Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hậu phi

Phiên bản Dịch · 4071 chữ

A HẠNH

Tác giả: Thập Tam Xuân

Chương 235: Hậu phi

            Sau đó, A Hạnh và Xảo Oánh nói về chuyện này.

"Không ngờ tới, Lệ phi lại yêu Bố Nhĩ Thái đến thế. Ở nơi hậu cung gian nan hiểm ác như này, nàng ôm cảm tình mãnh liệt đối với hoàng thượng như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ mang lại tai họa cho nàng!".

            Xảo Oánh có chút lo lắng nhìn A Hạnh: "Nếu Lệ phi có công lớn với hoàng thượng, lại yêu hoàng thượng sâu đậm như vậy. Bây giờ rõ ràng hoàng thượng chung tình với ngươi, ta sợ sớm muộn  nàng cũng sẽ gây bất lợi cho ngươi!"

            A Hạnh nhẹ nhàng cười: "Ta sợ cái gì, ta cũng sẽ không ở mãi trong cung. Tính Lệ phi tuy là có chút ngông cuồng, nhưng ta thấy nàng cũng không phải người không biết suy nghĩ. Đối với nàng, ta không cần quá lo lắng. Ngược lại, hiện tại ta lo lắng chính là lễ sắc phong cuối tháng." Nói đến đây, nàng khẽ nhíu mày: "Từ bây giờ đến trước ngày sắc phong, nếu ta vẫn không thể rời khỏi hoàng cung, chỉ sợ Bố Nhĩ Thái sẽ không dung túng ta nữa!"

            "Bây giờ thủ vệ của hoàng cung ngày càng nghiêm ngặt, khắp nơi đều có thể thấy được bóng dáng thị vệ. Chỉ sợ tỷ tỷ Trần Tĩnh cũng không dễ dàng vào đây!" Khuôn mặt Xảo Oánh buồn bã nói.

            A Hạnh nhớ tới vài tên cao thủ thị vệ cả ngày lẫn đêm đều không rời khỏi mình một bước, trong lòng lại dâng lên một chút phiền não. Từ ngày vào cung, nàng lập tức tính toán cách chạy trốn, không nghĩ mình sẽ sống ở chỗ này lâu dài. Thế lực người Kim tại Thiên đô càng ngày càng ổn định, còn tin tức Thẩm Nguyên Phong càng ngày càng xa vời, trong lòng nàng lại lo lắng hơn.

            Để cho nàng lo lắng nhất, chính là an nguy của Thẩm Nguyên Phong. Mỗi khi nghĩ đến chàng, A Hạnh hận không thể lập tức chắp cánh bay đến phía nam, tìm tung tích của chàng.

           "Thủ vệ càng ngày càng nghiêm ngặt, có lẽ là bởi vì hậu phi Bố Nhĩ Thái sắp đến! Nhóm hậu phi này vừa đến, lập tức hậu cung không thể yên tĩnh!"A Hạnh nhẹ nhàng nói

            Bảy ngày sau, bao gồm hoàng hậu cùng các phi tần khác đã được đón đến hoàng cung Thiên Đô, lại hai ngày nữa, các mỹ nhân được các thành trì thất thủ kính hiến cũng đến hoàng cung.

            Trong hậu cung lập tức có thêm hơn mười danh hậu phi cùng với mấy trăm cung tỳ, thái giám, lập tức khiến hoàng cung tịch mịch yên ả trước kia thành khắp nơi đều tràn đầy tiếng nói cười, nơi nào cũng có thể thấy người trẻ tuổi khuôn mặt mỹ lệ. Ngay cả trong không khí dường như đều ẩn chứa hương son phấn, tạo nên cảnh tượng nhiệt náo mà trước nay A Hạnh chưa từng thấy.

            Hai ngày hôm nay, A Hạnh cùng Xảo Oánh đều chỉ ở Phương Hinh cung, không lộ mặt, không đi ra ngoài, tránh gây ra phiền não hại thân. Hai người họ ngồi ở trong sân nghe tiếng nói cười ríu rít bên ngoài, A Hạnh khỏi cười nói: "Ta cũng có thể thư giãn một thời gian rồi, nhiều thê thiếp như vậy, có hắn giải quyết rồi!"

            Xảo Oánh nói: "Nhưng mà các hậu phi vừa đến, chỉ sợ ngày sắc phong cũng không còn cách xa!"

            Một câu nói lại gợi lên tâm sự của A Hạnh, nét mặt lộ ra vẻ ưu sầu.

            Xảo Oánh đang định nói mấy câu làm nàng thoải mái, đã thấy Lục Oanh dẫn một cung nữ mặc trang phục người Kim đi đến.

            Trên mặt Lục Oanh hơi có vẻ hoảng sợ: "Đây là cung nữ bên cạnh hoàng hậu..."

            Hoàng hậu? A Hạnh cùng Xảo Oánh không khỏi nhìn về phía cung nữ kia, đã thấy cung nữ này đoan trang phóng khoáng, khí độ bất phàm. Nàng hành lễ với A Hạnh, nói: "Nô tỳ là cung nữ bên cạnh hoàng hậu, tên gọi Đan Châu. Hoàng hậu cho mời phu nhân dời bước đi đến Phượng Ninh cung."

            Lúc Nàng nói chuyện, nét mặt không có biểu cảm dư thừa, không kiêu ngạo không siểm nịnh. Mọi người thường nói, dạng chủ tửgìthì có hạ nhân như thế, A Hạnh thấyĐan Châu lập tức có thể liên tưởng đến hoàng hậu nhất định là một người phụ nữ đoan trang lễ độ.

            Tuy còn chưa sắc phong, nhưng hoàng hậu luôn là hoàng hậu, bản thân mình còn ở trong cung, nên có cấp bậc lễ nghĩa cần phải có, bằng không sẽ chỉ mang đến cho mình tai hoạ. Hoàng hậu triệu kiến nàng, nàng có lý do gì cự tuyệt?

            Lập tức A Hạnh chuẩn bị một hồi rồi dẫn Xảo Oánh, Thu Nguyệt theo Đan Châu đi tới Phượng Ninh cung.

            Trong tiền viện Phượng Ninh Cung, cung nữ đứng đầy, xem ra trong điện có không ít phi tần.

            Còn chưa vào đại điện đã nghe được có cung tỳ nói lớn: "Tiền triều Cảnh Hoa phu nhân đến " một câu nói này làm cho những người đang đứng trong sân cùng nhìn về phía nàng, trong mắt lập tức lộ vẻ bất ngờ. Mơ hồ còn có thể nghe được có người khe khẽ bàn luận: "Đây đúng là Cảnh Hoa phu nhân- đệ nhất mỹ nhân tiền triều rồi, quả nhiên là thiên tư quốc sắc!"

            "Nghe nói Hoàng Thượng vô cùng sủng ái nàng đó, ngay cả Lệ phi nương nương cũng khiêm tốn nhường nàng một bậc!"

            "Không thể nào... Như vậy sau này có trò hay để coi rồi!”

            "Này, các ngươi nói khẽ chút, để cho người bên cạnh Lệ phi nương nương nghe được, các ngươi quả ngon để ăn đâu!"

            Những cung nữ này nghe được câu này lập tức ngậm miệng.

            Thu Nguyệt cùng Lục Oanh nghe thấy mấy người này khen khuôn mặt chủ tử xinh đẹp đều lộ ra vẻ đắc ý, rất có cảm giác hãnh diện.

            Theo quy củ, các nàng phải ở bên ngoài điện, mà Xảo Oánh làm nữ quan bên cạnh A Hạnh, theo A Hạnh tiến vào trong đại điện.

            Phượng Ninh Cung thay đổi rất lớn, bên trong toàn bộ đều được thay mới, một số đồ trưng bày còn lộ ra phong cách thuần phác, ngỗ ngược của người Kim.

            Trong không khí nồng nặc mùi son phấn, đưa mắt nhìn quanh, trong đại điện có rất nhiều phi tần nét mặt tươi cười, quần áo đẹp đẽ quý phái đang ngồi, đủ loại màu sắc, vàng bạc châu báu chiếu lấp lánh, làm cho A Hạnh hoa cả mắt, không kịp nhìn.

            Mà ngồi trên chủ vị đại điện là một nữ tử mặc phượng bào. Bên dưới trái phải, phân biệt Vân quý phi cùng Lệ phi đang ngồi.Thấy A Hạnh, trên mặt Vân quý phi lộ ra vẻ mặt trấn an, Lệ phi liếc nàng một cái sau, rồi không nhìn nữa nàng.

            Nhìn thấy A Hạnh tiến đến, nhóm phi tần đang nói đùa bỗng nhiên ngưng tiếng cười, đồng loạt nhìn về A Hạnh. Đợi thấy rõ khuôn mặt A Hạnh rồi lại nhao nhao lộ ra vẻ đố kỵ, thậm chí là vẻ ghen ghét. Có vài người vẫn còn duy trì nụ cười, có vài người thì lập tức xụ mặt xuống, có vài người thì nhẹ than một tiếng liếc mắt về phía Hạnh.

            A Hạnh nhìn qua một lượt toàn bộ biểu cảm của các phi tần, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên một cô gái, trong lòng ngạc nhiên, nàng hoài nghi mình nhìn lầm, ánh mắt tiếp tục nhìn về cô gái ấy.

            Thấy cô gái kia da trắng như tuyết, sóng mắt trong suốt. Nhìn kỹ đôi ánh mắt của nàng sẽ thấy ẩn chứa sự độc ác cùng thù hận quen thuộc.

            Vậy mà lại là Hồ Nhã Tình! !

            Không phải nàng đã lập gia đình rồi ư? Làm sao lại ngồi ở chỗ này!

            A Hạnh dùng sức thật lớn chỉ để che giấu đi vẻ khiếp sợ trên mặt mình.

            Đồ Nhã Tinh có vẻ rất hài lòng nhìn thấy vẻ mặt nàng như vậy, khóe miệng khẽ cong, lộ ra một nụ cười thâm trầm, hiểm độc. A Hạnh sao lại tỏ ra yếu kém, lập tức cười một cái vô cùng sáng lạn đối với nàng, thành công chứng kiến cái trợn mắt của Đồ Nhã Tinh, đi về phía chủ vị của hoàng hậu.

            Hoàng hậu nhìn A Hạnh, nét mặt mang theo nụ cười mỉm nhàn nhạt. A Hạnh thoáng nhìn sang, nhan sắc của hoàng hậu chỉ tính là bậc trung, nhưng quanh thân lộ ra sự uy nghi, một loại trang trọng, khiến người ta không dám tùy ý mạo phạm.

            A Hạnh quỳ gối, hành lễ với hoàng hậu, nói: "Lý Hạnh bái kiến hoàng hậu."

            Nàng không biết nên như thế nào tự xưng, nàng không đến mức tự xưng phong hào triều cũ ở trước mặt hoàng hậu Kim quốc, nàng không có tinh thần không sợ chết này.

            Từ sau khi hậu phi vào cùng, A Hạnh lúc nào cũng nhắc nhở chính mình chú ý lời nói và hành động, nàng cũng không muốn còn chưa kịp chạy ra khỏi cung, đã bị những nữ nhân lợi hại này níu lấy bím tóc, chết không rõ ràng.

            A Hạnh cúi đầu, vẫn có thể cảm giác được ánh mắt đông lạnh của hoàng hậu ở trên người nàng quét qua:  "Ngươi chính là Cảnh Hoa phu nhân tiền triều?"

            "Đúng là Lý Hạnh."

            "Đúng là dung mạo trông cũng được!" Hoàng hậu lãnh đạm nói: "Hãy bình thân." Rồi bảo với cung tỳ bên cạnh nói: "Ban thưởng ghế ngồi."

            Cung tỳ đưa nàng đến ghế cùng các phi tần ngồi bến đưới. Bởi vì tạm thời chưa có phong hào chính thức, cho nên vị trí A Hạnh được an bài ở cuối cùng, vừa lúc quay về phía Đồ Nhã Tinh.

            A Hạnh lạnh lùng liếc mắt nhìn Đồ Nhã Tinh, lập tức quay mặt đi, không nhìn nàng ta nữa, như là thứ gì đó không đáng cho nàng nhìn.

            Nụ cười trên mặt Đồ Nhã Tinh ngồi đối diện lập tức trầm xuống. Nhưng mà lập tức, khóe miệng lại nổi lên chút ít ý cười thâm độc. Khiến người ta dựng tóc gáy, lạnh xương tuỷ.

            Xảo Oánh đứng sau A Hạnh, nhìn Hồ Nhã Tinh, nàng biết nàng ta là em gái của Hồ Lăng Hiên. Từ quá khứ giữa nàng và Hồ Lăng Hiên, trong lòng cảm khái vạn phần.

            Sau khi A Hạnh ngồi xuống, hoàng hậu bắt đầu nói mội hồi cảnh vật, triều đại, khuyên các nàng nên biết an phận thủ thường, chuyên tâm hầu hạ hoàng thượng, không để cho hoàng thượng tăng thêm phiền phức nữa.

            Chúng phi tần bên dưới đều cúi đầu nhu thuận xưng: "Vâng" .

            Hoàng hậu thoả mãn gật đầu, còn nói: "Lại qua năm ngày, là đại lễ sắc phong của mọi người, sắc phong vị, chờ một hồi sẽ gặp tuyên cáo xuống dưới, mọi người cũng sớm chuẩn bị sẵn sàng."

            Nghe được sắc phong, trên mặt chúng phi tần đều lộ ra vẻ chờ mong cùng tâm tình vui sướng.

            Trong khoảng thời gian kế tiếp, Đan Châu bên cạnh hoàng hậu tuyên cáo từng phong vị cùng cung chủ vị.

            Hậu cung Kim quốc có chế độ quy định: bên dưới Hoàng hậu là Quý phi, Hiền phi, Đức phi, tiếp theo là Tần phi chín người, xuống chút nữa là Tiệp dư chín người, Mỹ nhân chín người, Tài tử chín người, Bảo lâm hai mươi bảy người, Ngự nữ hai mươi bảy người, Thải nữ nhân hai mươi bảy người. A Hạnh nghe được âm thầm líu lưỡi, cho dù là lần lượt lâm hạnh toàn bộ một lần, nếu ngày nào Bố Nhĩ Thái cũng cần mẫn thì phải hơn một trăm ngày mới có thể lâm hạnh hết, nhưng lại chưa kể lúc nào đó hắn coi trọng cung nữ cung tỳ nào.

            Thảo nào tử xưa đến nay hoàng đế có rất ít có người sống lâu, trải quả rất nhiều năm tháng tới như vậy thì gậy gộc cũng bị mài thành châm cài, thân thể cái nào chịu được...

            A Hạnh một bên ở trong lòng chế giễu, một vừa nghe sắc phong.

            Hoàng hậu vẫn là hoàng hậu, Vân quý phi từ sớm đã sắc phong rồi, Lệ phi tấn thăng làm Lệ Hiền phi. Lệ phi nghe được Cung vị của mình, nét mặt rõ ràng vui vẻ, nhưng nghe đến A Hạnh cũng tấn thăng làm Đức phi, ban danh Vi Bảo Thi, khuôn mặt nhất thời tái đi, ánh mắt hung hăng trừng A Hạnh.

            Trong lòng A Hạnh cũng âm thầm kinh ngạc. Bố Nhĩ Thái cho nàng Phi vị, nàng là đã sớm biết, lại không nghĩ rằng là một trong ba Phi vị, giường như phẩm cấp không thấp. Nàng nhìn nhóm phi tần xung quanh thấy trên mặt lộ ra địch ý rõ ràng, trong lòng không khỏi cười khổ, nàng hận không thể nói cho tất cả mọi người biết, nếu như Bố Nhĩ Thái bằng lòng thả nàng đi, dù là cho nàng hậu vị nàng cũng không cần!

            Sắc phong vẫn tiếp tục. Làm cho A Hạnh không nghĩ tới chính là, Hồ Nhã Tinh cũng nhận được phân vị Chiêu dung không thấp này, làm Tinh Chiêu dung. Cung chức cao, ban danh lại tùy ý như vậy, điều này làm cho sắc mặt Hồ Nhã Tinh có chút hơi xấu hổ.

            Một trăm mười hai cung vị hiện tại chỉ có mấy chục người, còn có mười mấy người không vị. Sau khi tuyên cáo mười cung vị hoàn tất xong, thời gian đã qua một canh giờ, trên mặt hoàng hậu hơi lộ ra vẻ mệt mỏi, vẫy tay để cho mọi người rời đi.

            Hơn mười danh cung phi hành lễ hoàng hậu xong, rồi nối đuôi nhau ra.

            Lúc các phi tần đi qua bên ngườiAHạnh, đều không hẹn mà cùng liếc mắt ghen ghét. Vân La tuy là phong làm Quý phi, nhưng mọi người đều biết đây là hoàng thượng vì trấn an dân tâm, thế nhưng A Hạnh hiển nhiên là dựa vào sủng ái của hoàng thượng nên mới vượt lên trước các nàng, lẻn đến chức cao như vậy, điều này sao có thể không làm cho các nàng đố kị!

            Vân quý phi đi tới bên cạnh A Hạnh, lôi kéo tay nàng, trấn an mà cười nói: "Đừng lo lắng, dù sao cũng đứng trong Tam phi, các nàng ngoài sáng không dám làm gì, chỉ là sau này muội phải hết sức cẩn thận."

            A Hạnh mặt ngoài gật đầu, nhưng trong lòng đang nói: Cái gì mà Tam phi với không phải Tam phi, nhiều nữ nhân cùng chung một nam nhân như vậy, không khỏi sinh ra lòng dạ độc ác! Không được, nàng nhất định phải nghĩ cách rời đi!

            Nhưng mà, vì sao Thẩm Nguyên Phong còn chưa tìm nàng? Là bởi vì Thiên đô canh giữ sâm nghiêm không còn cách nào tiến vào sao?

            Trong lòng A Hạnh sầu tư, lại không phát hiện phía sau cách đó không xa, Lệ Hiền phi cùng Chiêu dung đứng đầu cửu tần vừa mới tấn thăng nhỏ giọng thì thầm gì đó. Dung chiêu nghi nét mặt vốn là không vui, nghe lời nói của Lệ Hiền phi xong, sắc mặt lập tức đỏ bừng lên, đầy cõi lòng phẫn hận nhìn chằm chằm A Hạnh, sau đó mang theo cung tỳ chậm rãi tới gần A Hạnh.

            Lúc này mọi người đã đi ra khỏi Phượng Ninh cung, đi lên con đường được rải đá nhỏ trước cung. Mà cạnh đó có một đầm nước nhỏ, trên đầm nước trang trí một ít đá giả lớm chởm, trên đó có người tạo thác nước chảy ra, tinh xảo, ưu mỹ vô cùng.

            Dung chiêu nghi là con gái của một bộ lạc quý tộc lớn ở Kim quốc, lúc này đây, nàng cho rằng mình chắc chắn nắm giữ một trong Tam phi, không nghĩ tới chỉ là một chiêu nghi, đang trong lúc tức giận, lại nghe được Lệ Hiền phi ở bên tai ám chỉ nàng, phi vị này của A Hạnh vốn là của nàng, bởi vì nàng dụ dỗ hoàng thượng, hoàng thượng chỉ có đem phi vị vốn là của nàng cho A Hạnh.

            Dung chiêu nghi là người có bản lĩnh, tư tưởng đơn thuần, nghe được lời nói Lệ Hiền phi ngay lập tức tin, trong lòng đang tràn ngập không cam lòng chuyển thành oán giận đối với A Hạnh, muốn cho A Hạnh biết tay.

            A Hạnh tuy là được phong làm Đức phi, nhưng cũng như Vân La đã nói, các nàng là người Đường, lại không có bất kỳ bối cảnh, không chỗ nương tựa,   cấp Dung chiêu nghi so với nàng thấp hơn một bậc, nhưng ỷ vào gia thế, nên không đem A Hạnh không quyền không thế để vào mắt.

            Lúc này nàng thấp giọng sai bảo cung nữ bên cạnh mình, lập tức đi về phía A Hạnh.

            Lúc này, A Hạnh cùng Vân quý phi đang đi tới vị trí chính giữa cái hồ cạnh đường nhỏ, Vân quý phi tới gần ao nước, A Hạnh đi ở bên cạnh nàng.

            Lúc này, A Hạnh đột nhiên cảm giác được phía sau truyền đến một luồng khí thế hung hang, không khỏi âm thầm cảnh giác.

            Chỉ chốc lát, Dung chiêu nghi đi tới bên cạnh nàng, Dung chiêu nghi nghiêng mặt sang cười lạnh với A Hạnh một tiếng, tiếp tục đi về phía trước, cung tỳ sau lưng nàng bỗng nhiên "Ai u" một tiếng, dường như đảo chân, nhào về chỗ A Hạnh, động tác có lực rất lớn có thể đẩy thân thể A Hạnh lảo đảo một cái dựa vào Vân quý phi, mà Vân quý phi thì hoảng sợ hô lên một tiếng rồi nghiêng người chuẩn bị ngã xuống ao. Theo bản năng, nàng kéo tay A Hạnh thật chặt, mắt thấy hai người sẽ rơi vào trong ao.

            Bây giờ đã vào Thu, nước lạnh, nếu rơi vào trong nước, vậy nữ tử nào chịu được, không sinh bệnh là điều không thể!

            Dung chiêu nghi sớm đã dừng bước quay người lại, mắt sáng lên chờ xem kịch vui, chờ các nàng rơi vào trong nước, rồi vỗ tay khen hay.

Các phi tần khác thấy tình cảnh như vậy, trên mặt đều lộ ra vẻ hả hê, mà cách đó không xa Lệ Hiền phi thì khiêu mi, lạnh lùng cười.

            Đang lúc mọi người cũng chờ lúc A Hạnh rơi xuống nước, A Hạnh bỗng nhiên chuyển thân, trên lưng dùng sức, sinh ra lực cản để không bị ngã, sau đó trên tay dùng sức kéo Vân quý phi lại.

            Nàng làm sao lại không biết chuyện vừa rồi là Dung chiêu nghi ngầm cho phép, nàng nghĩ thầm, ta với ngươi không oán không cừu, ngươi thế mà ra tay, vậy cũng đừng trách ta không để lạimặt mũicho ngươi!

            Vì vậy, nàng lúc nàng kéo Vân quý phi về, trên tay cố ý gia tăng sức lực, Vân quý phi bởi vì ... lực kéo mạnh mẽ này mà tới gần chỗ A Hạnh, A Hạnh làm bộ phải chịu lực đẩy từ Vân quý phi mà ngã về cung nữ bên cạnh, trong đó tự nhiên còn thêm không ít lực đạo.

            Cung tỳ đó là sao chịu đựng nổi, sợ hãi hô một tiếng rồi ngã xuống người Dung chiêu nghi, Dung chiêu nghi mất đi thăng bằng, sợ mặt trắng bệch, hai tay khua khắng muốn bám vào cái gì đó để cân bằng, nhưng mà không có, dưới tình thế cấp bách kéo lấy cung tỳ của mình, kết quả hai người người cùng nhau “bùm” một tiếng rơi vào trong ao nước.

            Những động tác liên tiếp dường như là xảy ra trong nháy mắt, người nào cũng không thấy rõ đến cùng là chuyện gì xảy ra, chỉ có Lệ Hiền phi hiểu rõ, Dung chiêu nghi là cố tình gây chuyện vs A Hạnh, không khỏi âm thầm may mắn là mình thông minh, để cho Dung chiêu nghi đi làm con cờ thế mạng!

            Dung chiêu nghi trong nước chới với, tiếng thét chói tai một tiếng cao hơn một tiếng, hầu như là thét lên, nước ao lần lượt tràn vào trong miệng của nàng, lỗ tai, để cho nàng ho khan liên tục, khổ sở không chịu nổi. Trên bờ các phi tần đều không khỏi che miệng cười trộm, cho dù là ai không may đều là việc vuicủa các nàng. A Hạnh cùng Vân quý phi cũng ở một bên cười hì hì nhìn.

            Thái giám, cung nữ thân cận nhao nhao nhảy xuống hồ nướckéocác nàng đưa lên.

            Tình cảnh ầm ĩ, loạn tùng phèo.

            Lúc đi lên, trang phục Dung chiêu nghi ướt đẫm, lạnh cóng đến run lập cập, hắt xì không ngừng. Búi tóc tán loạn, khuôn mặt tráng bệch, nước mắt nước mũi làm lớp trang điểm nhem nhuốc cả đi, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu vẻ khó coi, thích bao nhiêu khổ sở có bấy nhiêu khổ sở, các phi tần xung quanh nàng đều chê cười nhìn nàng, lại nhìn A Hạnh bên cạnh không bị thương chút nào, cũng không nhịn được nữa,  "Oà " một tiếng khóc rống lên.

            Tiếng khóc này làm các phi tần khác cười ầm lên. Dung chiêu nghi vừa tức vừa xấu hổ, như  muốn té xỉu.

            Hoàng hậu nghe tiếng qua đây, nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn như thế, đôi mi thanh tú không khỏi dựng lên, rất có uy nghiêm hỏi: "Có chuyện gì xảy ra? Mới chỉ qua một lúc, sao lại loạn thành như vậy? Các ngươi đều đem lời Bổn cung nói trở thành gió thổi bên tai phải không!"

            Dung chiêu nghi nhìn thấy hoàng hậu, như thấy vị cứu tinh, nàng run run rẩy rẩy mà bò qua, kéo lấy vạt áocủa hoàng hậu, khóc ròng nói: "Hoàng hậu, là Đức phi đẩy nô tì xuống ao nước, xin hoàng hậu làm chủ cho thần thiếp!"

            Mắt phượng Hoàng hậu trừng sang A Hạnh, nghiêm khắc nhìn: "Lời Dung chiêu nghi nói có phải là thật không?"

            Lúc này, Xảo Oánh tiến lên một bước, quỳ gối trước mặthoàng hậu, không kiêu ngạo không siểm nịnh rồi lại không mất cung kính nói: "Bẩm hoàng hậu, không liên quan đến chủ nhân của nô tỳ, là nô tỳ của Dung chiêu nghi đụng vào chủ tử của nô tỳ, chủ nhân vì tự cứu bản thân mình, không cẩn thận xô tới cung tỳ của Dung chiêu nghi, nàng ta đẩy Dung chiêu nghi xuống, các nương nương ở đây đều thấy được, cũng xin hoàng hậu minh xét!"

            Hoàng hậu liếc mắt nhìn Xảo Oánh, sau đó quay đầu nhìn về phía chúng phi tần: "Sự việc có phải là như thế không?"

            Chúng phi tần mặc dù rất muốn bỏ đá xuống giếng, nhưng mà lại không dám lừa gạt hoàng hậu, nhao nhao gật đầu.

            Hoàng hậu thấy đó chỉ là một hồi sai sót, sắc mặt chậm rãi dịu xuống, vừa định sai người đem Dung chiêu nghi đỡ trở về, chợt nghe thấy trong phi tần có một người giọng the thé nói: "Hoàng hậu, chuyện này không phải đơn giản như vậy, Đức phi là người có võ nghệ cao cường!"

Bạn đang đọc A Hạnh của Thập Tam Xuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diepgiaquan.1212
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 151

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.