Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Quen Biết

Tiểu thuyết gốc · 3448 chữ

- Ngươi đang đe doạ ta?

- Không hề. Trường Sinh Phái chúng ta làm việc không rườm rà phức tạp như Ứng Thiên Tông các ngươi. Phàm là việc có tầm quan trọng với sự tồn vong và phát triển của môn phái, tất cả mọi người sẽ đồng tâm hiệp lực thực hiện cho dù cái giá phải trả đắt đỏ thế nào đi chăng nữa.

- Cho nên...?!

- Cho nên sau khi ngươi biết được chân tướng sự việc, ngày sống của ngươi càng ngắn hơn một đoạn.

- Hừ, ta sẽ không chết dễ dàng như vậy, ít nhất là khi chưa báo được thù cho què gia gia, ta sẽ không chết.

- Vậy tốt, ta cũng không thèm đôi co với tiểu tử nhà ngươi. Tiếp theo đây, ngươi muốn làm gì ta?

- Dĩ nhiên là mang về Ứng Thiên Tông, giao cho mười vị trưởng lão đích thân thẩm vấn.

- Ngươi...!

Thiếu đà chủ nghe qua dự định của Lập Thiên mà tức đến thở không ra hơi. Vừa nãy gã đã rất hợp tác, muốn bày tỏ thành ý của mình, hy vọng Lập Thiên sẽ vì đó mà mở cho gã một con đường sống.

Thiếu đà chủ cũng không ngờ Lập Thiên lại thù dai đến như vậy, đã nói hết nước hết cái rồi mà vẫn không chịu buông tha cho gã, còn đòi mang gã về Ứng Thiên để cho mười vị trưởng lão xử lý.

Không cần nói cũng biết, bằng thủ đoạn của mấy lão hồ ly kia, ước chừng mới qua tay dăm ba người thì cái mạng của gã cũng về với tổ tiên rồi, nói chi tới mười người. Cái tên tiểu tử chết dẫm này rõ ràng là không muốn cho người ta đường sống mà.

Thiếu đà chủ vừa nghĩ, mồ hôi trên trán túa ra như mưa. Gã cho rằng câu chuyện vừa rồi có lẽ đã ảnh hưởng đến tâm trạng Lập Thiên, khiến hắn tức giận không biết phát tiết đi đâu nên mới đổ lên người mình.

Suy nghĩ một chút, thiếu đà chủ ép bản thân phải bình tĩnh lại, trước khi nói cái gì thì phải nhìn sắc mặt Lập Thiên trước, tránh cho xảy ra tình trạng vừa rồi. Thế là ngay sau đó, thiếu đà chủ không nhắc đến què gia gia của Lập Thiên nữa mà nói toàn những thứ chẳng liên quan gì hòng khiến tâm trạng hắn tốt lên.

Hai bên nói chuyện một thôi một hồi, thấy biểu tình của Lập Thiên đã khá hơn, thiếu đà chủ bày ra bộ dáng hết sức niềm nở, nói:

- Tiểu tử, à không, tiểu huynh đệ, những gì ngươi muốn biết ta đều đã nói, cam kết không có nửa lời dối trá. Ngoài ra, chỗ tài bảo kia của ta ngươi cũng hãy nhận lấy, cứ coi như là đồ ta tặng ngươi cũng được. Ngươi xem, có thể thả ta đi được không?

Lập Thiên lúc này đã từ trong đoạn quá khứ đau buồn bước trở ra, vừa nghe thiếu đà chủ nói thì liền nhìn gã như một thằng đần, phất phất tay nói:

- Ngươi nghĩ hay lắm, nhưng ta thật muốn hỏi ngươi một câu. Nếu đổi là ngươi bắt được ta, ta mở miệng cầu xin ngươi thì ngươi có buông tha cho ta không?

- Ta...

- Lại nói đồ vật kia là do chính ta dùng bản lĩnh đoạt được, không phải ngươi tặng. Hôm nay ta không giết ngươi, tính ra đã là may mắn cho ngươi rồi.

- Hơn nữa ta cũng không phải hạng người không nói lý lẽ, bởi vì dù sao thì ngươi cũng không phải là người giết què gia gia, cũng không có năng lực đó.

- Thù oán giữa ngươi và ta tuy có lớn, nhưng cũng không lớn đến mức khiến ta phải giết chết ngươi ngay lập tức. Thiết nghĩ dẫn ngươi trở về tông môn để các vị trưởng lão đích thân tra hỏi sẽ tốt hơn nhiều.

- Bọn họ có càng nhiều thủ đoạn để dò xét thực hư từ những lời ngươi nói. Đến lúc đó, ngươi muốn nói dối chỉ e cũng không được đâu.

Thiếu đà chủ nghe thế thì cuống lên, nói:

- Vậy ngươi giết ta đi, giết ta ngay đi. Cha ta, ông nội ta nhất định sẽ thay ta báo thù.

Lập Thiên lắc đầu, mỉm cười hoà ái nói:

- Đừng vội vàng đòi sống đòi chết như vậy. Ngươi chết khi nào cũng được, nhưng không phải bây giờ!

Thu dọn đồ đạc của mình xong, Lập Thiên không chút ngần ngại tiến sang chỗ để đồ của thiếu đà chủ, ngoài bộ y phục ra toàn bộ đều thu tất. Sau đó, hắn dùng dây trói chặt thiếu đà chủ rồi dẫn ra ngoài cửa động.

Ra đến nơi, việc đầu tiên Lập Thiên làm chính là ném đi Thông Linh Phù, phát thông báo xin hỗ trợ đến phía tông môn. Làm xong chuyện thì hắn ngồi một chỗ chờ đợi.

- Tiểu tử này sao vẫn không chịu đi, hắn còn muốn dở trò gì nữa đây?

Thiếu đà chủ thấy Lập Thiên ngồi một đống không nói không rằng, trong tâm dấy lên vô vàn nghi vấn. Rõ ràng xung quanh không có ai, là cơ hội tốt để trốn đi, thế mà tên này chậm chạp không chịu đi, cũng chẳng biết đang nghĩ cái quái gì nữa.

Dĩ nhiên, thiếu đà chủ cũng chả dại gì mà lên tiếng khuyên can. Đoán chừng đám thủ hạ của gã phái đi bắt người đã sắp về tới nơi rồi. Đợi khi bọn chúng trở về, chắc chắn sẽ có cách giúp gã thoát ra.

Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, vừa nghĩ tới đây, thiếu đà chủ liền nghe thấy tiếng xé gió từ đằng xa vọng lại, xen lẫn là tiếng người giãy dụa phản kháng càng lúc càng to.

- Buông ta ra, các ngươi muốn làm cái gì, mau buông ta ra. Đợi trưởng lão trong tông ta đến đây, đám súc sinh các ngươi một tên cũng đừng hòng sống sót.

Thanh âm chửi rủa không ngừng cất lên, không lâu sau thì thân ảnh Viên Thiệu cùng đám tu sĩ Trường Sinh Phái cũng xuất hiện trước mặt Lập Thiên và thiếu đà chủ.

Thiên địa vắng vẻ, không gian tĩnh mịch, khung cảnh hai bên gặp gỡ không khỏi quá éo le ngược đời, đầy một màu u ám.

Lúc Viên Thiệu thấy thiếu đà chủ bị Lập Thiên trói gô ép quỳ trên mặt đất, phản ứng đầu tiên là há hốc mồm kinh ngạc, tiếp theo là khiếp sợ, cuối cùng là hối hận tràn trề.

Viên Thiệu là đang hối hận về những việc mình đã làm với Lập Thiên, và có khả năng vì những việc đó mà khiến cho cơ hội thoát thân không còn nữa.

Cũng vì thế, dù cơ hội bảo toàn mạng sống đang nằm ngay trước mắt nhưng Viên Thiệu không cách nào mở miệng nổi. Cứ mỗi lần định nói cái gì thì đành nuốt lại, cuối cùng chỉ nhìn Lập Thiên với ánh mắt đầy ăn năn hối cải.

Cùng lúc đó, đám tu sĩ Trường Sinh Phái thấy thiếu đà chủ của mình bị Lập Thiên bắt sống thì tinh thần rối loạn, tên nào tên nấy như người trên trời rơi xuống, nghĩ mãi mà vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cả đám không biết phải làm gì, đứng nguyên tại chỗ từ xa nhìn tới, thi thoảng đảo mắt nhìn nhau nhưng không có ai dám đứng ra chủ trì đại sự.

Đợi thêm nửa canh giờ, rút cuộc hai người Lục Phong và Lâm Bằng cũng bị đám tu sĩ Trường Sinh Phái bắt về, trên người xuất hiện không ít vết thương, chứng tỏ hai bên đã xảy ra xung đột không nhỏ.

Hoàn cảnh gặp gỡ vẫn giống như cũ, Lục Phong và Lâm Bằng đều mở to mắt hết cỡ, còn dụi mắt mấy lần vì không dám tin vào mắt mình. Mất một hồi lâu cả hai người lấy lại bình tĩnh, bất tri bất giác trong tâm phát sinh một loại xúc động nói không nên lời.

Lâm Bằng như người chết trôi vớ được cọc gỗ, rất nhanh đã từ trong tình huống thực tế hiểu ra căn nguyên, vội vàng cất giọng la lớn.

- Lập Thiên sư đệ, là ta đây, Lâm Bằng sư huynh đây. Mau cứu ta, mau cứu ta với. Những ngày qua là ta sai rồi, ta xin lỗi đệ, ngàn vạn xin lỗi đệ. Ta hứa từ nay về sau sẽ không làm như vậy nữa.

Lâm Bằng hét lớn, giọng điều van lơn cầu khẩn, thành ý không thể bàn cãi, chung quy đã không thèm để ý sĩ diện gì nữa.

Chẳng ngờ rằng khi lời nói vừa dứt, tên ma tu đứng bên cạnh nghe thấy liền nổi cáu, một cái bạt tai thẳng tắp rơi thẳng vào mặt Lâm Bằng, đánh cho mấy cái răng trong miệng y bắn ra ngoài lăn lông lốc trên mặt đất, máu miệng máu mồm ồ ồ chảy ra.

- Khốn kiếp, ta cho phép ngươi nói sao?

Lâm Bằng bất ngờ bị đánh, tinh thần vốn đã không bình tĩnh càng thêm bấn loạn. Y cứ nhìn Lập Thiên chằm chằm, tuy nhiên đã không dám nói thêm bất kỳ điều gì nữa.

Bên này, thấy Lâm Bằng bị đánh sưng má, Lập Thiên vẫn chẳng tỏ ra cái gì. Hắn vẫn ngồi tại chỗ, ánh mắt hướng về xa xăm, dường như trong đầu không có bất kỳ ý tứ giúp đỡ nào.

Hành vi này của Lập Thiên không chỉ khiến ba người Lâm Bằng, Lục Phong và Viên Thiệu lạnh lòng mà ngay cả thiếu đà chủ đang quỳ một bên cũng cảm thấy ruột gan nóng như lửa đốt.

Thiếu đà chủ lúc này đã gấp đến không chờ đợi nổi nữa, bèn hướng Lập Thiên đề nghị:

- Tiểu huynh đệ, chi bằng chúng ta tiến hành trao đổi người được không? Cứ để ta chịu thiệt một chút cũng được, một mình ta đổi ba người bọn họ, thế nào? À quên, ta còn sẽ giải độc cho tên Cao Bình ở bên trong kia nữa, ngươi thấy sao?

Thiếu đà chủ thành khẩn lên tiếng, thành ý so với Lâm Bằng lúc trước không sai biệt lắm.

Bỗng dưng bốp một tiếng, Lập Thiên đang yên đang lành đột nhiên nổi trận lôi đình, một tát cực mạnh đập vào má thiếu đà chủ, đánh cho má của gã in hằn năm dấu tay đỏ hỏn, mấy cái răng trong miệng văng ra ngoài rơi rớt khắp nơi, máu mũi máu mồm chảy ròng ròng, nhìn chung tình cảnh còn tệ hơn cả Lâm Bằng.

Thiếu đà chủ bất ngờ bị đánh đến đầu váng mắt hoa, cơ hồ không biết mình đã nói sai cái gì mà khiến tên này nổi khùng lên như vậy. Gã đang định lên tiếng hỏi cho rõ ràng thì một tràng thanh âm quát mắng đã rơi thẳng vào tai.

- Khốn kiếp, ta cho phép ngươi nói sao?

Vừa nghe xong câu này, thiếu đà chủ như bị sét đánh vào đầu một cái, đầu óc chợt thông suốt hẳn ra. Gã như hiểu được cái gì, liền dùng vẻ mặt đầy sát ý nhìn về phía đám thủ hạ của mình. Gã không có ngu, rõ ràng biết Lập Thiên đang giận cá chém thớt, lấy chính mình ra xả giận thay cho đồng môn của hắn.

Nghĩ tới đây, ánh mắt thiếu đà chủ hằn học nhìn về đám thủ hạ, mà chủ yếu là để tìm kiếm cái tên ngu xuẩn vừa đánh Lâm Bằng một bạt tai kia. Gã tự nhủ lúc trở về phải đánh cho cái loại nô tài ngu xuẩn này rụng hết răng, gãy xương hàm thì mới thôi.

Chỉ tội cho tên tu sĩ Trường Sinh Phái vừa mới đánh Lâm Bằng một bạt tai kia. Cứ tưởng làm được việc tốt gì, ai ngờ rước một đống hoạ vào thân. Thấy cảnh thiếu đà chủ bị người ta đánh gãy răng, mặt mày hắn ta đã tái mét không còn giọt máu. Mà khi thấy ánh mắt ngó nghiêng của thiếu đà chủ đang soi tới chỗ mình, tên này vội vàng lùi lại phía sau, chỉ sợ diện mạo của mình bị thiếu đà chủ nhìn thấy, về sau khó mà thoát khỏi cái chết.

Sau cái bạt tai như trời giáng của Lập Thiên, bầu không khí trở nên cực kỳ ngưng trọng. Không một người nào dám mở miệng, toàn bộ đều nhìn vào Lập Thiên, chờ đợi hắn lên tiếng nói một cái gì đó, dù chỉ là một lời chửi mắng thôi cũng được. Tuy nhiên, Lập Thiên vẫn không nói gì mà cứ yên lặng ngồi đó, một sự yên lặng đến rợn người.

Dĩ nhiên, Lập Thiên đang chờ đợi người đến tiếp ứng mình. Dù sao nếu hắn muốn mang người về, một thân một mình thì không lo xuể, bởi vì ngoài thiếu đà chủ ra còn có Vương sư huynh và Cao Bình đang ở bên trong. Ngoài ra, hắn cần người hỗ trợ đuổi đi đám tu sĩ Trường Sinh Phái này nữa.

Biết được đệ tử tham gia phù chiếu bị tấn công đồng loạt, các vị giám sự không có khả năng kịp thời xuất hiện, cho nên khi mới ra khỏi động, việc đầu tiên Lập Thiên làm là ném đi Thông Linh Phù. Chỉ là dù như vậy, đã qua cả canh giờ rồi mà vẫn chưa thấy người tìm đến, không khỏi khiến hắn cũng khẩn trương lên.

Chờ đợi hồi lâu không có kết quả, một tên tu sĩ Trường Sinh Phái bị thiếu đà chủ háy mắt ra hiệu, bất đắc dĩ tiến lên phía trước, hướng Lập Thiên thi lễ một cái, nói:

- Vị tiểu đạo hữu này, chúng ta có thể nói chuyện một chút được hay không?

Nghe hỏi, Lập Thiên chậm chạp quay đầu nhìn qua, tốc độ quả thực không nhanh hơn cụ già một trăm tuổi nhấc đầu gối là mấy. Dưới tình huống ai cũng khẩn trương muốn chết mà hắn cứ chậm chạp như rùa bò, quả thực khiến người ta muốn không nổi điên cũng khó.

- Ngươi muốn nói cái gì?

Lập Thiên giọng điệu vô quan hỏi.

- Không dám giấu diếm, hôm nay mấy người chúng ta vì không biết đại danh quý tính vô tình mạo phạm tiểu hữu, vẫn mong tiểu hữu đại nhân có đại lượng, bỏ qua cho chúng ta lần này.

- Hiện tại, như tiểu hữu nhìn thấy, trong tay chúng ta đang nắm giữ ba vị đồng môn của tiểu hữu, còn trong tay tiểu hữu thì lại nắm giữ thiếu đà chủ của chúng ta, hai bên làm một cái trao đổi thì thế nào?

- Ta biết, lần trao đổi này đối với tiểu hữu là thiếu công bằng. Cho nên chi bằng như vậy, chúng ta toàn bộ tài bảo trên người đều để lại cho tiểu hữu, chỉ cần mang người đi mà thôi, tiểu hữu xem như thế có được không?

Lập Thiên nghe thế thì khá hài lòng, thừa nhận cái tên đứng ra nói chuyện này cũng khá là hiểu chuyện, nói năng có chừng mực, rất hiểu đạo lý đối nhân xử thế.

Tuy nhiên đối phương cũng quá xem thường hắn rồi, bản thân hắn không hề quan tâm tới chút tài phú nho nhỏ đó, càng không dễ dàng buông tha tên thiếu đà chủ này. Về phần đám người Lâm Bằng Lục Phong thì khỏi nói, sống chết của bọn họ hắn chẳng để vào mắt.

Bất quá đối phương đã nói như vậy, Lập Thiên tự thấy chính mình nên làm một cái gì đó thay vì ngồi im như hiện tại. Nghĩ thế, Lập Thiên bèn đứng dậy, trước vươn vai ưỡn ngực cho dãn gân dãn cối, sau là khoan thai đi tới đi lui, bộ dáng muốn nhìn cho thật kỹ mặt mũi của ba người Lâm Bằng, Lục Phong và Viên Thiệu tránh cho gặp phải nhầm lẫn đáng tiếc.

Nhìn hành vi này của Lập Thiên, tên thuyết khách Trường Sinh Phái đinh ninh rằng lời nói của mình đã đạt được tác dụng, đối phương hẳn là đang cân nhắc đề nghị của mình. Riêng ba người Lâm Bằng, Lục Phong và Viên Thiệu thì khỏi phải nói, thấy Lập Thiên nhìn mình, cả ba liên tục chỉ tay vào ngực và nói:

- Chính là ta, chính là ta đây.

Nhìn ba người một lúc, Lập Thiên mới nhìn qua chỗ thiếu đà chủ. Thấy mặt mày thiếu đà chủ ỉu xìu muốn vắt ra nước đến nơi, hắn lại vỗ vỗ má thiếu đà chủ mấy cái, quay lại nói với tên tu sĩ Trường Sinh Phái đang chờ đợi:

- Các ngươi hình như đã nhìn nhầm rồi, ba người này ta không hề quen biết, các ngươi đừng hòng lừa gạt ta. Hay là các ngươi cho rằng ta nhỏ tuổi nên mới tìm đại ba cái người tới đây?

Câu nói từ miệng Lập Thiên chỉ nhỏ nhẹ bình thường, thế nhưng rơi vào tai mọi người chẳng khác nào sét đánh ngang trời, doạ cho cả đám hồn siêu phách lạc.

- Ngươi, ngươi, ngươi...

Lâm Bằng, Lục Phong và Viên Thiệu ú ớ, ánh mắt oán độc nhìn Lập Thiên, chỉ hận không thể xé xác hắn ra mà ăn tươi nuốt sống. Thiếu đà chủ thì ảo não thở dài một hơi, biết kết cục đã định rồi, tên này đúng là vẫn không chịu buông tha cho mình.

- Không nghĩ được nhiều như vậy, chúng ta xông lên giết chết tiểu tử kia, cứu thiếu đà chủ về.

Không ít tu sĩ Trường Sinh Phái có chung quan điểm này, hướng tên thuyết khách nói. Nhưng Lập Thiên tai thính mắt tinh, vừa thấy biểu cảm trên nét mặt liền đã biết đám này có ý tứ gì, một kiếm đưa ngang cổ thiếu đà chủ, nói:

- Muốn đoạt người sao? Các ngươi có thể thử một chút. Bất quá kiếm trong tay ta không có mắt, chẳng may không cẩn thận trượt tay một cái, mạng của thiếu đà chủ các ngươi cũng chỉ có một mà thôi.

Nhìn cảnh này, cả đám tu sĩ Trường Sinh Phái ai nấy đều nuốt nước bọt, dũng khí vừa đề lên đã tiêu tán đi đâu mất.

- Mọi người không được manh động. Tên này có thể bắt giữ thiếu đà chủ, chỉ sợ thực lực cao hơn chúng ta tưởng tượng. Huống hồ trong tay hắn đang giữ người, chúng ta không thể làm liều. Theo ta, cách tốt nhất là đem ba tên này trở về gặp đà chủ, xem ngài ấy có đối sách gì không. việc cứu thiếu đà chủ để sau hẵng nói.

Tên thuyết khách nói ra quan điểm, nhanh chóng khiến cho những người khác gật đầu đồng thuận. Dù sao thì hiện tại không ai nghĩ ra được biện pháp nào hay hơn, cho nên chỉ đành chấp nhận biện pháp này. Một tên nói:

- Tốt. Vậy chúng ta chia nhau ra, một nửa dẫn người trở về xin chỉ thị, một nửa ở lại đây trông chừng thiếu đà chủ.

Thương thảo xong, một toán thủ hạ buồn bực hướng thiếu đà chủ thi lễ, nói:

- Thiếu đà chủ, chúng ta xin phép đi trước. Trở về rồi nhất định sẽ tìm cách cứu ngài ra.

Dứt lời, cả đám dẫn theo ba người Lâm Bằng, Lục Phong và Viên Thiệu bay đi. Vừa đi chưa xa đã có thanh âm chửi thề vọng lại:

- Họ Khuyết khốn kiếp kia, thù này cả đời không quên, ngày sau gặp lại, ngươi không chết thì ta chết.

- Khuyết Lập Thiên, ta nguyền rủa tên tiểu tử khốn kiếp nhà ngươi chết không toàn thây, thân tử đạo tiêu, thần hồn câu diệt, đời đời kiếp kiếp không thể siêu sinh.

- Tiểu ma đầu, tiểu súc sinh, tiểu bại hoại. Đời này kiếp này ta ngươi không đội trời chung, đợi ngày ta tu thành đại đạo, nhất định tìm ngươi báo thù rửa hận.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.