Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biệt Ly

Phiên bản Dịch · 3406 chữ

A HẠNH

TÁC GIẢ: Thập Tam Xuân

Chương 223: Biệt ly

Việc thu hoạch khoai tây rất được triều đình coi trọng. Lúc này triều đình phái người xuống kiểm tra, sau khi xác nhận là sự thật thì lập tức chuẩn bị mở rộng loại cây nông nghiệp này trong phạm vi toàn quốc. Nhưng mà việc mở rộng này lại gặp phải vấn đề, là vấn đề về hạt giống. Mầm mống của cây khoia tây xuất phát từ chính cây khoai tây. Bây giờ toàn bộ Đường quốc chỉ có A Hạnh nắm giữ mầm mống của loại cây này. Cho dù bây giờ muốn mua từ nước khác thì đây cũng là món chính của họ, họ còn không thể ăn no thì làm sao dư thừa bán lại giống cây khoai tây cho Đường quốc chứ?

Xem xét việc này, ngoại trừ giữ lại một ít khoai tây cho nông trang của mình dùng, còn lại, A Hạnh mang sản lượng khoia tây của một năm đều dâng cho triều đình làm giống trên toàn quốc. Hoàng đế vì thế long tâm vui mừng, tự mình ở trên đại điện triệu kiến A Hạnh. Thấy A Hạnh lại nhớ nữ tử dũng cảm năm đó dám phản bác ông trong lòng càng vui thích, lúc này tứ phong A Hạnh tước hiệu nhất phẩm Cảnh Hoa phu nhân, hưởng thụ bổng lộc quốc gia, quang vinh sủng ái cực kỳ.

Cũng do A Hạnh thời vận tốt. Bây giờ hoàng đế bị tình hình thiên tai quấy nhiễu, xoay mình biết cái tin tức tốt này, tự nhiên hài lòng, dưới sự kích động lớn như vậy chỉ có sắc phong cho A Hạnh làm nhất phẩm Cảnh Hoa phu nhân! Thông thường đều là thê tử hoặc người thân thích của quan lớn có công lớn với triều đình mới được phong hào. Nhất phẩm Cảnh Hoa phu nhân, ngoại trừ gặp thái hậu, hoàng hậu mới cần hành lễ, kể cả gặp phi tần của hoàng đế cũng không cần quỳ xuống hành lễ. Hiện tại nếu như A Hạnh cùng Nguyên Phong tham gia yến hội giữa các quan viên, họ hàng thân thích của họ, mệnh phụ, cùng các quý nữa đã từng nhục mạ nàng dù có khó chịu bao nhiêu thì cũng phải khom lưng quỳ gối gọi một tiếng phu nhân với A Hạnh.

Kể cả Trương Thanh Thu, con gái Trương Tương cũng không ngoại lệ. Mặc kệ nàng cố giả bộ bình tĩnh như thế nào, mặc kệ nàng ép buộc bản thân duy trì phong độ như thế nào, nhưng khi nàng không thể không cúi đầu trước A Hạnh, sắc mặt của nàng không tránh khỏi có chút vặn vẹo. Sau khi trở về thì đem những thứ có thể đập vỡ trong phòng đều quăng xuống đất vỡ tan tành. Tức giận vài ngày không ra khỏi cửa phòng.

Mặt khác, đối với hành động này của A Hạnh, vui vẻ nhất, cảm kích nhất không ai bằng nông dân bách tính khắp thiên hạ. Phải biết rằng, nông dân dựa vào ruộng đất mà kiếm sống, mà thu hoạch trong ruộng nương lại được quyết định bởi tâm tính của ông trời. Giống như loại khoai tây có sức sống mạnh mẽ, lại là cây nông nghiệp sản lượng cao, đối với bọn họ mà nói quả thật giống như là cọng rơm cứu mạng. Ở trong lòng những người này, hiển nhiên đem A Hạnh thành thần tiên nương nương trên trời xuống. Trong lòng tràn đầy cảm kích cùng kính trọng, còm kém không có khắc một cái tượng đất mỗi ngày để ở trong phòng quỳ lạy.

Nhưng mà thiên tai của Đường quốc vẫn đang tiếp tục. Năm thứ hai, khô hạn, bão lũ, nạn châu chấu cũng không bởi vì mọi người cầu mong mà biến mất. Một địa phương nghèo khổ bắt đầu có người chết đói, tin tức truyền tới, giá gạo tiếp tục lại dâng lên. Các nông dân thường ăn bữa trước không có bữa sau. Mà cây khoai tây bởi vì mầm mống quá ít, thu hoạch cũng có hạn, giống khoai tây để gieo trồng cũng tạm gác lại sang năm sau. Cho nên đối với năm này, tình hình thiên tai cũng không có được trợ giúp gì. Tấu chương của các nơi yêu cầu phân phối lương thực giúp nạn thiên tai giống như tuyết rơi bay về phía triều đình. Trong đó cũng không thiếu người đục nước béo cò, trung gian kiếm lời đầy túi tiền riêng. Thế cho nên tình hình thiên tai càng nghiêm trọng hơn. Nạn dân càng ngày càng nhiều, tình trạng người dân lưu lạc càng ngày càng nghiêm trọng. Rồi đến thời điểm cuối năm, một ít khu vực mà có tình hình tai nạn nghiêm trọng thậm chí đã xảy ra thảm kịch ăn thịt người.

Nhưng đang ở thời điểm nguy nan này, trong hoàng cung Thiên Đô bỗng nhiên truyền đến một hồi kêu rên.

Đầu tháng mười hai, lão hoàng đế bởi vì mệt nhọc quá độ, tâm tật đột phát mà chết.

Năm sau, thái tử lên ngôi.

Thái tử lên ngôi được ba tháng, tam hoàng từ tạo phản, mang binh đánh vào kinh thành. Trương Tương dốc lòng kiên quyết ủng hộ tân hoàng, cùng tam hoàng tử chống chọi đến cùng. Sau lại có Kinh Vệ Đồng Tri Thẩm Nguyên Phong dũng mãnh vô địch, mới đánh bại đảng phái của tam hoàng tử, giữ được kinh thành bình an. Tam hoàng tử mang theo tàn binh phản tướng liên quan bỏ chạy về phía Nam. Tân hoàng tức giận, liều lĩnh mà phái binh truy kích. Liên tiếp mấy tháng, quốc sự bị việc phản loạn làm chậm trễ, việc cứu tế phát lương chuyển thành tiêu diệt quân phản loạn. Toàn quốc vang tiếng kêu than dậy khắp trời đất, đường đầy xác khô.

Mặt khác, sau khi trấn áp quân phản loạn, tân hoàng đưa con gái Trương Tương là Trương Thanh Thu nạp vào trong cung, lập làm hoàng hậu.

Mười bốn tháng bảy, Thẩm Nguyên Phong nhận được ý chỉ của tâm hoàng, bình loạn có công, phong làm hộ quốc tướng quân, ngay hôm đó bắt đầu xuống phía nam tiếp viện trấn áp quân phản loạn.

Đêm đó, Thẩm Nguyên Phong về đến nhà nói lời chia tay với A Hạnh.

Đêm nay, Thẩm Nguyên Phong dường như dùng hết tất cả nhiệt tình cùng A Hạnh liều chết triền miên. Hoan ái qua đi, hai người ôm nhau, trên người đều là mồ hôi nhễ nhại.

Thẩm Nguyên Phong vuốt ve khuôn mặt nàng, cẩn thận từng ly từng tý đem lọn tóc ướt mồ hôi dính trên khuôn mặt nàng gạt ra sau đầu, trong ánh mắt tràn đầy dịu dàng.

“A Hanh, lần này ta đi không biết phải bao lâu mới có thể trờ về, nàng ở nhà phải tự chăm sóc chính mình thật tốt.”

A Hạnh chiu vào ngực hắn, khuôn mặt kề sát da thịt đang ửng đỏ của hẳn, cảm nhận cơ ngực chắc chắn của hẳn. Da thịt bị mồ hồi thấm ướt, nhiệt độ nóng rực từ trong cơ thể hẳn tỏa ra ngoài. Một loại hơi thở nam tính tràn ngập ở trong mũi nàng, gợi cảm đến mức tận cùng thân thể. Nhưng bây giờ A Hạnh nào còn có tâm tư thưởng thức những thứ này. Lúc này, trong lòng của nàng tràn đầy vẻ u sầu lúc biệt ly, hận không thể theo Thẩm Nguyên Phong cùng nhau đảm nhiệm chức vụ cho tốt. Nhưng mà nàng cũng biết trong quân có quy định. Thân làm thống soái một quân quyết không thể mang gia quyến xuất chinh.

“Nguyên Phong, hai năm qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, dường như tất cả chuyện không tốt đều xảy ra cùng lúc. Ta thực sự lo lắng, Nguyên Phong, chàng đi phía nam có thể dẹp loạn hay không, có thể lập công hay không, ta đều không quan tâm…” Nàng ngẩng đầu lên, nhìn hắn, hai mắt có chút đỏ lên: “Chàng chắc chắn… chắc chăn phải bình an trở về, ta sẽ ở nhà chờ chàng trở về.”

Thẩm Nguyên Phong nhìn khuôn mặt vô cùng xinh đẹp trong lòng tâm tình nhu hòa, không nhịn được cúi đầu xuống, hôn môi nàng, một lần lại một lần, giống như là hôn thế nào cũng không đủ. Một hồi lâu sau, hắn chỉ có lưu luyến không rời mà buông nàng ra.

“Nàng yên tâm. Ta nhất định sẽ bình an trở về. Phu quân nàng ra trận, ai dám cùng so tài?” Hắn cố ý dùng giọng nói khoe khoang muốn chọc nàng cười, nhưng mà A Hạnh nâng nhẹ môi một cái, cười không nổi.

Thẩm Nguyên Phong thở dài, tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng, chậm rãi dịu dàng nói: “Ta sẽ không sao, ta nhất định sẽ trở lại bên cạnh nàng”.

A Hạnh gật đầu, nhào vào trong ngực hắn, nhưng mà nước mắt lại kìm không được chảy ra. Đây là lần đầu tiên bọn họ xa nhau sau khi thành thân. Hơn nữa hắn đi ra chiến trường, nhớ tới vết thương khắp nơi trên người hắn, nàng làm sao có thể không lo lắng?

Nàng oán giận nói: “Tam hoàng từ thật là, lúc Tiên đế còn sống, đã cảnh cáo hắn, cho hắn một cơ hội. Không ngờ tới khi Tiên đế vừa băng hà, hắn cũng dám làm phản! Bây giờ là lúc nào, triều đình cứu tế dân chúng còn không kịp, muốn phân ra nhiều tâm tư như vậy tới bình loạn. Tam hoàng tử này làm như thế đã mất hết lòng thiên hạ, sao có thể không bại?”

Nghe đến đó, Thẩm Nguyên Phong lộ ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, một lát sau mới nhẹ nhàng nói: “Thực ra, ta vẫn cảm thấy rất kỳ quái, thực lực tam hoàng tử tuy là cũng không tệ lắm, có thể bới vì hành động lúc trước liên tục lộ liễu bị tiên hoàng phát giác. Tiên hoàng đã mở miệng cảnh cáo, hắn mới thu liễm, âm thầm cắt đứt không ít phe phái, chỉ đổi lấy sự tha thứ của tiên hoàng. Bây giờ tiên hoàng vừa mới băng hà, hắn lập tức có thực lực tạo phản, thật đúng là có chút kỳ quái!”

A Hạnh nói: “Có phải là có người âm thầm chống đỡ không?”

Thẩm Nguyên Phong gật đầu nói: “Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng là ai đây?” Hắn nghĩ một lát, liền lẩm bẩm: “Lúc này đây đi phía nam, nhất định phải đưa cái mầm tai họa này diệt sạch, bằng không chỉ sợ Đường quốc sau này cũng sẽ không bình an”.

A Hạnh nghe được lời của hắn, trong lòng xuất hiện một loại cảm giác bất thường, toàn thân nàng rung mình một cái, vội vã ôm chặt hắn, nói: “Nguyên Phong, chàng nhất định phải cẩn thận, không nên mạo hiểm a!”.

Thẩm Nguyên Phong cúi đầu xuống, cằm nhẹ nhàng cọ cọ đỉnh đầu của nàng, thấp giọng đáp: “Yên tâm, ta nhất định sẽ bình an trở về”.

Đêm đó, Thẩm Nguyên Phong xuất chinh. Trước khi đi, A Hạnh cầm tay hắn tiễn tới cửa, trong lòng có ngàn lời muốn nòi, nhưng mà vào giờ khắc này một chữ cùng không thốt ra được.

Nàng lấy từ trong người ra một chiếc khăn gấm, nhét vào trong tay hắn, nói: “Đây là khăn ta thêu gần đây, chàng mang theo trên người”.

Thẩm Nguyên Phong đem khăn gấn cầm trong tay đưa lên trước mắt nhìn, chỉ thấy đây là chiếc khăn lụa trắng phau, bên trên thêu một gốc cây phong lan, trên phong lan còn có bốn câu thơ:

“Sinh tử khế khoát,

Dữ tử thành thuyết,

Chấp tử chi thủ,

Dữ tử giai lão”

Dịch thơ:

“Sinh tử hay xa cách

Đã cùng người thề nguyện

Cầm tay thề ước

Sánh bước đến già”

Thẩm Nguyên Phong trong lòng cảm động, vành mắt đỏ lên, cầm tay nàng, nhẹ giọng kêu một tiến, “A Hạnh…”

Khóe mắt A Hạnh chảy xuống một giọt lệ, nàng quay mặt đi, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt, mới quay đầu lại, cười nói với hắn một cách tự nhiên: “Đi thôi, không cần lo lắng cho ta, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt chính mình, chờ chàng trờ về”.

Thẩm Nguyên Phong gật đầu, lưu luyến không rời mà buông tay nàng ra, phóng người lên ngựa, thúc ngựa rời đi. Lên đường được một đoạn, kìm dây cương, quay đầu nhìn lại, đã thấy A Hạnh đứng dưới cây lớn ở trước cửa, sương đêm quanh quẩn ở chung quanh nàng, hình dáng của nàng mê mê mông mông nhìn không rõ, phảng phất giống như là ảo ảnh. Trong lòng Thẩm Nguyên Phong dâng lên một cảm giác quái dị, hắn mềm lòng vẫy vẫy tay về phía nàng, thấy nàng cũng vẫy tay về phía mình, mới giục ngực rời đi.

A Hạnh nhìn hình bóng hắn dần dần biến mất ở trong sương đêm, cũng không nhịn được nữa, nước mắt ào ào chảy xuống.

Thẩm Nguyên Phong đi rồi, buổi tối A Hạnh luôn ngủ không yên, hốt hoảng. Lúc nào cũng cảm thấy Nguyên Phong dường như đi tới chỗ nàng. Đợi nàng đứng dậy, vừa nhìn, trong phòng tối như mực, tĩnh lặng, lẻ loi, làm gì có bóng dáng hắn. Hóa ra là nàng ngày nhớ đêm mong nên mới mơ thấy hắn. Cứ như vậy, trong lòng lại càng nhớ hắn.

Người nhà biết Thẩm Nguyên Phong xuất chinh, sợ A Hạnh buồn chán, cô đơn, nhân tiện để cho nàng trở về nhà ở một thời gian ngắn. A Hạnh cũng không muốn một mình ở lại trong gian phòng đó, nên tạm thời dọn về rạp hát cùng phụ mẫu, tỷ muội ở với nhau.

Có gia đình ở đây làm bạn cùng nàng, A Hạnh mới dần dần khá hơn.

Trong nháy mắt một tháng trôi qua, vẫn chưa có tin tức gì truyền về. A Hạnh mặc dù biết đường xá xa xôi, Thẩm Nguyên Phong có lẽ vẫn đang trên đường nhưng mà trong lòng vẫn còn có chút bất an. Trần Tĩnh an ủi nàng nói: “Người yên tâm, Thẩm Nguyên Phong từ chiến trường đi ra, năm đó hắn trong một trận đánh cùng Gia Là quốc biết bao dũng mãnh phi thường, loại chiến sự nhỏ này không làm khó được hắn đâu!”

Sau khi A Hạnh thành thân không lâu, Trần Anh cũng gả chồng, Trần Tĩnh vì ở bên A Hạnh cũng lâu nên muốn đi xem một chút, ngay sau đó tạm biệt mọi người, một người đi ra ngoài xông xáo hai năm, gần đây mới vừa về.

Lúc này, Vân Đóa chạy vào vội vội vàng càng nói: “A Hạnh, không xong rồi, người trong thôn trang phái người tới nói, có bạo dân vọt tới thôn trang của ngươi muốn cướp lương thực rồi!”

A Hạnh trong lòng giật mình, đứng lên: “Người đến đưa tin ở đâu?”

Vân Đóa cho người báo tin đến, là một hộ viện trong trang của A Hạnh. A Hạnh hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

Trên mặt và cổ người hộ viện mướt mát mồ hôi, khuôn mặt chỉ toàn lo lắng: “Tam tiểu thư, hai ngày trước có dân chạy nạn đi tới trang viên muốn đoạt lương thực của chúng ta. Mọi người đóng cửa lại, thủ vệ đều có ở các nơi, cho rằng những thứ lưu dân này sẽ đi, bào biết bọn họ chẳng những không đi, còn chém cây ở xung quanh, từ buổi tối ngày hôm trước bắt đầu đụng cửa lớn. Xem chừng chúng ta sẽ không chế trụ được nữa rồi, các quản sự lập tức phái tiểu nhân vội tới báo tin cho tiểu thư. Tam tiểu thư, mãu nghĩ các đi a! Những người đó đều đói đến điên rồi, chỉ sợ đi vào, sẽ cưới sạch lương thực của chúng ta a!”

Nông trang của A Hạnh lúc đầu tồn trữ không ít lương thực, có thể bởi vì cả hai năm thu hoạch không tốt, hơn nữa A Hạnh không đành lòng làm cho nông phu bên trong thôn trang đói bụng, một mực tiếp tế bọn họ, cửa hàng bách hóa lương thực cũng không đứt đoạn, cho nên hai năm qua tồn trữ lương thực còn dư lại cũng không được bao nhiêu. Nhiều lắm có thể chống đỡ thêm một năm. Nếu như bị những người này cướp sạch, như vậy trong những ngày kế tiếp, nông trang, rạp hát mấy trăn người ăn cái gì? Hôm nay có bạc cũng không mua được lương thực a! Huống chi hai năm qua sinh ý của rạp hát giảm đi, chỉ có thể duy trì, căn bản không kiếm thêm tiền, mọi người trong rạp hát dựa vào nông trang mới có cơm ăn.

A Hạnh quyết định thật nhanh, lập tức đem hộ vệ rạp hát cùng với người biết võ đi về nông trang, để ngừa những thứ lưu dân này ồn ào làm người bị thương.

Trần Tĩnh kéo A Hạnh nói: “A Hạnh, ta cũng đi chung với người”.

Vân Đóa cùng Trần Anh cũng tỏ ý muốn đi cùng.

A Hạnh nói với các nàng: “Các người thì không nên đi. Vân Đóa ngươi không biết võ công, đi tới đó rất dễ dàng bị thương, Trần Anh tỷ tỷ vừa mới sin hem bé xong, thân thể cũng chưa hoàn toàn khôi phục, phải nghỉ ngơi thật tốt”.

Lý Nhuận Phúc lo lắng cho con gái, đi tới bên cạnh nàng nói: “A Hạnh, con nói nghe như từ biệt vậy, rất đáng sợ, không bằng chúng ta báo quan!”.

“Bây giờ khắp nơi xung quanh kinh thành đều có bạo động, triều định loạn thành một đoàn, nào có thời gian rỗi tới giúp chúng ta giải vây? Chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình”. A Hạnh cầm tay phụ thân an ủi: “Cha, người yên tâm, hai năm qua võ nghệ của ta rất có tiến bộ, tự bảo vệ mình hoàn toàn không có vấn đề”.

Trần Tĩnh cũng nói: “Lý thúc, ta sẽ không rời nàng một tấc, theo sát bên người A Hạnh, sẽ không để cho nàng có chuyện!”

Lý Nhuận Phúc cũng biết vấn đề lương thực là chuyện quan trọng, nghe các nàng nói như vậy, chỉ có gật đầu, nhưng mà trong lòng vẫn có chút lo lắng, muốn cùng theo đi, lại sợ mình vô dụng gây thêm phiền phức cho con gái, chỉ có thể thở dài một hơi, ngồi một bên im lặng không nói.

A Hạnh cùng Trần Tĩnh mang theo người trong rạp hát ngồi xe, ra roi thúc ngựa về phía nông trang chạy đi.

Còn chưa tới nông trang, lập tức thấy bên đường ngồi rất nhiều dân lưu lạc, phần lớn là phụ nữ, người già và trẻ em, mỗi người đều xanh xao vàng vọt, quần áo tả tơi, vẻ mặt chua xót cùng sầu khổ. Lúc này một số người nằm trên mặt đất, che cái bụng suy yếu thở phì phò. Một số người thì quỳ rạp trên mặt đất mở to hai mắt tìm cái gì ăn, mặc kệ thực vật xung quang có thể ăn hay không đều cho vào bụng, kể cả con kiến, loại bò sát cũng không buông tha. Nhìn dáng vẻ bộ dáng của họ, bây giờ giống như ngay cả con kiến, bò sát cũng tìm tới rồi.

Nghe được tiếng vó ngựa, nhưng người này nhao nhao ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đám người quần áo gọn gang đi qua đây, cũng liều mạng mà đi về phía ngựa, hoàn toàn không để ý sẽ bị nó đá chết hay không.

Bạn đang đọc A Hạnh của Thập Tam Xuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diepgiaquan.1212
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 124

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.