Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chắp Tay Hành Lễ

Phiên bản Dịch · 1057 chữ

“Kẹt kẹt~~”

Bản lề của cửa gỗ phát ra âm thanh chua chát.

Có một nam nhân đứng bên ngoài, khoảng ba mươi tuổi, mặc trang phục trắng và đi một đôi ủng trắng, dù không cầm xích sắt trường đao nhưng cũng có thể nhận ra đây là Bổ Đầu Bổ Khoái. Nhưng lúc này, hai tay hắn đều xách đầy lễ vật, trên mặt nở một nụ cười.

“Rất vui vì được gặp tiên sinh.”

“Bổ Đầu là…”

“À, tại hạ là La Quân, sống ở đối diện nhà của tiên sinh.”

La Bổ Đầu cười nói:

“Đã sớm nghe nói ở ngõ Điềm Thủy của chúng ta có một cao nhân mới chuyển đến, nhưng lại không có thời gian để ghé thăm, xin thứ lỗi cho tại hạ.”

“Không dám, không dám.”

“Không biết…”

“Mời La Bổ Đầu vào.”

Tống Du vội vàng mời La Bổ Đầu vào.

Đại Yến có hệ thống quan chức cấp cao, các quan chức lớn thường xuyên được điều chuyển. Trên thực tế, hầu hết quyền lực ở mọi nơi đều nằm trong tay các quan chức nhỏ bên dưới nên không thể lơ là.

Trong đó, việc bắt giữ vốn là công việc của quan võ nhưng lại liên quan mật thiết đến kế sinh nhai của người dân, bản thân là đại diện cho quan chức lại thường xuyên giao thiệp với những người trong giang hồ, có thể nói là đen trắng lẫn lộn. Hơn nữa, quan chức ở Đại Yến rất có thể theo cơ chế cha truyền con nối, quyền lực được truyền từ đời này sang đời khác, điều này khiến các địa phương vô cùng bất mãn.

Lúc này, La Bộ Đầu lại rất kính trọng Tống Du, vừa bước vào sân, hắn ta lập tức đặt lễ vật mình mang theo lên bàn đá.

Có rượu ngon của Thiên Tâm Lâu ủ, có đường nâu từ huyện Cửu Hà, vải vóc của Hà gia trang, còn có một bộ ấm trà, nhìn qua có thể nhận ra đối phương đã rất dụng tâm chuẩn bị.

“La mỗ nên sớm đến bái kiến từ lâu nhưng gần đây bận rộn chuyện bắt trộm, bận đến mức chân không chạm đất.”

Lúc này, La Bộ Đầu mới chắp tay hành lễ.

“Chiều hôm qua nhân lúc rảnh rỗi muốn đến gặp tiên sinh nhưng lại đúng lúc tiên sinh ra ngoài.”

“Sao La Bổ Đầu lại hành đại lễ?”

Tống Du nhìn những lễ vật này, nhíu mày.

“Tiên sinh là cao nhân nên rất xứng đáng.”

Không đợi Tống Du nói chuyện, La Bổ Đầu lập tức nói:

“Thật không dám giấu giếm, hôm qua khi La mỗ đến, đúng lúc gặp được thương nhân bán trà ở huyện Ngô Sơn cũng đến bái phỏng tiên sinh, sau khi nói chuyện mới biết, người dẹp tan màn Sương Mù Quỷ trên đường Kim Dương chính là tiên sinh.”

“Tiện tay làm thôi.”

“Tiên sinh giúp dân trừ hại mà không vì danh lợi khiến La mỗ thực sự rất kính nể nên muốn hành lễ với tiên sinh.”

La Bộ Đầu nói xong thì lập tức hành lễ với Tống Du.

“Khách khí rồi.”

Tống Du chỉ lộ vẻ bất đắc dĩ.

Ở Đại Yến rất coi trọng hành xử, nói chuyện với ai thì đều phải khách khí, lễ phép nhất có thể.

Ví dụ như tiêu sư nhà họ Trần cũng không phải tiêu đầu, nhưng người bình thường nhìn thấy hắn đều gọi một tiếng tiêu đầu, chẳng hạn như lúc đầu Tống Du không biết La Bổ Đầu là Bổ Đầu hay Bổ Khoái nhưng vẫn gọi hắn ta là Bổ Đầu, lại ví dụ như nói chuyện với người bình thường, đều rất khách khí, Tống Du không biết có quen hay không, tóm lại là không thích.

*Tiêu sư (hay phiêu sư) là cách gọi một tầng lớp người trong xã hội phong kiến Trung Hoa làm nghề áp tải, bảo vệ hàng hóa cho các nhà buôn đường dài trên khắp các tuyến đường bộ, đường biển. Khi nhận lời tham gia áp tải, đồng nghĩa với việc các tiêu sư đã đặt tính mạng của mình vào đó.

Cũng may La Bổ Đầu là một người khéo léo, thấy vậy thì đã nhận ra, những cao nhân như vị tiên sinh trước mặt, có lẽ không thích những lễ nghi phức tạp này.

Nếu trực tiếp nói ra thì có thể lấy được một chút hảo cảm.

“Thật không dám giấu giếm, lần này La mỗ đến đây, ngoại trừ muốn ghé thăm hàng xóm, còn muốn xin tiên sinh cho một lời khuyên.”

“La Bổ Đầu không cần khách sáo, cứ nói thẳng thắn là được.”

“Đó là một câu chuyện dài.”

La Bổ Đầu thở dài:

“Trong một hai năm qua, trong thành Dật Đô thường xuyên xảy ra những vụ cướp, những đồ vật mà tên trộm đó lấy đi đều là bảo vật trong phủ quý nhân, thậm chí trong phủ của Tri Châu đại nhân cũng bị trộm. Các vị đại nhân trong thành đều rất tức giận, lệnh cho chúng ta phải lập tức bắt người về quy án nhưng chúng ta đã cố gắng hết sức mà vẫn không tìm được dấu vết của tên trộm. Người dân trong thành còn lan truyền là do yêu ma quỷ quái gây ra. Mãi đến mấy tháng trước, chúng ta mới nhìn thấy được bộ mặt thật của tên trộm, cũng biết cách tên trộm lẻn vào phủ quý tộc mà không ai biết, thoát khỏi sự truy đuổi của chúng ta.”

“Vậy tên trộm đó biết bay trên trời chui xuống đất sao?”

“Tiên sinh đã nghe về chuyện này chưa?”

“Ta đã nghe ở cổng thành.”

Tống Du nhớ lại lúc mình tới đã nhìn thấy lệnh truy nã một tên trộm cướp đang lẩn trốn ở cổng thành.

“Chính là tên trộm đó! Mặc dù tên đó không biết bay lên trời nhưng lại rất có bản lĩnh chạy trốn!”

La Bộ Đầu nói xong, nhìn về phía Tống Du: “Không biết tiên sinh có biết về phương pháp độn thổ không?”

“Có chút hiểu biết.”

“Thật sao?”

La Bộ Đầu vô thức nói.

Bạn đang đọc Vô Tình Ta Thành Tiên của Kim Sắc Mạt Lỵ Hoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 144

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.