Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vị khách phiền phức

Tiểu thuyết gốc · 4345 chữ

-Diệp Nhan sư tỷ, là ta đây

Mở lời với thanh nữ bối rối, đang giữ khoảng cách đề phòng với cậu, y bắt đầu dò xét thương tổn trên người cô

"Một đường chém nông ngay cổ, giăng đầy những vết cắt khác trên cơ thể, đặc biệt là một đường chém dài hằn sâu vào phần ngực, phải mau chóng quay về tông môn kiếm Nhã Kiều chữa trị"

"Sư tỷ dù gì mỗi cảnh giới cao hơn ta ít nhất một bậc, làm sao có thể để bị đả thương nhường này

"Thôi bỏ đi, chữa trị trước rồi tính"

-Để ta đưa tỷ đi kiếm sư phụ chữa trị, sự việc ta sẽ giải thích sau

Kịch, kịch, kịch

"Gì vậy"

Kịch, kịch, kịch

-AAAAAA

Lệ Vũ ép chặt hai tay vào ngực ngăn cơn đau bất chợt, đau đến mức cả người ngã khuỵu

"Có thứ gì đó vừa bóp chặt trái tim ta"

"Hả"

-Cái này là, khí tức hủy diệt

Nhìn thấy những làn khí uốn lượn màu xám, mỏng như khói đang không ngừng tuôn ra từ cơ thể, Lệ Vũ giật mình nhận ra tên cố nhân đã lâu không gặp bắt đầu tỉnh giấc

-Chết tiệt, đầu óc lại bắt đầu choáng váng rồi

Sát ý từ đâu ăn mòn tâm trí thiếu niên, khiến sát tâm giết chóc của cậu vụt lên đỉnh điểm

-Không ổn, không ổn, không ổn, không ổn

Cả người Lệ Vũ hóa thành tia chớp, cậu bắt lấy Diệp Nhan, bế cô chạy đi kiếm sư phụ ngay lập tức

-Nhanh nữa, nhanh nữa, nhanh hơn nữa

Giờ thì Lệ Vũ minh bạch vì sao mình tổn thương được Diệp Nhan, là kiếm ý sát tâm thôi thúc thần khí sức mạnh, cơ thể cậu lại sắp mất nhận thức một lần nữa. Nếu không đi kiếm người nọ để ngăn lại thiếu niên, lo sợ rằng Diệp Nhan sẽ vô tình bị cậu sát hại mất. Đây không phải là lần đầu tiên cậu nếm trải cảm giác bị chiếm lấy thân xác, cái kia bản thân cuồng loạn mạnh quá sức tưởng tượng, giờ mà có kêu Diệp Nhan bỏ chạy thật nhanh tránh xa cậu ra thì cũng không thoát khỏi nanh vuốt của hắn. Chưa kể xảy ra chiến đấu ở đây cậu không biết rằng Nhã Kiều liệu có phát hiện được, lỡ như nàng đang bế quan nên thu hẹp cảm nhận ? Giả như nắm bắt được to lớn chiến đấu động tĩnh, thì liệu nàng có kịp đến giải cứu sư tỷ ?

Toan tính hàng tá khả năng, cộng thêm không biết khi nào hoàn toàn mất ý thức, vậy nên phương án tốt nhất vẫn là dẫn sư tỷ phi hành thần tốc trở về tông môn

Diệp Nhan trầm lặng, không nhúc nhích một chút, nằm im ngoan ngoãn trên tay thiếu niên, nàng rất hiểu chuyện, nhìn vào biểu cảm sư đệ mình tình trạng của cậu rất rất là không ổn

Cấp bách tia chớp xuyên qua rừng cây đất đá, dựa vào to lớn mõm đá phía trước, lấy đó làm điểm tựa bật nhảy thật cao vụt thẳng phóng lên trời

Kinh diễm đạp không trăm bước gạt đi lực cản, đâm thẳng xuống đáp trong sân của tông môn, như là tia lôi diệt thế

ẦM

Nền gạch hoa vỡ nát dưới chân ai kia tiếp đất, vỏn vẹn vừa tròn năm phút hai người đã quay trở về nhà

"Giờ chỉ còn biết cầu nguyện thôi, cầu mong cô ta bây giờ không đi ra ngoài"

-Đây rồi

Lệ Vũ vận sức ném Diệp Nhan tránh càng xa bản thân càng tốt

Diệp Nhan được mềm mại cơ thể nữ nhân bắt lấy, an toàn tiếp đất

Bắt trọn cảnh tượng muốn thấy, Lệ Vũ mỉm cười thả đi sợi dây ý thức nhỏ nhắn cuối cùng, cả người bộc phát hỗn độn nguồn lực lượng thần thánh

Tựa như Thần Hủy Diệt xuất thế

Vuốt mái tóc lên, cả người duỗi lưng về sau theo động tác vuốt tóc, vị khách kia dáng vẻ hài lòng cảm thụ quang cảnh thế giới đã lâu không được chạm tới

-Ta đang tự hỏi, vị của Hỏa Thần sẽ như thế nào ?

Nhã Kiều vẻ mặt khó chịu trông thấy, đỡ lấy hoảng sợ tột độ Diệp Nhan

Khí tức hai người đối địch cuộn lẫn vào nhau kinh thiên động địa

Trong khi đó ở phía bên này trong tâm trí Lệ Vũ, cậu đang đứng ở trong một đấu trường giả tưởng cổ kính, phía đối diện là cô nàng đôi mắt đỏ thẫm mang tên Rumi, dáng vẻ không chút thiện lành hòa hoãn

-Nhào vào đây mà kiếm ăn

Lệ Vũ đã thực sự bị chọc tức, không cần phải phí lời, tốc chiến đánh bại cô ta và chiếm lại quyền kiểm soát cơ thể là suy nghĩ duy nhất hiện hữu trong đầu thiếu niên lúc này

...

Khung cảnh chuyển tiếp

Thống khoái đâm chồi, lưu thủy dẫn bút, họa phác chấm phá, rượu vương nhiễu đẫm

Hân hoan vị khách vui sướng tột độ như muốn chết đi, cảm xúc méo mó dị dạng, chân tay loạn xạ quay cuồng tưởng nhảy múa theo điệu nhạc

THỐNG KHOÁI

Linh lực hắn tỏa ra phóng xuất tán loạn

Diệp Nhan chưa bao giờ nếm trải cảm giác tử vong lôi kéo lại chân thực đến thế, không cần hắn ra tay chỉ cần cái linh tức này cũng đủ bóp chết nàng

Nhã Kiều bình tĩnh cảm nhận thật kĩ khác lạ biến hóa của đồ đệ

-Coi bộ hắn thoát ra không nổi

-Đi

Nhã Kiều phất tay, kéo đối phương cùng nhập ảo cảnh, làm gì thì làm nhà cửa không thể cứ để vậy mà bị chiến đấu liên lụy, vốn dĩ đây là di sản mà bậc tiền bối đã khuất để lại, tông môn này đã trải qua mưa nắng bao lâu nàng không biết, chỉ biết khi mình còn bé đỏ hỏn tông môn đã coi như là nhà, thời gian trôi qua một mực trường tồn

-Ta là thực sự bản ngã, hay chính hắn mới là kẻ vun đắp ngọn nguồn của bản chất, trên cung đường đại lộ vô tận kẻ nào sải bước bền bỉ đến cùng kịch đoạn bố cục chân tướng sẽ được vén màn

-Hihi

Nhã Kiều nhịn không được, bật cười thỏ thẻ

-Xin lỗi xin lỗi, ta đã cố không cười a. Thật là, cho dù lúc tắm rửa, khi buồn bực chuyện gì, hay lại suy nghĩ điều gì... Hắn đều sẽ vô thức ngân nga câu chữ, thích nói đạo lý, không phải bản tính sĩ diện khoe chữ nghĩa, thể hiện mình là người có học thức. Càng không muốn bị ràng buộc như thi sĩ, văn nhân chính thống, là sự tò mò yêu thích thuần túy lấy cảm xúc làm ngòi bút, là cái kiểu nghĩ gì viết đó nhưng chau chuốt tỉ mỉ. Ngay cả ngươi là một hắn rất khác, nhưng vẫn giữ lấy bản tính đó ưa dùng văn phong

-Vậy sao

-Rốt cuộc ngươi là thứ gì ?

...

-Gọi ta là Bão Vũ, cơn cuồng phong quét sạch chư thiên, quét đi mọi đau khổ ưu phiền thân tâm, vùng vẫy giải thoát. Có thể coi ta là một phần tính cách khác của hắn

Bão Vũ coi bộ không còn điên cuồng hành động, điềm tĩnh khác xa ban nãy, là vì lời nhận xét vừa rồi của Nhã Kiều tác động đến hắn chăng ?

-Thuần túy ác tâm, không phục với chủ thể nhân cách, vì đó sinh ra ?

-Cái gì gọi là ác tâm, cái gì nhân danh thiện nghĩa, tự các ngươi định nghĩa ra cả thảy. Phê phán cái ác, nhưng chính bản ngã của điều tốt cũng do chính mình thêu dệt tiêu chuẩn nên

-Thế gian này hèn hạ đến khó thở, ta không phục, ta không cam tâm, vì cái gì mà bắt ta phải theo tiêu chuẩn vốn định, vì cái gì mà ta phải chịu thêm tổn thương, con người tôn vinh chữ nhân, trong khi bản chất không sai biệt lắm thú săn mồi, chữ nhẫn của họ tanh nồng ám rủa mục nát tự nhiên, tội lỗi chất chồng, lòng dạ thâm sâu ngay cả ma quỷ cũng run sợ

-Hê, mạnh lên để bảo vệ những điều quan trọng đối với bản thân, hắn dám đảm bảo cứu vớt được tất cả, hắn dám đảm bảo bản thân không sa vào nguy hiểm ? Những điều quan trọng theo thời gian nhân sinh ngươi tồn tại một mực giãn rộng, định nghĩa giới hạn ai thoát được, thế giới rộng lớn cũng có giới hạn, vận mệnh tối thượng cũng có giới hạn, ngươi và ta cũng có giới hạn, những kẻ nhận định giới hạn không tồn tại. Phân chia làm hai kiểu, một loại là gạt người tự dối lừa chính mình, loại thứ hai tầm nhìn hạn hẹp ảo tưởng, với chưa đủ cao để nhìn rõ vách ngăn. Vậy nên thay vì khổ sở ôm gọn tất cả thà chặt đứt, xóa sạch những thứ có thể làm ngươi đau xót, vướng víu cản đường, ai có thể tổn thương được ngươi tâm can khi mà ngươi vốn đã trống rỗng ?

Tấm tắc cảm thụ từng câu từ phun ra chất vấn mình, Nhã Kiều hiểu được rồi, may mắn đây không phải Lệ Vũ muốn nhập tâm ma, đích thị tính cách này là " thuần khiết sặc sỡ vải lụa bị bão táp giày vò, phơi nắng đến bạc màu tơi tả", phải hồn nhiên đến mức nào, phải chịu đả kích đến mức nào mới sinh ra nhiễu loạn nhân cách như vậy ?

-Đáng thương

Đó là cảm xúc đầu tiên nữ nhân cảm thụ khi tiếp nhận hắn lời bộc bạch. Nàng tiếp tục buông lời

-Đau khổ thì có thể chữa lành bằng yêu thương, còn trống rỗng thì ta chẳng biết tìm thứ gì để lấp đầy cả

Bão Vũ ngẫm nghĩ, hợp tình hợp ý, hài lòng hiện rõ trên khuôn mặt không thể không tán dương

-Thú vị đạo lí, tuy nhiên tâm ý mỗi người đâu thể để vài câu nói mà lung lay, ngay cả thiên ý đưa đẩy cũng khó đổ như đại thụ trăm năm, huống hồ ta lấy đó làm đại đạo hà tất dao động

-Thế cục phải xem nắm đấm ai cứng, lấy sức mạnh mà lật bàn cờ, vài lời nói suông cũng trở thành đạo lí hơi chi lời qua tiếng lại, ngươi ỷ vào đạo lí, chân tay mềm oặt, ai tin, không phải họ chỉ chê cười kẻ nói suông không biết ngượng mồm ?

-Vài lời nói chắc gì giải quyết nên chuyện, chiến trận triền miên, dân chúng lầm than, than thở mà rằng cầu mong bình an bình an, họ có nghe, họ có thấy nhưng liệu họ có thấu, ai chịu lùi nửa bước ?

-Rốt cuộc hôm nay ta vẫn muốn giết ngươi, có lời trăn trối ?

-Để xem, cho ta chút thông tin hữu ích, thấy sao ?

-Được, dù gì ngươi có ơn cứu cái mạng này, nhân lúc hắn bị quấy phá bởi vận mệnh hủy diệt, ta sẽ đục nước thả câu

-Vậy khác gì lấy hai chọi một, công bằng chút lên a, buông tha cho đồ đệ ta tạm thời, đợi hắn giải quyết xong rồi cùng ngươi tranh đấu nha, dù gì hai ngươi đều cùng một thể, bằng lòng để cho kẻ khác lấn áp chiếm đoạt ?

Nũng nịu thanh ngọt giọng nói, lần đầu làm thử cái giọng này Nhã Kiều vừa ngượng lại vừa sởn gai ốc, nhưng đành chịu, hai cái vận mệnh tối thượng đấu đá nhau, lại thêm cả nhân cách khác lao vào cắn xé, quả thực là không có cách giải quyết nếu không cần gì dài dòng ? Nếu như bây giờ đạt được thỏa hiệp tạm thời với hắn thì tốt quá, Lệ Vũ sẽ thoát được cái cảnh một cổ hai tròng

-Những gì cần nói, ta đã làm

-Vậy là không được à

Giữa không gian tối đen như mực, chỉ có tia soi sáng tỏa ra từ thân thể hai người hiện hữu, Bão Vũ vào tư thế chiến đấu trạng thái. Lời hắn đã quyết, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy

Hai tay đan vào nhau, theo tư thế hắn mở rộng cánh tay, đôi bàn tay tách ra để lộ bên trong tinh cầu linh lực màu xám tro, được tráng thêm lôi linh lực

Vung

Theo động tác nhẹ nhàng ném đi, trang nhã tinh cầu chưa định hình được quỹ đạo đã va trúng Nhã Kiều tức thì

Không gian rung chuyển không ngớt

Uy lực không kém là bao một đường đao chém của Nhã Kiều lúc sự việc lần trước

Khác ở chỗ nữ nhân này chủ động đón đòn, ung dung tư thế chẳng chút mảy may bị đẩy lui, nói chi thương tích

-Từ lúc ngươi bị ta kéo vào đây, chiếu tướng

Keng

Âm thanh chói tai kịch liệt vang vào màng nhĩ, Bão Vũ cơ thể bất động tắp lự ngay cả đầu óc cũng bị ngưng trệ, trạng thái này hắn cảm giác mình giống như kẻ dại khờ, không thể suy nghĩ, hoạt động bình thường, vô phương phản kháng

Đôi con ngươi sắc đỏ cam từ lúc nào hiện hữu, màn ảnh to lớn bao trùm khắp không gian, chiếu xuống ánh nhìn của kẻ đi săn, áp bức tột độ

Đứng không vững nam nhân bị từng đợt xích quấn quanh siết chặt, phong bế chiến đấu khả năng

Dần dần nam nhân khép lại ánh nhìn, cũng là lúc Nhã Kiều thổ huyết từng đợt

Nàng lau đi giọt máu nơi khóe miệng, cảm nhận từng cơn chèn ép phá xuyên cơ thể, khoảng sáu thứ dài nhọn như mũi thương xuyên sâu qua người nữ tử

Không phải Nhã Kiều chủ quan huyễn tưởng khinh địch, là đòn thế của hắn vượt qua tưởng tượng của nàng

Sáu mũi thương nhọn này là sáu mảnh vỡ khi quả cầu kia bị phá hủy văng ra

Khoảnh khắc nữ nhân phong ấn kẻ địch thì chúng bộc phát tấn công, dù cho đã vận hơn nửa phần sức lực phủ nên bốn lớp phòng thủ, nàng cũng không chống đỡ được

Ai ngờ quả cầu kia chỉ là hư chiêu, đây mới là thực sự chiêu thức

-Chậc

Triệt tiêu từng ngọn thương, Nhã Kiều vận công tống đi hủy diệt lực lượng ăn mòn bản thân khí tức

Lúc này xuất hiện một người

Hỏa Thần thoáng ngạc nhiên, nhận ra là cô ta, tính đến hiện tại là lần thứ hai gặp mặt

Rumi nhìn vào thiếu niên bị phong ấn cơ thể, lại nhìn vào kẻ bị thương, sư phụ hắn

-Lần đầu nếm thử sợ hãi cảm giác ?

Ả để lại lời nói sau đó biến mất, xuất thần như cách ả xuất hiện

Sự hiện diện kia không còn, Nhã Kiều bỗng thấy nhẹ nhõm lạ thường, nhận ra vừa rồi khi chạm mặt mình thực sự lạnh cả sống lưng, vô thức muốn lùi một bước

Chân thân cô ta là tồn tại khủng khiếp bậc nào, ngay cả chí tôn bậc nhất danh hiệu xưng Thần, chưa từng bại một lần Nhã Kiều cũng bị động sợ hãi muốn tránh

...

Lật sang trang, Lệ Vũ hiện tại tròng trắng như muốn nhảy ra khỏi mắt, hắn la hét thảm thiết, nhìn trọn thời điểm nữ nhân kia một tay chọc nát lồng ngực máu me tung tóe, xương cốt thi nhau gãy vụn bung ra, dứt khoát giựt lấy trái tim đập thình thịch sống động bao bọc cơ mạch máu, bóp nát ngay lập tức

Hắn lại chết đi một lần nữa

Thần kì, Lệ Vũ như được chúa trời ban ân cứu rỗi trở về từ cõi chết, hồn xác từng miếng ghép lại khôi phục nguyên vẹn, ngồi hoảng loạn trong vòng tròn ánh sáng rực rỡ chừng hai thước đang bảo vệ mình

Miễn là hắn vẫn còn ngồi trong vòng tròn này, thì ả ta vô phương tổn thương hắn một điểm, nhưng cũng đồng nghĩa với việc hắn sẽ bị ràng buộc ở đây đến vô định thời gian

Cách duy nhất chủ động thoát ra, là đánh bại cửa ải này

-Ta đã chết bao nhiêu lần rồi Rumi

-Tròn ba mươi

-Chuẩn ?

-Chắc chắn

-Ngươi vừa đi đâu ?

-Xem chút động tĩnh bên ngoài

Đáp lại tuyệt vọng thiếu niên giọng nói, Rumi ngồi gặm từng mảnh nhỏ linh hồn bản gốc Lệ Vũ rơi ra mỗi lần hắn chết đi, nàng không có nghĩa vụ phải tiếp chuyện với y, nhưng cái dáng vẻ tuyệt vọng này, lần đầu tiên nàng thấy hắn như vậy bộ dáng, thật lòng nhìn chịu không nổi mà. Có lẽ là một chút lòng thương hại, suy cho cùng Lệ Vũ là nàng người duy nhất coi tri kỷ, thiếu niên này và nàng từng là đặc biệt mối liên kết, ngươi là tuyệt đối mệnh lệnh, cậu chủ quan trọng nhất, ta là linh vật được triệu hồi, dâng hiến tất cả phục tùng chỉ thị, từng là giao ước chủ tớ của hai kẻ đứng trên vạn vật, tình cờ mà gặp nhau, giờ đây phải đối địch

"Ước chừng ngoài kia cờ đã tàn"

-Vị của ta thế nào ?

-Ngon nhất vị từng nếm

Quan sát nữ nhân không che giấu được vẻ mặt hạnh phúc, hí hửng dùng bữa, Lệ Vũ thấy cũng không quá tệ nha, ít ra cũng an ủi phần nào nếu như ta bại trận ngã xuống bị thôn phệ, thì cũng phải để ngươi lưu luyến nhớ về, về một cố nhân làm bàn đạp phía sau gót chân ấy

Xoa xoa đôi bàn tay, hơi ấm xúc giác thật chân thực truyền đến tâm trí, Lệ Vũ thấy an tâm đi phần nào, hít một hơi thật sâu thả đi làn mệt nhọc không khí, để nó trôi đi hệt như gió thoảng đung đưa

"Ta vẫn còn người mong mỏi đợi chờ"

Lấy lại hào khí, đối diện hiểm cảnh Lệ Vũ thông suốt xảy ra sự việc cơ chế, bánh xe tàn khốc nhẫn tâm khởi phát tang thương bắt đầu quay vòng. Từ bây giờ cậu phải tận dụng nhanh nhất mạnh lên cơ hội, cũng không thể hoạt bát vui sống như trước, phải chuẩn bị sẵn tinh thần bị mất khống chế, lạc lối thực tại

Trải nghiệm tình huống, Lệ Vũ rút ra kết luận tạm thời chia làm hai kiểu mất ý thức

Một là du hành vào ảo mộng, trạng thái này cũng gọi là ổn do không vớ phải tổn thương trực diện, nhưng chưa thể nhận định rõ ràng vậy nên tạm thời bỏ qua

Hai là bị cuốn vào cửa ải tranh đấu, Lệ Vũ chính là ăn hành ngập họng trong cái thể loại này, khuấy đảo đều tay, hết sức đối kháng vẫn chưa nắm được cơ hội xoay chuyển, bị trấn áp đủ lâu nên có thể kết luận sơ bộ:

Rơi vào đây thế cục thì phải giết chóc với một cái Rumi bản sao để vượt ải, cảnh giới hiện tại của bản sao chỉ ngang Lệ Vũ tầng bốn linh pháp thể, nhưng gốc gác thể chất và kinh nghiệm ả ta quá vượt trội, có giảm nhưng không đáng kể, bây giờ không quá chênh lệch cảnh giới còn bị giết đến ba mươi lần man rợn

Đây mới là điều khiến Lệ Vũ lo sợ nhất, rồi sau này theo từng tầng vượt ải không biết trước được sẽ đối đầu với như thế nào bản sao, chưa kể mỗi lần chết đi sẽ bị bòn rút từng mảnh linh hồn, còn phương án không đánh mà chỉ núp trong vòng bảo vệ chờ đến khi tự động thoát ra. Trực giác của Lệ Vũ mách bảo một cái cực kì đáng sợ nguy cơ, theo từng lần vượt ải nhỡ đâu bản sao mạnh đến độ phá hủy được vòng tròn bảo vệ, nhỡ đâu vòng tròn bảo vệ mỗi lần càng thu hẹp đến một lúc sẽ vô tung vô tích

Chưa kể, thiếu niên mơ hồ nhận ra dù cho dính phải loại trạng thái nào, hoặc là bản thân mất khống chế điên điên dại dại, hoặc là cái nhân cách Bão Vũ kia nhân lúc cậu mất ý thức mà phá bừa phá bậy hòng làm rạn nứt đạo tâm, vươn mình trở thành chính thức chủ thể

Càng nghĩ, suy nghĩ của Lệ Vũ càng loạn theo, nhịp thở cũng dồn dập quá đỗi khó chịu

Ta bị vây kín chặt lối, không chừa một đường sinh cơ

Hờ, hờ, hờ

-Không được, đây chỉ là khởi đầu, không được...

Thiếu niên toàn thân co cụm, mông lung gục đầu vào cánh tay, ngăn cơn hoảng loạn chèo kéo gặm nhấm, mồ hôi thấm đẫm mảnh áo rách rưới bởi chiến đấu, cổ họng nhấn chìm trong sự khô khốc

Hờ, hờ, hờ

-Từng cú tát như trời giáng vả lên khuôn mặt tuấn tú

Bốp bốp bốp

Hai bên má thiếu niên hằn sâu đỏ chót bàn tay của cậu, những cú tát đều đặn từng nhịp, cậu cứ liên tục tự tát chính mình, đến khi nào mới vơi đi, đến khi nào mới vơi đi sự khó chịu, khó chịu, sự khó chịu còn đau khổ hơn cả cơn đau thể xác

Ta bất mãn cùng cực vì cái gì ? Nhớ lại ngày đó ở thế gới cũ, bước đường trưởng thành dừng chân tại cối xay gió thư viện cũ xưa, trông coi thư viện lão nhân già tật nguyền hai chân từng hỏi ta một câu: Số mệnh mỗi người có tồn tại ?

Lão kể cố sự rằng mình từng là Thiên Kiêu thiếu niên, kiếm thuật sắc xảo ngọa bất bại từng bước càn lướt vô địch đại hội tuổi trẻ toàn quốc, rằng mình oanh dũng xung phong chiến trận ngạo nghễ tung hoành, kết thúc bằng một lần lâm trận vì một cái sai sót tình báo, vì một cái lỗi lầm còn không do chính bản thân gây nên. Toàn quân bị diệt, lão cố gắng chống cự, sống sót nên câu chuyện, nhưng cái giá phải trả là đôi bàn chân tật nguyền theo đến suốt đời. Chỉ vọn vẹn hai năm khép lại khoảng thanh xuân hào hùng

Khi nghe xong, ta có cảm thấy chút nuối tiếc cho ông ta ?

Không hề

Hay cảm xúc bình dị thường nên có giữa người với người khi họ chia sẻ về nghịch cảnh, sự thương cảm ?

Đương nhiên cũng không nốt

Câu hỏi về số mệnh, sánh vai cùng chúng ta xuyên suốt cuộc đời. Ngươi không bắt buộc phải trả lời chúng, cứ lơ đi nếu không dám đối diện, cố hết sức trong khả năng, hoàn cảnh mỗi người mỗi khác, không thể ép buộc người nhìn nhận thế nào mới đúng đạo

Nhưng với sự kiêu hãnh khi dám tự nhận hai chữ Thiên Kiêu, là cái người mang trên mình gánh nặng đương đầu thay đổi bố cục thời đại, là cái loại "vàng thật không sợ lửa". Thì từ thời khắc ông ta chọn phó mặc số phận được sắp đặt, buông bỏ thanh kiếm nơi lồng ngực nhiệt huyết, ông ta thực sự đã chết. Ta không màng hao tổn tâm tư với "Cánh hoa sớm nở chóng tàn" nhân vật, càng không muốn tổn thương thêm con người này bằng những lời nói sáo rỗng

Câu trả lời của ta...

-Số mệnh mỗi người quả thực có, nhưng chỉ vì chút nhỏ nhặt đó mà để bản thân bị ràng buộc, liệu có cam tâm ?

Thiếu niên chợt bừng tỉnh sáng ngời lên, tựa sức sống mãnh liệt của loài cỏ dại, dẫu nắng chói phơi trên đầu, thiếu cơn mưa nho nhỏ tựa vào, dẫu bị chà đạp ta vẫn cứ bừng bừng mà sống, ngươi cố ngắt, ta vẫn cố mọc

-Thiên hạ phân tranh, thắng thua là lẽ thường tình, nắm chặt để cho đau đớn từng cơn, còn hơn buông bỏ để rồi day dứt một đời

-Khặc, khặc, khặc, ta ngộ rồi, ta ngộ ra rồi

Hắn bật cười vui sướng đến độ ho sặc sụa thảm hại, ánh sáng từ đôi mắt hắn lần nữa được thắp lên, còn rạng ngời hơn cả ánh dương ngày nắng hạ, thiên tử đã trở về

-Coi bộ đối sách duy nhất vẫn là đột phá tầng bốn kiếm tu nâng cao chiến lực, đạt được tầng bốn đồng nghĩa kinh mạch được đả thông, cửa thắng lại cao thêm một bậc, thời gian khiêu chiến đột phá cũng không còn nhiều

Lệ Vũ vội vàng triệu hoán ra Lôi Huyền Cấm Kiếm, một tay cầm vào chuôi kiếm, tay kia nắm vào lưỡi kiếm, thần thức tập trung truyền vào, tâm trí hắn lại tiếp tục du hành, chuyến này giẫm vào kiếm hồn khiêu chiến

Lệ Vũ mở mắt ra lần nữa, thấy bản thân đang đứng trong một gian phòng chi chít hình nhân bằng gỗ mang kiếm hướng về phía hắn

Hăng hái bộ dáng lao vào tiếp nhận thử thách, lần này ta nhất định sẽ thành

Bạn đang đọc Ung Dung Tự Tại,Nếm Nguyệt,Thưởng Hoa sáng tác bởi OnKieuThi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi OnKieuThi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.