Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rắn Độc

Phiên bản Dịch · 2919 chữ

A HẠNH

Tác giả: Thập Tam Xuân

Chương 237: Rắn độc

A Hạnh nhìn Bố Nhĩ Thái từng bước ép tới gần. Cảm xúc từ cực kỳ sợ hãi chuyển thành cực kỳ tức giận, sắc mặt nàng nghiêm lại, môi mím chặt, ánh mắt lạnh nhạt, vẻ mặt kiên quyết như là vừa quyết định gì đó trong nháy mắt.

Cùng lắm thì liều mạng với ngươi, dù có ra sao cũng không thể để hắn toại nguyện.

Hai tay của nàng siết chặt thành nắm đấm, chờ đợi thời cơ, tức giận nhìn Bố Nhĩ Thái càng ngày càng gần.

Bố Nhĩ Thái thân là vua của một nước, ở trên cao không ai sánh bằng, nữ nhân xung quanh đều ngoan ngoãn nghe lời,chưa bao giờ phải dùng nhiều tâm tư như vậy với một người con gái. Sự dung túng, nuông chiều của hắn giống như một tảng đả rơi xuống mặt hồ, chìm xuống mất tích không một chút bọt sóng. Sao hắn có thể không tức giận? Bây giờ hắn không thể nhẫn nại chờ đợi nàng nữa, hắn chỉ nghĩ nhanh chóng làm cho nàng thành người của hắn, hoàn toàn chinh phục nàng, khiến nàng không có tâm tư khác.

Khoảng cách của hai người càng ngày càng gần. Không khí hết sức căng thẳng!

Nhưng vào lúc này, ngoài điện bỗng vang lên một giọng nữ vội vã: "Hoàng thượng! Lệ Hiền Phi đột nhiên bộc phát bệnh nặng, ngất xỉu rồi ạ!"

Người hô ngoài điện là thị nữ thiếp thân của Lệ Hiền Phi, Lệ Hiền Phi nghe ngóng được Hoàng Thượng đi Hinh Phương Cung, trong lòng không thoải mái, nếu đổi lại là phi tần khác, dù nàng không vui nhưng cũng nhịn được. Nhưng nghĩ tới Hoàng Thượng đi Hinh Phương Cung triền miên với A Hạnh là nàng ta như có lửa đốt trong lòng. Ma xui quỷ khiến, nàng lại nghĩ ra ý này.

Thiếp thân Cát Na của nàng cho rằng ý định cố tình phá hoạt này của chủ nhân sẽ không thành công. Dùng đầu ngón chân cũng đoán được làm sao thị nữ của Hinh Phương Cung sẽ để cho mình vào. Hơn nữa chủ nhân của mình làm gì không làm lại đi phá hứng thú của Hoàng Thượng, nàng cũng không dám theo..

Nhưng điều khiến Cát Na không ngờ tới là nàng vừa đến Hinh Phương Cung nói ý định với thị nữ kia thì mắt nàng ta sáng lên như thấy được cứu tinh, vội vã dẫn mình vào, điều này khiến lá gan của Cát Na càng to hơn, nên nàng ta mới dám hô lên như vừa rồi.

Bên trong điện, Bố Nhĩ Thái và A Hạnh đều nghe được tiếng Cát Na.

Bị Cát Na quấy rầy, Bố Nhĩ Thái cũng tỉnh táo lại đôi chút. Nhìn người con gái trước mặt  như muốn liều mạng với hắn, lòng hắn bỗng cảm thấy phiền muộn, khó chịu, ý niệm điên cuồng lúc nãy cũng tiêu tan.

Hắn hít sâu một hơi, nhìn A Hạnh lạnh lùng, hừ một tiếng nặng nề rồi lập tức xoay người đi ra ngoài như một cơn gió.

Chờ đến khi hắn hoàn toàn biến mắt, A Hạnh mới thả lỏng cơ thể, cả người như  nhũn ra. Người trượt ngã xuống đất, gió thổi từ cửa sổ khiến toàn thân nàng cũng lạnh lẽo theo. Lúc bấy giờ nàng mới phát hiện ra sau lưng mình đã ướt đẫm.

Nhóm người Xảo Oánh đi tới, thấy A Hạnh không bị sao mới nhẹ lòng. Xảo Oánh đỡ A Hạnh lên giừơng, A Hạnh nắm lấy hai tay Xảo Oánh, thở dài nhẹ nhõm, nói: "Nguy hiểm thật."

Bên kia, Bố Nhĩ Thái đi theo Cát Na tới Phi Vân Cung của Lệ Hiền Phi, Lệ Hiền Phi đang nằm trên giường giả bệnh. Sau khi Bố Nhĩ Thái đi vào, trong lòng cực kỳ vui mừng, đang chuẩn bị đứng dậy giả bộ ốm yếu, nhưng mà chưa chờ nàng làm thế, Bố Nhĩ Thái như một trận gió vọt tới bên giường, thô lỗ xé y phục trên người nàng, cả người nhào tới thân thể nàng. Trong khoảng thời gian kế tiếp, Bố Nhĩ Thái điên cuồng như dã thú, thô bạo như muốn nuốt hết và phá huỷ nàng ta.

Lệ Hiền Phi chưa bao giờ thấy Bố Nhĩ Thái đáng sợ như thế, cũng chưa từng bị đối xử thô bạo như này, giống như hắn đang tức giận, muốn xả ra vậy, không nhẹ nhàng dù chỉ một chút.

May là Lệ Hiền Phi có nhiều kinh nghiệm gió trăng, nên cũng nén được tiếng kêu đau đớn.

Mà ở chỗ A Hạnh, Bố Nhĩ Thái vừa bước đi thì Hồ Nhã Tình lập tức tìm tới tận nơi.

A Hạnh nghe Lục Oanh bẩm báo thì không hề bất ngờ, nàng biết Hồ Nhã Tình nhất định sẽ đến tìm nàng. Oán hận giữa các nàng sâu thăm thẳm, nàng ta sao có thể chung sống hoà bình với mình? Nàng rất muốn biết nàng ta tới đây để làm gì, và hơn hết nàng cũng tò mò, Hồ Nhã Tình làm cách nào để trở thành cung phi của Bố Nhĩ Thái?

A Hạnh nói với Lục Oanh:"Để cho nàng ta đi vào."

A Hạnh ngồi ngay ngắn ở chủ vị, chờ Hồ Nhã Tình.

Hồ Nhã Tình mặc một bộ phục sức hoa lệ của người Kim, làm nổi bật lên kuôn mặt xinh đẹp của nàng ta. Nàng ta đứng trong điện nhìn A Hạnh, khóe miệng mỉm cười một cách u ám.

A Hạnh phát hiện từ sớm, kể từ khi ở Phượng Ninh cung thấy Hồ Nhã Tình, khoé miệng nàng ta lúc nào cũng có nụ cười khó hiểu này. Giống như là nàng ta đang nắm giữ một bí mật của mình, đứng nhìn mình cười hả hê. Càng khiến cho A Hạnh không thoải mái.

Xảo Oánh cũng oán hận nhìn nàng ta, quát lớn: "Tinh Chiêu Dung, thấy Đức Phi nương nương còn không quỳ xuống!"

Hồ Nhã Tình vẫn đứng yên, đôi mắt đẹp liếc về phía Xảo Oánh :" Còn chưa chính thức sắc phong, vẫn chưa được tính. Đợi sau khi sắc phong thì hãy ra vẻ trước mặt ta! Chỉ có điều...." Nàng ta nhìn về phía A Hạnh, cười mỉa: "Sau đại lễ sắc phong, có thể gặp lại ngươi hay không bây giờ còn chưa nói chính xác được!" Nói xong, nàng ta che miệng cười rộ lên, tiếng cười bén nhọn như thanh âm của vật cứng xẹt qua thủy tinh, khiến trong lòng A Hạnh hết sức khó chịu.

A Hạnh mặt không thay đổi nhìn nàng ta: "Hồ Nhã Tình, thật không ngờ ta vẫn có thể gặp ngươi... Không phải ngươi cũng đã lập gia đình sao?"

Hồ Nhã Tình giận giữ nói: "A Hạnh, ngươi cho rằng Tấn Thành thất thủ thì ta cũng mất mạng sao? Ta cho ngươi biết, Hồ Nhã Tình ta phúc tinh cao chiếu, mỗi lần đều có thể từ đường cùng chui ra. Không dễ dàng chịu thua thế đâu."

"Ngươi vẫn chưa biết sao? Lần này Tấn Thành bị thất thủ, Hồ gia ta là công thần!" Hồ Nhã Tình dương dương đắc ý.

" Đại ca Hồ Lăng Hiên của ta hai năm trước mất tích không biết đi nơi nào, không ngờ lại đi Kim Quốc. Lần này Hoàng Thượng dẫn đầu liên quân, có thể dễ dàng phá được Tấn Thành vốn nổi tiếng dễ thủ khó công là bởi vì ca ta hiểu rõ! Hôm nay đại ca ta đã thăng quan tiến chức! Hồ gia chúng ta chính là quý tộc!"

Nói đến đây, mặt mày Hồ Nhã Tình hớn hở, chỉ sợ còn muốn nhảy lên hoan hô.

A Hạnh hừ lạnh một tiếng, thả ra mấy chữ: "Vô liêm sỉ!"

Hồ Nhã Tình biến sắc, vốn định tức giận nhưng mà nghĩ đến cái gì khóe miệng khẽ cong, cười rộ lên.

“Vô liêm sỉ? Hôm nay ta thấy ngươi còn vô liên sỉ hơn! Được làm vua thua làm giặc. Giờ Hồ gia ta chiến công hiển hách, tự nhiên sẽ có nhiều người ghen tị! Ngươi thích nói gì thì cứ nói đi!"

Xảo Oánh nhịn không được nói: "Vậy phu quân kia của ngươi đâu?"

Nghe thấy lời Xảo Oánh, Hồ Nhã Tình lập tức lạnh mặt, trong mắt bắn ra hận ý: "Phu quân? Cái người nhu nhược đó cũng muốn gọi là phu quân của ta? Trước thì đối xử lạnh nhạt với ta, để ta bị bao người chế nhạo, sau khi thành bị phá thì quỳ trước mặt ta cầu xin tha mạng cho già trẻ nhà họ. Hừ...!" Nàng ta cười khe khẽ hai tiếng, tiếng cười âm hiểm ở trong không gian yên tĩnh này để cho người ta sởn hết cả gai ốc.

Bỗng nhiên tiếng cười nàng ta dừng lại, hai mắt nhìn về phía trước giống như là xuyên thấu qua không gian mời mịt nhớ lại cảnh ngày đó. Sắc mặt của nàng ta trở nên dữ tợn, loại dữ tợn này lại có vẻ hưng phấn, nàng ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Ở ngay trước mặt hắn, ta đưa tất cả tiểu thiếp của hắn vứt cho một đám quân Kim Quốc đang điên cuồng, để họ bị quân Kim Quốc nhục mạ chết đi! Sau đó lại ở trước mặt hắn giết đi đứa con mới sinh và phụ mẫu của hắn, cuối cùng đâm mù hai mắt hắn, cắt đầu lưỡi của hắn, đánh gãy tay chân của hắn để cho hắn muốn sống không được muốn chết không xong!"

Từng chữ từng chữ nàng ta nói, giọng vô cùng kích động, cả người như đang thể hiện sự sung sướng của ngày đó.

Thu Nguyệt và Lục Oanh chỉ nghe thôi mà cũng phải chạy đi nôn ói, Xảo Oánh và A Hạnh mặc dù không nôn mửa nhưng mà khuôn mặt cũng trắng bệch.

Xảo Oánh chỉa về phía nàng ta, run lẩy bẩy: "Hồ Nhã Tình, ngươi thật là ác độc! Nhất dạ phu thê bách nhật ân, thật không ngờ ngươi lại đối xử với bọn hắn như vậy, ngay cả tiểu hài tử cũng không tha!"

Hồ Nhã Tình thoáng cái tức giận: "Vậy những khuất nhục hắn mang đến cho ta thì sao? Sau một tháng thành thân, hắn không bước chân vào viện của ta. Mắt cũng không thèm liếc ta một cái, suốt ngày chàng chàng thiếp thiếp với tiện nhân kia. Những tiện nhân kia còn không thèm xem ta vào mắt, luôn châm chọc khiêu khích ta. Ngươi có biết mấy năm qua ta sống yên vui được mấy ngày không? Không làm vậy thì làm sao giải toả được nỗi hận trong lòng ta!"

Nói đến đây, nàng ta hít sâu vào một hơi, bình phục lại cảm xúc, nói tiếp: "Còn nữa, không làm như thế thì làm sao ta có thể nhập cung? Dù gì ta cũng là mỹ nữ đệ nhất Tấn Thành, vốn đã có địa vị cao quý. Sau khi thành bị phá, đại ca ta dâng tặng ta cho Hoàng Thượng. Người khen dung mạo của ta, đêm đó ta trở thành nữ nhân của người. Chỉ có Hoàng Thượng mới có thể là phu quân của Hồ Nhã Tình!" Khoé miệng nàng ta nâng lên, cười cực kỳ đắc ý.

A Hạnh nhìn nàng ta, từ từ lắc đầu: "Hồ Nhã Tình, ngươi vì muốn nhập cung mà không tiếc mà mưu hại chồng. Tâm địa rắn rết như vậy, không sợ sẽ có báoứng sao?"

Hồ Nhã Tình ngẩng đầu nhìn nàng, lại lộ ra nụ cười nụ cười u ám đó, nhả từng chữ:"A Hạnh, ngươi có tư cách gì nói ta. Ngươi bây giờ cũng được phong làm phi tử của Hoàng Thượng. Hôm nay, chỉ sợ thi thể của phu quân ngươi còn chưa nguội lạnh..."

Những lời này giống như một cái chuỳ nặng đánh lên đầu A Hạnh, khiến nàng hoa mắt, hai tai ù đi...

 A Hạnh thoắt cái đứng dậy từ trên ghế, vọt tới trước mặt Hồ Nhã Tình, cầm chặt vai nàng ta. Giọng nói run rẩy không kìm được: "Ngươi...ngươi nói cái gì?"

Hồ Nhã Tình thấy nàng bỗng nhiên xông đến, nhớ tới chuyện trước kia nàng từng uy hiếp thì sợ đến mặt trắng bệch. Nhưng thấy nàng chỉ tiến lên chứ không có hành động gì hơn thì mới yên lòng.

Lúc này Hồ Nhã Tình thấy sắc mặt A Hạnh tái nhợt, vẻ mặt kinh hoàng, sâu trong lòng rất thoả mãn. Nàng ta nhìn chằm chằm A Hạnh, nói từng chữ: "Thẩm Nguyên Phong đã chết. A Hạnh! Chẳng lẽ ngươi không biết sao?"

Thẩm Nguyên Phong đã chết....

Thẩm Nguyên Phong đã chết....

A Hạnh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, nàng kinh ngạc nhìn Hồ Nhã Tình, nhìn khuôn mặt nàng ta, nhìn ánh mắt ác độc của nàng ta, khoé miệng cười nham hiểm mà cũng thấy mơ hồ vô cùng. Tất cả trời đất bỗng im lặng, rồi như nổ mạnh đùng đùng, toàn bộ thế giới của nàng nháy mắt sụp đổ.

" Ngươi nói dối... Ngươi...." Nàng phải dùng hết sức lực mới nói được ra mấy chữ này, mặt của nàng trắng bệch, miệng run rẩy.Nàng nắm chặt vai Hồ Nhã Tình, bởi vì dùng quá nhiều sức mà gân xanh cũng nổi lên.

Hồ Nhã Tình bị nàng nắm lấy cũng đau thấu trời, nhưng mà vẻ mặt lúc này của A Hạnh như muốn chết vậy, khiến nàng ta kích động khôn cùng.... Rốt cuộc, nàng ta đã có thể đả kích A Hạnh! Nàng ta luôn bị A Hạnh dẫm dưới chân, luôn thua trên tay A Hạnh! Bởi vì nàng mà mình phải chịu biết bao nhiêu đau khổ, nước mắt rơi không biết bao nhiêu lần! Rốt cuộc, cũng thấy được vẻ mặt đau đớn này của A Hạnh!

"Hoá ra ngươi thật sự không biết! Thẩm Nguyên Phong đã chết, hắn bị liên quân vây quanh, sau khi lương thực sắp hết đã cố gắng phá vỡ vòng vây. Nhưng toàn quân bị diệt, hắn cũng bị liên quân loạn đao đâm chết, từng khối thịt trên cơ thể đều bị đâm. Gương mặt tuấn tú kia cũng bị huỷ rồi!"

Nàng ta vừa cười vừa nói chậm rãi, mặc dù cười nhưng vẻ mặt lại âm u đến đáng sợ. Giọng nói the thé cao vút, khiến lông tơ trên cơ thể người khác phải dựng đứng.

Tim A Hạnh đau kịch liệt, không chỉ tim mà giống như từng tấc da thịt, mỗi mạch máu, thậm chí là từng lỗ chân lông đều đau đến mức không thể nào chịu nổi. Cảm giác đau này thấm vào xương tuỷ, vào tận linh hồn, khiến nàng như muốn phát điên.

" Ngươi nói dối!" Nàng kêu lên, nặng nề từng tiếng: "Ngươi nói dối, nói dối!" Nàng dùng sức lay Hồ Nhã Tình, như muốn bẻ nát nàng ta.

Hồ Nhã Tình bị lay hoa mắt váng đầu, sắp nôn đến nơi nhưng sự hưng phấn khiến nàng ta không thèm để ý đến nó. Nàng ta cười ha hả, A Hạnh lắc càng mạnh thì nàng ta cười càng to, như đã phát điên rồi.

"Ta không hề nói dối, lời ta nói đều là thật. Trên đường tới kinh thành ta tận mắt nhìn thấy thi thể hắn. Màu vàng của tóc cũng biến thành xám trắng...Toàn thân đều là máu, đều là máu... ha ha ha! Ta không có được thì ngươi cũng đừng nghĩ có được. Trong húng ta, ai cũng không có được hắn! Ha ha ha..."

Nàng ta cười như phát điên, tiếng cười kinh dị, cười đến mức mắt đỏ từng tia máu.

A Hạnh đẩy ngã nàng ta rồi lấy hai tay ôm đầu. Nàng cảm thấy có một cái chuỳ đang đánh xuống, vang lên ầm ầm khiến nàng đau đớn! Nỗi đau cào xé khiến nàng chỉ muốn chết đi.

Nàng lắc đầu, sắc mặt trắng bệch,hai mắt mở to. Nàng nhìn Hồ Nhã Tình, dùng sức mạnh lớn nhất mà gọi, như cố gắng tìm gì đó, như muốn vượt qua tiếng cười kinh dị của nàng ta, như muốn chối đẩy mọi thứ.

"Ta không tin, ta không tin. Hồ Nhã Tình! Lời của ngươi nói một chữ ta cũng không tin! Nguyên Phong sẽ không chết, Nguyên Phong là tướng quân vô địch. Võ nghệ của Nguyên Phong vô cùng cao siêu, chàng sẽ không chết! Chàng sẽ không chết."

Nàng như là đang phản bác lại cũng như đang nói với chính bản thân.

Toàn bộ cơ thể A Hạnh run rẩy, lạnh buốt như ngâm nước đá. Giọng nói dần dần nhỏ lại, như nói với Hồ Nhã Tình hoặc như là đang tự nói với bản thân.

"Chàng đã đồng ý sẽ về, chàng chưa từng nuốt lời với ta. Ta tin chàng, ta không tin ngươi....Ngươi đang nói dối, chẳng qua ngươi muốn đả kích ta... ta sẽ không sập bẫy của ngươi!"

Bạn đang đọc A Hạnh của Thập Tam Xuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diepgiaquan.1212
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 89

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.