Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yên Bình

Phiên bản Dịch · 1865 chữ

A HẠNH

Tác giả: Thập Tam Xuân

Chương 222:

Thời gian sau khi cưới rất bình thản, nhẹ nhàng trôi qua như làn nước ấm áp ngọt ngào.

Mua thêm mấy người hầu giúp A Hạnh xử lý gian nhà. Trừ lúc trực ban phải đi ra ngoài, thời gian còn lại Thẩm Nguyên Phong hầu như đều dính một chỗ cùng A Hạnh nói chuyện phiếm. A Hạnh có lúc biết làm thơ đùa cho hắn vui. Thẩm Nguyên Phong có lúc cũng sẽ dạy nàng chút võ thuật để nàng phòng thân. Mà sau khi thành thân, lòng dạ A Hạnh đa phần đều đặt trong nhà, mỗi ngày trừ chăm sóc nhà cửa, còn có thể tốn tâm tư nghĩ làm ra một ít thức ăn  mỹ vị, cùng với nước canh bổ dưỡng, càng khiến Thẩm Nguyên Phong thêm cường tráng. Thẩm Nguyên Phong mỗi khi mệt nhọc trở về là có thể được A Hạnh quan tâm, ân cần thăm hỏi, hơn nữa được ăn thức ăn thơm phức, trong lòng không khỏi âm thầm cảm than kiếp trước đã tu luyện thật là có phúc, mới có thể cưới được người vợ dịu dàng, săn sóc như A Hạnh. Tình cảm của hai người càng thêm nồng thắm. Cuộc sống gia đình tạm ổn trôi qua trong mật ngọt.

Không được hoàn mĩ chính là, hai người thành thân đã qua nửa năm, tuy là Thẩm Nguyên Phong hàng đêm hung mãnh, nhưng A Hạnh vẫn mãi chưa mang thai. Đối với chuyện này, A Hạnh có chút nóng nảy, theo đạo lý, hai người bọn họ đều trẻ tuổi như vậy, hơn nữa chuyện phòng the lại dày đặc như vậy, hẳn là rất dễ dàng có bầu mới đúng a, sẽ không phải thân thể có bệnh gì chứ? Nàng thẩm kinh hãi, vậy nguy rồi, thế giới này y thuật không phát triển lắm, thí dụ khuyết điểm như ống dẫn trứng bế tắc bên trong, có thể không có biện pháp trị liệu.

Thẩm Nguyên Phong thấy nàng sốt ruột, luôn an ủi nàng: “Chúng ta còn trẻ, con cái nhất định sẽ có, không cần phải gấp!”

A Hạnh nhìn hắn nhẹ nhàng hỏi: “Nếu như vẫn không có? Thì làm sao bây giờ?

Thẩm Nguyên Phong ôm nàng vào trong ngực nhẹ giọng nói: “Đó cũng là ý trời đã định, lão thiên gia đã để cho ta có người vợ tốt như nàng, coi như cướp đi quyền lợi làm cha của ta cũng rất công bằng, nếu như nàng thực sự thích hài tử, đến lúc đó ôm vài đứa trở về nuôi thì tốt rồi!”.

A Hạnh cảm động đến muốn khóc, được gả cho phu quân như vậy, còn cầu mong gì hơn? A Hạnh chon mặt ở trong ngực của hắn, ôm chặt hắn. Ai biết hắn xoay người qua đây, đặt nàng ở phía dưới, hai mắt sáng ngời trong suốt: “Nếu không, chúng ta cố gắng nữa đi”.  Nói xong, đầu cúi xuống.


A Hạnh bây giờ rất ít đi rạp hát, thế nhưng mỗi tháng Lăng Tử Sơn vẫn sẽ mang theo sổ sách cùng với nàng báo lại một chút tình huống. Những người góp vốn ở cửa hàng bách hóa đã chuẩn bị mở chi nhánh các loại ở mấy chỗ phồn hoa của các thành thị như Lạc thành, Tấn thành, Biên thành. Bởi vì có kinh nghiệm lần đầu tiên, bọn họ làm đã thuận buồm xuôi gió, không cần A Hạnh tiếp tục bày mưu tính kế, chỉ là lúc có chuyện không biết mới đến hỏi nàng.

Nông trang bên kia, A Hạnh mỗi tháng sẽ đi ở vài ngày, xử lý chuyện bên đó. Trong nông trang một mùa lúa mì mới đã gieo hạt, đồng thời cũng gieo cây ngô cùng cây khoai tây các loại.Người nông dân cũng chờ xem cây ngô cùng cây khoai tây mọc ra rốt cuộc trông như thế nào.

Thật không nghĩ đến chính là, thời tiết không tốt. Trong vòng mấy tháng liền,  một giọt mưa cũng không có. Không chỉ như thế, trong đất hoa màu còn gặp nạn sâu bệnh. Từng đợt sâu bệnh lan tràn đi qua, bao nhiêu mẫu đất hoa màu ở Thiên Đô đều bị hủy. Rồi đến mùa gặt, những chỗ này gần như là không có gì để thu hoạch. Những địa phương khác mặc dù không có bị sâu bệnh, nhưng là bởi vì trời hạn hán, thu hoạch được rất ít ỏi.

Tai họa không chỉ có vậy, phía nam cũng xảy ra lũ lụt, mấy vạn mẫu đất hoa màu bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Mà có nhiều chỗ thì náo loạn lên vì nạn châu chấu.Một năm này phảng phất chính là năm Đường quốc gặp đại nạn. Sản lượng lương thực toàn quốc năm nay không bằng một phần hai mươi mùa thu hoạc năm ngoái. Điều đó cũng có nghĩa là, có rất nhiều rất nhiều người phải đói bụng.

Các kho lúa cứu tế toàn quốc đều tuyên bố kho trống không. Giá lương thực tăng cao, thậm chí dân thường đến ăn cũng thành vấn đề. Các nông dân bởi vì mấy năm mùa thu hoạch còn tích trữ được chút lương thực, tạm thời còn có thể chống đỡ được một đoạn thời gian, chỉ mong năm sau là một trúng mùa lớn, nếu không thì sẽ thành vấn đề lớn.

Thẩm Nguyên Phong hôm nay công việc kết thúc trở về, cau mày, phiền muộn không vui.A Hạnh cho hắn rót một chén trà nóng, lại để chon nha hoàn bưng lên nước canh mà nàng sớm đã nấu xong.

Nhưng là lúc này đây, Thẩm Nguyên Phong cũng không có như bình thường vui vẻ uống một hơi cạn sạch, mà là bưng bát, ngẩn người một hồi, sau đó thật dài thở dài.

A Hạnh hỏi: “Làm sao rồi?”

Thẩm Nguyên Phong đem chén cầm trong tay đặt trên bàn nhỏ ở bên cạnh, nói: “Mấy ngày nay, Hoàng thượng vì chuyện cứu tế mà ngã bệnh rồi, hoàng thượng tuổi tác đã cao, lúc này đây … Aizz” Hắn khe khẽ thờ dài.

A Hạnh ở bên cạnh hắn ngồi xuống: “Cái gọi là vật cực tất phản*, hơn nữa những mùa thu hoạch nhiều năm qua khiến mọi người gần như quên mất rằng thời tiết thay đổi thất thường. Có điều cũng may triều đình mấy năm qua tích trữ không ít lương thực, cũng có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.”

*Vật cực tất phản: Sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại.

“Lương thực tích trữ được tích cũng có hạn, nếu như sang năm hoặc là năm sau, vẫn xảy ra chuyện này, chỉ sợ sẽ gặp chuyện không may”.

A Hạnh nắm tay hắn an ủi: “Chàng cũng đừng quá lo lắng, mọi thứ rồi khá hơn thôi”. Nàng dừng một chút, còn nói: “Cũng may mỗi năm ta đi thu không ít lương thực, nông trang chúng ta năm nay tuy là thu hoạch không tồi, thế nhưng trong kho hàng tích trữ lương thực đủ cho mọi người trong nông trang ăn không biết bao năm. Rất nhiều lái buôn đều muốn thu lương thực của ta, nhưng mà ta biết bọn họ chẳng qua là muốn tích trữ lương thực để nâng giá gạo lên, ta sẽ không giúp bọn hắn làm thứ chuyện thất đức này! Ta đem lương thực của nông trang đặt ở tiệm bách hóa để bán, hy vọng tất cả mọi người có thể no bụng!”.

Thẩm Nguyên Phong cười tán thưởng nàng: “Làm tốt lắm!”.

“Cũng không có gì, ta chẳng qua là làm việc theo lương tâm mà thôi!” A Hạnh cười cười, nhẹ nhàng nói.

Qua vài ngày, Thẩm Nguyên Phong cùng A Hạnh đi đến nông trang, mới vừa vào cửa, ngay lập tức gặp được Tuần quản sự điên cuồng chạy tới, sắc mặt kia giống như là kiếm được vàng mới sung sướng như vậy.

“Tam tiểu thư, tam tiểu thư, chuyện vui lớn, chuyện vui lớn a, ta còn đang chuẩn bị phái người đến chỗ ngài báo tin mừng đây, không nghĩ tới các ngài tới rồi! Cây khoai tây thu hoạch không tồi a!”.

A Hạnh vô cùng mừng rỡ, năm nay lúc mì cùng cây ngô bởi vì sâu bệnh gần như là mất mùa, không nghĩ tới cây khoai taây lại vẫn có thu hoạch!

A Hạnh không kịp nghỉ ngơi lập tức vội vội vàng vàng tiến vào đồng ruộng, “Nguyên Phong, chúng ta đi coi đi!”.

Hai người tới trong đồng ruộng nhìn thấy không ít nông phu vây quanh cây khoai tây trong đất, vẻ mặt mọi người đều là vừa mừng vừa sợ. A Hạnh tiến lên, Thẩm Nguyên Phong đi theo phía sau, miệng thỉnh thoảng lại căn dặn: “A Hạnh, nàng chậm một chút, cẩn thận dưới chân!”

Các nông phu thấy A Hạnh qua đây, đều hướng về phía nàng quay lại: “Trang chủ, trang chủ, khoai tây có thu hoạch rồi! Thật tốt quá!”.Một ít nông dân thậm chí cao hứng khóc lên.

A Hạnh đi tới, nhìn khoai tây đều đã bị  mọi người nhổ từ trong đất ra, mỗi người quá đấm lớn nhỏ, liếc qua nhìn qua, một mẫu đất … ít nhất … có mấy trăm cân. Năm nay chỉ là thử trồng vài mẫu thôi, thế nhưng cũng thu hoạch một hai ngàn cân.

Coi như là mùa thu hoạch lúa mì cũng không đạt được nhiều như vậy, trách không được mọi người hài lòng thế!

A Hạnh từ dưới đất nhặt lên một củ khoai tây nhỏ, đưa cho Thẩm Nguyên Phong xem, nụ cười trên mặt muốn thu cũng không thu lại được.

Một lão nông cầm một cái bát đi về phía A Hạnh. A Hạnh đi tới, vui vẻ nói: “Trang chủ, vừa rồi chúng ta đã nấu một ít ăn, đây này, một củ khoai tây như vậy lão nông ta còn ăn không hết, là đồ tốt a!”

Một nông phu tráng niên khác cười nói: “Càng tốt hơn chính là thứ này chịu được hạn, chịu sâu bệnh, hơn nữa cũng không cần tỉ mỉ chăm sóc, trước đó chúng ta nghĩ cái cây khoai tây này không tốt, chưa từng chăm sóc nó, không nghĩ tới hôm nay tò mò nhổ lên xem, vậy mà có nhiều thu hoạch như vậy!”

Mọi người vui vẻ cười ha hả, đều nói thành thật về các chủng khoai tây trồng được!

A Hạnh chớp mắt, xoay lại nói với Thẩm Nguyên Phong: “Nguyên Phong, nếu như cả nước mở rộng trồng khoai tây, coi như  tai nạn năm nay, … ít nhất … cũng có thể có gì đó để no bụng!”

Thẩm Nguyên Phong nở nụ cười.“Tốt quá, ta đi cùng Lý đại nhân quản lý việc đồng áng nói một chút!”

Bạn đang đọc A Hạnh của Thập Tam Xuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diepgiaquan.1212
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 158

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.