Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại gặp nhau (2)

Phiên bản Dịch · 1148 chữ

Lí Đông nghĩ cả nửa ngày nhưng vẫn bế tắc, nếu có vốn thì tốt, trong đầu hắn có khá nhiều cách để kiếm một khoản tiền.

Nhưng giờ sờ vào túi, trước kia hắn thường xuyên đi net nên cũng không dư dả gì cộng thêm một trăm ba mẹ đưa lúc sáng, tổng tài sản cũng chỉ có 134 tệ 5 đồng, chút tiền ấy lấy ra cũng chả đủ làm gì cả.

Trọng sinh cũng có nhiều nỗi phiền, tất nhiên hiện tại Lí Đông khá là phiền muộn.

Vừa phải ôn tập để thi vào trường đại học tốt, vừa vội vàng cải thiện sinh hoạt của gia đình để ba mẹ không phải mệt nhọc, xem ra mọi chuyện không nhẹ nhàng như hắn tưởng tượng.

Đến trường rồi nhưng Lí Đông vẫn chưa nghĩ xong, đến lúc Vương Kiệt vô ý nói một câu mới khiến hắn nảy ra một ý.

“Đông tử, đêm nay chúng ta đến quảng trường Phương Đông chơi nhé? Khó lắm mai mới được nghỉ một ngày, đêm nay ra ngoài chơi chút cho thông thoáng đầu óc.”

“Quảng trường Phương Đông…”

Ánh mắt Lí Đông hơi sáng lên, huyện Đông Bình nằm ở đất liền, phát triển chậm nên nội thành cũng không lớn.

Nhưng sự náo nhiệt phồn hoa của quảng trường Phương Đông này lại không kém mấy thành thị tuyến một tuyến hai, không biết là công trình chiến tích của vị lãnh đạo nào năm đó đầu óc nóng lên mà hiện giờ lại thành nơi vui chơi lúc nhàn rỗi của toàn bộ người dân ở huyện Đông Bình.

Nơi đó vừa tối thì đèn đuốc đã sáng trưng, đặc biệt vào mùa hè lại càng ồn ào thâu đêm, người đến người đi cũng không kém mấy thành phố lớn.

Đặc biệt gần đó tụ tập vài khu chợ nhỏ và lối đi bộ, khiến quảng trường Phương Đông càng thêm phồn vinh, vì thế nơi đó dần có xu thế phát triển thành trung tâm của huyện.

Tuy có chút manh mối, nhưng Lí Đông vẫn chưa suy xét rõ ràng tiếp theo mình nên làm thế nào.

Hắn nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu nói: “Được, đêm nay chúng ta đến đó.”

“Lí Đông, Vương Kiệt, tôi cũng đi, đến lúc đó đừng quên gọi tôi đấy!”

Trần Duyệt ngồi trước Lí Đông nghe hai người nói chuyện nên không nhịn được xen vào một câu, cô vốn thích náo nhiệt nên rất hứng thú tham gia.

Lí Đông sao cũng được nên chỉ gật đầu đáp lại, cũng không hứng thú mấy, nếu là đại mỹ nữ như Tần Vũ Hàm chắc chắn anh sẽ rất thích, nhưng Trần Duyệt nhiều nhất cũng chỉ gọi là thanh tú, cô không đủ hấp dẫn lực chú ý của Lí Đông.

Đàn ông ai cũng vậy, đều chỉ nhìn mặt, nếu điều kiện cho phép, không ai mà không muốn cưới một người vợ xinh đẹp về nhà, còn mấy tên không ăn được nho thì nói nho xanh đó không tính.

Trái lại Vương Kiệt lại rất vui vẻ, hắn ta chụm đầu bắt đầu thảo luận với Trần Duyệt tối nay nên chơi cái gì.

Bên này đang nói chuyện, bên kia Trần Duyệt đẩy đẩy bạn cùng bàn bên cạnh, cô ta cũng là hoa khôi được lớp công nhận, Viên Tuyết: “Tiểu Tuyết, tối nay cậu có đi không? Cả ngày đọc sách không mệt à, cậu đã giỏi nhất lớp rồi, còn nỗ lực như vậy không để bọn mình sống nữa hả.”

Viên Tuyết lắc đầu cười khẽ, cũng không nhìn vẻ mặt mong mỏi của Vương Kiệt lạnh nhạt nói: “Không muốn, các cậu đi đi.”

Lí Đông bĩu môi, không lên tiếng.

Lại nói trường cấp ba của Lí Đông lần này có chút âm thịnh dương suy, dù là ban xã hội hay tự nhiên thì đều là nữ sinh được hạng nhất, đừng nói Tần Vũ Hàm của ban xã hội, ban tự nhiên của Lí Đông thế mà cũng bị nữ sinh chiếm hạng nhất không thể phá nổi, nghĩ đến mà thấy đáng thương.

Không những thành tích của Viên Tuyết tốt mà người cũng xinh, tuy giờ không có bình chọn hoa khôi của ban, nhưng Viên Tuyết lại là hoa khôi được lớp công nhận, cô ấy là người tình trong mộng trong mắt gần hết nam sinh của lớp.

Nói gần hết là vì trong số những người đó không có Lí Đông, theo lý thuyết thì mỹ nữ thì ai cũng thích, hiển nhiên người như Lí Đông cũng không ngoại lệ.

Nhưng không hiểu vì sao dù là thời thiếu niên hay hiện tại Lí Đông cũng không quá thích Viên Tuyết, giữa hai người không có mâu thuẫn gì, chỉ là hắn không ưa bộ dạng kiêu ngạo của cô ta, dáng vẻ thuần khiết lạnh lùng trông vô cùng giả tạo.

Nhìn Viên Tuyết Lí Đông lại không khỏi nhớ tới Tần Vũ Hàm, Tần Vũ Hàm có thành tích tốt lại xinh đẹp, tuy không chắc có thể xinh đẹp hơn Viên Tuyết, nhưng trong lòng Lí Đông lại thích Tần Vũ Hàm hơn.

Kiếp trước dù đã nhiều năm trôi qua nhưng đôi lúc hắn vẫn nhớ đến nụ cười tinh nghịch xấu xa của Tần Vũ Hàm mà lại không nhớ nổi bộ dạng của Viên Tuyết, dù thời cấp ba hắn học cùng Viên Tuyết ba năm, còn gặp Tần Vũ Hàm chỉ mới mấy chục lần.

“Hừ!”

Lí Đông bỗng hừ một tiếng, sao tự nhiên hắn lại nhớ tới Tần Vũ Hàm vậy.

Nghĩ lại có lẽ hắn đã cô đơn quá lâu, hiện tại bỗng gặp lại nên trong lòng khó nén vui sướng.

“Nếu có thể cưới cô ấy về làm vợ quả thật không tồi, ít ra cũng có tiếng nói chung, mỗi ngày về nhà nhìn nụ cười xấu xa ấy cũng khá tốt.” Không biết vì sao đột nhiên Lí Đông lại nghĩ xa xôi, khóe miệng lộ ra ý cười.

Lí Đông đang đắm chìm trong ý nghĩ đen tối của mình nhưng trong mắt người ngoài lại không phải vậy.

Viên Tuyết vừa nói cô không đi, Lí Đông lại hừ một tiếng, còn lộ ra nụ cười khinh thường xấu xa đã thành công khiến Viên Tuyết tức giận.

Vì không lớn tuổi nên Viên Tuyết không khôn khéo như mấy người phụ nữ ngoài xã hội, khuôn mặt tinh xảo của Viên Tuyết hơi tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Lí Đông, cậu có ý gì?”

Lí Đông bị cắt ngang suy nghĩ, khuôn mặt hắn mơ màng ngẩng đầu.

Vương Kiệt xấu hổ kéo áo Lí Đông bảo hắn đừng nói gì cả.

Bạn đang đọc Trùng Sinh Chi Tài Nguyên Cuồn Cuộn (Dịch) của Lão Ưng Cật Tiểu Kê
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongthan160599
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 86

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.