Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giấu Đầu Lòi Đuôi

Tiểu thuyết gốc · 3327 chữ

Nhắc đến Lập Thiên, hắn bây giờ đang rất là bận rộn. Hiện tại cách ngày diễn ra chiến tu phù chiếu không còn xa, hắn phải chuẩn bị rất nhiều thứ, thậm chí không có thời gian để mà tu luyện.

Mấy tháng vừa qua, nhờ việc ăn uống đầy đủ và chăm chỉ rèn luyện các bài tập Phá Thể cảnh giới, vóc dáng và sức lực của hắn đã khác xưa rất nhiều. Gương mặt già dặn hơn, thân thể cao lớn hơn, cơ bắp săn chắc hơn, nhìn thế nào cũng không giống một tiểu tử thôn quê dân dã vô tình đi lạc vào Ứng Thiên Tông nữa.

Về khí lực thì càng khỏi phải nói, bằng vào số lượng phế đan nhiều đến mức thừa mứa mà Vũ Yến sư tỷ gom góp được, tu vi của Lập Thiên sớm đã bước vào cảnh giới Ngự Khí tầng bốn, đủ tiêu chuẩn để trở thành nội môn đệ tử. Hơn nữa, tu luyện Tịch Linh Thuật khiến linh khí nội thể càng thêm tinh thuần, hiện nay đã không còn khác biệt nội môn đệ tử bao nhiêu.

Không chỉ dừng lại ở đó, quá trình tu luyện mấy loại công pháp nội môn đối với Lập Thiên cũng không gặp phải khó khăn gì đáng kể. Ngoại trừ bộ môn kiếm thuật do không có người chỉ điểm nên tiến bộ hơi chậm ra thì những thứ khác đều nhất thanh nhị sở, thuần thục thi triển không cần phải bàn. Giả như mang thực lực bản thân hiện tại so sánh với khi tham gia phù chiến khẩn cấp, nói cao gấp một trăm lần cũng không ngoa chút nào.

Dù nắm trong tay tương đối nhiều yếu tố thuận lợi, bất quá đối với đợt phù chiếu chiến tu sắp tới Lập Thiên chưa từng có nửa phần chủ quan. Hắn là người lo xa tính kỹ, tính tình cẩn thận chu đáo được què gia gia rèn giũa từ nhỏ qua ngày dài tháng rộng sớm đã hình thành thói quen, trước khi làm bất cứ thứ gì đều luôn bỏ nhiều thời gian chuẩn bị sao cho thật chu đáo.

Lập Thiên tin rằng, tỷ lệ thành công của một kế hoạch nào đó quá nửa luôn nằm ở công đoạn chuẩn bị, cho nên càng không dám lơ là công đoạn hậu cần cho đợt chiến tu phù chiếu này. Riêng đối với thế đạo hôm nay, hắn còn hiểu thêm một điều khác, mục đích của chiến tu phù chiếu đi tiêu diệt yêu thú chỉ là giả, dằn mặt đám ma tu Trường Sinh Phái mới là thật.

Dựa theo cách hành xử của đám người Trường Sinh Phái, khẳng định bọn chúng sẽ không ngồi yên nhìn người ta đánh tới cửa. Cho nên nói, nguy hiểm chân chính từ chiến tu phù chiếu không phải nằm ở yêu thú hay quái vật từ trong Đồ Ma Lĩnh thoát ra mà chính là đám ma tu Trường Sinh Phái đang rình rập đợi chờ cơ hội, chí ít đối với hắn là như vậy.

Vì hiểu điều này cho nên từ ngày nhập môn luyện khí cho đến khi tu vi bước vào cảnh giới Ngự Khí trung kỳ, Lập Thiên vẫn một mực ẩn giấu thực lực. Sự tình Hàn thành chủ âm thầm mang hắn về phủ ngay cả sư môn còn không biết mà đám người Trường Sinh Phái vẫn có thể điều tra ra được thì loại thông tin công khai như việc hắn tham gia chiến tu phù chiếu bọn chúng không thể không biết.

Nếu biết, bọn chúng chắc chắn sẽ tìm cách đối phó hắn. Nếu hôm nay hắn bại lộ toàn bộ thực lực, không thể nghi ngờ an nguy của bản thân sẽ bị đe dọa. Cho nên dù thế nào đi nữa, phần thực lực quyết định đến thắng bại chung cuộc hắn cần phải giữ bí mật đến giây phút cuối cùng mới có thể phơi bày.

Thông qua tình hình thực tế tìm hiểu được từ miệng Ngọc Như sư tỷ, Lập Thiên biết được chuyến phù chiếu này sẽ kéo dài ít nhất một tháng, lâu thì có thể đến ba tháng. Bằng vào khoảng thời gian này, số lượng tài nguyên tiêu hao là vô cùng lớn, nếu chỉ dựa vào chỗ tông môn cấp phát là không đủ dùng.

Quá trình lịch luyện trên thực tế luôn rất khác so với trong trí tưởng tượng của mọi người, đây là kinh nghiệm Lập Thiên rút ra từ đợt phù chiếu khẩn cấp. Đôi khi tất cả mọi chuyện đều xuôi chèo mát mái, tài nguyên tông môn cấp phát y nguyên không cần đả động. Nhưng có khi nguy hiểm lũ lượt kéo đến, hết đợt này nối tiếp đợt khác, bằng vào chút ít tài nguyên tông môn cấp cho mỗi người căn bản là không đủ dùng.

"Phúc Bất Trùng Lai - Hoạ Vô Đơn Chí", chính là đạo lý này. Vả lại, phù chiếu có thể có nhiều lần nhưng mạng thì chỉ có một, sự chủ động của bản thân vẫn là yếu tố quan trọng nhất.

- Haiz, tính tròn ba tháng, tổng cộng là chín mươi viên phế đan. Một lúc đòi nhiều như vậy, không biết Vũ Yến sư tỷ có gom đủ cho ta hay không đây?!

- Chỗ linh phù này cộng với chỗ tông môn cấp cho chắc là đủ rồi. Bất quá không biết tiểu hồ ly kia có vì tiếc của mà nổi điên hay không nữa?!

- Thanh kiếm mẻ này chắc là phải đi đổi lại thôi. Tính ra dùng nó tu luyện kiếm thuật cũng đỡ bị lưỡi sắc đả thương, bất quá mang ra chọi địch thì không khỏi quá ngu xuẩn đi.

- Ta vẫn nên chuẩn bị kỹ lưỡng một chút, dù sao thừa vẫn hơn thiếu nha.

Nhủ thầm mấy câu, Lập Thiên lại tiếp tục công cuộc chuẩn bị cho chuyến phù chiếu mang ý nghĩa trọng đại nhất của Ứng Thiên Tông trong lịch sử mấy ngàn năm trở lại đây.

Rút cuộc điều gì đến cũng phải đến, thời điểm chiến tu phù chiến diễn ra, một ngàn đệ tử tập trung tại truyền tống tế đàn được dẫn thẳng đến cấm khu Đồ Ma Lĩnh. Mặc Nghiên trong vai trò là người dẫn đoàn phi thân lên một mỏm đá cao chính tại trung tâm, cao giọng nói:

- Như trước đó ta đã nói, một ngàn người sẽ chia thành một trăm nhóm, mỗi nhóm mười người. Trưởng nhóm sẽ do cả nhóm tự đề cử, cuối mỗi ngày sẽ chịu trách nhiệm báo cáo tình hình cho ta.

- Nhiệm vụ ngày đầu tiên, tất cả các ngươi phải hoàn thành dò xét toàn bộ phạm vi Đồ Ma Lĩnh, xác định xem bên trong có còn tàn dư của yêu vật nào hay không. Có thì tiến hành tiêu diệt, không có thì trở về vị trí cũ, nghe rõ rồi chứ?

- Rõ.

Mệnh lệnh được Mặc Nghiên ban bố rõ ràng, đám người nghe xong đồng thanh đáp ứng, sau đó chia nhau đi sâu vào Đồ Ma Lĩnh.

Nhóm Lập Thiên cũng có mười người, chỉ bất quá trưởng nhóm được bầu ra khi không có mặt hắn nên cho đến bây giờ hắn vẫn chưa biết người đó là ai. Cũng may trên đường đi có Vương sư huynh giới thiệu nên hắn mới biết nhóm trưởng là một người tên Lâm Bằng.

Làm quen xong, Lâm Bằng không chút khách sáo hướng Lập Thiên hỏi:

- Lập Thiên sư đệ, trước đây ngươi đã từng đến Đồ Ma Lĩnh, chắc là rất thông thạo đường sá nhỉ. Nghe nói nơi các ngươi từng đi qua có một thung lũng Giáng Ma Thảo, hôm nay ngươi có thể dẫn mấy người chúng ta đến đó xem qua một chút hay không?

Nghe qua mấy lời này, Lập Thiên rất nhanh đã nắm bắt được chủ ý của đối phương. Lúc này hắn mới chợt phát hiện, hóa ra đám người này đồng ý cho hắn gia nhập nhóm cũng không phải vì nể mặt Vương sư huynh hay sợ cái lệnh bài chưởng môn vô tri kia mà muốn lợi dụng hiểu biết của hắn để thu thập tài nguyên.

Nói gì thì nói, đợt chiến tu phù chiếu này số lượng đệ tử tham gia đông đảo, tu vi cũng cao cường hơn phù chiếu khẩn cấp rất nhiều. Đệ tử đạt đến tu vi Ngự Khí trung kỳ nhan nhản đầy đất, đương nhiên càng có hứng thú với Giáng Ma Thảo. Mà trong số một ngàn đệ tử tham dự, ngoài hắn ra thì chẳng có thành viên cũ nào khác, nói về thông thạo địa hình thì hắn có lẽ là ứng cử viên sáng giá nhất rồi.

Bất quá Lập Thiên không biết, Lâm Bằng ngoài ý tứ đó ra còn muốn nghiệm chứng xem Bách Thực Bào trong lời kể của những người tham gia phù chiếu khẩn cấp mạnh đến đâu, một lúc hạ bệ hết thảy uy phong của bọn họ. Chủ đích này của Lâm Bằng không chỉ hướng đến Lập Thiên mà chủ yếu nhắm đến Minh Kiếm sư huynh cùng Nhạc Lãnh Pháp.

Lập Thiên đối với yêu cầu này của Lâm Bằng sư huynh cũng không từ chối. Giáng Ma Thảo là của trời cho, ai lấy được thì lấy, hắn gây khó dễ người ta làm gì cho mệt người ra. Huống hồ càng nhiều người thu được Giáng Ma Thảo thì người học tập phương pháp chế luyện đan dược sẽ càng nhiều, phế đan tạo ra sẽ càng lớn, hắn lại được một phen hưởng của chùa, dại gì mà không làm. Thậm chí trong đầu Lập Thiên còn nghĩ, bản thân từ nay trở đi sẽ không bao giờ tranh giành linh dược với đám sư huynh đệ đồng môn nữa, ngược lại còn phải khích lệ bọn hắn chiếm đoạt nữa kìa.

Chỉ đáng tiếc người tính thì không bằng trời tính, khi Lập Thiên dẫn cả đám đến nơi, toàn bộ thung lũng Giáng Ma Thảo đã biến thành một bãi đất chết, cây cỏ héo tàn, lá xanh mục rũa thành bùn, thân cây biến thành cọng khô xếp thành lớp dày như rơm rạ trên cánh đồng sau ngày gặt hái, cảnh vật xơ xác tiêu điều, sinh khí cạn kiệt, trái ngược hoàn toàn so với trước kia. Đám người Lâm Bằng và Vương sư huynh nhìn cảnh này, ai nấy đều tiếc muốn đứt cả ruột, biểu tình không nỡ hiện rõ trên nét mặt. Chỉ bất quá hiện thực đã thế, bọn họ không còn cách nào khác đành phải bỏ đi tìm kiếm cơ duyên khác.

Sau đó Lâm Bằng sư huynh còn yêu cầu Lập Thiên dẫn cả đám đến đầm bùn, nơi xuất hiện Quỷ Diện Xà Ngư. Rất hiển nhiên, sau khi kế hoạch lợi dụng việc khảo sát nội bộ Đồ Ma Lĩnh để thu thập linh thảo đổ bể thì tên này lại nghĩ ra chủ ý khác, bắt giết Quỷ Diện Xà Ngư, đoạt yêu đan, đồng thời phô bày thực lực của bản thân trước cả nhóm để thị uy. Nhưng mà lần này cũng không khá hơn lần trước, khi mà cả đám đến nơi thì một cái bóng Quỷ Diện Xà Ngư cũng tìm không thấy. Mặc dù bọn họ đã dùng rất nhiều biện pháp khác nhau như ném đá, thi triển pháp thuật công kích mặt hồ, nhưng tất cả đều vô dụng.

Trước tình huống không rõ nguyên do này, Lập Thiên chỉ có thể im lặng. Ngay cả hắn cũng không hề biết để hoàn thành pháp trận huyết tế hồi sinh Ma Hoàng, yêu thú sinh sống trong Đồ Ma Lĩnh đã bị đám người Trường Sinh Phái thi triển tà thuật hiến tế gần hết. Một số khác còn sống thì không lâu sau đã bỏ đi vì âm tà uế khí trong khu vực này theo Ma Hoàng hút đi trận nguyên cũng đã cạn kiệt đến mức không thể cạn kiệt hơn được nữa. Mà số cường đại nhất, chính là những kẻ săn mồi bởi vì đa số con mồi đã chết hoặc bỏ đi thì bắt buộc phải rời bỏ hang ổ để đuổi theo con mồi. Kết quả là, Đồ Ma Lĩnh sau khi mất đi trận nguyên liền trở thành một vùng đất sạch đúng nghĩa, cái gì cũng không còn ngoài cây cối và một số loại dã thú thông thường.

Cuối ngày, nhóm người đồng loạt tập trung tại lối vào, Mặc Nghiên thì đã đợi sẵn ở đó. Một thoáng nhìn thấy y phục của tất cả mọi người đều không dính chút bụi bặm, đến cả y cũng không khỏi bị làm cho ngạc nhiên.

- Có ai có phát hiện gì không?

Câu hỏi vang lên, nhưng một trăm nhóm người đều không có ai lên tiếng đáp lại. Mãi cho đến khi Mặc Nghiên yêu cầu từng người báo cáo chi tiết hành trình thì mới có người đứng ra trình bày.

Câu chuyện của mọi người hầu như không có gì điểm đặc biệt, nói tới nói lui cũng chỉ có mấy chuyện như hồ nước nơi hỏa tinh rơi xuống phát hiện cá bơi, nơi tế đàn hoán linh sụp đổ xuất hiện một cái động thiên sâu không thấy đáy, hoặc không thì cũng là Hắc Yêu Động bây giờ chỉ là một bãi đá lởm chởm, đại loại như vậy.

Sau khi thu thập thông tin từ tất cả mọi người tiến hành đối chiếu, nhận thấy bên trong không xuất hiện dấu hiệu bất thường, Mặc Nghiên suy nghĩ một chút mới đưa ra kết luận cuối cùng, nói:

- Nói như vậy, suy đoán của chưởng môn và các vị trưởng lão không sai, đám yêu vật từ trong Đồ Ma Lĩnh sớm đã chạy ra ngoài. Tạm thời chưa biết số lượng và thực lực của bọn chúng ra sao, càng không biết hiện nay chúng đang ở đâu, cho nên chúng ta phải tiến hành tìm kiếm lần lượt từng khu vực một.

- Bắt đầu từ ngày mai sẽ tiến hành lục soát toàn bộ địa phương nằm trong bán kính một ngàn dặm lân cận. Nhiệm vụ không có gì thay đổi, gặp yêu thú có thể hàng phục thì hàng phục, không thể hàng phục thì giết chết, nếu không giết được thì tạm thời vây khốn bọn chúng, sau đó tập hợp mọi người liên thủ tiêu diệt. Làm sạch yêu vật nguy hại trong phạm vi này xong thì coi như phù chiếu hoàn tất, hiểu cả rồi chứ?

Phân phó xong xuôi, Mặc Nghiên cho phép mọi người giải tán. Các thành viên trong nhóm mỗi người một việc, người nấu nướng, người canh phòng, người dựng lán trại nghỉ chân qua đêm.

Cả ngày hôm nay, trên suốt đường đi, vẫn là Vương sư huynh kè kè bên cạnh Lập Thiên. Gã vẫn như ngày nào, vẫn dùng bộ dáng anh cả chăm sóc em nhỏ để đối xử với Lập Thiên mà chẳng hề hay biết hôm nay hắn đã không còn là tiểu tử chân yếu tay mềm như xưa nữa.

Trải qua một ngày, những nghi vấn trong đầu Vương sư huynh đã chất thành núi, chỉ chờ có cơ hội sẽ bộc phát ra. Lúc này, thấy trong lều chỉ có hai người, Vương sư huynh bộ dáng đầy nghi hoặc nhìn Lập Thiên, mới một lúc mà đã không nhịn được, nhỏ giọng hỏi:

- Lập Thiên sư đệ, ngươi từ khi nào đã trở thành ngoại môn đệ tử rồi? Tại sao không báo cho ta biết.

- Còn cả Phi Kiếm Thuật nữa, lúc vượt qua thung lũng Giáng Ma Thảo, thế nào bằng một hơi đã bay đến bờ bên kia được? Sao ta cảm thấy thuật ngự kiếm phi hành của ngươi còn tốt hơn cả ta vậy nhỉ?!

- Còn nữa, Bình Chướng Thuật của ngươi tu luyện mất bao lâu, uy lực làm sao lại mạnh đến như vậy, ngay cả ta toàn lực đánh ra một kích cũng chưa chắc phá vỡ được đấy?

- Rút cuộc tu vi của ngươi đã đạt cấp độ nào rồi, mau trả lời đi chứ?

Vương sư huynh càng nói càng lớn, càng nói càng nhanh, chưa gì đã muốn móc họng Lập Thiên cho bằng hết mới thôi. Trước nay gã vẫn biết Lập Thiên tính tình cổ quái, một thân từ đầu đến chân đều là bí mật, rất biết cách khơi dậy trí tò mò của người khác.

Chỉ là gã không ngờ rằng, mới có bốn tháng không gặp, bí mật tên này nắm giữ đã nhiều đến mức không tưởng, mà loại trình độ nói chuyện úp úp mở mở, nửa thật nửa giả khiến người ta nổi điên chỉ có tăng lên chứ không giảm đi chút nào, khiến gã ức chế muốn ói máu.

Lập Thiên dù biết cũng mặc kệ, trong đầu đang suy nghĩ nên đi đâu tìm địa phương tu luyện thích hợp. Dù sao phế đan cũng chuẩn bị đầy đủ cả rồi, thời gian thì có hạn, ngày nào còn sống thì còn tu luyện, không thể lười biếng được. Còn cái vị Vương sư huynh nhiều chuyện này thì cứ tìm đại một cái cớ nào đó lừa phỉnh cho xong chuyện.

- Sao đệ không nói gì? Chẳng lẽ đệ không coi ta là sư huynh sao?

Lập Thiên bất đắc dĩ đáp:

- Không có, ta cũng mới tấn cấp gần đây thôi, làm gì có bí mật nào để nói chứ. Cả ngày hôm nay huynh đi cùng ta cũng thấy rồi, tốc độ phi hành của ta rất là chậm, trước sau đều bị đám người Lâm Bằng sư huynh bỏ lại đằng sau còn gì.

- Ta nói huynh tốt nhất đừng suy nghĩ mấy cái này, vẫn nên suy nghĩ ngày mai gặp phải yêu thú cao giai thì chúng ta phải đối phó thế nào vẫn tốt hơn đấy. Đám người kia chê tu vi hai người chúng ta yếu, cả ngày hôm nay đều vác mặt đi trước, từ đầu chí cuối chẳng thèm nhìn lại một lần. Nếu tương lai xảy ra chuyện bất trắc e rằng bọn họ sẽ bỏ mặc chúng ta không thèm quản đâu.

Lập Thiên khéo léo chuyển chủ đề, nhất thời khiến Vương sư huynh phải chau mày suy ngẫm. Lời Lập Thiên nói có phần đúng, chỉ bất quá Vương sư huynh không muốn tin, cũng không dám tin đây là sự thật. Dù sao chuyến đi này gã dám tham gia là vì có sự đảm bảo của vị sư huynh tên Lâm Bằng này, nếu không từ đầu gã đã không dám mạo hiểm đăng ký rồi.

- Đệ có nói quá lên không vậy? Ta thì cho rằng không đến nỗi đó đâu. Lâm Bằng sư huynh tu vi cao cường, danh tiếng ở Thổ Sơn phong nổi bật không kém, tâm địa hẳn là không nhỏ nhen như đệ nói đâu. Có lẽ là do bọn họ quá nôn nóng lập chiến tích mà thôi.

- Ta thấy chưa chắc. Mà thôi, ta phải đi tìm nơi vắng vẻ tu luyện đây, huynh mệt thì ngủ trước đi.

- Khoan đã. Nhưng mà đệ vẫn chưa trả lời mấy câu hỏi khác của ta cơ mà?

Lập Thiên nhanh chân đi ra, từ bên ngoài lều nói vọng vào:

- Đợi khi nào có cơ hội ta sẽ trả lời, vậy nhé.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.