Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết thúc (1)

Phiên bản Dịch · 1138 chữ

8 giờ 49 phút.

Lí Đông nổi giận đùng đùng vọt vào trường thi số 31, hắn không để ý giám thị và những học sinh khác đang trợn mắt há hốc mồm.

Lí Đông lập tức đến trước mặt Phùng Kính Tùng, nắm cổ áo hắn ta lạnh lùng nói: “Lấy ra nhanh!”

“Lấy gì? Lí Đông, cậu có ý gì!”

Ánh mắt Phùng Kính Tùng hơi lóe lên, hắn ta không để ý Lí Đông mà gọi giám thị: “Thầy ơi, cậu ta không có thi ở trường chúng ta!”

Hai giám thị thấy thế thì nhanh chóng đi tới, một thầy giáo tầm bốn năm chục tuổi trong đó lên tiếng quát: “Làm gì đó! Hôm nay thi đại học mà em muốn bị hủy tư cách thi à!”

Lí Đông không phản ứng lại ông ta, lạnh lùng nhìn chằm chằm Phùng Kính Tùng nói: “Nếu cậu không lấy ra thì cũng đừng hòng thi, hiện tại tôi cũng không có cách bắt cậu, tiếp theo còn ba môn nữa đó!”

Trong mắt Phùng Kính Tùng hiện lên vẻ hoảng hốt, Lí Đông uy hiếp hắn ta!

Hắn biết Lí Đông là người thế nào, nếu thật sự hắn hạ quyết tâm trả thù thì chắc chắn hắn ta cũng không tránh khỏi.

Đến lúc đó Lí Đông bị bắt rồi đi tù, nhưng đến khi đó nói thì còn tác dụng sao.

Hắn ta là con nhà giàu, thành tích học tập cũng tốt, tương lai sáng lạn, vậy có đáng liều mạng với tên Lí Đông này không chứ?

Trong lòng hơi dao động, nhưng nếu thừa nhận là mình làm thì chẳng phải…

Phùng Kính Tùng đang chuẩn bị phủ nhận nhưng ngẩng đầu lại thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lí Đông, thậm chí có thể nói lộ ra vẻ tàn bạo, Phùng Kính Tùng lập tức sợ hãi.

Đầu trọc thì không sợ bị nắm tóc, Lí Đông là ấm sành, còn hắn ta là ngọc thạch nên không cần bỏ mạng mình với Lí Đông.

Thấy Lí Đông không chịu bỏ qua, Phùng Kính Tùng đành phải cắn răng oán hận nói: “Không phải tôi lấy, nhưng hình như tôi có thấy ở thùng rác cửa khu dạy học.”

“Hừ! Tốt nhất là cậu cầu nguyện tôi tìm được đi, nếu không cậu chết chắc!”

Thời gian rất gấp, hơn nữa hiện tại không phải lúc trả thù, Lí Đông hừ một tiếng rồi xoay người rời đi.

Hai giám thị thấy hắn đi thì cũng không tự tìm phiền toái, bọn họ chỉ nhìn Phùng Kính Tùng khẽ nhíu mày, tìm phiền toái mà đến tận trường thi, xem ra cũng không phải học sinh ngoan ngoãn gì.

8 giờ 55.

Tần Vũ Hàm đứng ở cửa khu dạy học, trong mắt cô chờ mong lại lo lắng.

Cô muốn tìm Phùng Kính Tùng với Lí Đông, nhưng không có giấy thi chú bảo vệ cũng không cho cô vào nên đành phải đứng chờ ở cửa.

Đúng lúc này, Lí Đông chạy như bay xuống lầu.

Hắn thở hổn hển vội nói: “Thùng rác, cửa để thùng rác, mau lên!”

Dứt lời không rảnh lo chuyện khác, Lí Đông vội bưng thùng rác bên trái lại đây, trong lúc nhất thời rác văng khắp nơi.

Mấy bảo vệ ở khu dạy học thấy thế muốn tiến lên ngăn lại nhưng Lí Đông gấp gáp nói: “Em làm mất giấy thi, thi xong chắc chắn em sẽ hốt lại!”

Mấy bảo vệ sửng sốt, trong số đó có một thanh niên trẻ tuổi, thoạt nhìn hơi giống lãnh đạo, nghe vậy vội quát: “Đến giúp tìm đi, đừng để lỡ thời gian thi!”

Những người khác thấy thế thì vội tiến lên giúp, lúc này trong mắt Lí Đông hiện lên vẻ cảm kích nhưng giờ không phải là lúc nói lời cảm ơn.

Tần Vũ Hàm đứng cạnh cũng bất chấp dơ bẩn, cô duỗi tay tìm trong đống rác.

8 giờ 57.

Tần Vũ Hàm cười vui muốn khóc cầm giấy thi dính dơ.

Lí Đông nói cảm ơn với vài bảo vệ xong thấy Tần Vũ Hàm vui vẻ ra mặt, hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm, thở hổn hển khẩu khí nói: “Đến trường thi thôi, em bình tĩnh đã, lát còn làm bài nữa, đừng chậm trễ.”

Tần Vũ Hàm cũng biết thời gian rất gấp, thấy đầu Lí Đông đầy mồ hôi, cô không rảnh lo quần áo mình dơ mà trực tiếp dùng ống tay áo lau khô nước trên mặt hắn, rơi nước mắt biết ơn nói: “Lí Đông, cảm ơn anh!”

Cô thật không dám tưởng tượng, nếu không có Lí Đông thì không biết lần thi này cô đã làm ra việc ngốc gì rồi.

“Chúng ta vẫn cần phải nói điều này sao, mau đi thôi!”

Lí Đông nhe răng cười, duỗi tay giúp Tần Vũ Hàm lau nước mắt.

Hắn cũng vội xoay người chạy tới khu dạy học phía trước, đến trễ mười lăm phút sẽ không thể vào bàn, cũng may thời gian còn đủ.

9 giờ, Lí Đông thở hồng hộc vào trường thi, toàn thân hắn đã ướt đẫm.

Vài giám thị thấy thế cũng không làm khó mà kiểm tra giấy thi và chứng minh rồi gật gật đầu cho Lí Đông về chỗ.

Lí Đông chạy suốt nửa tiếng cũng chưa ngừng nên khi ngồi xuống , hắn lập tức cảm thấy cả người đau nhức.

Nghỉ ngơi chừng có hơn nửa tiếng đồng hồ, lúc này Lí Đông mới thấy thoải mái hơn, đầu cũng không còn loạn nữa.

Lúc này không kịp nghĩ sẽ trả thù Phùng Kính Tùng thế nào, bất chấp việc này có ảnh hưởng đến Tần Vũ Hàm hay không, đứng mũi chịu sào là hắn muốn thi thật tốt.

Vì lần thi đại học này hắn hết sức cực khổ, nếu thi rớt thì mới là ác mộng ấy.

Lí Đông không vội làm bài, hắn lật xem lại bài thi một lần, trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhàng.

Đề hỏi đáp Lí Đông gần như không nhớ rõ, nhưng phần viết văn hắn nhớ như in.

Không có gì thay đổi so với quá khứ, điều này làm Lí Đông nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Hắn sợ những đề mục bản thân nhớ bị thay đổi, như vậy sẽ hơi phiền phức.

Lí Đông là xong một câu, cũng không khó lắm, vốn Ngữ Văn là học bằng cách nhớ nhiều, trí nhớ của hắn lại tốt nên tự nhiên làm cũng dễ dàng.

Đề viết văn hắn nhớ trước tiên phải nghĩ sẵn trong đầu, sau đó viết trôi chảy 800 chữ đến cuối cùng.

Bạn đang đọc Trùng Sinh Chi Tài Nguyên Cuồn Cuộn (Dịch) của Lão Ưng Cật Tiểu Kê
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongthan160599
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.