Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dò đường ở tỉnh (2)

Phiên bản Dịch · 1120 chữ

“Lớn nhỏ lẫn lộn, sáu đồng một cân, đa số đều là vậy.” Buổi sáng Lí Đông nhìn tôm ở chợ Đông Bình, chỉ chia ra xác xanh hay hồng chứ lớn nhỏ thì chẳng phân biệt.

“Sáu đồng! Vậy cao quá rồi, tôi lấy hàng từ người khác cũng không cao vậy!” Râu xồm kinh ngạc kêu lên, tỏ vẻ không chấp nhận.

Lớn nhỏ lẫn lộn thật ra không thành vấn đề, quả thật nhập hàng đều lẫn lộn, tới chợ thương nhân mới tự chia ra.

“Ông cần quá ít, tôi đưa hàng đến đây cũng không có lời, không bằng trực tiếp cho người buôn cá còn hơn.”

Lí Đông nhún vai tỏ vẻ hết cách, dù sao chợ cũng chẳng phải có mình nhà ông ta, ở đây không được thì chợ Bình Xuyên vẫn còn nhiều, hắn cũng không lo đàm phán thất bại.

Râu xồm do dự một lát, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy nếu tôi lấy nhiều thì cậu có thể giảm bao nhiêu?”

“Ông muốn bao nhiêu?”

“Một ngày một vạn cân!”

Lí Đông chau mày, nhiều như vậy, nhưng cửa hàng của ông ta không chịu nổi, hắn không muốn vài ngày sau lại không mua bán mà tìm đến đòi trả lại, phiền toái còn lãng phí thời gian của hắn.

Râu xồm thấy sự nghi ngờ của Lí Đông, mặt lộ ra ý cười, ông ta hạ giọng nói: “Không gạt người anh em, mấy nhà bán tôm hùm khác ở chợ Nam Bình đều là người nhà của tôi, tôi không được thì năm sáu nhà khác cũng không thành vấn đề.”

Mắt Lí Đông trợn trắng, là một dòng họ sao.

Chuyện này đúng là thường thấy, ba hắn chứ đâu, mấy nhà bán thủy sản khác ở chợ đều là anh em ruột ông ấy.

Bọn họ hợp lại chèn ép những người khác, không kiếm tiền cùng nhau nhưng cùng nhau chèn ép người khác.

Đến lúc người ta chịu không nổi nữa mới cùng nhau tăng giá.

Đến lúc đó không có giá khác thì bọn họ là người định đoạt.

Sạp nhà hắn vừa mở xém chút nữa bị chèn ép muốn đóng cửa, cũng may ba mẹ hắn dai, dám cắn răng chống lại giờ cuối cùng mới có chỗ dừng chân.

Nhưng Lí Đông cũng không thay người khác bênh vực kẻ yếu, đây là xã hội, không có bản lĩnh thì cứ ở đó mà làm công đi, muốn làm ăn thì phải chuẩn bị sẽ hụt tiền.

“Được, nếu một ngày một vạn cân tôi bán ông 5 đồng một cân…”

“Đừng mà, tôi cũng không làm hại người anh em, năm đồng một cân bằng tiền mặt, không chết tôi cũng không chọn!”

Râu xồm liếc mắt, Lí Đông đoán một chút, có vẻ đây là giá quy định của ông ta.

Trong lòng mâu thuẫn, râu xồm lấy từ chỗ bán sỉ hẳn là sáu bảy đồng, nhưng hắn nhập hàng càng ít thì nguy hiểm cũng thấp.

Hiện tại mỗi ngày một vạn cân rất nhiều nên nguy hiểm sẽ cao, thế mà giá cao thì hắn cũng không muốn.

Do dự một lát rồi gật đầu nói: “Được rồi, ngày mốt tôi đưa ông đợt hàng đầu tiên, ông xem thế nào, nếu có thể nhận thì chúng ta tiếp tục, nếu không được thì đợt hàng đầu ông phải nhận, ông xem có được không?”

Giờ đến phiên râu xồm do dự, một vạn cân không ít, đó là năm vạn tệ, năm vạn tệ của năm 2004 có thể mua được một căn nhà nhỏ ở vùng ngoại thành Bình Xuyên rồi ấy.

Ông ta cắn chặt răng, nói: “Chúng ta viết giấy đi, con chết không được vượt quá 500 cân, nhỏ hơn hai ký cũng không được quá một nửa!”

Lí Đông khẽ thở, tuy biết viết giấy không có hiệu lực, nhưng người mua bán nhỏ thường làm cái này.

Nghĩ rồi gật đầu nói: “Được, nhưng ông chủ Trần, viết giấy cũng không có ít gì, đến lúc đó tôi đưa tới ông không cần thì tôi cũng chẳng có cách bắt. Trời xa đất lạ nếu không bán được tôm hùm thì tôi tìm ai nói rõ lí lẽ chứ, hay ông giao một khoản tiền trước…”

Thấy mặt râu xồm lộ vẻ do dự, Lí Đông vội vàng nói: “Tôi đưa ông chứng minh thư, ông cứ yên tâm đi.”

“Được, cậu xem 500 được không?”

Lí Đông trợn trắng: “Là năm vạn tệ đó, ông chủ Trần, 500 còn chưa đủ tiền xe của tôi đấy, còn tiền nhân công nữa.”

“Ha ha, thật ra tôi keo kiệt lắm, vậy thôi 3000, đến lúc đó trừ tiền hàng ra.” Râu xồm cười một tiếng, hiển nhiên tâm trạng không tồi.

Thật ra ông ta không nghĩ Lí Đông sẽ lừa mang 3000 đồng này bỏ chạy, buôn bán nên ông ta vẫn có chút trình độ nhìn người.

Hơn nữa, tình hình dòng họ bán tại chợ ở tỉnh cũng không kém, 3000 đồng này bị lừa cũng không sao.

Có chứng minh thư của Lí Đông ông ta không tin sẽ không thể tìm lại được, đến lúc đó tiểu tử này ăn không hết có thể gói đem đi.

Hai người nhanh chóng viết giấy, Lí Đông cũng lấy được 3000 đồng nên tâm trạng lại càng hứng thú.

Để lại chứng minh thư cho râu xồm, khoảng ngày mốt hắn mang hàng tới rồi sẽ lấy về, địa chỉ trên chứng minh thư hai người đều không thèm để ý, người dốc sức làm ở tỉnh cũng không phải đều là người Bình Xuyên.

Lúc rời khỏi chợ, bụng Lí Đông đã kêu lên, cả người đổ mồ hôi.

Tùy ý tìm một sạp ăn chút gì đó, tinh thần hắn mới tốt lên, nghĩ đến ngày mốt phải đưa hàng đến nên trước tiên hắn phải tìm người bán tôm hùm mới được, giờ hắn khá bận.

Muốn liên hệ với lão Uông nhưng tiếc là không có di động cũng không có cách, giờ di động đối với người thường mà nói vẫn còn xa xỉ, không có di động đúng là hơi phiền phức.

Nghĩ xong Lí Đông đứng dậy rồi đi tới một chỗ bán đồ second-hand trong trí nhớ, di động sẽ mau đổi thôi nên mua cái mới sẽ không có lời.

Hơn nữa 3000 trong tay còn cần dùng gấp nên không thể lãng phí.

Second-hand chỉ cần có thể gọi là được, muốn đồ tốt chờ kiếm được lời rồi nói.

Bạn đang đọc Trùng Sinh Chi Tài Nguyên Cuồn Cuộn (Dịch) của Lão Ưng Cật Tiểu Kê
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongthan160599
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.