Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Công Thành

Phiên bản Dịch · 2710 chữ

A HẠNH

Tác giả: Thập Tam Xuân

Chương 226: Công thành

          Cũng may những người này vẫn giữ chữ tín. Không có công kích người.

          Bấy giờ A Hạnh đi xuống lầu, đi về phía người thủ lĩnh. Đến gần mới phát hiện hắn là một nam tử trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt đầy râu không thấy rõ diện mạo, nhưng một đôi mắt vẫn lấp lánh có thần.

          Tên nam tử kia thấy một cô gái khuôn mặt tuyệt mỹ đang tiến đến gần mình, đã nhận ra đó là cô gái đứng trên bờ tường đối thoại với mình khi nãy. Bây giờ mặt đối mặt mới phát hiện, mình chưa gặp cô gái nào xinh đẹp như vậy.Trông thấy nàng đang đến gần mình, nét mặt ngượng ngùng.

Từ sau khi các lưu dân tiến vào, hộ viện cùng các võ sư nhắm mắt theo đuôi, đi phía sau A Hạnh, rất sợ A Hạnh bị họ làm thương tổn.

          Thủ lĩnh đám lưu dân tập trung tinh thần, lớn tiếng hỏi a Hạnh: "Tại hạ Trịnh Tề, xin hỏi phu nhân, lương thực ở nơi nào?" Hắn thấy A Hạnh vấn tóc phu nhân, cho nên xưng hô như vậy.

          A Hạnh dùng tay làm dấu mời: "Tráng sĩ mời đi theo ta!"

          Tuần quản sự ở phía trước dẫn đường, A Hạnh cùng Trịnh Tề theo ở phía sau, theo sát mà hộ viện cùng võ sư theo sát bọn họ. Lui về phía sau nữa là các nạn dân đói khát đếm không xuể. Đoàn người trùng trùng điệp điệp tiến bước về phía kho lúa.

          Lúc đi đến kho lúa, Trịnh Tề thấy ngay kho lúa đã được phơi khô trên đất. Lương thực chất chồng thành hai núi nhỏ, số lượng cũng không khác mấy so với dự tính. Mà xung quanh đó là hơn 10 người cao to lực lưỡng, tay cầm đuốc, sắc mặt cảnh giác nhìn bọn hắn.

          A Hạnh nghiêm mặt nói: "Đây là tất cả lương thực dự trữ của thôn trang chúng ta. Bây giờ chúng ta chia làm hai, dựa theo ước định các ngươi lấy đi phân nửa, để lại một nửa cho chúng ta!"

          Nhóm dân đói nhìn thấy lương thực giống như là dã thú đói bụng hấy thức ăn vậy, sắc mặt kia như hận không thể lập tức nhào tới, nhưng mà chỉ cần bọn họ hơi chút tới gần một ít, đám người cao lớn vây quanh lương thực lập tức đem cây đuốc trong tay tới gần lương thực, dáng vẻ như muốn đốt, bọn họ sợ hãi cũng không dám ... tới gần nữa.

          Bây giờ trời khô vật hanh, đốt cháy những lương thực này chẳng qua chỉ là chuyện trong chớp mắt. Người nào cũng không dám lại nhìn thấy cảnh tượng lương thực bị đốt thành tro đáng sợ lúc trước.

          Sắc mặt Trịnh Tề có chút không vui: "Phu nhân, ngươi đây là có ý gì?"

          A Hạnh cười nói: "Trịnh tráng sĩ, ta nói rồi, những lương thực này cũng là sinh tồn của chúng ta, tất nhiên phải cẩn thận một chút. Xin các ngươi đợi chốc lát, chúng ta tự biết đem phân nửa lương thực bên trong đưa đến ngoài cửa, coi là chúng ta tặng cho mọi người. Ta biết hôm nay thời thế gian nan, mọi người cũng không dễ dàng, chỉ cần là có thể giúp được các ngươi, chúng ta đương nhiên sẽ không keo kiệt, có điều còn xin mọi người để chúng ta cũng lưu lại một con đường sống."

          Những người dân đói này thấy A Hạnh dáng dấp tựa như tiên nữ, nói chuyện ôn hòa, trong ánh mắt thương cảm, cũng sinh ra chút hảo cảm đối với nàng. Trong lòng họ lệ khí điên cuồng dần thu hồi lại, nghĩ không lâu sau thì có một bữa cơm no, trên mặt dần dần lộ ra vẻ tươi cười.

          Trịnh Tề ngay ngắn ôm quyền nói với A Hạnh: "Phu nhân hào phóng lại giữ chữ tín, chúng ta cũng không phải kẻ nuốt lời! Lòng tốt của phu nhân chúng ta xin ghi nhận trong lòng!"

          A Hạnh chỉ huy người trong thôn trang đem đống lương thực ở ngay trước mặt họ mang ra bên ngoài, đã chứng tỏ nàng tuyệt đối không lừa gạt bọn họ. Trong quá trình vận chuyển lương thực, những người đàn ông lực lương tay cầm đuốc vẫn đi theo sát, phòng ngừa bọn họ bất ngờ thay đổi cướp lương.

          Kỳ thực đám dân nghèo đã đói đến mức hoảng sợ, mắt thấy sắp có cơm ăn, làm sao còn có thể phí sức lực cướp lương. Hơn nữa bọn họ sau khi đi vào chứng kiến bên trong thôn trang tráng sĩ không ít, trong tay mỗi người lại cầm vũ khí, mà bọn họ đều đói bụng đến tay chân như nhũn ra, vừa rồi nghẹn khuất, hung hãn đều mang hết ra, hiện tại muốn đánh nhau, bọn họ nhiều người như vậy cũng không nhất định là đối thủ của bọn họ. Với lại đã đạt được mục đích thì làm gì có ai muốn liều mạng nữa đâu.

          Bọn họ nhìn A Hạnh đem một nửa lương thực đều chia cho bọn chúng, trong lòng lại nổi lên kính trọng.

          Lương thực chuyển ra bên ngoài thôn trang, hồn nhóm dân đói cũng bay ra bên ngoài, bước chân không cần bảo cũng nhanh chóng di chuyển. Trịnh Tề nhìn chung quanh vây đầy người cao to lực lưỡng tay cầm gậy gộc, quay đầu nói khẽ với A Hạnh: "Tạ ơn phu nhân thương hại, mặc dù có thể chống lại chúng ta nhưng vẫn hào phóng giúp đỡ. Đại ân của phu nhân, chúng ta nhất định khắc ghi trong lòng, có cơ hội nhất định sẽ hồi báo."

          A Hạnh cười cười, nhẹ giọng nói: "Tráng sĩ nói quá lời, bây giờ quốc gia tai hoạ liên tục, chúng ta thân làm con dân Đường quốc vốn nên cùng nhau trông coi, hy vọng tất cả mọi người có thể chịu đựng được. Tráng sĩ, cướp đoạt nói tóm lại cũng không phải là chuyện tốt, ta thấy mọi người đều là lương dân, việc gì phải đội trên đầu cái danh trộm cướp, bên trong túi lương thực ta cho các ngươi là cây khoai tây, các ngươi ngàn vạn lần không nên ăn hết, các loại khác khoảng 10 tháng là có thể gieo, khoai tây có thể chịu hạn rất tốt, thu hoạch lại cao, sang năm mới có thể cho các ngươi sống tạm!  "

          Trịnh  Tề thấy A Hạnh nghĩ cho bọn họ chu đáo như vậy, trong lòng cảm động đến rơi nước mắt, lập tức quỳ xuống dập đầu về phía A Hạnh một cái: "Phu nhân lấy ơn báo oán, ân tình lớn như vậy, Trịnh Tề sẽ không bao giờ quên." Dân đói sau lưng cũng nhao nhao quỳ xuống: "Đa tạ ân cứu mạng của phu nhân."

          A Hạnh vội vã đỡ bọn họ đứng dậy, mọi người thấy A Hạnh không đánh mà thắng, hóa giải một hồi tai hoạ, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, càng kính trọng đối với A Hạnh. Làm sao bọn họ không biết,  A Hạnh lấy những lương thực này để đổi lấy sự bình an của bọn họ!

          Nhóm dân đói sau khi ra ngoài thôn trang, vây quanh lương thực vừa ca vừa nhảy múa, rồi cõng lương thực rời đi. Trước khi đi cũng không thiếu người hướng về phía nông trang dập đầu.

          A Hạnh thấy bọn họ đi xa, lập tức đưa ra quyết định cuối cùng. Sau đó quay đầu nói với mọi người: "Nhanh, chúng ta đem tất cả lương thực di dời vào thành!"

          Tuần quản sự không hiểu nói: "Tam tiểu thư, xem bộ dáng của bọn họ, cũng sẽ không trở lại cướp lương rồi!  "

          A Hạnh nói: "Không phải là bọn hắn, còn sẽ có người khác, bây giờ người khác chứng kiến họ thành công lấy được lương thực, sao không dậy nổi tâm tư. Việc này không nên chậm trễ, chúng ta phải nhanh, có thể ngày mai, sẽ có nhiều dân đói tràn tới nơi này!" Bây giờ lương thực đã không còn nhiều lắm, nàng cho dù muốn làm người lương thiện cũng làm không được! Bất kể nói thế nào, làm việc thiện đầu tiên phải chắc chắn người ở đây không đói bụng mới được!

          Mọi người nghe A Hạnh nói như thế, cũng ý thức được chuyện nghiêm trọng. A Hạnh suy nghĩ, nơi đây đã không an toàn, nhưng là nhiều người như vậy, nàng không có khả năng đều dẫn vào thành, lập tức nàng chia cho tá điền một ít lương thực để qua mùa đông, đối với bọn họ nói: "Nơi đây đã không an toàn, các ngươi trước tiên tìm một nơi tránh một đoạn thời gian, đợi các loại tai hoạ lần này đi qua, các ngươi muốn thì còn có thể trở về."

          Những nông phu kia lau nước mắt, luyến tiếc không nỡ nhưng ai cũng biết A Hạnh đối với bọn họ đã hết lòng rồi. Hai năm qua nếu không phải là nàng vẫn chiếu cố bọn họ, bọn họ chỉ sợ cũng là một thành viên của đám dân đói ngoài kia. Bây giờ tốt nhất là không thể gây thêm phiền toái đến cho nàng, lập tức nhận lấy lương thực, kết nhóm cùng rời đi.

          Bên trong đều là nô bộc đã bán mình, A Hạnh không có cách nào mặc kệ họ, cũng may người cũng không nhiều, mấy chục người, lấy địa vị bây giờ của nàng đưa bọn họ mang vào thành cũng không phải việc khó. Lập tức nàng dặn dò mọi người thu thập xong tất cả xong, mau chóng rời đi nông trang, đi suốt đêm trở lại kinh thành.

          Kinh thành thủ vệ trông thấy một đám người kia vội vội vàng vàng hướng bên trong thành chạy tới, vốn định ngăn trở quát hỏi. Nhìn người đi đầu rõ ràng là phu nhân hộ quốc tướng quân, tiên hoàng thân phong nhất phẩm cảnh Hoa phu nhân, kiểm tra một phen thấy chỉ là chút lương thực, đám người kia cũng đều có giấy tờ chứng minh thân phận, lòng nghi ngờ tan đi, đều cho vào thành.

          Vài ngày sau, A Hạnh cố ý phái người trở về đi kiểm tra một phen, đúng là như nàng tính toán, nông trang bị cướp sạch không còn, có nhiều chỗ thậm chí hủy không ra hình dáng gì, có thể thấy được sau đó lại không biết bao nhiêu nhóm người tới. Mọi người tự thấy may mắn, bọn họ đi kịp thời! Đối với A Hạnh càng là bội phục.

          Phía nam chiến sự vẫn không có tin tức truyền đến. Lúc này ngay cả phía triều đình cũng cảm thấy kỳ quái rồi. Lâu như vậy chẳng những không thấy được bất kỳ binh sĩ đưa tin nào trở về, người triều đình phái đi ra ngoài dò xét cũng biến mất không thấy bóng dáng. Thiên Đô rơi vào mơ hồ trong khủng hoảng, không biết phía nam rốt cuộc là xảy ra chuyện gì nữa.

          A Hạnh lại căng thẳng đến mức ăn không ngon ngủ không yên. Ngắn ngủi vài ngày, người đã gầy đi trông thấy, tất cả mọi người đều lo lắng cho nàng, nhưng cũng hiểu được tâm tình của nàng, càng không biết khuyên nàng như thế nào.

          Trong khi tất cả mọi người ở Thiên đô đang lo lắng chiến sự ở phương nam, một hồi tai họa khổng lồ đột nhiên phủ xuống.

          Ngày hai mươi mốt tháng tám!

          Là ngày mà tất cả người Đường quốc đều không thể quên.

          Bao vây Đường quốc, Kim quốc dẫn đầu, liên minh với La Gia quốc, Gia Lam quốc, Lạc Nhật đảo quốc, Ni Độ quốc, Lệ Tham quốc hợp thành trăm vạn đại quân đột nhiên ồ ạt xâm chiếm Đường quốc. Bởi vì quá mức bất ngờ, Tân Hoàng mới vừa đăng cơ kinh nghiệm không đủ. Hơn nữa Đường quốc hai năm qua lại trải qua rất nhiều tai nạn, bây giờ tinh binh trong nước lại có một bộ phận rất lớn dùng để bình định, mà quân liên minh sáu nước đều có chuẩn bị mà đến. Cho nên trong vòng thời gian mười ngày ngắn ngủi, đã bao vây Biên thành, Tấn thành. Đông thành, hơn mười thành ở vùng duyên hải kéo dài đến Biên thành bị đánh hạ dễ như trở bản tay. Biên thành, Đông thành thành chủ bỏ mình, mà Tấn vương dưới sự bảo vệ của hộ vệ thân binh rời đi.

          Giữa lúc tân hoàng đang tập trung binh lập tức chuẩn bị ứng chiến, Hoàng đế Kim quốc chiếm đánh mười thành thất thủ sau hai mươi ngày, tự mình dẫn dắt bốn mươi vạn đại quân, lặng yên không một tiếng động lướt qua cửa khẩu, giống như thiên binh phủ xuống, bao vây kinh thành Thiên Đô không một kẽ hở! Cơn ác mộng tấn công thành của dân chúng bắt đầu.

          Công thành ngày thứ mười.

          Ngoài thành, khắp nơi cờ quạt lay động, trận hình tựa như biển. Chỉ uy thế cũng đủ làm người ta sinh ra cảm giác sợ hãi không dám chiến đấu, không còn cách nào chống lại khí thế bá đạo. Trận địa giăng đầy loại khí giới công thành.

          Bên trong thành, mây mù che phủ, khắp nơi hiện ra vẻ tiêu điều, lụi bạy. Mười ngày trôi qua, không có bất kỳ viện quân nào tới, Thiên Đô nghiễm nhiên trở thành một tòa thành đơn độc. Dân chúng trong thành đều trốn trong nhà của mình, run như cầy sấy mà nghe tiếng reo hò liên tiếptrong ngoài thành, bi ai lại tuyệt vọng đợi đến ngày tận thế của chính mình.

          Đột nhiên, ngoài thành tiếng kèn vang, trống trận rung động đất trời, một lượt công thành mới lại bắt đầu. Trong lúc nhất thời ngựa hí người gào thét, sợ hãi hò hét kêu, giống như là cơn ác mộng vĩnh viễn không tỉnh giấc, lay động thật sâu, yểm vào long mỗi người trong thành.

          A Hạnh cùng mọi người ở tại rạp hát trong hậu viện, sắc mặt tái nhợt lắng nghe âm thanh ngoài cửa sổ. Lúc này, tường thành có lẽ là bị đá lớn bắn trúng, "ĐÙNG!!!" một tiếng nổ vang thật lớn. Dường như ngay cả toàn bộ thành trì đều chấn động theo.

          Trong viện nha hoàn kêu lên sợ hãi, ôm đầu trốn ở góc phòng lạnh run.

          Phấn Đoàn sợ khóc lớn, Phong nhi lại tay cầm một bả kiếm gỗ đứng ở trước mặt Phấn Đoàn nói: "Muội muội, đừng sợ, ca ca bảo vệ muội." Lý Ngân kéo hai đứa bé ôm thật chặt vào trong ngực, nước mắt chảy ròng ròng. Toàn thân không tự chủ được run lên.

          Lưu Quế Hoa ôm tiểu đệ cùng Vân Đóa ngồi một chỗ, Lý Nhuận Phúc ngồi ở bên cạnh, ngây người kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ, khe khẽ thở dài: "Đây là trời muốn Đường quốc ta diệt vong a..."

          Trần Anh ôm hài tử và trượng phu Vương quản sự cũng tụ lại với nhau, mà Trần Tĩnh thì đứng ở phía sauA Hạnh, lời nói nhỏ nhẹ thoải mái bên tai A Hạnh: "Đừng lo lắng, Thẩm Nguyên Phong võ công cao cường, hắn nhất định sẽ không có chuyện gì, hắn nhất định sẽ bình an..." Càng nói về sau cũng không thể tiếp tục được nữa, nếu quả thật bình an, biết A Hạnh đang trong hiểm cảnh, lấy tính cách của hắn, coi như liều mạng cũng sẽ đến đây, nhưng mà bây giờ, hắn ở đâu?

Bạn đang đọc A Hạnh của Thập Tam Xuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diepgiaquan.1212
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 112

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.