Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Ai Giúp Ta, Ta Tự Giúp Mình

Tiểu thuyết gốc · 3451 chữ

Ngày hôm sau, một cuộc họp khẩn cấp được tổ chức tại Minh Tiêu Điện, chưởng môn Ứng Thiên Tông Tử Diêu chân nhân ngồi trên ghế lớn, xung quanh là mười vị thái thượng trưởng lão, bên dưới là Mặc Nghiên cùng các nhân chứng vật chứng được mang về từ nơi lịch luyện.

Sau khi đọc qua báo cáo tổng kết, Tử Diêu chân nhân cất giọng hỏi:

- Mặc Nghiên, ngươi nói trước đi, rút cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Vâng, chưởng môn.

Mặc Nghiên kính cẩn đáp một tiếng, sau đó dựa theo những gì bản thân đã trải qua kể ra một lượt. Xuyên suốt câu chuyện hầu như chẳng có gì đáng chú ý, nhưng đến đoạn cuối, khi quá trình huấn luyện chiến tu đệ tử sắp kết thúc thì những tình tiết gay cấn lần lượt xuất hiện.

Kể xong, Mặc Nghiên theo đúng quy trình đưa ra kết luận của mình về nguyên nhân xảy ra vụ việc và kết quả cuối cùng, đoạn nói:

- Khi các nhóm thí sinh tập trung lại với nhau để hoàn thành nốt số nhiệm vụ còn lại thì bất thình lình bị rất nhiều nhóm tu sĩ Trường Sinh Phái tập kích sát hại. Chính vì số lượng kẻ địch quá đông và hành động bất ngờ khiến cho mọi người không kịp trở tay, nhận lấy thất bại thảm hại.

- Bên cạnh đó, bởi vì đa phần thí sinh sau thời gian dài lịch luyện thân thể mệt mỏi, khí lực hao kiệt, tinh thần không còn minh mẫn, các loại tài nguyên cũng bị tiêu hao hết khiến cho năng lực phản ứng với nguy hiểm giảm đi nhiều. Đây là nguyên nhân chính dẫn đến số lượng thương vong lên đến một nửa.

- Ngoài ra, còn...

- Dừng lại!

Mặc Nghiên còn chưa nói xong đã bị Tử Diêu chân nhân ngắt lời, nói xen vào:

- Mặc Nghiên, ngươi nói nhiều người thiệt mạng như vậy là do nguyên nhân khách quan bổn tọa có thể hiểu được. Dù sao thì đám người Trường Sinh Phái vốn đã tính toán kế hoạch từ trước, việc lựa chọn thời điểm tấn công và phương án rút lui hiệu quả cũng không khó hiểu.

- Bất quá bổn tọa muốn hỏi ngươi, chẳng lẽ người chủ trì giám sát như ngươi theo dõi quá trình lịch luyện suốt mấy tháng trời ròng rã mà không hay biết chút gì về âm mưu của đám ma tu kia hay sao? Ngươi đừng có nói với ta bọn chúng âm thầm lẻn vào khu vực lịch luyện mà thần không biết quỷ không hay đấy nhé!

Mặc Nghiên bị hỏi đúng chỗ khó, trên trán bỗng rịn ra một tầng mồ hôi. Ngẫm nghĩ một lát, Mặc Nghiên cúi thấp đầu đáp:

- Bẩm chưởng môn, đây cũng là điều khiến đệ tử đau đầu. Sau khi tiến hành giải cứu cho nhiều nhóm thí sinh gặp nạn, đệ tử đã thu thập không ít thông tin có liên quan đến vấn đề này. Chỉ đáng tiếc, toàn bộ mọi người đều không hay biết gì về sự hiện diện của đám tu sĩ Trường Sinh Phái cho đến khi bị bọn chúng tấn công.

- Sau khi suy xét các yếu tố liên quan, đệ tử cho rằng địa phương lịch luyện ở gần tổng đàn Trường Sinh Phái, nhiều khả năng bọn chúng đã dùng một loại pháp trận truyền tống nào đó để điều động số lượng lớn đệ tử tới tấn công đệ tử trẻ tông ta.

Tử Diêu chân nhân chau mày lắc đầu, tỏ ra không hài lòng với cách giải thích của Mặc Nghiên, nói:

- Không có khả năng. Truyền tống trận một khi được sử dụng sẽ khiến lực lượng trong thiên địa biến đổi vô cùng mạnh mẽ, chắc chắn tạo ra thiên địa dị tượng, người có tu vi cao sẽ dễ dàng nhận biết được. Đám người Trường Sinh Phái cũng không ngu đến nỗi đi nói với bàn dân thiên hạ rằng "lạy ông tôi ở bụi này" đâu.

Lần này, Mặc Nghiên hết đường chối cãi, hoàn toàn không cách nào lý giải nổi tại sao đám tu sĩ Trường Sinh Phái xuất hiện với số lượng đông đảo như vậy mà người giám sát như y không mảy may phát hiện ra bất kỳ động tĩnh đáng ngờ nào. Định bụng lên tiếng giải thích thì Tử Diêu chân nhân đã nói:

- Không cần giải thích. Trước tiên mang một vài tên ma tu lên đây, bổn tọa muốn đích thân tra hỏi bọn chúng.

Nghe nói, những tưởng Mặc Nghiên sẽ tìm ra đường xuống đài, ai ngờ y càng thêm khó xử, cứ nhìn Tử Diêu chân nhân với vẻ bất lực.

- Sao vậy?

Mặc Nghiên bất đắc dĩ đáp:

- Bẩm chưởng môn, đám người kia toàn bộ đã mất mạng, hiện tại chỉ có duy nhất một người còn sống, mà người đó đang ở đây rồi.

Tử Diêu chân nhân sắc mặt hơi đổi, ánh mắt quét xuống phía dưới, một lúc sau rơi trúng lên người thiếu đà chủ. Thiếu đà chủ thấy thế thì hất mặt tỏ ra xem thường, sau đó quay mặt đi chỗ khác.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Mặc Nghiên nhỏ giọng giải thích:

- Khi đám người Trường Sinh Phái tấn công, đệ tử đồng thời nhận được rất nhiều thông báo cần hỗ trợ, không còn cách nào khác ngoài phân chia nhân sự chạy đi giúp đỡ từng nhóm một. Cũng vì số lượng nhân thủ ít ỏi nên chỉ có thể đuổi đi đám người kia chứ không thể truy quét tiêu diệt, do đó số lượng bắt giữ được không có bao nhiêu.

- Ban đầu đệ tử cho rằng chỉ cần bắt giữ một vài tên mang về tra khảo là được, ai ngờ những kẻ này hoàn toàn không chịu hợp tác, một khi bị bắt đa phần đều chọn cách tự sát. Người thì uống thuốc độc, người thì tự bạo kinh mạch, những người không dám tự sát thì hồn phách bỗng nhiên bị hủy diệt, chết bất đắc kỳ tử. Chính vì thế nên trước sau đệ tử không tra ra được bất kỳ manh mối nào.

- Vậy còn tên kia thì sao?

- Tên kia là do Lập Thiên sư đệ bắt được, nghe nói là thiếu đà chủ gì gì đó, thân phận không thấp. Dựa vào phán đoán của đệ tử, lời Lập Thiên sư đệ nói khá đáng tin cậy, bởi vì chỉ có tên này là không bị mấy loại thủ đoạn khống chế sinh mệnh mà Trường Sinh Phái hay dùng với các đệ tử thấp cấp bên dưới.

- Chỉ đáng tiếc tên kia cũng là hạng người cứng đầu, từ lúc bị bắt đến giờ chưa mở miệng nói một câu nào, chỉ e không dùng đến truy hồn thuật thì không moi ra được thông tin gì hữu ích. Thiết nghĩ nên đợi mọi chuyện lắng xuống rồi tiến hành thẩm vấn cũng không muộn.

Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Tử Diêu chân nhân bỗng chuyển dời sự chú ý lên người Lập Thiên, bởi vì trong đợt chiến tu phù chiếu lần này, những điều bất thường khó lý giải đều có liên quan đến hắn.

Lập Thiên lúc này đang đứng tuốt phía sau, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì mà thi thoảng lại mỉm cười khoái chí, bộ dạng hoàn toàn không có chút nghiêm túc nào. Nhìn dáng vẻ này của hắn, Tử Diêu chân nhân tỏ ra không vui, biết chắc trong đầu tên này đang nghĩ đến mấy thứ tào lao không sai vào đâu được, bèn gằn giọng quát lớn:

- Khuyết Lập Thiên, mau bước ra đây cho bổn tọa.

Lập Thiên đang suy nghĩ về dự định lớn lao sắp tới bỗng bị tiếng quát làm giật bắn mình, buồn bực đi lên phía trước, vừa thi lễ vừa nói:

- Bẩm chưởng môn, có đệ tử.

Tử Diêu chân nhân hừ lạnh một tiếng, nói:

- Chuyến lịch luyện vừa rồi ngươi đã làm ra chuyện tốt gì, mau thành thật khai báo cho ta. Nếu có nửa lời dối trá, phần thưởng ngươi một cái cũng không có, còn sẽ bị phạt nặng.

Từ trong chỗ chết trở về, còn chưa thu hoạch được gì đã bị người đe dọa, Lập Thiên bỗng cảm thấy hết sức bất bình. Bằng tính cách không muốn chịu thiệt của hắn, dĩ nhiên không thể chấp nhận loại sự tình này rồi.

Vậy là không chút nghĩ ngợi, Lập Thiên lập tức trình bày lại toàn bộ sự việc đã xảy ra cho mọi người cùng nghe, không quên nêu bật thành tích to lớn của bản thân đã đạt được trước mặt chưởng môn và mười vị trưởng lão, không sót cái nào.

Lập Thiên dù rất hào hứng kể chuyện nhưng không quá trớn, biết sự tình mà thiếu đà chủ nói riêng với một mình hắn là vô cùng hệ trọng, cho nên trước sau không hề nhắc đến chuyện tình về Ma Hoàng và Ma Hoàng Chi Huyết dù chỉ nửa chữ.

Đổi lại, nghe chuyện Lập Thiên kể, mí mắt Tử Diêu chân nhân giật giật không biết bao nhiêu lần, phải trái đều có đủ. Mà mười vị trưởng lão nghe thấy không khỏi toát mồ hôi hột, đôi lúc lại tỏ ra mất bình tĩnh cực độ.

Trước khi kết thúc câu chuyện, Lập Thiên không quên tố cáo những người đã đẩy hắn vào vòng nguy hiểm, hùng hổ chỉ tay vào Cao Bình nói:

- Chưởng môn minh giám, Lâm Bằng và Lục Phong hai người này lấy việc công báo thù riêng, muốn lợi dụng giao long để lấy mạng đệ tử. Các thành viên trong nhóm cũng tham gia vào việc này, chắc chắn không tránh khỏi liên quan.

- Ngoài ra, để thực hiện kế hoạch một cách trót lọt, bọn họ không ngần ngại hy sinh tính mạng của Vương sư huynh làm mồi câu dẫn đệ tử, hành vi mất hết nhân tính, mong chưởng môn xử phạt thật nặng để răn đe.

Vừa nghe đến đây, Cao Bình bị trói đang đứng một bên bỗng dưng nổi điên, không ngừng dãy dụa gào thét:

- Chưởng môn, ngài đừng tin lời tiểu tử họ Khuyết kia. Hắn ta lén lút tu luyện ma công, cấu kết ma đạo, không chừng lần lịch luyện này các sư huynh đệ bị tấn công không tránh khỏi có liên quan tới hắn.

- Hơn nữa trong suốt quá trình lịch luyện, hắn còn dùng vô số thủ đoạn bỉ ổi hòng chiếm đoạt thành tích của mọi người. Chúng đệ tử vì quá tức giận cho nên vô tình làm ra sự tình sai trái, tất cả đều là sự tình ngoài ý muốn.

Lập Thiên nghe thế thì lớn giọng phản bác:

- Ngươi nói láo, ngươi đang vu khống ta, rõ ràng mấy người các ngươi thấy ta tuổi nhỏ công cao, cố ý mượn dao giết người hòng chiếm đoạt thành tích của ta.

Lập Thiên hăm hở lên tiếng thanh minh, âm điệu có phần còn lớn hơn của Cao Bình. Nhưng mới nói được mấy câu thì đã cảm giác có cái gì đó không đúng lắm. Đến khi nhìn lại, thấy chưởng môn và các vị trưởng lão đang nhìn mình chằm chằm, lãnh ý phiêu phù mới ngậm miệng thôi không nói nữa.

- Ngươi nói rõ ra xem!

Trấn áp Lập Thiên xong, Tử Diêu chân nhân lại ra hiệu cho Cao Bình nói tiếp. Cao Bình thấy thế phấn khởi tiếp lời:

- Chưởng môn minh xét, tiểu tử họ Khuyết lúc mới vào tông môn không có chút tu vi nào, vậy mà chỉ sau nửa năm tu luyện đã dư sức đánh bại giao long, róc da xẻ thịt, còn bắt sống một nhân vật lớn của Trường Sinh Phái, đây là chuyện không thể nào. Nếu không tu luyện ma công, đệ tử hoàn toàn không nghĩ ra hắn dùng cách gì đề thăng thực lực nhanh như vậy.

- Chưa kể sau khi thấy ba vị sư huynh Lâm Bằng, Lục Phong và Viên Thiệu bị đám tu sĩ Trường Sinh Phái bắt đi, mặc dù đối phương đã lên tiếng chấp thuận để hai bên trao đổi người nhưng tiểu tử này một mực cự tuyệt, đây là muốn hại chết đồng môn, chứng cứ rành rành, mọi người đều tận mắt nhìn thấy.

- Đệ tử thừa nhận trong nhóm có sự chênh lệch trong việc phân chia thành tích giữa nhóm trưởng và thành viên, tuy nhiên đây là do cống hiến của mỗi người không giống nhau, bên ngoài nhìn thì giống như bất công nhưng thực tế lại rất công bằng. Đệ tử còn nghe nói, tiểu tử này chỉ vì không muốn chia sẻ lợi ích nên mới nghĩ ra trăm loại thủ đoạn để nẫng tay trên của mọi người, hành vi ngông cuồng khó lòng chấp nhận.

- Vả lại, cho dù những chuyện hắn làm ra suốt quá trình lịch luyện không vi phạm nguyên tắc chung, chỉ tính riêng hai việc tu luyện ma công và hãm hại đồng môn theo môn quy cũng đủ phán tội chết rồi.

Tử Diêu chân nhân nghe xong sắc mặt có chút không vui, hướng Lập Thiên hỏi:

- Khuyết Lập Thiên, ngươi nghe thấy rõ chưa? Ngươi giải thích mọi chuyện như thế nào?

Nghe Cao Bình tố cáo sai sự thật, Lập Thiên uất nghẹn đầy một bụng, chỉ hận không thể xông lên xé miệng cắt lưỡi đối phương ra thành trăm mảnh. Đến khi chính mình được hỏi tới thì tâm thần đã khẩn trương đến mức quýnh quáng tay chân.

Hắn còn đang buồn bực vì tông môn quá nhiều quy củ, mỗi nói lý không thôi mà cũng không cho, hại hắn không thể tự bào chữa cho chính mình. Bây giờ thì tốt rồi, đến lượt hắn nói, hắn sẽ không cho đối phương có bất kỳ cơ hội chống chế nào nữa.

- Nói đi, chuyện tu vi của ngươi chỉ trong sáu tháng chạy từ người thường đạt đến tầng năm Ngự Khí là như thế nào?

Nghe câu hỏi, hội trường im lặng, tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi câu trả lời chứ không chỉ mỗi Tử Diêu chân nhân mà thôi. Ai cũng muốn biết Lập Thiên tu hành dùng phương pháp gì mà tu vi tăng tiến nhanh như vậy.

Lập Thiên bị hỏi nhất thời cứng họng, sắc mặt đen như đít nồi. Thế gian nào có ai lại đi vạch áo cho người xem lưng bao giờ, không ngại chết cũng nhục nhã mà chết nha, thật biết làm khó người ta quá rồi.

- Sao, ngươi không dám trả lời sao?

Biết bí mật giấu diếm không được nữa, Lập Thiên hạ quyết định thú nhận mọi chuyện, ấp úng nói:

- Đệ tử, đệ tử dùng, dùng, dùng phế đan để tu luyện.

- Cái gì...?!

Đại trưởng lão nghe xong dường như không tin vào tai mình, kinh ngạc hỏi lại:

- Lời ngươi nói là thật?!

Lập Thiên khổ sở xác nhận:

- Lời đệ tử nói đích xác là thật.

Đại trưởng lão quay mặt nhìn nhị trưởng lão, nhị trưởng lão lại nhìn tam trưởng lão, mọi người nhìn nhau với nét mặt không thể tin nổi. Tử Diêu chân nhân thì đã nghe qua chuyện này cho nên khi nghe thấy cũng không lấy làm ngạc nhiên, chỉ hơi hồ nghi bí ẩn bên trong một chút, hỏi:

- Ngươi sử dụng nó như thế nào?

Lập Thiên đáp:

- Thưa chưởng môn, đệ tử cứ thế ăn vào thôi ạ.

Tử Diêu chân nhân lại hỏi:

- Ta nghe nói phế đan là đan luyện hỏng, phẩm chất không đạt, dược tính không thuần, ngươi làm sao có thể hấp thụ nó mà không có hậu quả gì?

Lập Thiên đáp:

- Đệ tử cũng không rõ, chỉ là một lần tình cờ phát hiện ra bản thân có thể ăn phế đan mà không hề hấn gì, cho nên những lần sau đó mới tiếp tục làm, cũng không ngờ kết quả lại tốt đến như vậy.

Tử Diêu chân nhân chau mày, rõ ràng ngay cả ông ta cũng không biết Lập Thiên đang nói dối hay nói thật. Vốn dĩ quá trình tu luyện của Lập Thiên chính ông đã phái người đi thăm dò, sự tình hắn thu thập phế đan từ tay Nhạc Lãnh Pháp hay Vũ Yến sư tỷ ông đều biết, cho nên dễ dàng xác định Lập Thiên dùng phế đan tu luyện không sai. Chỉ là ông cũng không ngờ tên này lại dùng cách ăn tươi nuốt sống phế đan để tăng tu vi.

- Nói như vậy, ngay cả ngươi cũng không biết bản thân làm sao có thể hấp thu dược tính của phế đan mà bản thân không bị ảnh hưởng gì?

Lập Thiên gật đầu trả lời:

- Đúng thế. Đệ tử không hề tu luyện ma công, đệ tử xin thề.

- Được, bổn tọa tin ngươi lần này. Thế còn chuyện bỏ mặc an nguy của ba vị đồng môn, ngươi giải thích thế nào?

Lập Thiên suy ngẫm một chút, đáp:

- Bẩm chưởng môn, đệ tử cho rằng an nguy của ba vị sư huynh không đáng lo.

- Vì sao?

- Bởi vì trong tay chúng ta đang giữ một nhân vật khá quan trọng của bọn họ. Theo đệ tử được biết, tên này là thiếu đà chủ, là con trai của đà chủ một phân đà Trường Sinh Phái, địa vị không nhỏ. Chỉ cần trong tay chúng ta còn nắm giữ kẻ này, không lo ba người kia sẽ bị đối phương giết chết.

- Còn việc đệ tử mang người trở về, chính là muốn để cho chưởng môn và các vị trưởng lão khai thác thêm nhiều thông tin hữu ích của Trường Sinh Phái từ trên người hắn ta mà thôi. Đệ tử cho rằng sự hy sinh này của ba vị sư huynh là xứng đáng, tương lai trở về có thể nhờ đó mà giảm bớt một phần tội trạng.

Nghe Lập Thiên nói thế, Cao Bình như nghĩ đến cái gì, phẫn nộ hét lớn:

- Ngươi cho rằng đám người Trường Sinh Phái là ai, ngươi nghĩ người từ trong tay bọn họ trở về có thể toàn vẹn hay sao? Khốn kiếp, đến lúc đó chỉ e ba người không tàn cũng phế, không thể tiếp tục tu hành được nữa. Ngươi còn dám nói cái giá đó là xứng đáng hay sao?

Lập Thiên nhìn Cao Bình, cũng không tức giận đáp lời:

- Dù sao ta vẫn cảm thấy ta không làm sai nha.

Dứt lời quay đầu chắp tay với Tử Diêu chân nhân và mười vị trưởng lão, nói:

- Kính xin chưởng môn và các vị trưởng lão cho mời Vương sư huynh đến đây. Huynh ấy và đệ tử cùng nhau một đường, biết rõ tường tận mọi chuyện. Nếu các vị không tin, có thể gọi huynh ấy đến hỏi rõ là được.

Trước lời đề nghị của Lập Thiên, Tử Diêu chân nhân gật đầu đồng ý, cho gọi Vương sư huynh vào điện. Bởi vì thương thế của Vương sư huynh khá nặng, cho nên hiện tại vẫn chưa thể đứng lên được, chỉ có thể nằm trên một cái ghế dựa. Khi bị hỏi, Vương sư huynh cũng không dám có nửa lời giấu diếm, tất cả đều mang ra nói toàn bộ.

Thông qua lời kể của Vương sư huynh, những tình tiết còn khúc mắc giữa lời kể của Mặc Nghiên và Lập Thiên đều được lý giải thông suốt. Mãi đến khi Vương sư huynh nói xong, vẫn không quên cảm ơn Lập Thiên mấy câu, khiến cho hiểu lầm của mọi người về Lập Thiên được hóa giải đi không ít.

Tử Diêu chân nhân và mười vị trưởng lão nghe xong thì xác nhận lời Lập Thiên nói không sai, đối chiếu với những gì thu hoạch được đều không có bất kỳ nhầm lẫn nào. Nhưng để cho chắc ăn, Lập Thiên vẫn bị đại trưởng lão thi pháp kiểm tra khí lực toàn thân. Đến khi xác định khí lực sạch sẽ thì mới đồng ý cho hắn rời khỏi.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.