Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mặt trời đang dần khuất

Tiểu thuyết gốc · 2384 chữ

-Đ- mẹ, chó má

Lệ Vũ ném thanh kiếm đang cầm trên tay xuống đất, hai chân liên tục thay phiên nhau giẫm vào nằm im bảo vật

Giẫm đạp chán chê, hắn ngồi dựa vào tảng đá gần đó thở dài mệt nhọc, suy đi tính lại rốt cuộc triệu hồi cô ta

-Rumi

Theo lời triệu hoán, sinh vật nửa người nửa thú ẩn trong linh hồn xuất ra khoảng không hiện trước mặt, hắn giang tay chụp lấy cô nàng, bóp bóp mạnh coi đây như là thú bông để xả giận, hoặc là để luyện cơ tay

-Éc, éc, éc

Rên rỉ tiếng nữ nhân vang lên như là lợn bị chọc tiết, Rumi đập đập hai tay nhỏ nhắn vào bàn tay đang giữ chặt mình, còn lớn hơn rất nhiều lần cơ thể cô. Bóp chán chê hắn ném cô lên đùi, ngón tay không ngừng chọt chọt vào bán nhân

Hai người đấu qua đấu lại, cuộc chiến không cân sức. Mặc cho quyền cước thi triển, ngón tay hắn chịu đủ đòn từ Rumi nhưng không xi nhê, ngược lại mỗi lần hắn chọc ngón tay, cô phải cố gắng tránh né nếu không dính một phát là lăn lộn văng ra, ngã ngửa rớt xuống đất

-Con mẹ ngươi, ỷ lớn hiếp nhỏ

-Ngươi đã khôi phục hoàn toàn, có giỏi thì hiện ra kích cỡ thật, bổn tọa hiếp ngươi luôn, tưởng ta ngốc, sự tình bất thường gần đây chỉ có thể do ngươi gây ra

-Hể, kể nghe thử xem

-Từ lúc trở về ta khiêu chiến liên tục đến nay đã bảy ngày còn không phá nổi tầng bốn kiếm tu

-Bản thân ngươi yếu kém còn đổ lỗi cho ai

-Ta yếu kém đã đành, đằng này diễn biến tâm trạng gần đây đột ngột biến chuyển cực kì xấu, cảm giác trống rỗng không còn tí cảm xúc nào, không tưởng tượng được gì, không làm nổi việc gì, tựa như là phế nhân. Từ trước đến nay chưa từng bị như vậy, càng không phải ta chơi ngải quá độ hay cảm giác bị ai yểm bùa, linh tính ta mách bảo hiềm nghi nhất còn ai ngoài ngươi ?

Rumi mắt càng mở lớn theo lời hắn kể, khóe miệng cười hơi nhếch lên

-Coi bộ thời của ta tới

Thiếu niên xác nhận được hung thủ, bình tĩnh lại im lặng chờ cô nàng giải thích

-Sự xúc tiến dung hợp hoàn chỉnh đang xảy ra, từ bây giờ ngươi sẽ luôn bị vận mệnh hủy diệt dòm ngó, công kích tâm trí. Kéo dài vĩnh viễn cho đến khi hai ta đạt được thỏa thuận cân bằng, hoặc là ngươi cảm hóa được ta làm ta chấp nhận lùi bước, hoặc là tâm trí ngươi bị ta nuốt chửng

Lệ Vũ đưa tay vuốt ngược mái tóc đen ngắn rối bù, vẻ mặt trầm ngâm, không sai biệt lắm hàng vạn lý do từng khiến cậu tự hỏi vì sao bọn họ buông tha cho mình. Nếu đám đại năng muốn giết cậu thật thì trước vô vàn mưu kế thủ đoạn, dù có Nhã Kiều đứng ra đảm bảo thì Lệ Vũ cũng không thể yên ổn như hiện tại

-Hèn gì lần đó náo nhiệt lớn, lúc ta mang theo ngươi, kẻ mang vận mệnh hủy diệt đến đây, thế giới này đã tấu lên khúc mặc niệm. Thay vì giết chết ta để triệu hoán ngươi chân thân, sau đó hai bên tàn sát, chúng thống nhất quyết định để ta sống như cái bình phong kiềm hãm, cầm tù thứ ôn dịch nhà ngươi

Nói đoạn, ung dung thiếu niên nâng cái mầm mống tai họa nữ nhân đặt lên trên bàn tay, đưa đến ngang đầu xem xét

-Nguyên một đám đạo mạo tiên nhân, thần uy hiển thánh hô mưa gọi gió thân thủ, lại sợ giết không nổi cái loại đá cuội lót chân

-Dù cho có vô hạn thế giới cũng chỉ duy nhất một kẻ mang vận mệnh hủy diệt. Đại năng ? Làm cái giẻ lau chân cho ta đã là nói nhân nhượng

- Hiểu rồi, vận mệnh hai ta ngang nhau, nói lời đó cũng ngầm khẳng định rằng ta là duy nhất thiên tử, cứ tưởng cái vận mệnh này cũng cà tàng chó chết, là đánh giá thấp bản thân quá. Lại phải nói thêm, ngươi ta thiên địch rành rành, vì sao lúc đó muốn cứu người ?

Rumi nhảy ra khỏi tay Lệ Vũ, chỉ một ý niệm cơ thể hóa to cao gần ngang thiếu niên, váy trắng phấp phới hoa lệ, chữ sắc thêu ngọc cũng không sánh bằng vẻ đẹp của nàng

-Tính ăn cho no bụng rồi đổ vỏ ? Việc ngươi muốn làm ta đã thỏa, đáng ra cứ tiếp diễn như vậy theo thỏa thuận bổn nương dễ dàng thôn phệ toàn bộ ngươi hồn xác, vì cái biến cố này mà ghép đôi linh hồn khiến giao ước phá hủy. Rắc rối thêm việc đã đành, coi như trước giờ làm không công thiệt là tức chết mà. Lúc đó không cứu để ngươi lăn ra nghoẻo, sao ta kịp sơ múi gỡ gạc chút gì

Đột nhiên nữ nhân tiến sát đến Lệ Vũ ngồi đè lên người cậu, khuôn mặt hứng khởi, giọng nói nhu mềm

-Lúc nãy nghe nói ngươi muốn hiếp ta, được a, thân thể thiếp thân mời chàng xơi

Thấy nam nhân không chút phản kháng Rumi được nước lấn tới, cô ép buộc thiếu niên, cả hai người trao nụ hôn, môi trao môi, lưỡi đẩy đưa, nụ hôn nồng cháy chết chóc

Lệ Vũ cảm giác như một mảnh linh hồn gốc bị bứt đi, nhưng thiếu niên coi bộ chẳng bận tâm lắm

Khi hai người tách nhau, Rumi lè lưỡi ra cho thiếu niên nhìn rõ một mảnh linh hồn vàng chói đang nằm trên lưỡi cô. Giống đứa trẻ ngây ngô khoe với phụ huynh chiến lợi phẩm mà nó đạt được

Thiếu niên hoàn toàn tỉnh táo nhưng cũng chẳng có động tĩnh gì, nóng giận không, căm hận cũng không

Thứ mà cô nàng đang ngậm trong miệng, không phải thọ mệnh hay gì khác mà chính là bản gốc linh hồn vận mệnh của Lệ Vũ. Bị khuyết đi một mảnh nhỏ, tương đương với hắn đã bị mất đi thứ gì đó liên quan đến bản thân, có thể là một chút thiên phú, một chút may mắn hay một chút căn cốt...

-Làm ta vui lòng ta lại cho thêm một miếng, thấy sao ?

-A, ta nguyện coi chàng như phu quân, yêu chàng nhất trên đời luôn, trinh tiết ta cũng không ngại trao đi

-Rung động chết ta mất, để ta nhìn kĩ nàng thêm chút nào

Bàn tay kia toan tính tưởng như định sờ vào gò má phấn hồng nữ nhân, hắn lại nhéo mạnh cô nàng

-Có cái con mẹ nhà ngươi, coi như trả ngươi một phần công sức, từ thời khắc này trở đi đừng hòng đớp thêm của ta miếng hồn phách nào

-Đau quáaa, lòng lang dạ thú

Nhìn vào tỏ vẻ yếu đuối nữ tử, thiếu niên tiếp tục buông lời chửi thề

-Đau cái đầu khấc, thân là thần hủy diệt chút thương tổn này có đáng gì, tính dùng mỹ nhân kế để dụ ta ? Ta mê gái chứ không có bị ngu

Bỗng nhiên cậu liên tục cảm thấy ánh nhìn mờ dần đi, cảnh vật hư ảo chồng chất lên nhau, như là dính phải ảo giác

Chết tiệt, nam nhân rơi vào hôn mê, chưa kịp chất vấn ngươi giở trò gì lên người ta

Mở mắt ra lần nữa, nhận thấy bản thân đang đứng trên mây, xa xa gió mây bạt ngàn, cảm giác gần ánh nắng mặt trời hơn bao giờ hết, nếu muốn có thể bắt lấy bỏ túi giữ làm của riêng. Muôn trùng hùng vĩ cảnh tượng, cao hơn cả thảy, nhìn xuống dưới chỉ thấy trống rỗng trắng xóa

-Đây là ảo mộng hay là tà thuật, có chút ý tứ

Phía trước hình như có động tĩnh gì đó

Cảm thấy bản thân cả người nhẹ tênh, y thích ứng cực kì nhanh, lấy từng đám mây làm bàn đạp nhảy tiến về phía trước

Cứ tiến sâu vào trong cho đến khi nhìn thấy hoang tàn thảm khốc cảnh tượng, đối nghịch hoàn toàn với khung cảnh ngoài kia

Lệ Vũ chẳng hề sợ hãi, có cái gì thì cứ bơi hết vào đây ta chấp, tốc độ không chậm lại nhịp nào

Cho đến khi đáp xuống to lớn đám mây, đen thẳm như là tích tụ sấm chớp, Lệ Vũ nhận thấy bóng dáng ai quen thuộc

Rumi ngồi bên cạnh bất động thân thể nữ nhân, thân xác kia không ngừng bắn ra điện tích xẹt xẹt

Bộ dáng Rumi coi bộ vẫn giống hệt như hiện tại. Nếu để tìm ra điểm khác biệt, là cảm giác tỏa ra từ người cô ta, cảm xúc vô cảm, sự hủy diệt xám xịt bất tận không thu liễm lại một chút

Đôi mắt đỏ tinh khiết kia di chuyển sự hiện diện sang người cậu, một màu đỏ rất khác, đỏ thẫm hơn cả máu, trong hơn cả đá quý, tinh khiết so như vô sắc

Lệ Vũ dùng phong thái thiên tử đối diện với cái nhìn gắt gao kia, coi như nhìn thứ sinh vật hạ đẳng

"Ta ngày thường làm gì tự cao, ngạo mạn đến mức này, là do vận mệnh hủy diệt xâm chiếm linh hồn dẫn đến vận mệnh thiên tử vùng vằng chống trả"

"Điên mất thôi, cảm xúc thất thường khó chịu, cứ như tô màu vào bức tranh rồi tẩy đi rồi lại tô vào, rồi lại tẩy đi điên cuồng lặp lại"

Rumi tiến lại gần, Lệ Vũ bắt đầu thấy hơi rén, đang suy nghĩ đến việc nếu cô ta bộc phát sát ý thì chạy hay đánh, thiếu niên bị kéo tay đến gần thân thể kia, hai người ngồi xuống. Cô bẻ đứt cánh tay từ thân thể, lạ ở chỗ không có tí huyết nào vẩy ra, đưa đến trước miệng cậu trai, ý bảo có muốn ăn không

Ngăn lại cơn trực trào buồn nôn, thiếu niên lắc đầu từ chối, thế là Rumi đưa vào miệng nhai nuốt ngon lành

-Cô ta chết rồi ?

-Vẫn chưa, đây là thủ đoạn bảo tồn của ta, nếu cô ta chết đi vậy linh hồn gốc sẽ lập tức tan biến, không thôn phệ được

-Ngươi biết ta ?

-Không, chỉ cảm thấy ngươi có chút gần gũi, lần đầu tiên ta có cảm giác này

"Lôi Huyền Cấm Kiếm"

Nhận thấy thanh kiếm quen thuộc nằm dưới thân thể này, với chút thông tin cậu có thể đoán ra chân tướng sự việc. Có vẻ ta đang du hành vào kí ức của Rumi, thời điểm này cô ta vẫn chưa lập giao ước với ta, người đang bị thôn phệ nằm ở đây còn ai khác ngoài chủ nhân cũ của Lôi Huyền Cấm Kiếm, Lôi Thần

Qua đi không biết bao lâu, Rumi vẫn chưa tiêu hóa xong cánh tay, Lệ Vũ sau khi cảm nhận mình không thể tự chấm dứt được ảo mộng, ngồi chăm chú nhìn ngơ ngác thiếu nữ dùng bữa, như là nai con gặm cỏ

"Có lẽ đây là cơ hội để ta moi móc thêm thông tin"

Nghĩ là làm, thiếu niên bắt chuyện phá vỡ không khí yên tĩnh

-Vị như thế nào ?

-Không tệ

Nhai nuốt một chút, nàng lại nói thêm

-Sở dĩ là bắt buộc phải ăn, là nghĩa vụ

Thiếu niên phe phẩy tay, ý bảo nói tiếp đi, ta vẫn đang nghe

-Hấp thụ con ả này không chỉ giúp ta nhanh chóng mạnh lên, ả chết đi, công cuộc hủy diệt lại thăng tiến thêm một bước

-"Đã từng bao giờ để ý đến quang cảnh hiện hữu xung quanh" ?

Trước câu hỏi này, Rumi ngập ngừng mãi vẫn không trả lời được, lảng đi thiếu niên, thò tay vào cổ họng Lôi Thần lấy ra một mảnh linh hồn, lại hấp thụ, tẻ nhạt công việc

Ý thức lơ đãng dạo xung quanh, cảm thán cảnh sắc âm u lên ngôi giữa ban ngày, nỗi buồn từ cảnh vật lung lay cảm động đến Lệ Vũ

-Trời muốn đổ lệ rồi

Nhìn lại vào lẻ loi đơn độc, vô cảm nữ nhân, khi cô ta chết đi, ai sẽ vì cô ta mà rơi lệ, ai sẽ vì bất dung đại đạo nữ nhân này mà rơi lệ, không phải người ta sẽ chỉ vui mừng sao ?

-Khi cô tàn lụi đi, ta sẽ vì cô mà khóc

Khi lời nói đó được buông ra, du hành kí ức đến đây vụt tan, thiếu niên dần cảm nhận lại được xúc giác từ cơ thể thật

"Cái gì chất lỏng dính lên người ta, cái mùi tanh nồng này, đừng nói là"

Nhanh nhất có thể, thiếu niên mở mắt

Trong tay đang cầm lấy thanh Lôi Huyền Cấm Kiếm, máu phủ lên lưỡi kiếm, Diệp Nhan sư tỷ cứ vậy mà bị cậu đả thương

Đứng trước cảnh tượng này, cậu lại bình thản đến kì lạ, lại một người thân yêu nữa vì ta mà chịu tổn thương

"Mặt trời đang dần khuất bóng rồi"

...

Diệp Nhan tâm tình vui vẻ trên đường đi đến thác nước thăm sư đệ, vừa đi vừa nhảy chân sáo

"Không biết Lệ Vũ chuyện tu luyện thế nào ? Nếu có tiển triển thì thật tốt quá, ta sẽ nhiệt tình mà tán thưởng, còn nếu không, thì ta cũng sẽ vỗ về an ủi"

Bao nhiêu viễn cảnh tốt đẹp hiện lên trong đầu thanh nữ, chỉ có điều không ngờ đến nam nhân kia vì dính ảo mộng mà tạm thời mất khống chế, vô tình vò nát nhành hoa hữu ý

Bạn đang đọc Ung Dung Tự Tại,Nếm Nguyệt,Thưởng Hoa sáng tác bởi OnKieuThi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi OnKieuThi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.