Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đàm Phán

Phiên bản Dịch · 3267 chữ

A HẠNH

Tác giả: Thập Tam Xuân

Chương 225: Đàm phán

          Tiếng đập phá ngoài cửa chính ngày càng to. Tiếng đập khuyên tròn màu vàng hòa lẫn với tiếng gào thét của đám dân đói khát. Mọi người dường như có thể thông qua miếng nứt vỡ của cửa chính mà nhìn thấy dáng vẻ cố trợn mắt nhe răng của bọn họ. Mọi người dồn lại với nhau, mở to hai mắt nhìn chăm chú vào cửa lớn, sắc mặt tái xanh, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

          A Hạnh thấy cửa lớn lung lay sắp đổ, sắc mặt cũng không khá hơn chút nào, nhưng mà nàng biết, lúc này nàng nhất định phải bình tĩnh, tuyệt đối không được biểu hiện ra một chút sợ hãi hay tâm trạng hốt hoảng, bằng không mọi người sẽ càng thêm hoảng loạn, cơ hội sống sót sẽ càng thêm xa vời.

          Nàng hít sâu một hơi, quay đầu, đối với Vương quản sự đứng một bên nhẹ giọng bảo: "Vương quản sự, đem một phần ba lương thực đặc biệt là khoai tây cùng với các giống lương thực tìm một cái hầm ngầm bí ẩn giấu đi, nhất định không được để cho bọn họ phát hiện!" Bây giờ không thể đà một căn hầm, cho nên chỉ cần là một nơi bí mật, trong chốc lát những lưu dân này cũng không cách nào tìm được.

          Vương quản sự nhận lệnh, lau mồ hôi lạnh trên trán, lui xuống.

          Lúc này, một người bên cạnh nhịn không được hỏi: "Tam tiểu thư, vì sao chúng ta không đem tất cả lương thực đều giấu đi? Chỉ đi theo chân bọn họ nói trong thôn trang không có lương thực. Để cho bọn họ tiến vào lục soát. Bọn họ tìm không được có thể sẽ đi!"

          Không đợi A Hạnh trả lời, Tuần quản sự liền quay đầu trừng người nọ một cái rồi nói: "Ngươi cho rằng bên ngoài những người đó có tin hay không? Bọn họ mất nhiều công sức như vậy, nếu như một chút cũng không có, trong lúc tuyệt vọng chuyện gì bọn họ cũng làm được, ăn chúng ta cũng có thể!"

          Gã sai vặt nói chuyện lúc trước nghe Tuần quản sự bảo như thế, toàn thân không khỏi run lên, lui qua một bên, lại cũng không dám nói gì nữa!

          Thế nhưng Tuần quản sự dường như còn có thắc mắc: "Tam tiểu thư, vì sao chúng ta không giấu nhiều lương thực một chút, cho bọn hắn hai phần ba có phải quá nhiều... hay không ?"

          Những người khác trong nông trang đều gật đầu, đây đều là mạng của bọn họ , nhớ tới quá phân nửa tặng không cho những người bên ngoài đó, lại đau lòng một trận.

          A Hạnh liếc mắt nhìn Tuần quản sự, cũng không trả lời hắn, hiện tại đã không đủ thời gian giải thích, nàng đi tới bên cạnh Tuần quản sự, tỉ mỉ thông báo cho ông. Đầu tiên, nét mặt tuần quản sự lộ ra vẻ mặt không hiểu, một lát sau lại lộ ra nét mừng, liên mồm nói: "Cách này rất hay, cái này nô tài đi làm ngay!" Nói xong vội vã lui xuống phía sau.

          A Hạnh lại xoay người nói với một tên sai vặt bên người: "Nhanh cầm một túi lương thực qua đây!"

          Gã sai vặt lĩnh mệnh đi vào, chỉ chốc lát liền cõng một túi lương thực lớn đến. Đặt ở trước mặt A Hạnh.

          A Hạnh thấy cái túi lương thực này, trên mặt lộ ra vẻ mặt đau lòng, lẩm bẩm nói: "Đáng lẽ nên nói cho ngươi là cầm một túi nhỏ là đủ rồi… Có điều thế này cũng được..."

          Người còn lại đều nhìn nàng, không biết rốt cuộc nàng muốn làm gì. Mọi người nhìn nàng từ đầu tường lấy qua một cái cây đuốc, sau đó kéo cái túi lương thực này đến bên cạnh tường gần cửa chính. Bởi vì túi lương thực quá nặng, nàng kéo lê nó có chút quá sức. Đưa tới bên cạnh Trần Tĩnh: "Tỷ tỷ, giúp ta một tay! Giúp ta đem túi lương thực này đến trên đầu tường đi!"

          Trần Tĩnh mặc dù không hiểu rõ vì sao A Hạnh làm như vậy, thế nhưng nàng biết A Hạnh làm như vậy nhất định có lý do của nàng. Nàng nhìn A Hạnh treo lên thang đến đầu tường, sau đó nâng túi lương thực, dồn sức kéo vè phía trước. Túi lương thực đã được đặt cạnh A Hạnh. Sau đó nàng vừa đề khí, cũng nhẹ nhàng để trên đầu tường.

          Mọi người ngẩng đầu, mắt lom lom nhìn các nàng, chậm rãi tới gần tường, mấy người Lâm Hải, Dung Tranh cũng không tự chủ được leo lên đầu tường muốn xem cho rõ.

          A Hạnh cùng Trần Tĩnh đứng ở đầu tường nhìn ra ngoài, chỉ thấy ngoài tường, người đứng tại đó rất đông, nơi cửa chính lại càng là chen lấn kín không kẽ hở. Trong đó khoảng chừng có hai ba chục người đàn ông hợp lực ôm một thân cây dài ba, bốn mét, điên cuồng đập phá vào cửa lớn. Cơ thể mấy người này đền gầy nhom, nhưng lúc này bọn họ như bị một loại lực lượng thần bí thao túng vậy, cắn răng nghiến lợi dồn sức điên cuồng. Phía sau là mấy trăm người đều quơ tay hò hét trợ uy, tiếng la rung trời, tình huống kinh người.

          Bên cạnh có một kẻ cao gầy mặc áo ngắn tay đứng ở trên một khối đá lớn dẫn dắt đám người khàn giọng khích lệ hô to, lúc nhóm người này mệt mỏi, lại chỉ huy một đám người khác bù vào, có lẽ là thủ lĩnh của đám người này.

          Mà tường vây bên kia cũng chen đầy dân đói, đang nỗ lực bò lên. Những người này thân thể suy yếu, cử động gian run lẩy bẩy, nhưng là trong mắt lại như có ngọn lửa thiêu đốt, điên cuồng dữ tợn, là dã thú nỗ lực đột phá tất cả khốn cảnh, có một loại lực lượng đáng sợ.

          A Hạnh đá một cái,một kẻ đói khát đang bò trên bờ tường. Lúc này nàng vận khí hét lớn một tiếng: "Dừng lại cho ta!"

          Ngoài cửa nhóm dân đói đều đang lên tinh thần, dùng hết chút sức lực cuối cùng muốn phá cửa, mắt thấy thắng lợi trong tầm mắt, chợt nghe trên đầu tường truyền đến một tiếng khẽ kêu, thanh âm không lớn lại như có một sức mạnh kỳ dị, làm cho màng nhĩ của hắn có một loại cảm giác đau đau.

          Đám dân đói cứ thế ngừng tay, ngẩng đầu nhìn về hướng âm thanh truyền tới, đã thấy trên đầu tường cao gần 3 mét, có hai nữ tử đang đứng thẳng trên đó. Trong đó có một nữ tử áo trắng có thể nói là tuyệt sắc. Cô gái này sắc mặt âm trầm, hai mắt lóe lên như điện, một tay cầm cây đuốc, một chân đạp cái bao tải phồng phồng, tóc dài bay tán loạn ở trong gió, toàn thân lộ ra một loại khí thế kinh người.

          Lời vừa phát ra chính là từ cô gái này.

          Có điều lúc này coi như là tiên nữ trên trời hạ phàm đối với bọn họ những kẻ đói khát bụng dán vào lưng mà nói, cũng không có sức hấp dẫn bằng lương thực trong nôn trang này. Đám dân đói nhìn nàng một cái, liền không để ý tới nữa nàng, tiếp tục dùng sức đẩy cửa.

          A Hạnh từ bên hông móc ra con dao găm nhỏ, nhẹ nhàng xé một lỗ nhỏ trên bao tải, lương thực trong bao từ lỗ nhỏ rỉ ra ngoài, phát ra tiếng vang tí tách.

          Lương thực đổ xuống, bên dưới dân đói nhất thời sôi trào, trong miệng hưng phấn mà kêu to: "Lương thực. Lương thực!" Hai tay đều giơ ra, mọi người nhận được xong liền không để ý bỏ vào miệng, giống như bị điên, cho dù là bị nghẹn không thở được, cũng không quan tâm!

          Những dân đói khác nghe được âm thanh bên này, nhìn thấy lương thực chảy xuống, cặp mắt đều đỏ lên, giống như thú điên mà tranh nhau chen lấn về phía A Hạnh chạy tới như điên, trong lúc nhất thời dẫm đạp, đưa đẩy, thậm chí ấu đả, chém giết, trong nháy mắt này đều hoàn toàn diễn ra. Tiếng gào thét, tiếng kêu khóc trộn lẫn, giống như là địa ngục chốn nhân gian. Những người ghé bên tường bao đều sợ ngây người, một ít người nhát gan chân mềm nhũn liền ngã ở bên trong tường bao.

          Những người đập cửa bên kia thấy thế cũng bỏ cây lại chạy đến bên này. Người đàn ông đứng trên tảng đá lơn gấp đến độ kêu to: "Mọi người đừng ngừng lại, chỉ cần cửa lớn mở ra, lương thực bên trong tất cả đều là của chúng ta!" Sau đó lại ngẩng đều nhìn về phía A Hạnh, gương mặt gầy nhỏ, bẩn thỉu tràn đầy vẻ tức giận.

          Mắt thấy thảm kịchdưới tường vây càng diễn ra càng mãng liệt, A Hạnh hét lớn một tiếng: "Tất cả mọi người dừng tay, bằng không ta lập tức đốt cái túi lương thực này!" Nói rồi lấy cây đuốc trong tay đưa về phía bao tải, chỉ một chút nữa là đốt cháy cái bao!

          Thanh âm của nàng truyền rõ ràng vào trong tai mỗi người. Như một cây chùy lớn đánh vào lòng những người này. Đám dân đói đều ngừng lại, trợn mắt mà nhìn cây đuốc cùng lương thực.

          Tại nơi cửa chính, tên thủ lĩnh lại chỉ huy người phá cửa, A Hạnh nhìn sang tên nam tử kia, lớn tiếng hét: "Đừng đập phá cửa nữa. Ta có lời muốn nói! "

          Tên nam tử thủ lĩnh nghĩ thầm, lương thực trong nông trang trốn cũng không thoát, để nghe một chút nàng có lời gì muốn nói?

          Lập tức đưa tay lên, sai bảo những người đó ngừng đập cửa. Sau đó nhìn A Hạnh, lớn tiếng nói: "Cô nương có gì muốn nói?"

          Trần Tĩnh đứng một bên yên lặng nghe này người nói chuyện dõng dạc, rõ ràng, lặng lẽ đối với A Hạnh nói: "Người này chắc cũng là người học võ. Có điều công lực dường như không được tốt lắm!"

          A Hạnh nhìn người nọ, sau đó vận khởi nội lực, lên tiếng nói rằng: "Ta tên Lý Hạnh, là trang chủ của nông trang này, nói thật cho các ngươi biết, đúng là nông trang còn cất giữ có một chút lương thực..."

          Nghe đến đó, đám dân đói thấp kém hưng phấn, vẫy tay reo hò, giống như lương thực đã nằm trong tay của họ vậy.

          A Hạnh lần nữa vận khí, đem giọng nói của mình át lên tất cả các âm thanh khác: "Nhưng những lương thực này là gốc rễ để chúng ta sinh sống, chúng ta tổng cộng có mấy trăm người, chỉ dựa vào những lương thực này mà sống, nhất định không thể cho các ngươi toàn bộ!"

           Nam tử thủ lãnh cười ha ha một tiếng: "Lẽ nào các ngươi còn có lựa chọn nào khác sao? Đến khi chúng ta phá cửa, lương thực của các ngươi không phải là tùy ý chúng ta muốn lấy thì lấy sao!"

          Nam tử kiêu ngạo làm cho hộ vệ canh giữ bên tường bao rất là bực bội, nhao nhao mở miệng lớn tiếng quát mắng, cái gì cường đạo, thổ phỉ tặc tử nói không dứt bên tai.

          Nam tử kia hai tay chống nạnh, lớn tiếng phản bác: "Chúng ta không có cơm ăn, không có đường sống, trơ mắt nhìn cha mẹ, vợ con của chính mình chết đói! Hiện tại, chúng ta chỉ cần có thể lấp cái bụng, nuôi sống người nhà, coi như là làm thổ phỉ, làm cường đạo thì làm sao!" Hắn càng nói càng căm phẫn, lập tức quay đầu đi, hướng về phía đám người phá cửa nói: "Các huynh đệ, đừng nghe lời bọn họ nói nhảm, chúng ta mau nhanh đạp phá cửa lớn!"

          A Hạnh thấy nhiều lời vô ích, lập tức quyết tâm tàn nhẫn, đốt bao tải, trời khô vật hanh, bao tải gặp lửa liền "Oành" một tiếng bắt đầu cháy rừng rực! Ánh lửa đỏ chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nhưng mà trong mắt đám dân đói khát, lúc này A Hạnh so với Tu La trong địa ngục còn đáng sợ hơn!

          Ngay tức khắc, đám dân đói thấp kém kêu rên thành cảnh tượng thê lương vô cùng. Bọn họ đói bụng đến phải nổi điên, lại trơ mắt nhìn lương thực trân quý bị nữ tử này dùng một cây đuốc đốt đi, loại tình cảnh này đối với bọn hắn mà nói là kích thích mãnh liệt, khiến bọn họ có cảm giác đau đớn tận tim gan. Một số người thậm chí là quỳ trên mặt đất hướng về phía A Hạnh kêu khóc nói: "Đừng đốt! đừng đốt! Đây là lương thực a!"

          Mà tên nam tử thủ lĩnh kia nhìn bao lương thực bị đốt cháy, cặp mắt phẫn nộ đỏ lên, hung tợn nhìn chằm chằm A Hạnh, bộ dáng kia như là hận không thể một ngụm nuốt sống nàng!

          Mà người trong nông trang cũng bị hành động của A Hạnh dọa sợ, chứng kiến lương thực hóa thành tro, bọn họ tuy rằng không dám nói gì, có thể là nhiều người khóc trong lòng. Một túi lương thực này cũng đủ bọn họ ăn mấy ngày a!

          Trong lòng A Hạnh cũng đau dữ dội, nhưng là trên mặt nàng vẫn như cũ duy trì biểu cảm âm trầm, lạnh lùng nói: "Không chỉ là các ngươi có người nhà, cũng không chỉ là các ngươi biết đã đói bụng, trong thôn trang chúng ta có hơn ba trăm người, mỗi người đều có người nhà, không có những lương thực này bọn họ cũng như nhau biết đói bụng! Sẽ chết như nhau! Nếu như các ngươi cố tình cưỡng bức chúng ta, không để ý sự chết sống của chúng ta, dù sao cũng một con đường chết, ta dứt khoát đốt hết những lương thực này, cá chết lưới rách, người nào cũng đừng nghĩ đoạt được những lương thực này! Ngược lại các ngươi có thể thử xem, rốt cuộc là các ngươi phá cửa nhanh, hay là chúng ta đốt lương thực nhanh hơn!" Nói xong, nàng ném cái túi lương thực sắp biến thành tro đá xuống bên dưới tường vây, tro tàn bay múa đầy trời mang theo vụn lửa lấm tấm, thổi qua trên đầu những người dân nghèo đói khát. Họ kìm lòng không đặng đưa tay ra muốn bắt lấy chút tro tàn.

          Lập tức một ít dân đói chịu không nổi kích thích, lớn tiếng khóc lên. Tình cảnh một mảnh bi thương.

          Tên thủ lĩnh kia không nghĩ tới cô gái tuyệt sắc lại là người tàn nhẫn như vậy, một túi lương thực to như thế nói đốt liền đốt, mắt cũng không chớp, cũng bắt đầu lo lắng cho mình. Phương thức cưỡng đoạt này làm đối phương chó cùng rứt giậu, trong cơn tức giận đem lương thực thiêu hủy, đối với bọn họ mà nói có chỗ nào tốt đâu?

          Đám người đập phá cửa, không đợi thủ lĩnh sai bảo lập tức ngừng tay.

          Thủ lĩnh nhìnA Hạnh nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy ngươi muốn thế nào?"

          A Hạnh nghe được lời của hắn, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nàng thật sợ bọn họ điên lên không còn lý trí, hoàn toàn không bị uy hiếp của nàng. Chỉ cần bọn họ còn có lý trí, biết sợ, việc này đã có hi vọng. Ít nhất nàng có thể giữ được an toàn của mọi người cùng một bộ phận lớn lương thực.

          Vẻ mặt A Hạnh hòa hoãn lại, giọng nói cũng không cứng rắn như khi nãy: "Ta cũng biết bây giờ thói đời gian nan, ta cũng có thể thông cảm mọi người khó xử, ta có thể hiểu rõ tâm tình mọi người cùng thống khổ lúc này. Bây giờ nếu mọi  người đã đến nơi này, ta cũng sẽ không để mọi người tay không mà về. Trong trang còn  tồn trữ ba trăm thạch lương thực, ta chia cho các ngươi một nửa, cho nhu cầu cấp thiết của mọi người, chống đỡ qua đoạn thời gian khó khăn này, đợi năm sau tình cảnh tốt lên. Tuy nhiên, các ngươi cũng phải đáp ứng ta, không cho phép thương tổn người trong trang và phải để cho chúng ta một nửa lương thực! Bằng không, lúc nà chúng ta cũng có thể đốt lương thực!"

          Nhóm dân nghèo đói vừa nghe thôn trang trong còn có ba trăm thạch lương thực, con mắt thoáng liền sáng lên, một nửa cũng có một trăm năm mươi thạch, cũng đủ người nơi này chống đỡ một đoạn thời gian. Nói cho cùng những người này vốn đều là lương dân, chỉ là đói bụng mà không còn cách nào, mới chậm rãi tụ tập cùng một chỗ cướp đoạt nông trang, bây giờ trang chủ nếu bằng lòng hào phóng giúp đỡ, những người này cũng không muốn thương tổn bọn họ.

          Lập tức thủ lĩnh cùng người chung quanh vừa thương lượng, liền quay đầu lại nói với A Hạnh: "Được, cô nương, ngươi cho chúng ta một nửa lương thực, chúng ta tuyệt đối sẽ không làm thương tổn các ngươi, nhưng mà, các ngươi cũng không nên lừa gạt chúng ta, bằng không cũng chớ có trách chúng ta không khách khí!"

         A Hạnh gật đầu lớn tiếng nói: "Được, ta tin ngươi là hảo hán, nhất định là người đáng tin, chúng ta một lời đã định!"

          Lúc này, Tuần quản sự đã đứng dưới tường bao, ngửa đầu nói với A Hạnh: "Tam tiểu thư, nô tài đã chuẩn bị xong rồi!"

          A Hạnh lập tức liền sai bảo người giữ cửa: "Mở cửa chính ra, để bọn họ tiến vào!"

          Ngoài cửa, thủ lĩnh thấy A Hạnh là nữ tử, làm việc lại lanh lẹ như vậy, trong lòng xuất hiện chút kính trọng.

          Cửa lớn mở ra, đám dân nghèo đóigiống như là thuỷ triều mà tràn vào, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi đồ ăn gì đó, nhưng hễ là có thể cho vào miệng, đều khiến cho bọn họ không kịp chờ đợi mà bỏ cả vào trong miệng. Ngay cả gà trống trên mặt đất không cẩn thận đi tới tiền viện, cũng bị những kẻ đói bụng đến phải hốt hoảng này vồ vập bắt lại, lông cũng không nhổ một cọng, cứ như thế gặm xuống, cảnh tượng máu me dầm dề, làm cho một nhóm mấy tiểu nha đầu bất tỉnh, hôn mê tại chỗ.

Bạn đang đọc A Hạnh của Thập Tam Xuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diepgiaquan.1212
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 90

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.