng trận bệnh này có thể lấy đi tính mạng của A Hạnh. Nhìn sắc mặt A Hạnh dù có chút tái nhợt nhưng tinh thần vẫn tốt, ngoại trừ Vân Quý Phi, các cung phi còn lại đều có chút thất vọng. Xem ra, nguyện vọng của họ khó mà thực hiện được.

Lệ Hiền Phi ngồi ở vị trí đầu, liếc nhìn A Hạnh một cái, thấy nàng dù đang mang bệnh nhưng vẫn xinh đẹp ngời ngời thì rất không thoải mái. Nàng ta lại nhìn xuống bụng A Hạnh rồi hừ một tiếng: "Thân thể Đức Phi yếu đuối, nay lại đang mang thai, phải cẩn thận chút. Hoàng Thượng sủng ái ngươi như vậy, đừng khiến Hoàng Thượng thất vọng!"

Chúng phi nghe xong lời Lệ Hiền Phi, sắc mặt đều có chút mất tự nhiên. Dung Chiêu Nghi vừa mới khỏi bệnh cũng chua xót nói: "Đức Phi nương nương thật có phúc, hầu hạ Hoàng Thượng chưa bao lâu đã có thể hoài thai rồi. Trước khi chúng ta tới, may mà có Đức Phi nương nương hầu hạ Hoàng Thượng!"

A Hạnh cười khẽ: "Hiện giờ bổn cung đang mang thai. Chuyện hầu hạ Hoàng Thượng sau này đành phải nhờ các tỷ muội rồi!"

Đám cung phi nghe được lời này đều cảm thấy vui vẻ. Không sai, Đức Phi mang thai thì không thể hầu hạ hoàng thượng được, trong mấy tháng này lại bớt đi được một người đến tranh sủng. Trong lòng mọi người đều âm thầm suy tính làm thế nào để hấp dẫn sự chú ý của Hoàng Thượng. Còn Lệ Hiền Phi chỉ nhếch miệng cười trừ, ngoài A Hạnh ra, trong hậu cung này còn ai có thể là đối thủ của nàng ta? Nàng ta phải thừa dịp này có con nối dõi với Hoàng Thượng mới được!

Mọi người đang trò chuyện, chợt nghe bên ngoài vang lên một tiếng: "Hoàng Thượng giá lâm."

Trên mặt các cung phi đều lộ ra vẻ vui mừng, đứng dậy nghênh đón.

Bố Nhĩ Thái vừa tiến vào liền nhìn thấy một phòng oanh oanh yến yến, lập tức nhíu mày: "Thân thể Đức Phi còn chưa khoẻ, các ngươi đừng quấy rầy nàng nghỉ ngơi."

Lời vừa nói xong, nụ cười trên mặt các phi tần đều cứng đơ, vẻ mặt ngượng ngùng, còn trong lòng đều đang kìm nén tức giận

Bố Nhĩ Thái  đi lướt qua mọi người, không thèm nhìn Lệ Hiền Phi đang ngẩng đầu đứng bên cạnh với vẻ mặt tươi cười, đi thẳng đến bên A Hạnh, cúi người đem chăn bị tuột xuống đắp lại cho nàng, vẻ mặt và hành động đều lộ ra sự dịu dàng không hề che giấu, khiến Lệ Hiền Phi tái cả mặt.

Hoàng Thượng sủng ái Đức Phi tới mức đích thân đắp chăn cho nàng!

Trong mắt họ, Hoàng Thượng chưa bao giờ dịu dàng với phi tần như vậy,  thậm chí còn có thể nói là thô lỗ và vô tình. Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy Hoàng Thượng tỉ mỉ chăm sóc người khác như vậy!

Sau lưng Bố Nhĩ Thái, sắc mặt nữ nhân nào cũng trầm xuống. Đặc biệt là Lệ Hiền Phi, hai tay còn ra sức xoắn chặt chiếc khăn, ánh mắt nhìn A Hạnh sắc như dao, hận không thể đâm cho nàng một nhát.

Bố Nhĩ Thái thấy sắc mặt A Hạnh có chút không tốt, bèn hỏi: "Có phải là mệt rồi không? Bệnh của nàng chỉ vừa mới đỡ một chút, đừng để bị mệt." Nói xong liền quay đầu lại.

Một loạt phi tần đứng sau thấy Hoàng Thượng quay đầu lại vội vã đổi thành sắc mặt hiền hoà. Lệ Hiền Phi khẽ chớp đôi mắt đẹp nhìn Hoàng Thượng, sóng mắt uyển chuyển, thần thái kiều mị.

Đây từng là loại phong tình của nàng mà Hoàng Thượng thích nhất, nhưng lần này Bố Nhĩ Thái chỉ thoáng nhìn nàng ta một cái, cũng không dừng lại lâu, rồi quay về phía chúng phi nói: "Các ngươi lui xuống trước đi, thân thể Đức Phi không tốt, cần phải nghỉ ngơi. Sau này nếu không có chuyện quan trọng thì đừng đến quấy rầy nàng."

Đám cung phi thấy Hoàng Thượng để ý đến A Hạnh như vậy, trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, mắng nàng là hồ ly tinh không biết bao nhiều lần.

A Hạnh ở một bên lạnh lùng nhìn những người này, thu hết sắc mặt của họ vào đáy mắt, thầm kinh hãi. Sự đố kỵ của nữ nhân là đáng sợ nhất, xem ra sau này nàng cần cẩn thận hơn nhiều mới được.

Sau khi rời khỏi Hinh Phương Cung, Vân Quý Phi không muốn ở cùng với mọi ngưới nên đi đường khác về cung. Còn những hậu phi từ nước Kim này, chờ đi xa Hinh Phương Cung rồi, mới nhỏ giọng bàn luận.

"Sớm nghe nói Đức Phi được sủng ái, nhưng không ngờ lại được sủng ái đến mức này. Các ngươi xem, từ lúc Hoàng Thượng tiến vào điện, ngoài nàng ta ra thì có nhìn qua ai khác không?"

Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều hướng về phía Lệ Hiền Phi. Đúng nhỉ? Ngay cả Hiền Phi ngày thường được sủng ái nhất cũng trở nên trong suốt rồi! Những người này từ lâu đã ghen ghét khi thấy Lệ phi được sủng ái, hôm nay thấy nàng thất sủng, trong lòng cảm thấy chút hả hê.

Lệ Hiền Phi sao lại không hiểu ý họ, gương mặt xinh đẹp nổi giận bừng bừng: "Nay Đức Phi còn chưa sinh hạ Hoàng tử mà đã được sủng ái như vậy, nếu đợi nàng ta sinh hạ Hoàng tử rồi, các tỷ muội cũng đừng nghĩ được sờ đến vạt áo của Hoàng Thượng!" Lời nói này khiến sắc mặt đám phi tập lập tức thay đổi.

Lệ Hiền Phi cười lạnh nhìn các nàng một lượt, lắc hông đi về cung của mình.

Về tới cung, sự đố kỵ trong trong lòng Lệ Hiền Phi Lệ bùng phát, đập phá đồ đạc trong cung, nổi giận đùng đùng khiến toàn bộ cung nhân không ai dám đến gần. Tỳ nữ thiếp thân ở cạnh khuyên nàng ta: "Nương nương, Đức Phi giờ đang mang thai, chính là thời điểm cần tranh sủng, nếu cứ đố kỵ như vậy chỉ sợ sẽ khiến Hoàng Thượng không vui."

Những lời này nói trúng tâm sự Lệ Hiền Phi, cảm xúc mới từ từ bình ổn lại.

Mọi người đều suy nghĩ giống nhau về vấn đề này, trong lúc chúng phi đáng suy nghĩ cách hấp dẫn sự chú ý của Hoàng Thượng, thì nghe được một tin tức như sấm sét đánh giữa trời quang.

Hoàng Thượng lại ba ngày liên tiếp đều ở Hinh Phương Cung. Điều này làm cho đám hậu phi trong lòng vốn đã không bình tĩnh, nay lại càng thêm nôn nóng hơn.

Buổi tối, A Hạnh lạnh lùng nhìn hình đóng Bố Nhĩ Thái ngồi đọc sách dưới ánh đèn, nhịn không được hỏi: "Bố Nhĩ Thái, ngươi có ý gì?"

Ba ngày nay hắn cứ chạy đến Hinh Phương Cung, buổi tối còn vô cùng cương quyết đòi ở lại.  Mặc dù không làm gì nàng, nhưng đối với A Hạnh mà nói, mỗi ngày nhìn hắn như vậy thật không khác gì tra tấn. Điều này khiến nàng không ngừng nghĩ tới việc chính người trước mắt này đã hại chết Nguyên Phong. Nhưng đối mặt với nỗi hận giết chồng này, nàng vẫn chưa biết nên xử lý thế nào.

Bố Nhĩ Thái gấp sách trên tay lại, từ ghế đứng lên, vóc dáng cao lớn che cả ánh nến, trong điện phút chốc tối đi, chỉ còn lại ánh nến đang phác họa hình dáng của hắn.

Hắn nâng cánh tay, động tác này làm cho cơ ngực hơi nhô lên, toát ra đầy sự mị hoặc. Nếu đổi lại là Lệ Phi, thấy tư thái này của Bố Nhĩ Thái, e là sớm đã động tình mà không kịp đợi để cầu hoan. Nhưng A Hạnh chỉ liếc thoáng qua rồi quay đầu đi.

Bố Nhĩ Thái đã sớm biết rằng A Hạnh sẽ không tươi cười với mình, nên cũng không để bụng. Hắn cười nói: "Ta nghe nói khí của Thiên tử có thể trừ tà yêu, nên ta nghĩ, nếu ta tiếp xúc với nàng nhiều hơn một chút, có phải sẽ khiến nàng bình phục nhanh hơn." Mỗi khi chỉ có hắn và A Hạnh, hắn đều xưng là "ta".

Vừa nói xong, hắn liền tiến về phía A Hạnh.

Nhìn hắn từng bước lại gần, A Hạnh cũng nhịn không được mà bắt đầu căng thẳng, mặc dù ba hôm vừa qua hắn chỉ nằm ngủ chung giường với nàng, chưa từng động tay động chân hay có hành động gì quá phận, nhưng khi đối mặt với hắn, nàng vẫn cảm thấy căng thẳng. Mỗi khi nhìn thấy hắn, sát ý trong lòng nàng lại dâng lên, nàng thực sự sợ không kìm được, thừa dịp lúc hắn ngủ say mà ra tay. Nhưng nàng cũng hiểu rõ, nàng căn bản là giết hắn không được, hơn nữa hiện tại cũng không phải thời điểm thích hợp. Loại mâu thuẫn này khiến nàng vô cùng đau khổ và buồn bã.

Thấy hắn đi tới cạnh giường, A Hạnh không nhịn được mà nhích dần vào trong.

Tất nhiên Bố Nhĩ Thái sẽ không mong đợi A Hạnh sẽ giúp hắn cởi áo nới dây lưng, hắn cũng không muốn gọi cung nhân tiến vào phá hỏng không khí, nên hắn đành phải tự mình làm.

A Hạnh nhìn hắn nhàn nhã cởi từng lớp áo, hiện nay nước Tuyên đã làm ra triều phục mới, vẫn là màu vàng kim cùng với kim long giương nanh múa vuốt, khác với tiền triều ở chỗ, trên long bào có thêu thêm hoa văn của nước Kim, khiến cho bộ long bào vừa trang trọng uy nghiêm, lại vừa tăng thêm tí phóng khoáng và thần bí.

Long bào cởi ra bị hắn ném bừa sang một góc, bên trong long bào là một bộ trung y tơ lụa màu vàng kim. Bộ trung y này bị hắn cởi ra rất nhanh, làm lộ ra vòm ngực rắn chắc.

A Hạnh vội vàng dời mắt đi, trong ba ngày này nàng biết được hắn có một thói quen khiến nàng vô cùng hoảng sợ.

Hắn thích ngủ trần! Vào thời tiết này, hắn phải cởi cho đến khi chỉ còn lại một cái quần thì mới ngừng.

A Hạnh nén tức giận trong lòng, nằm xuống giường, quay lưng về phía hắn. Nàng không có cách nào đuổi hắn đi, mà trong tiết trời thu này, nàng cũng không thể cậy mạnh mà chạy ra ngoài hứng gió lạnh. Nàng chỉ đành vừa mặc kệ hắn vừa ngăn lại sát ý trong lòng.

Cảm giác được chăn bên cạnh nhẹ nhàng bị kéo lên, sau đó một cơ thể ấm áp dần sát lại.

A Hạnh chán ghét nhíu mày, đem chăn bao lấy mình thật chặt rồi lui về một góc.

Như nàng đã biết, Bố Nhĩ Thái trước giờ không phải người dễ dàng từ bỏ. Hắn duỗi tay ra ôm lấy nàng, hơi dùng chút lực, nàng không thể không xoay người lại chui vào lồng ngực hắn.

A Hạnh tức giận ngẩng đầu, trầm giọng nói: "Bố Nhĩ Thái, ruốt cuộc ngươi muốn thế nào? Ngươi sẽ không cho rằng, ta của bây giờ sẽ có tâm tư khác với ngươi chứ?"

Đối mặt với cơn giận của nàng, hắn chỉ cười khẽ một tiếng, ngực phập phồng theo tiếng cười mà truyền ra tiếng. Một tay hắn gối đầu, hơi nâng người, một tay khoác lên eo nàng, nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay xuyên thấu qua lớp trung y, truyền đến trên da của nàng.

Bạn đang đọc A Hạnh của Thập Tam Xuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diepgiaquan.1212
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 140

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.