Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thành thân

Phiên bản Dịch · 2437 chữ

A HẠNH

Tác giả: Thập Tam Xuân

Chương 220: Thành thân

          Ngày nhớ đêm mong, cuối cùng Thẩm Nguyên Phong cũng về tới Thiên Đô.

          Ngày đó hắn trở về, A Hạnh đang ngồi ở rạp hát trong hậu viện thêu một cái khăn gấm.

          Đúng vậy, A Hạnh đang thêu hoa! Nàng từng theo Tam thẩm học thêu nữ công một thời gian. Sau khi học được, vẫn chưa bao giờ luyện tốt, cũng không đem những kỹ xảo mà nữ tử phải chuẩn bị để ở trong lòng. Cho tới bây giờ nàng không hề nghĩ rằng có một ngày tự mình biết cầm lấy tú hoa châm thêu một cái khăn gấm.

          Mà tất cả những điều này, chỉ là vì hắn, vì trên người hắn có thể có một cái khăn gấm nàng tự tay thêu.

          Nàng thêu hoa văn là phong lan, màu xanh nhạt, cao quý ưu nhã, cũng như con người của hắn vậy. Chỉ là kỹ năng thêu thùa của nàng không tốt, đường may không đồng đều, không thể thêu được vẻ lịch sự tao nhã của phong lan.

          Không sao cả, một cái thêu không tốt, nàng thêu hai cái. Hai cái không đẹp, nàng thêu mười cái. Tóm lại, dù sao nàng vẫn sẽ thêu một cái khăn gấm thật xinh đẹp cho hắn.

          Nàng ngồi dưới ánh mặt trời, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới nhỏ của chính mình, nhưng đột nhiên, một cái bóng đen lớn chắn mất ánh mặt trời.

          A Hạnh ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Thẩm Nguyên Phong khom lưng đứng ở dưới ánh mặt trời. Mái tóc xù màu vàng kim chói lọi, khiến nàng bị mê hoặc nhìn hắn không chớp mắt. Khuôn mặt của hắn ở dưới ánh mặt trời có chút mơ hồ không rõ.

          Nàng híp mắt một cái, kinh ngạc nhìn người trước mắt.

          Thẩm Nguyên Phong “phì” một tiếng cười, hắn vươn tay kéo nàng, để nàng đối mặt với hắn: "A Hạnh, chẳng qua chỉ có hơn một tháng không gặp, chẳng lẽ nàng không nhận ra ta sao!!"

         Cách hắn gần thêm một chút, nàng mới nhìn rõ khuôn mặt của hắn, khuôn mặt hoàn mỹ, dịu dàng mỉm cười, chẳng phải là Nguyên Phong của nàng?

          A Hạnh dưới sự kích động, tay run một cái, cây kim đâm vào tay. Tay của nàng giật bắn lên, “ai u” kêu thành tiếng.

          Thẩm Nguyên Phong cầm tay nàng: "Làm sao thế? " đã thấy một giọt máu đỏ tươi trên ngón tay giữa A Hạnh, tôn lên làn da trắng tuyết của nàng, giống như là một đóa hoa trên mặt tuyết, nhìn qua vô cùng xinh đẹp, cực kỳ diễm lệ. Yết hầu hắn căng lên, cúi đầu xuống, ngậm lấy ngón tay của nàng, đem giọt máu kia mút sạch sẽ.

"Còn đau không?"Hắn ngẩng đầu, nhẹ nhàng hỏi.

          Nơi bị hắn mút lấy truyền đến cảm giác tê dại. Khuôn mặt A Hạnh nóng bừng lên như bị thiêu cháy, vội vã rút tay về. Trái tim nàng thình thịch nhảy loạn, trong chốc lát không biết nên nói cái gì, chỉ biết lắc đầu.

          Ánh mắt Thẩm Nguyên Phong bị khăn gấmtrong tay nàng thu hút. Hắn cầm lên, xem qua cả hai mặt chiếc khăn, sau đó dùng một ánh mắt không thể tin nổi nhìn nàng: "A Hạnh, nàng thêu khăn tay sao?"

          A Hạnh gục đầu, không có lên tiếng.

          Thẩm Nguyên Phong cúi xuống, nhìn khuôn mặt của nàng, dịu dàng hỏi: "A Hạnh, có chuyện gì vậy, tại sao nàng không nói chuyện?"

          A Hạnh ngước mắt lên, yêu kiều nhìn hắn, mũi đau xót, nước mắt chảy ròng ròng.

          "Tại sao giờ chàng mới về...?"

          Nói xong, cũng mặc kệ, dựa vào trong ngực của hắn.

          Thân thể Thẩm Nguyên Phong cứng đờ, lập tức trầm tĩnh lại, hai tay của hắn ôm lấy nàng, càng ngày càng chặt, như là hận không thể đưa nàng vào trong thân thể của mình.

          Hắn thở dài một hơi, tràn ngập thỏa mãn.

          "A Hạnh, chúng ta thành thân đi, có được hay không?"

          A Hạnh ngẩng đầu, ngước nhìn hắn: "Thành thân? Phụ vương của chàng đã đồng ý rồi sao?"

          Sắc mặt Thẩm Nguyên Phong tối lại, lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng buông nàng ra: "Lần này ta trở về, phụ vương không muốn gặp ta, nếu như không có mẫu phi của ta ở đó, có khả năng cửa chính ta cũng không vào được" Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng.

          A Hạnh đã đoán được Tấn vương không thể nào dễ dàng đồng ý, cho nên nghe được lời hắn nói cũng không cảm thấy bất ngờ.

          A Hạnh ngồi bên cạnh nhìn hắn, đã thấy sắc mặt hắn rất tiều tụy, trong mắt vằn vện tia máu. Xem bộ dáng như vậy, hắn trải qua thời gian này cũng không được tốt, hắn nhất định đã hết sức cố gắng, nhưng mà kết quả lại không thể như ước nguyện của hắn, trong lòng của Thẩm Nguyên Phong nhất định rất khó chịu.

          A Hạnh trong lòng xót xa, nàng nắm chặt tay hắn, như là muốn cho hắn một chỗ chống đỡ, một chút cổ vũ, một chút ấm áp.

          Hắn xoay đầu lại nhìn nàng nói: "A Hạnh, không làm con dâu của Tấn vương, mà làm thê tử của ta, Thẩm Nguyên Phong, có được không?"

          Xem ra thái độ của Tấn vương làm cho hắn rất uể oải, bằng không hắn sẽ không đưa ra quyết định như vậy.

          "Được!"A Hạnh nhẹ nhàng cười: "Ta chỉ là muốn làm thê tử của Thẩm Nguyên Phong. Có phải là con dâu của Tấn vương hay không, đối với ta cũng không quan trọng!" Không được Tấn vương thừa nhận cũng không sao, chỉ là tên của nàng không được viết ở trên gia phả của Thẩm gia mà thôi. Sau này sinh đứa nhỏ, không được Tấn vương thừa nhận thì cũng là con của bọn họ, bọn họ cũng sẽ không vì vậy mà thiếu đi tình thương giành cho chúng.

          Vì sao phải chờ xem sắc mặt Tấn vương, bọn họ đâu có lầm lỗi gì!

          Sắc mặt Thẩm Nguyên Phong buông lỏng: "Được, chờ một hồi chúng ta sẽ bẩm báo với cha mẹ của nàng. Một thời gian nữa , chờ ta chuẩn bị xong thì sẽ đến nhà nàng đưa sính lễ! "

          Hắn lôi kéo tay nàng, hôn nhẹ ở bên khóe miệng nàng một cái: "A Hạnh, ta nhất định sẽ đối xử thật tốt với nàng."

          A Hạnh thấy tinh thần hắn không tốt. Có thể thấy được hắn còn đang vì chuyện không thể cho nàng thân phận vinh quang mà buồn rầu, vì phân tán đi sự chú ý của hắn, nàng đem khăn gấm cầm trong tay đưa tới trước mắt hắn: "Chàng thích không? Đây là thêu cho chàng đó."

          Trong mắt Thẩm Nguyên Phong nhất thời loé ra mừng rỡ: "Đây thật sự là thêu cho ta? Là nàng tự tay thêu sao?"Ánh mắt không tin tưởng của hắn khiến nàng hận không thể đá hắn một cước.

          "Đương nhiên là ta thêu rồi!" Nàng cắn răng nói.

          Hắn đắm chìm trong niềm vui sướng to lớn, hoàn toàn không có chú ý sắc mặt nàng biến hóa: "Không nghĩ tới nàng còn biết thêu hoa? Thực sự là không thể tưởng tượng được!"A Hạnh mới vừa nhấc chân lên muốn cho hắn một cước, lại nghe thấy hắn nói: "Thêu không tồi a... "

          A Hạnh vội vã thu chân, trên mặt cười thành một đóa hoa: "Phải, chàng có biết ta thêu là cái gì không?" Cái người này, ánh mắt cũng không tệ lắm!

          Thẩm Nguyên Phong cầm khăn gấm đưa về phía ánh mặt trời quan sát nửa ngày, sau đó nói: "Tại sao ta nhìn có điểm giống chân gà, ta nói này A Hạnh, ở đây, trên khăn gấm nàng thêu chân gà làm cái gì..."

          "... "

          *

          Trong khoảng thời gian kế tiếp, Thẩm Nguyên Phong vô cùng bận rộn. Hắn vội vàng dọn nhà. Hiện tại phòng của hắn ở phủ Tấn Vương. Bây giờ phụ vương không đồng ý chuyện chung thân của họ, bọn họ không thể thành thân ở trong ngôi nhà này, cho nên hắn phải đặt mua một tòa nhà ở chỗ khác.

         Phòng mới so với phủ Tấn Vương nhỏ hơn, chia làm ba khu chính, mười mấy căn phòng. Một cái vườn hoa nho nhỏ, còn có một cái hồ nước be bé. Không tính là lớn, nhưng xinh đẹp nho nhã.

          Thẩm Nguyên Phong mua được ngay lập tức mang theo A Hạnh tới xem. A Hạnh chỉ liếc mắt đã thích luôn nơi này. Nhưng lại một tay gánh vác công việc sửa chữa, nàng phải tốn nhiều tâm tư, bố trí thật tốt ngôi nhà tương lai của bọn họ.

          Chuyện chung thân của bọn hắn tất nhiên đã được vợ chồng Lý Nhuận Phúc đồng ý. Mặc dù không được Tấn vương thừa nhận là một điều tiếc nuối, có điều gả con gái cho Nguyên Phong vẫn là đường đường chính chính, làm phu nhân của Thẩm Nguyên Phong. Không làm con dâu của Tấn Vương cũng được, đó vốn không phải là một chuyện đơn giản. Vợ chồng son đơn giản sống qua ngày thật ngọt ngào, chẳng phải là tốt hơn sao!

          Có được sự cho phép của cha mẹ A Hạnh, Thẩm Nguyên Phong chỉ còn vẻn vẹn mấy ngày nữa để chuẩn bị sính lễ, mọi người cùng nhau bận việc bắt đầu hôn sự của bọn hắn

          Dồn dập chuẩn bị hơn một tháng, vào ngày mùng một tháng mười, hai người chính thức bái đường thành thân.

         Chuyện thành thân của Thẩm Nguyên Phong cùng A Hạnh oanh động toàn bộ Thiên Đô. Một số người bình thường chịu ân huệ của A Hạnh, đều tới đưa lời chúc phúc cho bọn họ.

          A Hạnh ăn mặc mũ phượng Hà phi ngồi trong hậu viện của rạp hát, đợi kiệu hoa của Thẩm Nguyên Phong. Ngoài cửa truyền đến tiếng chúc mừng cùng tiếng cười vui, vô cùng náo nhiệt. Vân Đóa đi tới bên cạnh nàng, hỏi nàng: "Hồi hộp lắm không phải?"

          "Rất hồi hộp" A Hạnh thành thật đáp.

          Vân Đóa ha hả cười: "Thời điểm này muội cũng hồi hộp a, chờ một hồi ta nói cho muội phu!"

          Lúc này, tỷ muội Trần thị cũng đi vào phòng, Trần Anh trông thấy vẻ kiều diễm vô song của A Hạnh, cười nói: "Tân nương tử đúng là xinh đẹp."

          A Hạnh cười nói: "Rất nhanh ngươi cũng sẽ có một ngày như vậy thôi!"

          Gương mặt Trần Anh lộ vẻ ngượng ngùng: "Hắn nói, tháng sau sẽ chính thức cưới ta, con gái rồi cũng phải xuất giá.”

          Mọi người nét mặt vui vẻ, cười chúc mừng nàng. Trần Anh nhìn Trần Tĩnh rồi liếc mắt nhìn Vân Đóa, cười nói: "Chúng ta đều phải thành thân, kế tiếp chờ uống rượu mừng của hai người các ngươi đấy!"

          Vân Đóa bộ dáng cô gái bé nhỏ: "Ta không lấy chồng! Cả đời này ta nương nhờ nhà mẹ đẻ rồi!"

          Trần Anh cười nói: "Thời điểm duyên phận đến, ngăn cản cũng không được, đến lúc đó có thể không phải do ngươi!"

          A Hạnh hiểu tường tận, sâu sắc những lời này, chẳng phải là nàng và Thẩm Nguyên Phong là minh chứng sao, khóe miệng A Hạnh lộ ra vẻ mỉm cười.

          Trần Tĩnh lúc này ngồi xuống bên người A Hạnh, cầm tay nàng, nói: "A Hạnh, các ngươi cuối cùng là khổ tẫn cam lai, tỷ tỷ từ trong thâm tâm chúc phúc các ngươi."

*Khổ tẫn cam lai: Thời gian cực khổ đã qua, cuộc sống an ổn đã đến.

          Trong lòng A Hạnh cảm động một hồi, nàng cầm tay Trần Tĩnh, lại kéo  Trần Anh cùng Vân Đóa qua, tràn ngập cảm kích nói: "A Hạnh có thể có ngày hôm nay, không thể bỏ qua sự giúp đỡ của mấy vị tỷ tỷ. A Hạnh cám ơn mọi người đã theo ta đi qua một đoạn thời gian gian nan nhất, để cho ta không đến mức mất đi dũng khí cùng lòng tin, làm cho ta có thể kiên trì cho tới hôm nay, cám ơn các ngươi."

         Trong mắt mấy người lóng lánh nước mắt. Vân Đóa xoa xoa khóe mắt, nói: "Ngày đại hỉ, còn làm cho chúng ta chảy nước mắt, nhiều điềm xấu đấy!"

          Trần Anhvội vàng nói: "Phi phi phi, cái gì điềm xấu, là đại cát đại lợi!"

          Vân Đóa lúc này mới ý thức được mình nói sai, ngay lập tức vội vàng đổi lời nói: "Đúng đúng đúng, là đại cát đại lợi!"

          A Hạnh ở một bên cười, Trần Tĩnh nhìn hai người mà lắc đầu.

          Lúc này, ngoài cửa sổ vang lên tiếng pháo đùng đùng, cùng với tiếng kèn tỏa đinh tai, tiếng chiêng trống nhức óc. Hỉ nương chạy vào nói: "Tân lang mới tới, đem khăn hỉ đội vào nhanh lên một chút!"

*Hỉ nương: Người chăm sóc, trang điểm cho nàng dâu

          Mọi người ba chân bốn cẳng, chỉnh lý quần áo, trang sức, khăn hỉ đội lên, lập tức thu thập thỏa đáng.

          Hỉ nương cõng A Hạnh đi ra ngoài.

          A Hạnh nằm ở trên lưng hỉ nương, nhìn xuống qua khăn hỉ đang không ngừng đung đưa, mơ hồ biết mình đang đi ra cửa lớn của rạp hát. Đứng bên cạnh cửa lớn là cha nương nàng, nàng nghe được phụ thân đang nói: "A Hạnh, phải sống cho tốt nhé. Sau này nhớ trở lại thăm chúng ta nhiều một chút!" Trong giọng nói có chút nghẹn ngào.

          Trong lòng A Hạnh đau xót, suýt chút nữa nước mắt chảy ròng ròng, cũng may nàng tự an ủi mình, phụ mẫu cách không xa, về sau có thể qua lại nhiều, lúc này mới đè ép nước mắt  trở về.

          A Hạnh lên kiệu tám người khiêng, lung la lung lay từ tân phòng đi ra. Tâm trạng của nàng vô cùng yên binh, bởi vì nàng biết, ở phía trước cách đó không xa, người đang ngồi trên con ngựa trắng, là phu quân cả đời của nàng.

Bạn đang đọc A Hạnh của Thập Tam Xuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diepgiaquan.1212
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 157

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.