Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chơi lửa tự thiêu

Phiên bản Dịch · 1742 chữ

A Hạnh

Tác giả: Thập Tam Xuân

heo giọng nói phát ra, một cô gái xinh đẹp đẩy mọi người ra. Mọi người nhận ra đây là Tình Chiêu dung vừa tấn thăng —— Hồ Nhã Tình.

  Nàng ta đi tới bên cạnh Hoàng hậu, yêu kiều hành lễ một cái, nói tiếp: “Nô tỳ của Dung Chiêu nghi đúng là đụng phải Đức phi, nhưng Đức phi tránh được không rơi xuống hồ, rồi đụng vào Dung Chiêu nghi nhưng vì nàng là người có võ nghệ, nàng ấy cố tình cố ý, cũng không phải là một chuyện bất ngờ!” Nói xong, nàng ta lặng lẽ giương mắt nhìn về phía A Hạnh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười âm u.









  A Hạnh lạnh lùng nhìn ả, phía sau lưng mặt Xảo Oánh vàThu Nguyệt các nàng đều mang thần sắc cực kỳ tức giận.









  Phi tần xung quanh cũng nhìn A Hạnh xì xào bàn tán, trong mắt lộ ra cảnh giác và sợ hãi, mà cách đó không xa Lệ hiền phi thì nhìn Hồ Nhã Tình, trên mặt hiện ra vẻ mặt chú ý.









  Hoàng hậu nghe vậy chuyển qua A Hạnh, lạnh lùng nói: ” Đức phi, Tình Chiêu dung nói thật sao? Ngươi thật sự biết võ nghệ?”





  A Hạnh tiến lên một bước, thi lễ với Hoàng hậu một cái, không nhanh không chậm nói: “Hồi bẩm Hoàng hậu, thần thiếp chẳng qua biết chút quyền cước da lông, quả thực không phải cao thủ đáng nói, có lẽ so với các tỷ muội đang ngồi, thần thiếp còn không bằng. Chuyện hôm nay đúng là bất ngờ, cung tỳ của Dung Chiêu nghi đụng thần thiếp là bất ngờ, thần thiếp vì tự cứu vô tình đụng phải Dung Chiêu nghi càng là bất ngờ! Thỉnh Hoàng hậu minh xét!”





  Lời này của A Hạnh nói ra, Dung Chiêu nghi đụng nàng chính là bất ngờ, nàng đụng Dung Chiêu nghi thì lại càng không phải cố ý, vậy mà cũng nói được!









  Thật ra thì Hoàng hậu biết rõ lúc này A Hạnh là thịt trong lòng Hoàng thượng, nên sẽ không xử lý nàng vì những chuyện nhỏ nhặt này. Chỉ cần nàng giải thích, nàng ta cũng sẽ không làm khó nàng, cho nên nghe A Hạnh nói, lập tức gật đầu nói: “Nếu đã như vậy, sau này mọi người đi phải cẩn thận chút! Không nên đụng phải nhau!”





  Hồ Nhã Tình còn muốn đang nói gì, lại bị Hoàng hậu đảo ánh mắt lạnh lùng nhìn qua, cả người Hồ Nhã Tình rét lạnh, biết Hoàng hậu không muốn truy cứu tiếp nữa, nên cũng không dám nói gì. Chẳng qua là ánh mắt nhìn A Hạnh càng thêm căm hận, tiện nhân này, sao lần nào mạng cũng tốt như vậy!









  Lập tức Hoàng hậu lệnh cung tỳ mang Dung Chiêu nghi trở về cung, lại phân phó mọi người tản đi, buổi tối hôm đó Dung Chiêu nghi phát sốt cao, ba ngày không lùi, cũng may trẻ tuổi cộng thêm thân thể khỏe mạnh, mới không nguy hiểm tính mạng, may là như vậy, thân thể chỉ mấy ngày ngắn ngủn gầy hơn mười cân, giống như lập tức già hơn mười tuổi, khiến nàng ta khổ sở không dứt.









  Đêm đó, Bố Nhĩ Thái nghe tin tới.









  Lục Oanh cùng Thu Nguyệt thấy hắn thì như chuột thấy mèo vội né ra ngoài, Xảo Oánh thấy Bố Nhĩ Thái tiến lên có chút lo lắng, kiên trì canh giữ ở bên trong cung điện.









  Bố Nhĩ Thái thấy nàng không biết điều như thế, nên trầm mặt xuống, đang chuẩn bị nổi giận, A Hạnh vội vàng giành nói trước: “Xảo Oánh, ngươi đi xuống trước đi!”





  Xảo Oánh có chút lo lắng nhìn nàng, A Hạnh cho nàng một ánh mắt không cần lo lắng, Xảo Oánh mới chậm rãi lui xuống.









  Bố Nhĩ Thái nhìn bóng lưng của nàng ấy, hừ lạnh một tiếng nói: “Bằng hữu này của nàng thật trung thành với nàng!”





  A Hạnh đi tới bên cửa sổ cách giường xa nhất, nói: “Cũng bởi vì bọn họ tốt với ta, ta mới muốn gọi bọn họ vào cung!”





  Bố Nhĩ Thái thấy nàng đi tới bên cửa sổ, vẻ mặt khẩn trương, sao lại không hiểu ý nàng, lập tức khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà tà, trong lòng bỗng vui vẻ.









  Hắn đi tới sau lưngA Hạnh, đưa cánh tay ra ôm tọn nàng, cúi đầu xuống, nói bên tai nàng: “Nghe nói hôm nay nàng đẩy Dung Chiêu nghi vào trong ao?”





  Vừa nói chuyện, môi nóng bỏng bên cạnh lướt qua rái tai nhạy cảm của nàng, thành công thấy gò má nàng đỏ ửng một mảng, không khỏi cười ra tiếng, hơi thở nóng bỏng phun từng vai đến trong hõm cổ nàng, mang đến cảm giác tê dại.





  “Hoàng thượng nghe lầm, chuyện ngày hôm nay là ngoài ý muốn.” Nàng vừa nói, vừa quay đầu ra tránh môi của hắn, đưa tay kéo cánh tay hắn, ý đồ để cho hắn yên tâm buông nàng.









  Càng đến gần ngày sắc phong, hành động của hắn càng không chút kiêng kỵ, có lúc thiếu chút nữa không thu tay lại được, khiến A Hạnh đối mặt hắn thì có chút cảm giác sợ hết hồn hết vía. Càng làm cho nàng sợ hãi là, đối với sự thuần thục của hắn, có khi nàng cũng không nhịn được mà mặt đỏ tim đập.









  Lập tức, tâm tư kháng cự hắn càng thêm mãnh liệt.









  Bình thường nếu như nàng giãy giụa,thì Bố Nhĩ Thái sẽ được thế buông nàng ra, nhưng hôm nay, hắn giống như là hạ quyết tâm, hai tay như vòng sắt, làm sao cũng không buông tay.









  Trong lòng A Hạnh khẩn trương.





  “Thật sự là một bất ngờ sao?” Bố Nhĩ Thái ngậm rái tai nàng, đầu lưỡi lướt qua vành tai nàng, giọng nói như tình nhân đang nỉ non.









  Theo động tác của hắn, ngườiA Hạnh khẽ run lên, hơi thở có chút không yên. Nàng cố gắng hết sức né tránh môi lưỡi của hắn, nhưng môi lưỡi của hắn giống như là dính vào trên da nàng, làm sao cũng không né tránh được.





  “Vậy Hoàng thượng cho rằng là như thế nào?” A Hạnh khẩn trương thanh minh.





  “Như thế nào cũng không quan trọng, có ta che chở nàng, nàng muốn như thế nào thì như thế đó…” Giọng hắn thật thấp, khàn khàn, cực kỳ hấp dẫn.









  Hình như Bố Nhĩ Thái đã không còn thỏa mãn với miệng lưỡi, bàn tay nóng bỏng bắt đầu ở trên người nàng đi chuyển, dần dần bơi về phía bộ ngực thẳng đứng của nàng, nhiệt độ nóng bỏng trên tay, xuyên thấu qua tầng tầng áo quần ủi nóng da thịt nàng.





  “Bố Nhĩ Thái!” A Hạnh hô to hoảng sợ một tiếng, đưa tay ngăn lại động tác của hắn.





  “Suỵt…” Bố Nhĩ Thái nhẹ nhàng nói bên tai nàng: “Đừng nói chuyện, không cần nói gì cả…” Giọng hắn thầm thì lộ ra khiến toàn thân người như nhũn ra triền miên.









  Hắn tiếp tục ôm nàng, thật chặt, ôm toàn bộ thân thể nhỏ yếu của nàng vào trong ngực cực kỳ rộng rãi của hắn, A Hạnh có thể cảm giác được cơ ngực căng chặt của hắn, cùng tim đập rối loạn trong lồng ngực.









  Hai tay hắn tùy ý mở tay nàng ra, tiếp tục di chuyển hướng lên, tay thuần thục đưa vào váy của nàng, phủ lên ngực nàng mềm mại, nhẹ nhàng xoa nắn, hô hấp của hắn trở nên cực kỳ nặng nề, ôm trong ngực càng thêm nóng bỏng, hắn ở bên tai của nàng phát ra một tiếng rên rỉ đè nén không chịu được.









  Vừa mới bắt đầu hắn chỉ là muốn trêu chọc nàng một chút, nhưng bây giờ là đùa lửa tự thiêu, hắn chỉ cảm thấy toàn thân có loại khát vọng chưa từng có, loại khát vọng này chưa bao giờ trải qua với những nữ nhân khác, loại khát vọng này khiến máu toàn thân hắn dường như cũng chảy nhanh hơn, một loại cảm giác chưa bao giờ trải nghiệm qua.









  Toàn thân A Hạnh bị hắn chế ngự, không thể nhúc nhích, người bị hắn vuốt ve một cái đã nhẹ nhàng run rẩy, cùng với một loại cảm giác toàn thân rã rời. Trong nháy mắt nàng đã choáng váng, nhưng khi nàng cảm nhận được thứ cứng rắn đang để ở mông nàng, A Hạnh lập tức từ trong mơ hồ mà thanh tỉnh lại.









  Ta đang làm gì! Ta lại đang mê đắm trong ngực nam nhân khác! Sao ta có thể phụ lòng Nguyên Phong!









  Toàn thân cao thấp trong nháy mắt toát ra mồ hôi lạnh, A Hạnh không tự chủ được rùng mình.









  Nàng không biết hơi sức từ đâu tới, lập tức tránh thoát ý loạn tình mê dược Bố Nhĩ Thái ôm trong ngực, che kín quần áo, vội vàng lùi lại mấy bước, trợn mắt nhìn hắn lớn tiếng nói: “Bố Nhĩ Thái, ngươi đã nói sẽ không ép ta! Ta có phu quân, ta không muốn làm nữ nhân của ngươi, trong hậu cung nhiều nữ nhân như vậy, ngươi nhắm mắt lại cũng có thể bắt được một người , ngươi tội gì tới ép ta. Bố Nhĩ Thái, ngươi cách ta xa một chút!”





  Bố Nhĩ Thái đột nhiên bị nàng tránh thoát, phảng phất như là từ giữa thiên đường rơi xuống, lời nói sau đó của nàng, như đẩy hắn tới địa ngục,tự ái của vương giả khiến hắn giận không thể kiềm chế, khiến hắn không để ý tất cả bạo phát ra.









  Hắn ép từng bước một tới gần nàng, bắp thịt toàn thân cũng căng thật chặt, trên người thấm ra một loại khí thế kinh người, giống như muốn nuốt chửng nàng.





  “Ép nàng? Được, hôm nay ta chính là muốn ép nàng! Không muốn làm nữ nhân của ta sao? Hôm nay cũng không phải do nàng quyết định!”





  Giọng nói lạnh lẽo ngang ngược, tuyên thệ quyết tâm của hắn, hắn ép nàng tới gần trong góc.
Bạn đang đọc A Hạnh của Thập Tam Xuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diepgiaquan.1212
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 159

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.