Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mang Thai

Phiên bản Dịch · 2471 chữ

A HẠNH

Tác giả: Thập Tam Xuân

Chương 238: Mang thai

          Từ sau khi rời khỏi đây Thu Nguyệt cùng Lục Oanh cũng không dám ... tiến đến nữa. Bên trong điện chỉ có ba người A Hạnh, Hồ Nhã Tình, Xảo Oánh.

          Xảo Oánh thấy sắc mặt A Hạnh tái nhợt như tờ giấy trắng, cả người giống như trong suốt, nàng ấy chưa từng thấy qua bộ dạng này của A Hạnh. Hồ Nhã Tình tâm địa hung ác mà nàng ấy cũng cảm thấy vừa sợ, nhưng vẻ mặc lúc này của A Hạnh càng khiến nàng ấy thấy sợ hãi hơn.

          Xảo Oánh đi tới bên cạnh A Hạnh, một tay giữ chặt nàng, một tay chạm nhẹ lên khuôn mặt như mất hồn của nàng, nhỏ giọng an ủi: "A Hạnh, không nên tin nàng, những thứ này đều không phải thật, đều không phải thật!"

          A Hạnh ngẩng đầu, hai mắt mất đi tiêu cự, nàng lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, không phải thật, Nguyên Phong không chết, không phải như vậy, ta không thể loạn, ta phải tĩnh táo!"

          Trên mặt đất Hồ Nhã Tình đang cười điên cuồng: "A Hạnh, ngươi không tin? Ta sẽ khiến ngươi tin tưởng!"

          Nói xong, từ dưới đất nàng ta chậm rãi bò lên, búi tóc xõa xuống tán loạn. Trâm cài tóc rơi xuống đầy đất, tóc che mất một bên mặt, giống như ma quỷ vậy.

          Hồ Nhã Tình hất tóc ra đằng sau, con mắt nhìn chằm chằm A Hạnh, lóe ra tia ác độc, nàng ta lấy một vật từ trong người một cách chậm rãi, đưa tới trước mắt A Hạnh, lại từ từ dơ ra, lắc lắc.

          Dùng một giọng điệu quỷ dị, lạnh lẽo, âm u, mà nhẹ nhàng, nàng ta nói: " Sinh tử khế rộng rãi, cùng tử cách nói sẵn có, nắm tử thủ, dữ tử giai lão. Ôi thật ấm ấp, thật ngọt ngào a ,... A Hạnh, ngươi xem một chút xem, vật này ngươi biết không... "

          Theo lời Hồ Nhã Tình nói, nước mắt A Hạnh tràn mi ra, không đợi nàng ta nói xong, lập tức giật lấy vật trong tay của nàng.

          Khăn gấm màu trắng, cây hoa lan thanh nhã, kiểu chữ thư pháp siêu siêu vẹo vẹo, đây là khăn gấm nàng chuẩn bị cho hắn trước khi hắn phải đi chiến trường.

          Sinh tử khế rộng rãi, cùng tử cách nói sẵn có, nắm tử thủ, dữ tử giai lão.

          Mỗi một chữ đều như cây kim sắc nhọn đâm vào mắt nàng

          Tay nàng run lẩy bẩy vuốt ve những câu thơ thêu trên cái khăn, những sợ tơ xanh biếc còn lưu lại vết máu loang lổ, có những điểm máu khô màu đen, như nhiều đóa hoa héo tàn.

          Từng giọt nước mắt rơi trên chiếc khăn, làm vết máu lấm tấm trên khăn tan ra, bởi bề mặt chiếc khăn trơn trượt, chậm rãi tuột xuống.

          Bên tai dường như vang lên âm thanh trầm thấp dịu dàng.

          "Thêu thùa tiến bộ không ít, nhìn cũng đẹp lắm, ta rất thích, nhất định luôn luôn mang bên người..."

          "... Chăm sóc chính mình thật tốt, đừng để cho ta lo lắng..."

          "... Thật không nỡ rời xa nàng..."

          "Nàng chờ ta, ta nhất định sẽ bình an trở về..."

          A Hạnh chỉ cảm thấy thế giới hoàn toàn tĩnh lặng, trống vắng. Tất cả mọi thứ đều có vẻ cách nàng rất xa, kể cả điệu cười ác độc của Hồ Nhã Tình, lời quan tâm của Xảo Oánh.

          "Đây là vật tìm thấy từ trên thi thể của hắn, cái này ngươi có thể tin a!... "

          "A Hạnh, ngươi làm sao rồi, ngươi đừng làm ta sợ, A Hạnh... "

          Lời của các nàng dường như từ chỗ rất xa truyền đến, nhẹ nhàng lung lay, nghe không rõ

          Các nàng đang nói cái gì?

          Không quan trọng, tất cả mọi thứ đều chẳng quan trọng...

          Nơi này là nơi nào, tại sao ta phải ở chỗ này, ta muốn đến bên cạnh Nguyên Phong, ta muốn ở cùng một chỗ với Nguyên Phong.

          A Hạnh nắm chặt khăn tay, ngực đau đớn một hồi, trong cổ họng ngòn ngọt, miệng phun ra một ngụm máu, máu tươi sẫm màu nhiễm đỏ khăn gấm trong tay nàng, mắt nàng tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.

          *

          A Hạnh cảm giác được chính mình giống như chìm chìm nổi nổi ở trên mặt biển, bốn phía là tiếng sóng biển nhẹ nhàng chậm chạp, nước biển nhẹ nhàng thư thái, không muốn để cho nàng muốn rời đi, thầm nghĩ cả đời có lẽ ở nơi yên ả, tĩnh lặng này..

          Nhưng mà bên tai cứ có một ít âm thanh ồn ào.

          "Hoàng thượng, tâm mạch Đức phi nương nương suy nhược, lại có vẻ đã mất đi ý chí muốn sống... "

          Tiếp theo là tiếng ai đó rít lên: "Trẫm mặc kệ, nếu như ngươi không thể làm cho nàng tỉnh lại, trẫm sẽ lấy mạng của ngươi!

          Còn có giọng nữ kinh hoàng thất thố: "Hoàng thượng tha mạng, thần thiếp cho rằng Đức phi tỷ tỷ đã biết việc này, thần thiếp không cố ý nói ra, thần thiếp thật không ngờ sẽ có hậu quả nghiêm trọng như vậy, thần thiếp không cố ý, Hoàng Thượng tha mạng!"

          "Truyền ý chỉ của trẫm đem Tinh chiêu dung giáng xuống làm tài tử, đánh hai mươi roi hình!”

          "Hoàng thượng, Hoàng thượng, thần thiếp thật sự là không cố ý mà! Hoàng thượng --!" Giọng nói dần dần đi xa.

          Tất cả lại trở nên xa xôi, mọi tiếng ồn dần biến mất.

          A Hạnh chỉ cảm thấy hình ảnh trước mắt bỗng nhiên biến đổi, bốn phía ánh nắng tươi sáng, hoa anh đào bay lượn. Trong không khí có một hương hoa nhàn nhạt.

          A Hạnh hít thật sâu một hơi, chỉ cảm thấy vui vẻ thoải mái, nơi đây thật sự là một nơi tốt, thật muốn ngốc cả đời ở chỗ này.

          "Thiệu Lâm?" Một người đẹp đẽ từ sau gốc cây hoa đi ra, đôi mắt thâm thúy, khuôn mặt anh tuấn.

          "Kiều Tranh!" A Hạnh cười với người đang đi tới: "Gặp lại anh thật sự rất vui."

(Đoạn này là đối thoại hiện đại--)

          Kiều Tranh nhìn cô:" Sao em lại tới chỗ này? Em không nên ở chỗ này."

          A Hạnh cười: "Em phải ở chỗ này, em không đi đâu hết."

          "Em trở về đi, nơi đó còn có người đang chờ em mà."

          Vẻ mặt A Hạnh lập tức thay đổi, lắc đầu liên tục: "Em không đi về, em không muốn về."

          "Vì sao?"

          Vì sao? Cô không nhớ rõ, cô chỉ biết là không thể trở về đó, bên kia có chuyện rất đáng sợ đang chờ cô. Đáng sợ đến mức cô chỉ cần thoáng nghĩ một chút, toàn thân sẽ run lên.

          Kiều Tranh nhìn cô, gương mặt xót xa đó lặng lẽ biến mất đến phía sau cái cây.

          A Hạnh hoa anh đào bay bay trong gió, khóe miệng nụ cười dần dần biến mất

(Hết hội thoại hiện đại)

          "A Hạnh, nàng tỉnh lại, nàng tỉnh lại đi..." Bên tai nàng vang lên từng tiếng gọi trầm thấp. Những lời nói xót xa, để cho người ta nghe thắt tim lại.

          Người nào, là giọng nói của người nào? Không nên ồn ào, không nên ồn ào, nàng muốn ở lại chỗ này, không muốn rời đi.

          "A Hạnh, nàng tỉnh lại, nàng hôn mê rất lâu rồi, chỉ cần nàng có thể tỉnh lại, chuyện gì ta cũng đồng ý với nàng... "

          A Hạnh xoay người, chạy đi rất xa. Giọng nói dần dần biến mất

          Chưa đi được mấy bước, A Hạnh phát hiện nàng đi tới bờ một dòng sông nhỏ, nước sông róc rách, chậm rãi chảy xuôi, bốn phía cây cối xanh um, chim hót hoa nở, thế giới hoàn toàn yên tĩnh, tốt đẹp.

          A Hạnh chậm rãi đi về phía trước, tâm tình dần dần đạt được thả lỏng.

          Cách đó không xa bên bờ sông, một thân hình cao lớn đang đứng, vai rộng eo gầy, mái tóc dài màu nâu, một thân quâ phục.

          Gió nhẹ thổi góc áo của hắn bay lất phất, thổi bay mái tóc dài của hắn, từng tia từng sợi, quấn vào nhau lượn quanh, từng cái từng cái vòng tròn nhỏ giống như là có tinh linh sức sống mạnh mẽ, đang bay múa, đang nhảy nhót.

          Hình ảnh tuyệt đẹp.

          A Hạnh thật lòng sự khen ngợi bức tranh này, nhưng khi nhìn kỹ, nước mắt không hiểu sao đã chảy xuống.

          A Hạnh tự tay xoa xoa, có thể nước mắt giống như là vô tận, lau làm sao cũng không hết.

          Chuyện gì xảy ra? Vì sao lòng của nàng lại đau đớn như vậy?

          Người nọ chậm rãi quay đầu, da thịt trắng như tuyết, đôi mắt trong suốt màu lam giống như bầu trời xanh biếc, trong đôi mắt ấy như hồ nước mênh mông gợn làn sóng nhỏ.

          Hắn nhìn nàng cười dịu dàng, nhẹ nhàng mà gọi nàng: "A Hạnh..."

          Hắn đưa tay về phía nàng.

          A Hạnh kìm lòng không được, đi tới chỗ của hắn, mới đầu là chậm rãi, sau đó càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, cuối cùng như là chạy vội về phía hắn.

          Giống như lữ khách đói khát trong sa mạc chạy về phía ốc đảo.

          Nhưng mà nước mắt như nước lũ tràn đê, càng lúc càng nhiều.

          Nàng kéo tay hắn, tay hắn vô cùng ấm áp, đôi mắt hắn nhìn nàng dịu dàng như vậy, đong đầy nỗi nhớ nhung.

          Tuy nhiên, ánh mắt này làm cho lòng của nàng đau hơn.

          Ngón tay của hắn xoa gò má của nàng, nhẹ nhàng mà lau đi nước mắt trên mặt nàng, thấp giọng nói: "Ngốc ạ, khóc cái gì, có ta ở đây rồi. Không cần sợ hãi chuyện gì cả.”

          Trong lòng A Hạnh nóng lên, vội vàng nhào vào ngực của hắn, bật thốt lên gọi ra tên của hắn: "Nguyên Phong, Nguyên Phong, thì ra chàng ở nơi này."

          Hắn ôm nàng, nhẹ nhàng mà cười: "Ngốc, ta vẫn luôn ở a."

          Nàng đem hết sức lực ôm lấy người hắn, nước mắt rơi trên khôi giáp của hắn, "Ta biết là chàng sẽ không rời bỏ ta, ta biết là thế. Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết!" Nàng ở trong ngực của hắn vừa khóc vừa cười.

          Nhưng mà đột nhiên, một giọt gì đó rơi trên mặt của nàng, theo gò má của nàng trượt vào trong miệng của nàng, mằn mặn, tanh tanh,

          A Hạnh buông ra hắn, chậm rãi ngẩng đầu,

          Ngay trong nháy mắt này, gương mặt hồng hào của hắn biến thành tái nhợt như tờ giấy trắng, tay hắn trở nên vô cùng lạnh lẽo, con ngươi của hắn ảm đạm không ánh sáng, vô số máu tươi từ trên người hắn tuôn ra ồ ạt, như những đốm lửa, thiêu đốt tánh mạng của hắn.

          Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, trượt đến trên mặt đất. Máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất.

          Nàng bụm mặt, bắt đầu hét ầm lêm, một tiếng lại một tiếng, sau đó, nàng mở choàng mắt.

          Màn lụa màu hồng nhạt, từ chiếc chăn tản ra huân hương nhàn nhạt.

          "Tỉnh, tỉnh, nương nương tỉnh!" A Hạnh nhận ra, đây là giọng nói của Thu Nguyệt.

          Sau đó khuôn mặt Xảo Oánh với hai mắt đẫm lệ đã xuất hiện trước mắt nàng.

          "A Hạnh, ngươi cuối cùng cũng tỉnh, ngươi đã hôn mê hơn hai mươi ngày rồi, thái y nói nếu ngươi thật sự không tỉnh lại, sẽ... sẽ..." Nàng cúi đầu, từng giọt nước mắt như chuỗi ngọc rơi xuống đất, thút thít khóc lên.

          A Hạnh vươn tay về phìa nàng, Xảo Oánh vội vã cầm lấy.

          "Xảo Oánh, khăn gấm đâu?" Giọng nói vô cùng suy yếu.

          Xảo Oánh lắc đầu, nước mắt lăn dài: "A Hạnh, đừng để ý chuyện đó nữa, tất cả đều đã qua, quên hắn đi, thời gian còn dài hơn."

          Giọng nói A Hạnh dần trở nên thê lương: "Khăn gấm... Khăn gấm!"

          Nàng nắm chặt tay Xảo Oánh, gắng sức ngẩng đầu, có thể là bởi vì thân thể quá mức suy yếu, nàng bắt đầu ho kịch liệt, ho đến khàn cả giọng, khuôn mặt đỏ bừng lên, tiếp đó phun ra một ngụm máu tươi.

          Xảo Oánh sợ đến khuôn mặt trắng bệch: "Được được, ngươi bình tĩnh một chút, ta lấy cho ngươi, ta lập tức đưa cho ngươi."

          Một lát sau, Xảo Oánh đem khăn gấm đưa tới tay nàng, vết máu loang lổ trên khăn gấm, có máu tươi của hắn, cũng có máu tươi của nàng.

          Nàng kinh ngạc nhìn khăn gấm, ngực đau đớn kịch liệt, đau đến nỗi nàng không thở nổi.

          "Đây là khăn gấm trước khi hắn đi, ta thêu cho hắn, hắn nói hắn sẽ luôn luôn mang theo bên người, hắn nói tuyệt đối sẽ không làm mất nó... Xảo Oánh, hắn thực sự không có, thực sự không có... "

          Nàng thì thào nói, sắc mặt tái nhợt dọa người, tuy nhiên lại không có một giọt nước mắt.

          Xảo Oánh khóc ôm nàng, lớn tiếng nói: "A Hạnh, ngươi khóc lên đi, khóc lên sẽ thoải mái hơn."

          "Khóc có ích lợi gì, nhiều nước mắt hơn nữa cũng không đổi được hắn, Tại sao ta lại tỉnh, sao có thể sống trên đời này mà không có hắn được..." Nàng gục đầu lên vai Xảo Oánh, hai mắt vô thần, miệng thì thào:"Ta đã làm sai điều gì, tại sao ông trời muốn trừng phạt ta như vậy, một lần là như thế này, hai lần vẫn là như vậy, ông trời không muốn ta hài lòng, không để ta vui vẻ...".

          Khuôn mặt trầm lặng của A Hạnh làm cho Xảo Oánh sợ hết hồn: "A Hạnh, ngươi không nên như vậy, ngươi đừng làm ta sợ, ngươi phải tỉnh táo một chút!"

          "Tỉnh lại có ích lợi gì, không có gì cả, không có gì cả..."

          Xảo Oánh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt của nàng, hai tay nắm chặc bả vai của nàng, từng chữ từng câu nói: "A Hạnh, ngươi cần phải tỉnh táo lại! Ngươi mang thai, ngươi có đứa nhỏ rồ. Cho dù là vì con, ngươi cũng phải cố gắng chống đỡ!"

Bạn đang đọc A Hạnh của Thập Tam Xuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diepgiaquan.1212
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 131

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.