Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bình

Tiểu thuyết gốc · 1955 chữ

Chỉ thấy cái bình này trông rất cổ, không đẹp, lại cũ kỹ, rách nát.

Thế là Đinh Minh nhìn người bán… a là Rochelle…

Đinh Minh hỏi: "Anh bạn, cái bình này có thể làm được gì?"

Rochelle liếc Đinh Minh một chút, lạnh lùng nói: "Nó có thể sinh ra một chất lỏng màu xanh, thúc đẩy cây cối sinh trưởng."

A… đây lẽ nào là Chưởng Thiên Bình? Hàn Lão Ma đánh rơi?

Đinh Minh ngạc nhiên. Thứ này lấy ra bán? Thật hay giả?

Tuy nhiên nghĩ lại, Marvel hay DC cũng không có cây cối hay thảo dược nào đáng giá chú ý.

Heart shaped Herb? Thứ này ngoại trừ khiến người thân thể mạnh ngang Captain America ra, cũng không có tác dụng gì. Ngược lại, cướp đoạt nó dễ dàng gây nên sự chú ý của Wakanda.

Groot? Xin lỗi, người ta là sinh vật có trí tuệ, không thể ăn.

Tuy vậy, Đinh Minh vẫn quyết định mua lại thứ này. Dù sao, làm kỷ niệm nha… Kỷ niệm những đêm đọc sách của cậu.

Đinh Minh tò mò hỏi: “Cậu lấy được thứ này ở đâu?”

Pháp sư Rochelle nói: “Cái này cần giữ bí mật.”

Thế là Đinh Minh hỏi: "Cái bình này bán bao nhiêu tiền?"

Rochelle ngắn gọn nói: "10,000 dollar."

Đinh Minh gật đầu, kiểm tra bản thân một chút, thiếu khá nhiều.

Thế là quay sang, hỏi vay mấy người bạn.

"Chúng ta cũng không có nhiều tiền như vậy." Chiến Krypton bất đắc dĩ nói.

Một bên, John Hulk nghe vậy, cười nói: "Lấy của tôi đi, coi như cậu nợ tôi."

Đinh Minh nói tiếng cám ơn, sau đó quay trở lại, mua đi Chưởng Thiên Bình.

Đinh Minh mở bình ra, nhìn vào bên trong, thấy có mấy giọt chất lỏng, cậu hài lòng gật đầu, ngẫm nghĩ lúc nào có cơ hội, mang đi cùng mấy tên Druid bàn điều kiện.

Sẽ không bán bình, nhưng có thể bán chất lỏng nha…

Mặc dù, sợ rằng cũng kiếm không được nhiều tiền.

Druid cũng là có phép thuật thúc giục sinh trưởng cây cối, chỉ có điều sẽ tiêu hao ma lực.

Chiến Krypton chậc chậc nói: "Không tệ nha, Chưởng Thiên Bình, làm vật kỷ niệm cũng tốt."

Xem ra cũng hiểu thứ này không có tác dụng nhiều.

Cường Asgard lắc đầu, không để ý.

Tiến Ngoan Nhân cũng khinh thường. Xem ra huyền huyễn với tiên hiệp cũng không cùng một đường.

Alain Gandalf tụ lại mọi người, nói: "Mọi người, về chuẩn bị đi, ngày kia, chúng ta sẽ lên đường."

Mấy người Đinh Minh đồng ý, sau đó rời khỏi hội nghị.

Đinh Minh rời khỏi hội nghị, liền chào từ biệt mọi người, sau đó log out, rời khỏi trò chơi.

Đinh Minh quyết định, mình nên đi hiện thật, lên mạng một chuyến.

Đối với Chưởng Thiên Bình, cậu chưa hết hy vọng.

Nghe nói ở hiện thật, đang có dị thú hoành hành?

Vậy thực vật cũng nên có chút đặc biệt đi?

Ninh Bình, trong dãy núi.

Lý Minh Huyền đang cùng đám bạn đi du lịch.

Từ khi thế giới này biến đổi, có rất ít người đi vào trong núi du lịch.

Phần lớn, bọn họ đều đi vào trò chơi, vào thế giới mới tận hưởng.

Nhưng Huyền cùng đám bạn lại khác.

Bọn họ nóng lòng với tham gia các hoạt động du lịch, mạo hiểm ở thế giới hiện thật.

Đối với bọn họ mà nói, trò chơi chung quy chỉ là trò chơi, mộng rồi cũng sẽ tỉnh.

Đúng vậy, bọn họ cho rằng, truyền thừa gì, huyết thống gì, cũng chỉ là một giấc mộng đẹp đẽ.

Mọi người rồi sẽ tỉnh mộng.

Bọn họ chỉ tỉnh trước thôi.

Cho nên lúc du lịch hay sống trong hiện thật, bọn họ đều không dùng năng lực.

Bọn họ cho rằng, như vậy, sẽ tỉnh mộng nhanh hơn.

Đến nỗi, bọn họ đều quên mình có năng lực gì.

Huyền vừa đi vừa cổ vũ đám người: "Cố lên mọi người! Chúng ta sắp leo lên đỉnh núi. Ở đó, có thể chứng kiến đất nước chúng ta bao la hùng vĩ làm sao!"

Có người liền vung tay đồng ý: "Đúng vậy, bắng sức lực của chúng ta, không phải bằng ba cái năng lực lăng nhăng."

Thế là, đám người tiếp tục tập trung đi đường.

Sau đó, bọn họ gặp một cái cây, trên cây kết mười quả màu vàng, to bằng nắm tay.

Mấy người nhìn thấy, đều thèm ăn.

Có người nói: "Huyền, quả này lạ quá, tôi chưa gặp bao giờ."

Huyền nhìn nhìn, nói: "Chúng ta có thể lấy xuống xem sao?"

Lại có người chỉ chỉ: "Không được rồi, có hổ."

Huyền khinh thường: "Ở đâu ra hổ?"

Tiếp đó, nhìn lại, quả nhiên thấy một con hổ đang nằm bên cạnh cây.

Chỉ thấy con hổ này trông cực kỳ thần tuấn, nó nằm đó mà tỏa ra khí thế cực kỳ kinh người.

Mấy người có chút rụt rè. Sau đó quyết định, post bài lên mạng, tìm kiếm sự trợ giúp.

Trở lại hiện thật, Đinh Minh liền lên mạng tìm kiếm.

Thực vật đặc biệt không thấy đâu, có chỉ là từng bài viết nói về dị thú hoành hành.

"Đây là con gì? Nó xuất hiện ngay giữa dãy Trường Sơn!"

Chỉ thấy trong tấm hình, một con vật khổng lồ, trông như voi, nhưng lại có đầu hổ, móng vuốt sắc bén.

"Đây là nhà ai chế tạo ra vũ khí sinh vật?"

Một con gà to lớn, mọc ra đầu chó, thản nhiên đi trên đường.

"Ông trời ơi, bầu trời xuất hiện mặt trời đỏ!"

Đây là ở châu Phi, có người chụp được mặt trời đỏ.

Lộn xà lộn xộn, nhiều không kể xiết.

Thời điểm này, có người quay chụp được một cái cây, bên cạnh cây nằm sấp một con hổ. Trên cây có quả màu vàng.

Bên dưới viết: "Cầu cứu, ai biết cách dụ hổ đi chỗ khác không? Chúng ta khát quá rồi."

Có dân mạng hỏi: "Năng lực đâu?"

Phía dưới đáp lại: "Năng lực gì?"

Dân mạng hỏi: "Truyền thừa? Huyết thống?"

Phía dưới đáp: "Chúng ta coi đó là mộng, không sử dụng, cũng quên rồi…"

Dân mạng đáp: "Vậy thôi, chờ chết đi."

Đinh Minh xem xét, a thế giới lại có người kỳ hoa như vậy, lại còn là một đám…

Lại nhìn… Ninh Bình? Lẽ nào là trùng hợp?

Bởi vì Ninh Bình là quê của cậu, ở trong thế giới kia, cũng là nơi cậu đánh bại Orc. Lại nói, đó cũng là nơi vị hoàng đế đầu tiên của Việt Nam sinh ra.

Nghĩ vậy, Đinh Minh không thể chờ đợi được nữa, lập tức mặc giáp, sau đó vẽ vòng tròn.

Cậu phải đi nhanh, nếu không, người khác tới kịp.

Lập tức, cậu đi tới khu nhà ở quê cậu.

Qua lâu như vậy, cậu đã có thể mở cửa trong một khoảng cách không ngắn.

Trong nhà, ông bà nhìn ra cửa, cười nói: "A, Minh về rồi!"

Dường như cũng không ngạc nhiên vì cái cách cậu xuất hiện.

Đinh Minh vẫy tay, nói: "Chờ cháu một chút."

Sau đó lại vẽ vòng tròn, liền đi qua.

Trong nhà, ông nhìn bà cười nói: "Bà nó ơi, cháu của chúng ta thật là mạnh. Từ đây đi Hà Nội cũng không ngắn đâu."

Bà nhìn ông, cười nói: "Ông còn nói? Hiện tại ông cũng có thể vác núi chạy như bay, chạy vòng quanh thành phố Ninh Bình cũng không có vấn đề gì."

Ông lại cười nói: "Đó là do tôi kế thừa Sơn Tinh mà thôi. Ngược lại là bà, sao bà lại kế thừa Thủy Tinh? Nhất định phải cùng tôi đối chọi gay gắt đúng không?"

Bà mỉm cười nói: "Chẳng qua, tôi không muốn chết đuối, vậy thôi."

Lại nói: "Với lại, ông không định đi xem cháu ông làm gì à? Nhỡ nó ăn lỗ vốn?"

Ông lắc đầu, cười nói: "Không được, thanh niên có phúc của thanh niên, chúng ta già rồi, không nên xen vào. Vẫn là nên dưỡng lão."

Bà hừ lạnh: "Dưỡng lão? Có ai dưỡng lão như ông không? Hôm nọ còn nhất định phải cùng thanh niên trong làng chơi đấu vật."

Sắc mặt của ông nổi lên hồng hồng: "Ha ha, chỉ là chơi đùa một chút mà thôi."

Nói xong, vội vàng vọt vào phòng bếp, lại nói: "Tôi đi nấu cơm, bà chú ý một chút, khi nào cháu tôi về, bảo nó qua gặp tôi."

Bà rên lên: "Chỉ trốn đi là giỏi…"

Nói xong, vẫn tập trung ánh mắt nhìn ngoài sân.

Lúc này, đằng sau Huyền và những người bạn có vòng tròn hiện lên, sau đó, có kỵ sĩ đi ra!

Cưỡi trên Xích Thố, áo bào phất phới, Đinh Minh cầm đao, đối với mấy người hỏi: "Là cây này đúng không?"

Huyền và các bạn quay đầu lại, thấy Đinh Minh, giật mình.

Có mấy đứa con gái, trong mắt có ánh sao nhỏ hiện lên.

Quá đẹp trai á! Bọn họ nghĩ như vậy.

Huyền liên tục gật đầu: "Chính là nó!"

Ánh mắt của Đinh Minh nhìn về phía cây kia, có hơn mười quả màu vàng trên đó, lại nhìn về phía con hổ kia, khẽ nhíu mày.

Quả thật là dị thú.

Nhìn như con hổ bình thường, nhưng lại tỏa ra khí tức khác hẳn với sinh vật bình thường.

Đinh Minh thúc ngựa Xích Thố, lặng lẽ tới gần.

Hổ đang ngủ.

Từ lúc tình cờ ăn một quả màu vàng, nó dường như khai trí!

Hôm đó, nó nhớ mang máng là đang đi săn, đột nhiên, có cái gì đó rơi xuống, nện vào đầu của nó.

Nó tò mò nhìn lại, hóa ra là một quả màu vàng. Thế là nó dùng đầu lưỡi nếm thử, cũng cảm nhận được hương vị đẹp vô cùng. Vậy nên nó ăn.

Ăn xong, nó hiểu ra rất nhiều. Hiểu mình chỉ là một con hổ, hiểu mình vậy mà có thể nhớ lại ngày xưa của mình, cũng hiểu lời nói của loài người!

Thế là nó nhìn lên… a… còn có mười quả!

Đáng tiếc, nó không biết leo cây.

Thế là nó chờ ở đây, cũng canh giữ, quyết không cho bất kỳ một địch nhân nào tới gần.

Nơi này, trở thành lãnh địa của nó.

Một đêm này, ánh mắt của nó mơ màng nhìn cây, phát hiện có một quả sắp rụng!

Thế là nó thức cả đêm, chỉ chờ quả kia rụng.

Vậy mà, quả kia không rụng.

Nó đã thức cả đêm, buồn ngủ quá, buổi sáng nó liền đi ngủ.

Nó cũng phát hiện một đám loài người ríu ra ríu rít, nói cái gì đó.

Nhưng nó buồn ngủ. Nó mặc kệ.

Chợt, đang lúc ngủ, nó nghe thấy có tiếng vó ngựa nhẹ nhàng tới gần.

Là con ngựa nào? Dám xâm nhập lãnh địa của ta?

Mặc kệ, ngủ đã, chỉ cần con ngựa kia không biết leo cây…

Sau đó, tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ở bên cạnh nó.

Bản năng, nó tỉnh dậy, muốn gầm lên giận dữ, tuyên bố chủ quyền của mình.

Chợt nó thấy…

Ánh đao!

Cùng một câu nói: "Tiếp tục ngủ đi."

Sau đó chìm vào giấc ngủ càng sâu…

Bạn đang đọc Toàn Dân Ra Trận, Cứu Vớt Marvel DC sáng tác bởi yy15248533
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy15248533
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.