Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trả thù (2)

Phiên bản Dịch · 897 chữ

Nghĩ vậy Lí Đông vội hỏi: “Vũ Hàm, em còn nhớ em mất ở đâu không?”

“Em không nhớ, lúc ra cửa em có mang theo, nửa đường nhìn thoáng qua em cũng chưa có mất, nhưng vừa rồi đã không thấy tăm hơi đâu.” Giọng Tần Vũ Hàm mang theo tiếng khóc nức nở, vừa hối hận vừa tự trách.

Tuy Lí Đông nói có vẻ dễ, nhưng cô cũng không dám tin hoàn toàn, nếu thật sự không thể thi, cô sẽ khóc chết mất.

Thấy Tần Vũ Hàm cũng không biết nguyên nhân, Lí Đông không hỏi mà nói: “Em ở đây chờ anh, anh qua bên đường tìm xem, em đừng vội.”

“Em đi với anh!”

“Không được, em chờ ở đây, tiện tìm chủ nhiệm lớp, vừa rồi hình như anh thấy ông ấy, em nói rõ với ông ấy tình hình đi, chờ anh tìm thấy sẽ về tìm em.”

Lí Đông an ủi Tần Vũ Hàm, hắn cũng không rảnh lo nhiều, vội tìm dọc theo đường Tần Vũ Hàm đến trường.

Vì Tần Vũ Hàm nói nửa đường còn chưa mất nên Lí Đông cứ tìm đến khi tới dưới lầu nhà họ Tần mới bỏ ý định tiếp tục.

Một đường chạy vội về Nhất Trung, đã 8 giờ 45 rồi.

Lí Đông thở hổn hển, mồ hôi thấm ướt quần áo, trong mắt đầy nôn nóng.

Hắn biết thi đại học đối với mỗi học sinh mà nói quan trọng thế nào, đặc biệt là học sinh xuất sắc như Tần Vũ Hàm.

Nếu lần thi đại học này thất bại, có học lại thì cũng tạo nên ảnh hưởng lớn với Tần Vũ Hàm.

Chờ tới cửa Nhất Trung, không chỉ Tần Vũ Hàm mà chủ nhiệm lớp cũng chạy loạn khắp nơi như ruồi nhặng không đầu.

Nhìn thấy Lí Đông, không đợi Tần Vũ Hàm lên tiếng, chủ nhiệm vội la lên: “Bạn học, tìm được chưa?”

Lí Đông nhẹ lắc đầu, thấy thế chủ nhiệm lớp đấm ngực dậm chân nói: “ Thôi xong rồi! Thầy vừa tìm học sinh làm, nhanh nhất cũng phải một hai giờ, hiện tại không thể vào thi, thời gian cũng không còn kịp!”

Một hai giờ sau có làm đi nữa thì Tần Vũ Hàm cũng không thể thi, nói gì cũng đều đã muộn.

Hơn nữa, năm nay Tần Vũ Hàm là hạt giống tuyển thủ trúng tuyển của Nhất Trung, Tần Vũ Hàm thất bại thì không phải là đả kích nhỏ đối với toàn bộ Nhất Trung.

Nghe vậy sắc mặt Tần Vũ Hàm trắng bệch, nước mắt lập tức rơi xuống.

Tuy tính cách cô sang sảng, nhưng rốt cuộc mới chỉ là một thiếu nữ 18 tuổi, bỗng trải qua chuyện này sao có thể không hoảng hốt được chứ.

Lí Đông thấy Tần Vũ Hàm ngày xưa rộng rãi đang khóc thương tâm, trong lòng cũng hụt hẫng.

Còn chưa kịp mở miệng an ủi đã thấy Tần Vũ Hàm lau nước mắt, gắng cười nói với Lí Đông: “Lí Đông, anh đi thi đi, đừng vì em mà trễ. Em tự tìm xem, không thấy cùng lắm là học lại một năm, hơn nữa năm nay nhóm thi thủ đô cũng không chắc chắn, không chừng…”

Nói thì nói vậy, nhưng bản thân đã có chuẩn bị lâu như vậy mà giờ cơ hội cũng không có, nước mắt Tần Vũ Hàm vẫn không kiềm được mà chảy xuống.

Lí Đông đau lòng hỏng luôn rồi, hắn bắt lấy tay cô nói: “Không sao, không phải chỉ là một năm sao, anh ở lại với em.”

“Hu hu, đều do em không cẩn thận, chắc chắn là mất lúc cho Phùng Kính Tùng xem, người nhiều vậy chắc không tìm được rồi.”

“Phùng Kính Tùng?” Lí Đông vội hỏi: “Liên quan gì đến Phùng Kính Tùng?”

“Vừa rồi em gặp cậu ta trên đường, cậu ta một hai nói muốn xem trường thi của em ở đâu, em không ngăn được, đành phải…”

Không cần Tần Vũ Hàm nói xong Lí Đông đã rõ, việc này chắc chắn do Phùng Kính Tùng làm.

Vốn nhà Phùng Kính Tùng khác đường với Tần Vũ Hàm, vậy sao có thể gặp nhau trên đường chứ!

Hơn nữa chuyện Lí Đông và Tần Vũ Hàm giấu mọi người, đây là Phùng Kính Tùng trả thù một cách trắng trợn mà.

Phùng Kính Tùng, Lí Đông đã quá xem thường hắn ta!

Đúng là chó cắn người thì không sủa, thời gian này cũng không nghe Phùng Kính Tùng có động tĩnh gì, Lí Đông còn tưởng hắn ta từ bỏ rồi.

Không ngờ tên này nhịn chờ thời cơ, lúc này lại tàn nhẫn mà xông tới.

“Trường thi của cậu ta ở đâu?”

Nhìn mỗi phút mỗi giây trôi qua, Lí Đông không kịp giải thích mà vội hỏi.

Dường như Tần Vũ Hàm cũng rõ, cô có chút không thể tin nói: “Trường 31 hay 35 gì ấy, là hai cái này, cậu ta nói ở trường thi bên cạnh.”

Lí Đông nhìn thời gian rồi nói: “Em đến cửa trường thi chờ đi, anh đi tìm em ngay!”

Dứt lời cũng không đợi Tần Vũ Hàm lên tiếng, hắn chạy như bay về phía trường thi khoa Xã hội.

Bạn đang đọc Trùng Sinh Chi Tài Nguyên Cuồn Cuộn (Dịch) của Lão Ưng Cật Tiểu Kê
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongthan160599
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.