Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiếm Đoạt Chiến Công Đầu

Tiểu thuyết gốc · 3679 chữ

Chạy được một đoạn, Lập Thiên tò mò quay đầu lại nhìn. Bất quá mới nhìn một cái, hai mắt bỗng dưng trợn ngược, gấp đến nỗi quên cả hít thở.

Hắn rõ ràng nhìn thấy, vị Vương sư huynh tâm tư có phần ngây thơ đến mức dại dột kia chẳng hiểu sao cứ đứng đực ra như cục đá, trong khi đám phong yêu thì đã đuổi sát đến tận mông rồi. Đoán chừng nếu còn không chạy, chắn chắn sẽ bị bầy phong yêu hung dữ kia bao vây cắn đốt, biến thành cái kén thịt không sai.

- Vương sư huynh, huynh còn không mau chạy, đứng ngây ra đó làm cái gì?!

Vương sư huynh bị tiếng quát làm cho tỉnh hồn, lúc này mới từ trong kinh hoàng định thần lại, ý thức chuyện gì đang diễn ra. Chợt trông thấy bầy phong yêu cách mình chỉ có mấy chục bước chân, gã kinh hãi gào toáng lên.

- Đợi, đợi ta với nào.

Vương sư huynh vừa nói vừa điều động khí lực, muốn dùng tốc độ nhanh nhất đạp phi kiếm rời đi. Nhưng thật không may mắn, dù đã toàn lực vận chuyển tu vi nhưng tốc độ vẫn có chút chậm, Bình Chướng Thuật chưa kịp triển khai thì chỉ trong chớp mắt, một đầu phong yêu đã tiếp cận được thân thể, chân nhỏ bấu vào y phục, cái kim độc thì cắm ngập vào mông của gã.

- Aaaaaaaaaaaah....!

Giữa chốn rừng núi âm u tĩnh mịch, có tiếng người hét thảm vang lên. Vương sư huynh bị phong yêu đốt thẳng vào mông, cái mông bình thường kích thước đã lớn nay còn lớn đến mức không tưởng, từ dưới lớp vải dày, nhanh như thổi sưng thành một khối nhọn hoắt như cái núi.

- Cút xa ta ra, bọn súc sinh khốn kiếp.

Vương sư huynh gầm lên một tràng, bàn tay theo quán tính quật mạnh, đầu phong yêu bị đánh văng ra bên ngoài, chỉ là cái kim độc thì vẫn còn dính chặt trên mông.

- Ah, đau chết ta rồi.

Vương sư huynh không dám tự tay rút kim độc ra vì sợ đau, thay vào đó lựa chọn đạp lên phi kiếm nhanh chóng rời khỏi nơi này. Nhưng khi gã nhìn lên, xung quanh đã không còn thấy bóng dáng một ai, không còn cách nào khác ngoài hướng nơi âm thanh vừa bay tới bỏ chạy.

Gã không hề biết, nọc độc của phong yêu ban đầu chỉ loanh quanh ở phần mông, nhưng theo tốc độ vận chuyển khí huyết điên cuồng rất nhanh đã lan ra khắp thân thể, trước tiên ô nhiễm huyết dịch, đảo loạn huyết khí, sau đó là tác động đến cả cơ bắp và thần trí.

Phi hành chưa được bao lâu, mặt mày của Vương sư huynh đã vặn vẹo không thành hình, nước mắt không kìm được chảy ra hai hàng, da dẻ toàn thân đỏ bừng như lửa, hàm răng nghiến chặt ken két, nhìn là biết ngay đây là triệu chứng của việc trúng độc.

Lúc này, khí huyết trong người Vương sư huynh bị phong độc làm cho rối loạn, cơ bắp toàn thân dần dần tê liệt, thần trí cũng rơi vào trạng thái mơ hồ. Rất nhanh, năng lực khống chế linh khí giảm xuống rõ rệt, phi kiếm dưới chân chao đảo không ngừng, cơ hồ có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào.

Từ xa nhìn lại, Lập Thiên nhìn thấy sắc mặt Vương sư huynh từ đỏ ửng dần chuyển sang màu tím đen như mực, khí lực tụt dốc không phanh, tự biết độc tính của đám phong yêu này mạnh hơn nhiều so với bản thân mình tưởng tượng, bất tri bất giác thúc đẩy Bình Chướng Thuật mạnh hơn một thành.

- Lập Thiên sư đệ cứu ta. Mau cứu ta với...

Khi toàn bộ cảnh vật trước mắt đều trở thành ảo giác, biết bản thân không cách nào gắng gượng thêm được nữa, Vương sư huynh chỉ đành dùng chút sức lực cuối cùng cầu cứu Lập Thiên. Vừa nói dứt câu thì phi kiếm dưới chân đã rơi xuống đất, thân hình nặng nề của gã cũng phành phạch rơi xuống theo.

Trong khoảnh khắc này, Vương sư huynh hầu như quên mất rằng, vào mấy tháng trước, chính miệng gã từng hứa khi chiến tu phù chiếu diễn ra, gã sẽ bảo hộ cho Lập Thiên. Vậy mà giờ đây, cũng chính gã là người mở miệng cầu cứu người mình từng hứa sẽ bảo hộ.

Nhìn màn dị biến vừa nảy sinh, Lập Thiên buồn bực thở dài một hơi, chán chẳng buồn nói. Rõ ràng hắn đã nhắc nhở vị này rất nhiều lần, trên đường nếu gặp phải biến cố bất lợi thì phải nhanh chân một chút. Tu vi yếu kém thì tâm lý bỏ của chạy lấy người luôn luôn phải đặt lên hàng đầu mà không chịu nghe. Bây giờ bị phong yêu đốt cho hôn mê bất tỉnh đúng là đáng đời.

Chỉ có điều dù thâm tâm nghĩ thế nhưng Lập Thiên cũng không định làm như thế. Dẫu sao đối phương với hắn có ân, hắn không thể thấy chết không cứu, huống hồ bằng thực lực bản thân hiện tại, cứu giúp vị này cũng không tốn bao nhiêu sức lực.

Vèo một tiếng, không chút do dự, Lập Thiên phi thân quay trở lại, giữa trời lăng không một kiếm chém ra, đánh cho một đám phong yêu chia năm xẻ bảy, tranh thủ một ít thời gian xoay sở, một tay khác thì ôm lấy eo Vương sư huynh bay nhanh về phía xa.

- May mà ta tu vi không kém, bằng không cả ta và huynh đều chết chắc rồi đấy. Rõ ràng tu vi không bằng người ta, gặp nguy hiểm lại phản ứng chậm chạp như rùa bò, đây khác nào tự chuốc khổ vào thân, còn bày đặt đòi chiếu cố người khác. Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ta mà giống như huynh, có mấy chục cái mạng cũng không đủ để chết đâu.

Nhìn Vương sư huynh đã bất tỉnh mà mặt mày còn nhăn nhó trong tay, Lập Thiên cảm thấy nhân sinh không khỏi quá trớ trêu đi. Thế nào người ta nói chiếu cố mình, cuối cùng chưa gì mình đã phải chiếu cố người ta rồi, đây còn là đạo lý nữa sao.

Liên tục phi hành mấy dặm, xuyên qua không biết bao nhiêu là cây cối rậm rạp, bao nhiêu là vách đá sông suối, cuối cùng Lập Thiên cũng bỏ rơi được đám phong yêu hung dữ kia. Đặt Vương sư huynh trên một tảng đá bằng phẳng, hắn nhẹ nhàng rút kim độc của phong yêu ra, tiến hành cầm máu nơi vết thương, sau đó nhét vào miệng gã mấy viên Tiêu Độc Hoàn.

Độc của phong yêu vốn không phải là kịch độc, bởi vì phong yêu chuyên dùng tinh huyết để tu luyện, cho nên độc của bọn chúng chỉ khiến thân thể con mồi bị tê liệt, thần trí mê man, tạo điều kiện thuận lợi nhất cho việc chiếm đoạt khí huyết. Độc chất này trong giới tu hành chỉ tính là loại độc chất bình thường, chỉ cần sử dụng Tiêu Độc Hoàn là có thể hóa giải sạch sẽ, không cần lo lắng.

Chỉ bất quá đó là trên lý thuyết mà thôi. Bởi vì chẳng may bị một bầy phong yêu vây thành cái kén thịt thì chỉ riêng cơn đau do bị ong đốt cũng đủ lấy mạng một người rồi chứ chưa nói tới độc chất của nó phát huy tác dụng.

- Xem ra thương thế của Vương sư huynh đã không còn đáng ngại, ta phải nhanh chóng quay lại đó thôi. Nếu chậm trễ, e rằng sẽ bị đám người Lâm Bằng nẫng tay trên mất.

Tiện tay lấy ra mấy tấm Bảo Mệnh Phù dán vào ngực Vương sư huynh, Lập Thiên vội vàng đạp lên phi kiếm rời đi. Trên đường trở về, Lập Thiên quá đỗi ngạc nhiên khi phát hiện ra bầy phong yêu không truy đuổi được hắn cũng không bay lòng vòng tìm kiếm hay chờ đợi hắn quay lại mà đã rút lui hết cả. Một đường đi này vậy mà mưa thuận gió hòa, vạn sự hanh thông đến không ngờ.

Tiếp cận sào huyệt phong yêu, tình hình đúng như Lập Thiên suy đoán, đám người Lâm Bằng sư huynh đều đã rời khỏi từ lâu, một bóng cũng không thấy. Đám phong yêu sau khi rời tổ truy đuổi kẻ thù bất thành đã quay trở lại, cái tổ bị hắn chém rụng được một đám ong thợ nâng lên, một số khác thì đang dùng thủ đoạn đặc biệt để nối liền chúng vào vách đá.

Lập Thiên đứng từ xa quan sát, nội tâm có chút hứng thú lẫn tò mò, không hiểu đám phong yêu này dùng cách gì để hàn gắn vết cắt kia. Cũng may bản thân hắn không phải là loại người do dự thiếu quyết đoán, ngay khi xét thấy hoàn cảnh thích hợp thì liền đề lên tinh thần, chuẩn bị động thủ.

Hít sâu một hơi, Bình Chướng Thuật ầm ầm bộc phát, linh khí trong thân theo dọc cánh tay rót vào thiết kiếm khiến nó run rẩy dữ dội, linh quang dào dạt bắn ra tứ phía. Lập Thiên nhanh tay lấy mấy tấm Bảo Mệnh Phù dán lên ngực, sau đó phi thân lên, hướng chỗ vách núi xông tới.

- Đám súc sinh khốn kiếp, tổ sư gia của các ngươi đến rồi đây.

Tiếng hét vừa ra khỏi miệng thì Lập Thiên cũng từ sau đám lá xanh rậm rạp phóng vụt ra, thân ảnh vừa xuất hiện thì vô số đạo kiếm quang nối tiếp nhau hướng vách đá chém tới.

Xuy xuy xuy, đạo đạo kiếm quang dùng khí thế ngang tàng bá đạo tấn công sào huyệt phong yêu, chọc cho cả đám phong yêu lông lá dựng ngược. Tốc độ kiếm quang đã nhanh còn bất ngờ, hầu như cả đám phong yêu còn chưa kịp làm ra phản ứng thì đã chém thẳng vào vị trí bên giữa tổ ong và vách đá, phá hủy sợi dây liên kết duy nhất này.

Ầm ầm ầm, đá núi nổ vang như sấm, từng khối nham thạch to to nhỏ nhỏ rào rào rơi xuống. Lộc cộc, lộc cộc, mấy cái phong sào lác đác rơi xuống theo. Nhưng tình huống lần này khác lần trước ở chỗ không chỉ một mà có đến gần chục cái phong sào bị kiếm quang chém rụng.

Vù vù, vù vù, tiếng đập cánh của phong yêu nghe chẳng khác nào giông bão kéo đến. Phong yêu từ những cái phong sào bị Lập Thiên chém trúng đồng loạt nổi điên, mới buông tổ liền nhanh như chớp hướng hắn tấn công tới.

- Đều tới hết cả đây, bổn đại gia lại sợ các ngươi quá.

Lập Thiên hét lớn một câu cho có khí thế. Thấy đám phong yêu muốn bao vây tấn công mình mà trên vách đá còn không ít phong sào chưa bị cắt xuống, hắn lập tức thi triển Viễn Li Thuật, chớp mắt đã biến sang một vị trí khác cách đó mười mấy trượng.

Hành động đột ngột này khiến đám phong yêu bị bất ngờ, không ít đầu phong yêu từ bốn phương tám hướng phóng đến chỗ Lập Thiên vô tình đâm sầm vào nhau, cú đâm mạnh đến nỗi thân thể cả hai đều nổ vỡ, huyết dịch bắn ra đầy đất. Một số khác vồ hụt phải mất một đoạn thời gian xác định phương hướng mới tiến hành tấn công lần hai.

Bất quá Lập Thiên bên này thì không chậm trễ một giây một khắc nào, thấy cả đám phong yêu bị mình làm cho phân tâm, thiết kiếm trong tay liến thoắng chém ra mấy đạo, liên tục chém rụng mấy cái phong sào ở gần đó. Cứ thế, chỉ sau vài lần thi triển Viễn Li Thuật, Lập Thiên thành công chém rụng toàn bộ phong sào có trên vách đá. Vách đá lồi lõm nhấp nhô bị kiếm phong gọt giũa trở nên láng mịn sạch sẽ, trơn nhẵn lạ thường.

Lúc này đây, không thể nghi ngờ gì nữa, bầy phong yêu bị Lập Thiên đùa nghịch uy phong đã trở nên vô cùng hung hãn. Hàng vạn đầu phong yêu bị Viễn Li Thuật đánh lừa, nộ khí tăng thêm mấy phần. Đến khi chiếc phong sào cuối cùng rơi xuống thì gần như tất cả phong yêu đều bị chọc cho sôi máu, xác định Lập Thiên chính là kẻ thù không đội trời chung, một trận chiến này chính là không chết không ngừng.

Đối diện tràng cảnh bị phong yêu bao vây, Lập Thiên vẫn rất là bình tĩnh. Hắn đang cố ép bản thân phải thực hiện đúng theo trình tự từng bước trong kế hoạch bản thân đã đề ra trước đó, không để tình huống ngoài ý muốn phát sinh. Vừa né tránh phong yêu đuổi giết, vừa tính toán lợi hại sự tình bản thân sắp thực hiện.

Phải biết phong yêu dù được xếp vào loại yêu thú linh trí thấp, nhưng không phải tất cả bọn chúng đều triệt để ngu ngốc. Yêu thú thấp cấp dù không khôn ngoan nhưng khả năng rút kinh nghiệm từ thực tiễn vô cùng nhanh chóng. Nếu phát hiện ra chính mình muốn dùng linh phù đốt chết bọn chúng, khẳng định sẽ không dại gì mà tụ lại thành một đống.

Giả sử bản thân thành công dùng hỏa phù đốt chết một lượng lớn phong yêu, vậy thì số tàn dư còn sót lại cũng sẽ nắm bắt được chiêu bài của mình, về sau sẽ rất khó sử dụng lại cách thức cũ để đối phó bọn chúng. Mặc dù số tàn dư phong yêu lực uy hiếp với mình không cao, bất quá tiêu diệt bọn chúng cũng tốn không ít sức lực và thời gian, làm không khéo sẽ trở thành cơ hội để đám người Lâm Bằng sư huynh lợi dụng.

Nói gì thì nói, mình chỉ có một người, tu vi có hạn, pháp khí pháp bảo có nhiều nhưng cũng phải tiết kiệm phòng trừ trường hợp bất trắc, không thể phung phí toàn bộ vào đám phong yêu này được. Nếu có thể dùng một lần xuất thủ mà tiêu diệt toàn bộ phong yêu thì đúng là trên cả tuyệt vời, hoặc không nữa, sót lại vài con hoặc vài chục con cũng có thể chấp nhận được nha.

Kế hoạch rõ ràng chi tiết là thế, dù là ai ở vào hoàn cảnh này cũng chỉ có thể dốc toàn lực thực hiện, Lập Thiên cũng vậy. Sau khi đánh rụng phong sào, chọc giận phong yêu, hắn khẩn trương tiến hành bước thứ hai, dẫn dụ đám phong yêu đang đi săn mồi bên ngoài trở về.

Chính vì thế, những công kích tiếp theo Lập Thiên đánh ra không hoàn toàn nhắm vào phong yêu mà còn hướng vào vùng rừng núi xung quanh, cố tình tạo ra động tĩnh thật lớn thu hút đám phong yêu đang lưu lạc ngoài kia trở về tổ một cách nhanh nhất có thể.

Thời gian một nén hương cháy hết, số lượng phong yêu bị công kích loạn xạ của Lập Thiên chém giết không nhỏ, nhưng so sánh với số còn sống thì chẳng thấm tháp vào đâu. Trong thời gian này, hắn vẫn luôn chú ý đến phạm vi rừng núi xung quanh, kiểm tra xem đám phong binh đi săn mồi đã trở về hay chưa.

Và rồi sau khoảng ba mươi phút đồng hồ, rút cuộc toán phong binh đi săn mồi đầu tiên đã xuất hiện. Chỉ cần nhìn qua khí thế cũng đủ biết thực lực của đám phong binh này cao hơn nhiều so đám phong tốt đang làm việc ở đây, kích thước lớn hơn, màu sắc cũng đậm hơn, thậm chí trên cánh còn có linh quang lập lòe chớp sáng chớp tắt. Cả đám mới xuất hiện thì gai độc đã nhô ra khỏi đuôi, gai ngược trên thân cũng chỉa ra tua tủa như lông nhím, vô cùng dữ tợn.

Nhận thấy thời cơ đã đến, Lập Thiên tiến hành bước thứ ba trong kế hoạch. Lúc này hắn không dùng độn không thuật né tránh nữa mà đạp kiếm ngự không đứng nguyên một chỗ, thiết kiếm thu vào chuôi, toàn lực thi triển Bình Chướng Thuật ngăn chặn đám phong yêu ở bên ngoài. Phong yêu thấy kẻ địch không chạy trốn nữa thì ngừng truy đuổi, lúc này từng đám từng đám luân phiên nhau tấn công, chỉ muốn giết chết kẻ thủ ác này ngay lập tức cho hả giận.

Răng rắc, tanh tách, tiếng gãy vỡ giòn tan như trứng đập vào đá liên hồi vang lên, nghe đến kiên răng. Đám phong yêu giống như bầy thiêu thân, liều mạng đâm vào bình chướng do Lập Thiên tạo thành, muốn đâm thủng nó mặc dù biết chắc chắn sẽ mất mạng. Chỉ qua mấy phút, số lượng phong yêu thân thể nát bấy nằm trên mặt đất đã lấp kín một khoảng lớn, không nhìn thấy cỏ cây gì nữa.

- Mẹ nó, thật là hung mà.

Lập Thiên cảm thán một câu, khẽ nhìn xuống thân thể của mình. Khắp người hắn lúc này là một tầng mồ hôi chảy dài như suối, sớm đã thấm ướt mấy lớp y phục. Cùng với việc linh khí nội thể tiêu hao là hơi thở càng thêm bất ổn. Tầng bình chướng che chắn bên ngoài sau mỗi lần phong yêu tấn công sẽ yếu đi một phần, khiến hắn phải dùng tu vi bù đắp vào. Mà số lượng và lực lượng phong yêu công kích càng lúc càng lớn, khiến cho số lượng linh khí tiêu hao tăng lên vô cùng nhanh chóng.

Cùng lúc bị hàng vạn phong yêu thay nhau tấn công, không thể nghi ngờ số lượng linh khí cần để duy trì tầng bình chướng phòng ngự là không hề nhỏ. Sợ rằng một tu sĩ cảnh giới Ngự Khí tầng bốn viên mãn muốn đối chiến một vạn con phong yêu cảnh giới tầng một sơ giai thì khí lực cũng phải hao hết không thể nghi ngờ, huống hồ gì tu vi của hắn còn chưa đạt đến cấp độ đó.

Lập Thiên nghiến răng chống cự, hắn vẫn đang chờ một cơ hội thích hợp để ra tay. Bởi vì hắn trông thấy bên ngoài có khá nhiều phong yêu đang hợp thành đàn còn chưa tham chiến, cho nên bản thân chỉ có thể toàn lực câu kéo thời gian càng lâu càng tốt.

Trong giới tu hành, sự tình yêu thú sợ lửa đại loại là kiến thức cơ bản, không ai không biết. Thế nhưng nguyên nhân khiến bọn chúng sợ lửa thì lại không có mấy người quan tâm. Vốn dĩ hỏa nguyên chi đạo vốn là đại đạo tượng trưng cho sự hủy diệt, cùng với sự sống trời sinh đã là kình địch, đối với vạn vật đều có lực trấn áp nhất định. Bản thân yêu thú cũng là sinh linh, tự nhiên cũng gánh chịu sự áp chế này.

Ngoài ra, còn một lý do khác khiến đa số yêu thú đều sợ lửa, đó là vì bọn chúng có lông, mà lông thì rất dễ cháy. Một khi lông bị cháy thì rất khó dập tắt, cho nên yêu thú càng nhiều lông thì càng sợ lửa. Đổi lại là yêu thú không có lông mà có vảy dày cứng như long tộc mà nói, bất kỳ một loại hỏa diễm nào cũng khó mà thương tổn được chúng, cho nên sức uy hiếp cũng không có bao nhiêu.

Phong yêu tuy không có lông nhưng lại có cánh, cánh của bọn chúng rất mỏng, cũng rất dễ bị lửa đốt cháy. Nếu bị lửa đốt cháy mất cánh, phong yêu sẽ chẳng khác nào hổ sa đầm lầy, toàn bộ năng lực đều mất hết.

Thông thường, một khi tiến giai từ dã thú thành yêu thú, một số chủng loại yêu tộc cũng sản sinh ra cách thức bù đắp nhược điểm trời sinh để sinh tồn tốt hơn. Một trong số đó chính là năng lực chống lại phàm hỏa, khiến cho loại hỏa diễm bình thường không thể đả thương bọn chúng được. Đó là nguyên nhân yêu thú không quá sợ phàm hỏa, mặc dù sự áp chế tự nhiên đã ăn sâu vào bản năng của chúng.

Nhưng suy cho cùng, loại năng lực đó cũng chỉ dừng lại ở phàm hỏa mà thôi, còn khi gặp phải linh hỏa thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác. Loại hỏa diễm ẩn giấu trong Viêm Hỏa Phù là loại linh hỏa chuyên đối phó yêu vật, vô cùng nhạy cảm với yêu khí. Một khi yêu vật đụng trúng, đừng nói lông và cánh, ngay cả da thịt khí huyết đều sẽ bị hỏa diễm đốt rụi mới thôi.

Đây cũng là lý do mà Lập Thiên dám liều lĩnh một thân một mình đối chọi với một bầy phong yêu, bởi vì trong người hắn hiện tại đang có một đống Viêm Hỏa Phù. Thứ mà hắn đang chờ đợi chính là nhóm phong yêu cuối cùng gia nhập vòng chiến, khi đó hắn sẽ dùng một mồi lửa thiêu cháy cả lũ.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.