Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sở Quang và kẹo mút (3)

Phiên bản Dịch · 1369 chữ

Đó là khu tránh nạn lớn nhất của những người sống sót ở thành phố Thanh Tuyền, cho dù là mùa đông thì chợ ở đó cũng sẽ không đóng cửa.

Tuy nhiên, vị trí của nó nằm ở rìa đường vành đai 3 thành phố Thanh Tuyền, bên cạnh thành Bắc của thành phố Thanh Tuyền, trên đường đi ẩn nấp cực nhiều nguy hiểm.

Người bình thường muốn đi bộ đến đó, hơn nữa lại còn đi giữa trời mùa đông nhiệt độ thấp xuống âm 10 độ, thế này chả khác gì đi tự sát!

Sau khi rời khỏi cửa hàng, Sở Quang trở về nơi ở của mình trước.

Nói là nơi ở nhưng thực ra nó như một cái lán miễn cưỡng có thể che mưa, thậm chí còn không có cửa sổ hoặc cửa ra vào tử tế.

Mới ngày hôm qua, hắn đã nghĩ đến việc tiết kiệm một ít xi măng, ván PVC và các vật liệu khác để bịt kín bức tường bị dột trước khi mùa đông đến.

Nhưng mà bây giờ có vẻ không còn cần thiết nữa.

Sở Quang móc từ trong chiếc túi ngủ mốc meo của hắn ra một hộp nhôm gỉ sắt, loay hoay mở ra, đổ những đồng xu nhựa giấu bên trong xuống chiếc bàn gỗ khập khiễng vì gãy chân.

Tổng cộng có 47 đồng xu màu trắng mệnh giá 1 điểm.

Tính thêm ba đồng xu trên người hắn là vừa tròn 50 điểm!

Số tiền này là hắn nhịn ăn nhịn uống tiết kiệm từng chút một mới có, để một ngày nào đó hắn có thể rời khỏi con phố nhỏ bé này, chuyển đến Cự Thạch thành với điều kiện tốt hơn.

Nhưng bây giờ... hắn có một kế hoạch mới cho số "tài sản" này.

Nếu có thể tự lập môn hộ, tại sao phải ăn nhờ ở đậu?

"Tàn tích của viện điều dưỡng phía trên khu tránh nạn có thể dùng được, các bức tường xung quanh tòa nhà đều là bê tông... nếu nhờ người chơi thu nhặt một số vật liệu gần đó, việc xây sửa sẽ không quá khó khăn. Gần viện điều dưỡng là công viên khá thấp, không tiện thu gom phế phẩm kim loại, nhưng cây cối xung quanh lại tươi tốt, dùng làm nhiên liệu để sưởi ấm chắc cũng đủ, ngoài ra cũng có thể dùng gỗ làm vật liệu để sửa sang các tòa nhà và làm đồ nội thất... rìu! Đúng, còn phải mua bốn cái rìu."

Đánh quái luyện cấp?

Không tồn tại!

Đây là game có độ chân thật 100%, nếu đã chân thật như vậy, đương nhiên phải bắt đầu làm từ công việc cơ bản nhất!

“Những dụng cụ như xẻng, cưa cũng không thể thiếu!” Trước khi người chơi đăng nhập, Sở Quang đã tìm cách sắp xếp lại chúng.

Tất nhiên, ngoài những dụng cụ phục vụ công việc, khẩu phần ăn cũng quan trọng.

Khi buồng nuôi dưỡng được kích hoạt, nó sẽ lập tức tiêu hao các hoạt chất được tích trữ sẵn trong buồng để tổng hợp thể nhân bản cho người chơi sử dụng.

Mà đã là thể nhân bản thì cần phải ăn cơm!

Dù người chơi không online cũng có thể nằm trong buồng nuôi dưỡng và hấp thụ dưỡng chất, nhưng cũng không thể nằm trong đó suốt được.

Người thì phải ăn cơm, đây là chân lý muôn thuở!

"Ít nhất phải dự trữ đủ lương thực cho năm người ăn trong một tuần... nếu ăn hai bữa một ngày, mỗi bữa một chiếc bánh bột mì thì ít nhất phải có đủ 70 chiếc bánh bột mì."

Bánh bột mì là thức ăn phổ biến nhất trên phố Bethe, một đồng xu có thể đổi một chiếc.

Loại bánh này chỉ to bằng lòng bàn tay, như bị lẫn với vỏ cây hoặc loại sợi khác, cắn vào rất cứng và rắn, giống như đất trộn với cát, nhưng lại có thể lấp đầy bụng, còn có thể bổ sung muối cho cơ thể.

Có thể cho vào nồi nấu thành cháo.

70 cái bánh cần 70 đồng xu, mặc cả thì cũng cần ít nhất 60 đồng xu, như vậy thì túi tiền không đủ.

Sở Quang nhíu mày, nhưng lại nhanh chóng giãn ra.

Tự hắn phức tạp hóa vấn đề rồi, thực ra không cần phải cho những người đó ăn no.

Nếu đổi bánh bột mì thành nguyên liệu làm bánh — tức là lúa mì do các nông trại gần đây sản xuất thì chỉ cần 3 điểm là có thể mua được 1kg!

Dự trữ khoảng 5kg, đủ dùng trong vài ngày!

Nếu thực sự không được thì có thể học hỏi từ những người sống sót trên phố Bethe cách trộn vỏ cây hoặc rễ cây.

Còn những chuyện khác, đến lúc đó rồi tính tiếp.

"Tạm thời chuẩn bị những thứ này trước đã..."

Sở Quang nhét số xu vào lại trong hộp rồi bỏ vào ba lô, sau đó đeo ba lô lên lưng.

Dù cả đêm không ngủ nhưng giờ hắn rất phấn khích, dường như hắn đã tìm được ý nghĩa của cuộc sống, nên không hề buồn ngủ tí nào.

Khi hắn mở cửa bước ra ngoài thì thấy bé gái nhà hàng xóm đang ngồi ở cửa lán bên cạnh tò mò nhìn mình.

Sở Quang biết tên cô bé, Dư Tiểu Ngư, con gái út của nhà họ Dư.

Hầu hết những người sống sót ở vùng đất hoang đều có khuôn mặt vàng vọt và gầy gò, cô bé này cũng không ngoại lệ, đôi tay và đôi chân nhỏ như que củi khiến người ta khó tưởng tượng rằng nàng đã đến tuổi lấy chồng.

Thấy Sở Quang để ý đến mình, nàng cũng không ngại ngùng mà bước ra khỏi phòng.

"Ta nghe thấy trong nhà ngươi có tiếng động, nên mới ra xem.”

Hàng ngày, vào lúc bình minh, đàn ông ở phố Bethe sẽ đi nhặt rác hoặc săn bắn, phụ nữ và trẻ em thường ở nhà trông nhà hoặc làm một số công việc gì đó để kiếm sống.

Mặc dù ai cũng nghèo khó, không tiết kiệm được tiền, nhà cũng không có gì để trộm, nhưng không ai muốn khi mình ra ngoài sẽ có kẻ đến nhà mình lục lọi.

Người đàn ông tên Sở Quang này đến từ nơi khác, thường đi sớm về muộn, ít giao tiếp với hàng xóm trong khu tránh nạn này.

Nàng không biết nhiều về hắn, chỉ nghĩ hắn không giống người có thể chịu khổ.

Ban đầu mọi người đều rất cảnh giác với hắn, mẹ nàng cũng bảo phải chú ý đến người lạ này.

Tuy nhiên, Tiểu Ngư lại không nghĩ hắn là người xấu, bởi vì có một lần, hắn nấu canh ở cửa, đã đưa cho nàng một bát.

"Cảm ơn."

“Không có gì, lúc ngươi ra ngoài ta có thể giúp ngươi trông nhà.”

Nàng chớp mắt, vui vẻ nói thêm:

“Dù sao ta cũng rảnh.”

Cô bé tội nghiệp.

Nếu nàng ở thế giới hiện thực, với tuổi của nàng thì chắc vẫn đang đi học.

Không muốn cô bé có cảm giác tổn thương, Sở Quang giấu một tia thương hại trong mắt, lấy từ trong túi ra một cây kẹo mút, nhét vào tay nàng.

"Cầm lấy ăn đi, đừng nói với ai là ta đưa. Nếu không sau này không còn nữa đâu."

Từ bé đến giờ Dư Tiểu Ngư chưa từng thấy loại kẹo này.

Nàng cắn một miếng thì phát hiện không cắn được, lúc này mới biết vỏ bên ngoài phải xé ra.

Đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào quả cầu màu đỏ đính trên que nhựa, nàng cẩn thận thè lưỡi liếm nhẹ.

Cái này, cái này là vị gì?

Thật ngọt!

Trong ánh mắt tràn ngập những vì sao, nàng hạnh phúc ngẩng đầu lên, muốn nói tiếng cảm ơn.

Thế nhưng người cho nàng kẹo đã đi xa rồi.

Bạn đang đọc Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật (Bản Dịch) của Thần Tinh LL
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Crips
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 338

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.