Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạo Dân

Phiên bản Dịch · 2125 chữ

A HẠNH

Tác giả: Thập Tam Xuân

Chương 224: Bạo dân.

Nhìn một đám người xông đến, A Hạnh vội vàng dừng ngựa để không đụng vào những họ. Những người kia thấy dừng lại thì rối rít xông tới, duỗi những cánh tay gầy dơ xương, bám chặt vào yên ngựa, ngẩng đầu cầu khẩn: "Quý nhân, hãy làm phúc bố thí cho tiểu nhân ít đồ ăn vặt đi, chúng tiểu nhân đói không chịu nổi rồi! Cầu xin người phát thiện tâm!" Bởi vì đói bụng, giọng điệu thều thào không có lực

A Hạnh bị bọn họ vây quanh khiến không đi được, mắt nhìn xa thấy không ít người đang đi về phía này. Một khi bị vây bám chắc chắn không thoát thân được. Dù họ có giữ được an toàn nhưng ngựa khó may mắn thoát thân. Bây giờ ngựa cũng rất đáng quý, tại thời điểm bạo loạn như này có tiền cũng không mua được.

Ngay sau đó, A Hạnh vội vàng tháo lương khô ở bên hông, , quay lại nói với người ở đằng sau: "Mọi người cũng mang chút lương khô mang theo đưa cho họ." Bởi vì đường xá có chút xa xôi. Đây là tất cả số lương khô họ mang theo.

Mọi người làm theo lời A Hạnh nói, đưa lương khô cho đám người kia. Những người đó thấy đồ ăn, ánh mắt lập tức sáng rõ, điên cuồng như dã thú tranh nhau thức ăn, đến mức đánh nhau bị thương chảy máu. A Hạnh thấy bộ dạng như mất đi lý trí của họ, nàng cảm thấy rùng mình sợ hãi.

Có một hộ vệ chạy tới báo tin cho A Hạnh nói rằng: "Ở đây không có thanh niên cường tráng, họ đã kéo đến nông trường của chúng ta. Những người kia so với người ở đây còn điên cuồng hơn!" Nói xong hắn nhìn đám người trước mặt. "Hôm qua khi đi qua đây thì không có nhiều người như thế này, không ngờ chỉ trong một ngày ngắn ngủi đã có nhiều lưu dân đến đây như vậy." Giọng nói lo lắng.

A Hạnh dục ngựa đi qua một bên, nói: "Con đường này chúng ta không đi qua được rồi, cần mở một đường để đi! Việc này không thể chậm trễ, mọi người đi mau!" Dứt lời dơ tay vung roi quất ngựa rẽ vào một con đường nhỏ đẻ đi. Mọi người rối rít đi theo.

Lưu dân ở xa xa cũng không thèm quan tâm họ làm cái gì, chỉ chăm chăm cướp bóc đồ ăn của nhau. A Hạnh còn có thể nghe thấy tiếng gào thét cùng tiếng khóc vọng lại.

Tất cả đoàn người đều buồn bã trong lòng, chưa thể tưởng tượng được ở nông trường đang có cảnh tưởng như thế nào.

Lúc gần đến nơi, A Hạnh chậm rãi giảm tốc độ, nhẹ nhàng đi vào bằng cửa hông của nông trường, lướt qua cửa chính ở đằng xa thì giật mình thấy trước công chi chít người. A hạnh mở to hai mắt, hai tay cầm chặt dây cương, khuôn mặt kinh ngạc.

Nơi này...nơi này phải đến hàng trăm người! Trong đám người này,có một số người cầm gậy gộc như muốn liều mạng đập cửa lớn, một số người cầm đá ném liên tục về phía cửa, họ gào thét, kêu la, cảnh tượng hỗn loạn kinh khủng khiếp. Còn có rất nhiều người đang cố gắng trèo qua tường nhưng bị hộ vệ bên trong đẩy xuống. Các lưu dân hùng hùng hổ hổ tìm mọi cách để tiến về phía trước. Một đám mệt mỏi thì lại có một đám khác xông lên, cứ thế như đợt sóng liên tục.

Không chỉ mình A Hạnh, những người khác thấy tình cảnh này cũng tê tái cả da đầu, sắc mặt trắng bệch.

Trần Tĩnh nhẹ nhàng hỏi A Hạnh: "Làm gì bây giờ?"

A Hạnh hiểu rõ ý nàng, bây giờ cần làm gì đó mới kịp! Nhưng một khi đã tiến vào, lưu dân sau lưng ngày càng nhiều, muốn đi ra sẽ rất khó khăn.

Nàng rất sợ hãi nhưng làm sao có thể vứt bỏ nông trang. Tất cả mọi người đều cố gắng bảo vệ lượng thực, một khi nông trang bị mở ra, tất cả mọi người đều gặp nguy hiểm! Thân là trang chủ, nàng làm có thể bỏ mặc? Hơn nữa, số lương thực kia cũng không thể bỏ.

Trong cuộc sống đôi khi sẽ xuất hiện những chuyện như thế này, ngươi biết rõ nó rất nguy hiểm, nhưng mà có một số việc ngươi không thể không làm, cho dù chuyện đó rất khó khăn. Không thể làm khác, càng không có quyền hối hận!

A Hạnh quay đầu lại, nhẹ nói với mọi người:" Chuyện này so với tưởng tượng của ta còn nghiêm trọng hơn rất nhiều, những ai muốn quay về thì còn kịp!"

Những người khác dù đã bị tình huống trước mặt doạ đế run tay chân, nhưng mà sau khi nghe lời nói của A Hạnh thì biểu hiện lại rất kiên quyết, Lâm Hải đứng trong đó nghiêm mặt nói: "A Hạnh cô nương đang nói gì vậy? Nhiều năm qua luôn là A Hạnh cô nương chăm sóc chúng ta, khiến mọi người có cuộc sống an ổn như vậy. Giờ phút này đây, chúng ta cùng tiến cùng lùi!"

Người khác nói: "Hơn nữa, những lương thực này cũng là tính mạng của nhiều người, ai cũng không thể ngồi không được!"

Ai cũng rối rít đồng ý, không ai có ý định rời đi. A Hạnh cảm động đến tận tâm, nói: "Vậy thì tốt. Hôm nay chúng ta cùng chung hoạ nạn, ta sẽ cố gắng hết sức để mọi người được bình an."

Dung Tranh đứng bên cạnh: "A Hạnh, nàng cũng phải cẩn thận."

A Hạnh nhìn hắn gật đầu, sau đó dẫn mọi người đi nhẹ nhàng về phía cửa hông. Núp sau cánh cửa, những lưu dân kia vẫn chưa phát hiện thấy nơi này. Mọi người xuống xe, hộ vệ chạy đến cửa gõ nhẹ.

"Mở cửa nhanh, Tam tiểu thư tới."

Ngăn cách bằng cánh cửa, nghe loáng thoáng tiếng hoan hô ở bên trong. Cảm giác như cứu tinh đã tới. A Hạnh ở bên ngoài cười khổ, thật ra đến tận bây giờ nàng vẫn chưa biết nên giải quyết chuyện này như thế nào.

Có người ở bên trong mở cửa, Chu quản sự mặt tái mét ra đón. Thấy A Hạnh thì quỳ bịch xuống đấy, người này bình thường rất điềm tĩnh chững chạc nhưng bây giờ nước mắt chảy dài, có thể thấy rằng đang hoảng sợ đến mức nào.

"Tam tiểu thư, cuối cùng ngài cũng đã tới..." Ông vừa khóc vừa nói, đằng sau lưng ông là những người sai vặt mang theo biểu cảm sầu khổ.

A Hạnh vội vàng nâng Chu quản sự dậy, nói: "Đừng nói những chuyện này ở đây, để chúng ta vào bên trong đã, nếu không bị lưu dân phát hiện sẽ rất nguy hiểm."

Chu quản sự tự biết sự nghiêm trọng, vội vàng đứng lên, ra lệnh cho gã sai vặt giúp mọi người kéo ngựa vào. Chờ sau khi họ vào trong thì tiếp tục đóng chặt cửa lại, buộc mấy then cửa vào chưa đủ mà còn mang ít vật nặng chặn trước cửa.

A Hạnh theo mọi người đi vào hỏi tình hình với Chu quản sự. Dọc đường thấy không ít người đã hoảng loạn chạy tới chạy lui, trên mặt ai nấy đến kinh hoàng.

Chu quản sự thấy A Hạnh nhìn bọn họ, nói: "Tam tiểu thư không nên trách bọn họ, chính bản thân ta cũng sắp bị những bạo dân kia dồn ép đến sắp phát điên rồi. Từ đêm hôm qua đến giờ không ngừng đập phá cửa, gào thét như dã thú bị điên, khuya khoắt còn nghe tiếng họ la rống. Giờ đây mọi người đều mệt mỏi, không biết chịu đựng được thêm bao lâu nữa. Nhìn đám người đó như muốn ăn tươi nuốt sống chúng ta." Ông vừa nói vừa lấy tay lau nước mắt.

Mọi người nghe được đều nhìn nhau.

Trần Tĩnh ở bên cạnh: " Bây giờ cửa lớn có thể chịu được trong bao lâu?"

Chu quản sự nói:" Để ta đưa mọi người đi xem."

Mọi người kéo nhau về phía cửa lớn. Trong tiền viện có chừng hơn trăm người, phân chia ở bốn phía cửa lớn. Thấy A Hạnh thì đều ngạc nhiên và mừng rỡ giống như thấy được hy vọng.

A Hạnh trong lòng nặng nề nhìn về phía cửa.

Xích sắt chằng chịt ba mét quanh cửa. Lúc này còn có năm thanh then chốt, thiếu niên thôn trang cường tráng gống sức chống đỡ ở đằng sau. Có thể thấy được cửa vẫn không ngừng rùng rình do đám người bên ngoài điên cuồng tông vào. Vết nứt đã có mấy chỗ bù, chắc không giữ được bao lâu nữa.

Đứng ở chỗ này còn nghe loáng thoáng được tiếng gào thét: "Mọi người cố gắng dồn lực, chỉ cần phá được cửa lớn, phụ mẫu chúng ta, nương tử chúng ta không phải đói bụng nữa! Trong vài trăm dặm này, đây là hy vọng cuối cùng rồi."

A Hạnh sợ hãi hỏi: "Đây là sao?"

Mặt Chu quản sự thê lương: "Trong thời gian gần đây, những nông trang lớn đã bị đám lưu dân này cướp sạch. Ai cũng lén rời đi, trừ chúng ta thì trong trăm dặm đều đã trống không."

Một đào hát há mồm trợn mắt: "Sao lại nghiêm trọng như vậy? Quan phủ đâu?"

Chu quản sự lắc đầu: "Giờ trộm cướp đã thành đại hoạ, quan phủ không thể quản nhiều như thế."

Tiếng va đập đinh tai nhức óc, từng tiếng như đang đập vào trong lòng mọi người. Mỗi lần va đập thì cửa chính lại rung lên một cái thật mạnh, những thanh niên cường tráng đằng sau cửa chính lại bị văng ra vài mét, nhưng sau đó lại liều chết chống đỡ. A Hạnh nói với những người ở đằng sau: "Mau đi giúp đỡ!"

Những người hộ vệ và đào hát cũng đi lên phía trước giúp đỡ khiến những người nông phu nà cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Nhưng mà cửa lớn vẫn không chịu nổi gánh nặng đó, mỗi lần bị đạp lại vang lên "UỲNH...! UỲNH!!" rồi mọt vết nứt lại xuất hiện.

Các nông phu sợ trắng mặt, ngoài cửa truyền đến một tiếng hoan hô đinh tai: "Mọi người thêm chút sức lực, chả mấy nữa là phá được cửa rồi."

Chu quản sự vội vã: "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?" Trong thôn trang đã có người sợ hãi mà khóc lên, ai cũng đã quen với những ngày bình yên, ai từng ra chiến trận như này.

A Hạnh thấy mọi người sợ run tay chân, đã rối hết lên vội vàng hét lớn: "Mọi người đừng loạn, bình tĩnh lại!" Tiếng nàng hét lên rất có hiệu quả, mọi người đều yên lặng rồi bình tĩnh lại, đồng loạt nhìn về A Hạnh.

A Hạnh quay đầu hỏi Chu quản sự: "Trong thôn trang chúng ta có bao nhiêu người?"

Chu quản sự cố bình tĩnh trả lời: "Nếu tính cả tá điền thì khoảng hơn ba trăm người. Nhưng mà thanh niên trai tráng Tam tiều thư đưa tới cũng không đến hai trăm người, còn lại đều là người già và trẻ nhỏ." Nói xong ông thở dài một hơi.

Hoàn toàn không có sức chống trả, bên ngoài kia ít nhất cũng có năm sáu trăm người đều đang hau háu đỏ mắt muốn liều chết. Còn họ thì có khi không những không giữ nổi lươn thực, có khi mạng cũng không giữ được. Hơn nữa đây đều là lương dân, chẳng nhẽ muốn họ dùng tình mạng để đánh trả sao?

Nếu như để đám người kia đi vào, họ cũng không cần mạng nữa, cũng sẽ tranh đoạt thức ăn, ở đây tai hoạ liên tiếp, không có lương thực cũng như không còn cơ hội sống.

A Hạnh nhìn cửa, sắc mặt nghiêm nghị, nàng nói hung giữ nói: "Hôm nay! Ta đánh cuộc một lần!"

Nàng cứ thế nhìn về phía cửa, trong đôi mắt sáng loé lên tia lạnh làm người ta kinh ngạc.

Bạn đang đọc A Hạnh của Thập Tam Xuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diepgiaquan.1212
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 131

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.