Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mọi Người Đều Sốc

Phiên bản Dịch · 1047 chữ

Nhưng vừa vào cửa, họ đã không cảm thấy cảm giác nhà ma quỷ quái như trong tưởng tượng, ngược lại chỉ thấy sân đã được quét dọn sạch sẽ, một cơn gió mát từ đâu thổi tới lảng vảng trong sân, thổi lá mai đung đưa theo gió, thấy một con mèo tam thể lười biếng bước ra khỏi phòng, lè lưỡi và duỗi thân tại chỗ, lập tức mang đến cho con người một cảm giác an yên, thoái mái tâm hồn.

Trong sân này mát hơn cả phía ngoài đường.

Nhưng loại mát mẻ này không phải là lạnh đến rợn người hay nổi da gà, mà là mát mẻ dễ chịu và sạch sẽ, Giống như bước ra khỏi cửa sau một giấc ngủ say, đúng lúc cảm thấy buổi sáng ẩm ướt và mát mẻ, lại dường như bước ra khỏi buổi tối oi bức sau khi gột rửa đi ánh nắng thiêu đốt, cảm giác dễ chịu của gió chiều thổi vào mặt.

Mọi người lại nhìn nhau, mỗi người đều thấy trong mắt nhau có sự ngạc nhiên, sau đó vội vàng xách quà bước về phía trước, nói lời cảm ơn cao nhân đã cứu mạng.

Những món quà mà họ mang đến là thịt xông khói, lạp xưởng tự làm và trà ngon tự làm, chúng chứa đầy tấm lòng của người tặng.

“Mọi người khách sáo quá .”

Miệng Tống Du nói xong, không ngại ngùng, cũng không cự tuyệt.

Một đống lễ vật đều đặt ở trên bàn đá.

Thấy vậy, mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Sau đó liền thấy con mèo tam thể nhảy trên bàn đá, giống như bị mùi thịt xông khói cùng xúc xích hấp dẫn, tựa hồ theo thói quen dò xét vật lạ đột nhập lãnh địa của nó, đánh hơi trái phải đống quà trước mặt, thế mà không có ai đuổi nó.

“Tiên sinh bầu bạn với mèo, thật tao nhã.”

Thương gia họ Lý cười ha hả nhìn Tam Hoa nương nương, trong đầu hắn nhớ lại cảnh con mèo này bắt chước tiên sinh chào hắn ở ngoài thành.

Nghĩ đi nghĩ lại, vị tiên sinh này đi bộ đến Lương Thuỷ vẫn chỉ có một mình, khi hắn đi bộ đến Dật Đô thì có một con mèo, không thể nào là mèo hoang nhặt bừa trong núi, e rằng là bởi vì nó sắp thành tinh hoặc là đã thành tinh rồi, cho nên mới bị vị tiên sinh này thu về bầu bạn.

Vì vậy, ngay cả khi đối mặt với con mèo, giọng điệu của anh ta vẫn vô cùng lịch sự: “Có mèo ở bên ngài là tốt rồi, ngài sẽ không cô đơn như vậy khi ngao du thiên hạ.”

“Ta cũng nghĩ thế.”

“Con mèo này đi theo ngài đó cũng là phúc của nó.”

“So với việc nó theo ta, thì ta cần nó cùng ta đồng hành nhiều hơn, khó có thể nói ai ban phước cho ai.”

“Cái này…”

Thương gia họ Lý ban đầu không nhận thấy bất cứ điều gì, nhưng hắn càng nghĩ càng thấy kì diệu.

Chỉ có thể nói tiên sinh quả nhiên bất phàm.

Trò chuyện như vậy một lúc, thương gia họ Lý chợt thấy lá bùa màu vàng treo trên cửa phòng ngủ của Tống Du, nghĩ đến mục đích thứ hai là mà họ đến đây, trong lòng không khỏi vui mừng khôn xiết. .

“Tiên sinh biết chế bùa sao?”

“Biết một số loại bùa trừ tà.”

“Không giấu gì ngài, ta là một người lái buôn số khổ, quanh năm đi trong núi, khó tránh khỏi gặp phải yêu trên đường đêm, quái vật trên đường núi. Trước đó, ta đã đến các ngôi chùa và đền thờ ở Vu Sơn để xin một hoặc hai lá bùa hộ mệnh. Đáng tiếc, có vài cái vô dụng, mặc dù được vài cái rất hữu ích, nhưng chúng chỉ có thể dùng để cảnh báo. Cho nên hôm nay khi ta đến đây, ta cũng có ý định xin một tấm bùa để trừ tà tránh ma.” Thương gia nói: “Nếu ta có thể đạt được ước nguyện của mình, ta thật sự cảm kích không nguôi.”

“Ngươi không cần khách khí như vậy.”

Đây vốn là một trong những công việc của Phục Long quán.

Tống Du lập tức lấy ra mấy tấm bùa hắn vẽ tối qua, do không đủ nên trải giấy đay ra, thu hút chu sa rồi cầm bút vẽ lên.

Mọi người đều bị sốc...

Tuy rằng họ không thấy linh lực cùng cây bút và phong chú trong chu sa, nhưng họ cũng có thể thấy gió thổi dưới bút, lá cây mai mơ hồ bị thổi bay, trước đây họ cũng thường hay đến chùa miếu cầu phù, tuy lúc đó cũng có thể thấy linh ảnh nhưng lần này sao có thể thấy rõ như vậy?

Nhất thời trong lòng ai ai thầm quyết định.

Cho đến khi mỗi người được chia hai tờ, đặt ở bên thân, lòng can đảm của họ tăng lên trong giây lát, họ nghĩ rằng dù có gặp lại Vụ quỷ thì họ cũng sẽ không sợ.

“Những lá xếp thành hình tam giác là tích âm phù có thể xua đuổi âm quỷ. Lá hình vuông là khu yêu phù, có thể xua đuổi yêu tà. Tích Âm phù không thể đuổi yêu tà, Khu Yêu phù không thể xua quỷ, mỗi loại đều có công dụng khác nhau, xin các vị hãy ghi nhớ."

“Hãy tự minh ghi nhớ.”

Nghĩ rằng mọi người đều mang theo lễ vật, nên Tống Du vốn định không lấy tiền, nhưng không kìm nén được sự thành tâm của mọi người đó nên họ vẫn biếu một ít bạc vụn.

Đó là doanh thu đầu tiên.

Mãi mới tiễn được đám người đi, Tống Du mới vừa trở lại trong sân, khoanh chân ngồi một lát, cảm nhận khí trời nên ngưng tụ linh lực thì lại nghe thấy một tiếng gõ cửa khác.

Hắn nghĩ lần này là hàng xóm của mình

“Haizzz…”

Làm phiền ta thanh tu.

Bạn đang đọc Vô Tình Ta Thành Tiên của Kim Sắc Mạt Lỵ Hoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 135

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.