Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đêm động phòng hoa chúc

Phiên bản Dịch · 3561 chữ

A HẠNH

Tác giả: Thập Tam Xuân

Chương 221: Đêm động phòng hoa chúc.

Con người có bốn cái vui mừng: Nắng hạn gặp mữa rào, xa quê gặp bạn cũ, đêm động phòng hoa chúc, thi đỗ tên bảng vàng.

Lúc này, A Hạnh khoác trên vai bộ tân nương mũ phượng ngồi trong phòng, có chút căng thẳng, có chút bất an mà hạnh phúc, ngọt ngào cũng nhiều hơn. Trong phòng, Lý Ngân cùng Vân Đóa đang nói chuyện phiếm cùng nàng. Lý Ngân vẫn còn nhỏ giọng bên tai nàng chút kiến thức thông dụng liên quan đến đêm động phòng, giọng nàng ấp a ấp úng, muốn nói lại thôi. Đỉnh đầu A Hạnh chùm hỷ khăn nên không thấy bộ dạng tỷ tỷ nhưng mà nàng có thể tưởng tượng được mặt tỷ tỷ đỏ tới tận mang tai, A Hạnh có phần buồn cười.

Lý Ngân cũng đang bất lực rồi, mẫu thân mất sớm, Thẩm Nguyên Phong lại không có nữ trưởng bối, Lưu Quế Hoa tính ra cũng có thể giúp đỡ nhưng mà nàng nghĩ bà cũng không phải mẫu thân ruột, sợ rằng sẽ mất tự nhiên. Đành để thân là tỷ tỷ làm, Lý Ngân rất dễ xấu hổ, nhưng vì muội muội đành phải cố mà làm.

Vân Đoá có vẻ hiểu họ đang nói cái gì, mặt hồng hồng rồi chạy sang chỗ khác, A Hạnh cúi đầu nghe Lý Ngân nói những thứ cơ bản nhất. Nếu nói về kinh nghiệm, kiếp trước A Hạnh đã kết hôn nên có khi còn phong phú ơn. Đương nhiên những thứ này nàng không dám thể hiện ra, chỉ cúi đầu, trả vờ thẹn thùng.

Lý Ngân nghĩ là nàng sợ nên nhỏ nhẹ an ủi:" Đừng sợ, mỗi nữ tử đều sẽ có một ngày như thế, chỉ đau một chút, khẽ cắn một là qua..."

A Hạnh suýt nữa phì cười, nàng cảm giác chuyện này từ miệng Lý Ngân nói như là một dạng tra tấn vậy. Ngay sau đó nghĩ đến thời điểm Lý Ngân xuất giá là lúc mười lăm, có thể lão sắc quỷ Hồ lão gia kia không hề thương nàng, thân thể mười lăm tuổi còn chưa phát dục hoàn toàn. Trong ấn tượng của Lý Ngân, chuyện động phòng giống như một dạng hình phạt.

A Hạnh nghĩ đến mình, thân thể này cũng không lớn hơn là bao, mười bảy tuổi. Ngẫm lại thân thể Thẩm Nguyên Phong cao lớn, cường tráng. Lúc hôn môi nàng cũng đã rất nhiệt tình...A Hạnh bỗng hơi run run.

Chẳng nhẽ thật sự cắn môi vượt qua sao?

A Hạnh bị cuống rồi.

Trong hỷ phòng, trên bàn gỗ khắc hoa, hai cây nến to đang cháy phập phùng, ánh nến chập chờn lấp la lấp lánh, chuyển màu hỷ phòng thành màu đỏ nhàn nhạt. Trên bàn còn có một ít trái cây, điểm tâm và chút rượu. Vách tường dán chữ hỷ đỏ thẫm, nhìn đâu cũng thấy không khí vui mừng, toàn bộ hỷ phòng đều ấm áp.

Ngoài cửa truyền đến giọng nói cười, A Hạnh có thể tưởng tượng chỗ đó náo nhiệt như nào. Vừa rồi, nàng bái thiên địa cùng Thẩm Nguyên Phong, nhìn từ dưới khăn có thể thấy được vạt áo, bên tai cũng nghe tiếng chuyện. Trong đó có những giọng nói vô cùng quyen thuộc, ví như người nói to nhất là Trương Chiêu, tiếng cười của lớn của Trạng nguyên, xem ra hôm nay có không ít người đến.

Một mình Nguyên Phong tiếp đãi khách bên ngoài, nhất định là mệt mỏi. May mắn là có không ít bằng hữu giúp hắn.

Đang mải nghĩ ngợi thì cửa hỷ phòng bị mở ra, tiếp theo là tiếng cười của một đám nữ tử. Nghe giọng, A Hạnh biết ngay là nhóm nữ diễn viên của rạp hát.

Vân Đóa nói: "A Hạnh! Có Xảo Oánh, Tĩnh Nhàn, Ngọc Mai, Lệ San đến thăm ngươi đó."

Vừa dứt lời, một đám nữ tử vây lấy A Hạnh, đưa quà của mình. Giọng của Lệ San là vô cùng hâm mộ: "A Hạnh, hôm nay ngươi cũng là Tam phẩm mệnh phụ. Sau này mà ra đường gặp ngươi, chúng ta còn phải hành lễ đấy."

Ngọc Mai nói: "Sau này ngươi cũng không thể tới rạp hát rồi. Tất cả chúng ta nhất định sẽ nhớ ngươi lắm."

A Hạnh cười: "Đừng nghĩ là ta không ở rạp hát thì các ngươi có thể lười biếng không tập kịch. Ta vẫn bất chợt sẽ đến, nếu như bị ta thấy kỹ thuật diễn của người nào tụt lùi thì không cần đến lương tháng đó nữa."

Ngọc Mai cười nói: "Chỉ sợ sau đó ngươi mang thai. Cũng không suy nghĩ xa được thế."

A Hạnh: "Các ngươi nghe kìa, đây là lời của một cô nương đấy, đúng là không biết ngại mà."

"Có cái gì mà phải ngại. Có thai sau khi xuất giá là chuyện bình thường, không có mới là không bình thường." Lời của Ngọc Mai làm mọi người cười vang.

Cười xong, Xảo Oánh đi đến gần A Hạnh, cầm chặt hai tay nàng:" A Hạnh, ta chúc phúc cho ngươi. Cầu cho ngươi sẽ có cuộc sống thật vui vẻ." Nét mặt những người khác đều bớt đi vẻ đùa cợt, khuôn mặt trở nên chân thành, người con gái này đã thay đổi vận mệnh của họ. Họ nguyện lấy tuổi thọ của mình để đổi lấy cuộc sống hạnh phúc cho nàng.

Sắc trời dần dần tối, các diễn viên hàn huyên một lúc với A Hạnh rồi lần lượt đi ra. Bên ngoài đã khai tiệc, tiếng nam nhân hô rượu vang xa.

Lý Ngân nghe thế thì cũng nhíu mày: "Mấy cái người này không biết ý gì cả, cứ mời rượu liên tục. Muội phu bị chuốc say thì ai là người  chịu trách nhiệm bên cạnh."

Vân Đóa cười nói: "Đại tỷ, tỷ yên tâm. Trương Chiêu đại nhân đã ở cạnh từ lâu rồi. Sẽ không để ai chuốc say đâu."

Lúc này Lý Ngân mới yên lòng, A Hạnh cười trộm, rốt cuộc là Lý Ngân đang lo lắng gì chứ?

Vân Đóa sợ A Hạnh đói bụng, cầm một chút điểm tâm cho A Hạnh ăn. Sau đó Lý Ngân và Vân Đoá lại thay phiên nhau đi lấy cơm cho nàng.

Đến lượt Vân Đóa đi ăn, nàng ra khỏi hỷ phòng, lúc rẽ vào cửa nách thfi thấy Dung Tranh đứng ở một chỗ nhìn hỷ phòng mà ngẩn người, vẻ mặt vô cùng cô đơn.

Vân Đóa xoay người đi đến gần Dung Tranh.

" Dung Tranh, ngươi không nên đến chỗ này. Đi ra ngoài cùng ta đi."

Dung Tranh ngẩng đầu, nhìn cửa sổ sáng nơi hỷ phòng. Ánh sáng nhuộm lên khuôn mặt hoàn mỹ của hắn một màu mông lung, đưa vẻ sầu muộn hoàn toàn lộ diện.

" Vân Đóa. Bây giờ chắc nàng ấy đang rất vui phải không!" Giọng hắn nhẹ nhàng, nghe như tiếng thở dài.

Vân Đóa gật đầu, nói rành mạch: " Ta chưa bao giờ thấy A Hạnh vui đến thế."

Dung Tranh quay sang nhìn Vân Đoán, sắc mặt hơi trắng ra. Hắn run lên sợ sệt, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng nói: " Vậy là tốt rồi. Thứ ta luôn hy vọng chính là việc nàng ấy vui vẻ."

Vân Đoán nói:"Đi ra ngoài thôi. Hôm nay là ngày đại hỷ của A Hạnh, không nên xảy ra chuyện gì không vui. Lát nữa Thẩm Nguyên Phong sẽ đến đây..."

Dung Tranh lại nhìn về phía cửa sổ: "Ngươi nói đúng." Hắn quay người đi theo phía sau Vân Đoá.

Vân Đóa đi ở phía trước, cùng hắn đi quay cửa ngách. Dung Tranh yên lặng theo sau, cúi đầu, tiếng bước chân nặng nề. Không lâu sau thì hắn nghe thấy giọng Vân Đoán cất lên.

" A Hạnh đã từng nói. Con người ta có một số việc không phải cứ thích là được. Chúng ta cần cố gắng học cách buông tay những việc đó."

Nói rồi Vân Đoá cười nhẹ, những chất chứa trong lòng bấy lâu nay bỗng nhiên tan ra.

"Học cách buông tay..." Dung Tranh lầm bầm những lời này.

Vân Đóa dừng bước, quay lại cười nói: "Đúng. Đã cố gắng nhưng không có được thì tốt nhất nên buông tay đi! Như thế sẽ khiến mình nhẹ nhõm hơn một chút."

Buông tay sao? Dung Tranh cười khổ, nghe như đó là một việc rất gian nan...


Sắc trời bên ngoài càng tối, nến đỏ trong phòng nhỏ từng giọt dài.

Lúc này, tiếng ồn ào vang lên càng ngày càng gần. Ba người trong phòng căng thẳng hơn. Vân Đóa mở hé cửa sổ nhìn ra ngoài, nói: "Đến rồi, muội phu tới. Sau lưng có khá nhiều người."

A Hạnh nghe được giọng của Vân Đóa thì bật cười: "Vân Đoá, ngươi còn căng thẳng hơn ta là sao."

Vân Đóa cũng cười, vẻ mặt hơi xấu hổ.

Bấy giờ, cửa hỷ phòng bị đẩy ra, Thẩm Nguyên Phong nghiêng người đi vào đang định quay lại đóng cửa. Những người sau lưng đang muốn chơi trò náo động phòng, dứt khoát không chịu tha, cứ cãi rằng muốn vào.

Thẩm Nguyên Phong một bên giữ cửa, một bên cầu xin: "Tất cả các vị huynh đệ đồng liêu. Hôm nay tha cho ta một đường đi. Các ngươi uống cũng nhiều rồi, ta sợ sẽ làm tân nương sợ."

Người cửa vang lên tiếng cười to, có người nói vọng lên: "Không ngờ Thẩm đại nhân bề ngoài lạnh như băng nhưng trong lòng lại mềm như bún. Nếu bình thường thì chúng ta sẽ bỏ qua, nhưng hôm nay lại không giống thế. Các huynh đệ!! Chúng ta xông lên!!" Mọi người thừa dịp có rượu, làm náo động lên.

Nhưng cho dù họ dùng sức bao nhiêu đi nữa, Thẩm Nguyên Phong vẫn đứng vững trước cửa phòng, rất có khí thế của một vị làm quan cả họ được nhờ. Mọi người không có cách nào, bấy giờ Trương Chiêu bên ngoài chạy tới, cười ha hả khuyên mọi người rời đi. Trước khi đi, Trương Chiêu còn quay đầu nói với Thẩm Nguyên Phong: "Thẩm đại nhân, đêm xuân một khắc ngàn vàng, chúng ta không quấy rầy các ngươi nữa."

Mặt Thẩm Nguyên Phong đỏ bừng bởi vì say rượu, giờ lại càng đỏ hơn. Hắn quay đầu nhìn thấy Lý Ngân và Vân Đóa đang ở trong phòng, khẽ giật mình giống như không ngờ rằng trong phòng còn có người khác.

Hai người kia thấy vẻ mặt hắn thì cũng hơi xấu hổ, Lý Ngân kéo Vân Đóa đứng dậy nói với Thẩm Nguyên Phong: "Chúng ta đi." Nói xong thì cúi đầu đi lướt qua hắn, trước khi đi còn quay lại đóng cửa phòng giúp.

Thẩm Nguyên Phong đóng kỹ cửa mớ quay lại, nhìn A Hạnh ngồi ở mép giường. A Hạnh cúi đầu, im lặng, ánh nến dịu dàng chiếu vào hỷ phục trên người nàng, ánh lên màu đỏ au.

Khóe miệng của hắn nâng cao lên, từ từ đi đến gần nàng.

A Hạnh nhìn qua hỷ khăn thấy vạt áo đỏ của hắn từ từ đến gần, tim nàng đập nhanh hơn.

Nàng nhìn thấy hắn dừng lại ở trước mặt minh, sau đó từ từ vén khăn lên. Mặt A Hạnh lộ ra, khoé miệng mỉm cười.

Thẩm Nguyên Phong nhìn khuôn mặt nàng vô cùng kiều diễm: "A Hạnh, nàng hôm nay thật đẹp."

A Hạnh cúi đầu cười cười, ngẩng đầu liếc hắn một cái, sóng mắt vũ mị vô hạn, thấy Thẩm Nguyên Phong nhìn mình không dời mắt.

"Ý chàng nói là chỉ có hôm nay đẹp, bình thường không đẹp đúng không."

Câu nói đùa giỡn này đã gạt đi nỗi xấu hổ giữa họ, không khi trở nên nhẹ nhàng hơn.

Thẩm Nguyên Phong ngồi xuống cạnh nàng, hai tay rất tự nhiên ôm lấy eo nàng: "Nương tử của ta lúc nào cũng đẹp!" Lúc hắn nói, mùi rượu phả lên mặt, A Hạnh cực kỳ không thích người say rượu nhưng mà mùi tư trên người hắn lại không khiến nàng chán ghét.

"Mồm mép trơn tru!" A Hạnh vờ nghiêm giọng.

Ai ngờ Thẩm Nguyên Phong đột nhiên ghé sát vào tai nàng, dùng một loại giọng trầm ma mị nói nhẹ nhàng:" Làm sao nương tử lại biết miệng lưỡi vi phu trơn tru? À..Đúng rồi..nàng từng thử ..." Vừa nói, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua rái tai nàng, sau đó dùng răng cắn khẽ. Cả người A Hạnh run nhẹ lên bật ra tiếng "a!".

A Hạnh che bên tai bị cắn lại, người nóng ran, nàng quay sang nhìn hắn thì chạm vào ánh mắt trong suốt màu ngọc thạch kia. Bây giờ đôi mắt đó đang sáng long lanh, ánh sang toả ra sự mê hoặc chí mạng.

Hô hấp của nàng dần trở nên dồn dập, trong tim như có con thỏ đnag chạy lung tung.

Hắn chớp mắt, nụ cười tà mị hiện ra. Thân thể xát lại gần hơn, môi đang muốn chạm vào nhau thì bỗng nhiên dừng lại, hắn hỏi nhẹ nhàng: "Nương tử, tim nàng đập thật nhanh."

Từng hơi thở ấm áp xen lẫn mùi rượu lan đến mặt nàng khiến nàng như bị choáng váng, tim càng đập nhanh hơn, nàng lắp bắp: "Đâu...đâu có."

Tay trái của hắn ôm lấy eo nàng, tay phải phủ lên một bên ngực nàng, ánh mắt mê ly, giọng nói khàn khàn mập mờ: "Thịch thịch thịch. Tim như muốn nhảy ra ngoài vậy."

Hắn ôm lấy nàng, cảm nhận được tim nàng đập, cũng cảm giác được sự mềm mại của nàng, hơi thở hắn trầm hơn, tay cũng run khẽ.

Nàng cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ tay hắn, loại nhiệt độ này khiến toàn thân nàng cũng như bị thiêu cháy.

Giờ đây, nàng chỉ cảm thấy khô lưỡi, nàng liếm môi một cái theo bản năng, đầu lưỡi hồng hồng lộ ra khỏi môi, khiến môi nàng trở nên đỏ thắm đầy đặn. Ánh mắt của hắn tối lại, lẩm bẩm gì đó rồi lập tức ngậm lấy miệng của nàng.

Không khí xung quanh thoáng cái như bị thiêu đốt, trong cả căn phòng đầy ngập khí nóng.

Nụ hôn của hắn bỏng, như muốn đốt cháy nàng. Một bên hắn hôn nàng, một bên bắt đầu cởi quần áo của nàng, cứ thế từng đồ một, động tác vụng về dần trở nên thành thục hơn, rất nhanh sau đó hắn đã chỉ chừa cho nàng một cái yếm đỏ.

Khi tay của hắn chạm vào da thịt trần trụi của nàng, cả hai ngươi đề khẽ run lên, sau đó môi hắn rời khỏi môi nàng, từ từ thẳng người lên.

A Hạnh bị hắn hôn choáng váng, mê man, đến giờ mới nhận ra không biết nàng nằm trên giường từ bao giờ, mà búi tóc của nàng cũng bị gỡ xuống, trên người chỉ còn lại chiếc yếm.

Mà hắn đang nằm trên người nàng, nhìn nàng không chớp mắt. Đôi mắt như phát ra lửa, nàng vươn tay ôm lấy ngực mình.

" Đừng nhúc nhích" giọng hắn trầm thấp khàn khàn, gợi cảm. Hắn nhìn nàng, tóc dài từng đoạn ở trên người nàng, tóc đen nhánh nổi bật lên làn da trắng mịn, hết sức mê người.

Chiếc yếm hồng trên người nàng quấn lấy da thịt mềm mại, lộ một phần ngực cùng với ranh giới của hai khối tròn trịa..

Cổ họng hắn khô khan, cứ thế hắn cúi đàu xuống, hôn về phía ngực nàng, đầu lưỡi nhẹ lướt qua đỉnh hồng, cảm nhận được ấm nóng. Tiếng thở khe khẽ vang lên bên tai, kích thích thần kinh nàng, nàng nhẹ nhàng nhắm mắt, miệng ngâm lên tiếng.

Tiếng ngâm khiến cho người hắn run tiếp đợt nữa, hắn hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên hôn lấy môi nàng. Tay hắn đưa vào chiếc yếm vuốt ve khối mềm mại, nhẹ nhàng khiêu khích đỉnh đổ hồng. A Hạnh không chịu nổi kích thích phát lên tiếng rên, miệng lấp tức bị hắn bao phun hôn sâu.

Giữa lúc mơ mơ màng màng, A Hạnh đột nhiên cảm giác được còn chuyện gì đó không làm, nhưng không chờ nàng kịp hồi phục tinh thần, nụ hôn của hắn lập tức đi từ miệng nàng hôn xuống, hôn hết khuôn mặt nàng rồi hôn xuống cổ, tiếp xúc với cái yếm rồi dùng răng cắn nó ra.

Da thịt mềm mịn của nàng mất đi sự trới buộc của cái yếm lập tức lộ ra một mảnh xuân quang.

A hạnh bỗng nhúc nhíc cơ thể, cảm giác ngại ngùng cực điểm, khiến nàng kéo cái chăn bên cạnh phủ lên người.

"Ta lạnh..."

Thẩm Nguyên Phong nhìn nàng cười nhẹ, ánh mắt mềm mại như chảy ra nước. Tóc dài rũ xuống, đuôi tóc còn rơi trên ngực nàng, ngứa ngáy tê tê giống như quấn lấy lòng nàng.

"Chờ lát nữa sẽ không lạnh."

Hắn ngồi thẳng lên, bắt đầu cởi quần áo của mình, chỉ chốc lát cơ thể hắn lộ ra. A Hạnh nhắm mắt lại nhưng vẫn len lén nhìn hắn. Chỉ nhìn thấy cơ ngực của hắn, cơ bụng chắc khoẻ, bắp tay nhô lên chút chút nhưng trên da vết thương che kín, vết sẹo to nhỏ khoảng mười mấy cái, chợt nhìn khiến tóc gáy người ta dựng lên.

A Hạnh ngồi nhổm dậy, tay sờ lên người lắn, đau lòng nói:"Sao nhiều vết thương thế này." Ngón tay nàng sờ lên vế thương màu đậm nhất, vết thương dài khoảng nửa gang tay, màu sậm đỏ có chút nhô  lên, có thể nghĩ ra hồi đó nặng như nào.

"Đây đều là bị thương ngoài chiến trường sao? Sẽ đau đến chừng nào?.." Vừa nói, mí mắt nàng đã có chút đó.

Thẩm Nguyên Phong đưa tay nắm lấy tay nàng, khẽ cười: "Không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ, đã không đau lâu rồi."

A Hạnh khẽ hôn lên vết sẹo, thân thể của Thẩm Nguyên Phong rõ ràng run lên.

A Hạnh ngẩng đầu nhìn, hai mắt như làn thu thuỷ: "Chỉ mong sau này chàng không bị thương như vậy nữa."

Thẩm Nguyên Phong vươn tay ôm chặt nàng, nàng quàng lấy eo của hắn, cơ thẻ hay người dính chặt lấy nhay, mang theo một sự rung động chân thực nhất.

Bấy giờ, A Hạnh mới nhớ ra chuyện gì chưa làm, nàng liếc mắt trách hắn:"Chúng ta còn chưa uống rượu hợp cẩn.."

Thẩm Nguyên Phong cười cười: "Để ta đi lấy." Sau đó hắn cứ thể đi lấy rượu, hai người vai kề vai uống xong, cảm thấy một luồng khí nóng từ trong bụng bốc ra, cả người nóng ran.

Thẩm Nguyên Phong cầm chén rượu của nàng và của mình để xuống bàn nhỏ cạnh giường, nhẹ cười nói: "Rượu cũng đã uống rồi, nương tử, chúng ta nghỉ ngơi thôi!"

Nói xong thì lập tức ôm nàng ngã xuống giường.

Hắn đắp kín chăn cho nàng, sau đó chui vào chăn nằm lên trên người nàng. A Hạnh cảm nhận được nụ hôn của hắn triền miên rơi xuống người nàng, dịu dàng gặm nhấm sau đó di chuyển lên ngực nàng, nhẹ nhàng ngậm đỉnh hồng. A Hạnh thấy cơ thể mình cũng mềm nhũn, như đám mây nhẹ nhàng trôi, mơ hồ...

Nụ hôm của hắn cứ thế thẳng một đường đi xuống bụng, đùi, đến đâu cũng dấy lên một ngọn lửa khiến nàng không chịu đượng mà rùng mình, tay của nàng cứ thế nắm lấy đầu hắn, khó chịu cựa quậy.

Cuối cùng hắn hôn xuống chỗ kín của nàng, đầu lưỡi nhẹ nhàng khiêu khích, loại kích thích kèm với sung sướng như muốn khiến nàng ngất xỉu.

Ngay tai lúc nàng đang trầm luân trong đó thì bỗng nhiên một cơ đau bén nhọn đâm xuyên qua nàng. Hắn dừng lại, từ trong chăn thò đầu ra, dịu dàng hôn nàng, dỗ dành nàng, nhẹ giọng gọi tên nàng. Khiến người nàng đang co rúm lại từ từ thả lỏng hơn.

Cơn đau này sảy ra ngay lúc nàng không ngờ tới, khi nàng ý thức được thì lại bị sự dịu dàng của hắn thế chỗ, cơn đau biến mất rất nhanh giúp nàng không chịu quá nhiều đau đớn.

Tiếp đó, là hàng loạt rung động, nàng cảm giác mình chìm nổi liên tục. Giờ đây nàng không thể nghĩ đến cái gì, trông đầu mơ hồ, chỉ thấy ánh mắt mê ly của hắn, nụ cười dịu dàng của hắn cùng với những lọn tóc dài lướt qua trước mặt nàng, đuôi tóc cứ đung đưa xoay tròn khiến nàng hoa mắt....

Bạn đang đọc A Hạnh của Thập Tam Xuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diepgiaquan.1212
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 174

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.