Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giá Trị Của Phế Đan

Tiểu thuyết gốc · 2622 chữ

Nhạc Lãnh Pháp thao thao bất tuyệt mà nói, Lập Thiên thì vừa uống trà vừa nghe giảng giải, thi thoảng lại cất tiếng trầm trồ.

Hai bên nói chuyện được khoảng một canh giờ, ôn lại không ít chuyện tình đã kinh qua ở Đồ Ma Lĩnh, vô hình chung khiến cho sự thân thiết tăng lên không ít.

- Lập Thiên sư đệ đến đây không phải chỉ để nói chuyện phiếm với ta đấy chứ? Mới về tông môn không bao lâu mà nhìn tu vi tiến bộ kha khá rồi nhỉ?

- Khiến Nhạc sư huynh chê cười rồi, sư đệ tới đây đúng là có việc gấp cần giúp đỡ.

- Có việc gì đệ cứ nói thẳng, nếu giúp được ta tuyệt đối không chối từ.

- Thực ra cũng không có gì, chỉ là muốn mượn huynh một ít Tiềm Linh Đan trung phẩm mà thôi.

- Ồ! Tiềm Linh Đan trung phẩm, đệ cần nó để làm gì? Hình như tu vi của đệ vẫn chưa đến lúc dùng đến nó thì phải?

- À, chuyện này rất là dài dòng, tạm thời khó nói rõ được, khi nào có dịp ta nhất định sẽ trình bày tường tận cho sư huynh biết. Sư huynh xem xem có thể cho ta mượn vài viên hay không? Tháng sau... À không, mấy tháng nữa ta nhất định sẽ trả lại.

Nhạc Lãnh Pháp chăm chú nghe Lập Thiên giải thích, cũng không ngờ vòng tới vòng lui kết quả cuối cùng nhận được vẫn là không tiện nói ra.

Loại tính khí quái gở này của Lập Thiên vốn đã làm nên tên tuổi của hắn, ở Ứng Thiên Tông hiện tại đã nổi như cồn. Mà Nhạc Lãnh Pháp đã từng có một thời gian ở cùng Lập Thiên, dĩ nhiên biết lần này hắn lại nghĩ ra ý tưởng ngược đời nào đó nữa rồi.

Ngẫm nghĩ một lúc, Nhạc Lãnh Pháp rút cuộc nghĩ đến một loại khả năng, hướng Lập Thiên hỏi:

- Sư đệ, đã có ai nói cho ngươi biết dùng linh đan quá giai sẽ gây ảnh hưởng tiêu cực đến căn cơ, thậm chí mất mạng hay chưa?

Lập Thiên thấy Nhạc Lãnh Pháp nghiêm túc hỏi cũng nghiêm túc trả lời:

- Vũ Yến sư tỷ có nói qua rồi.

- Vậy tỷ ấy có nói với ngươi việc chia nhỏ Tiềm Linh Đan cao giai ra để tu luyện sẽ khiến cho phần đan dược còn lại mất đi phần lớn công hiệu, lãng phí cực lớn hay không?

Lập Thiên nghe thấy câu hỏi này thì ngơ ngác, phát hiện ra vị Nhạc sư huynh này hình như đã hiểu sai ý mình rồi. Thế nào vị này lại cho rằng bản thân mình sẽ chia nhỏ đan dược ra để tu luyện nhỉ? Khó thế cũng nghĩ ra được.

- Lập Thiên sư đệ, ngươi nói thật đi, có phải ngươi đang nghĩ như vậy không?

Lập Thiên bất đắc dĩ đáp:

- Không có. Thực ra là ta có nỗi khổ riêng, hoàn toàn không như huynh nghĩ đâu.

- Thật chứ?

- Là thật.

Hỏi đi hỏi lại nửa ngày, Lập Thiên vẫn không chịu nói ra nguyên nhân. Biết tính tình của hắn nên Nhạc Lãnh Pháp cũng không gặng hỏi thêm nữa. Đoạn nói:

- Cũng không phải ta không muốn cho đệ mượn, mà thực ra ngay cả ta cũng đang trong giai đoạn vô cùng khó khăn.

- Hả? Đến huynh mà cũng khó khăn ư? Vương sư huynh nói tông môn thăng cấp hạng ngạch đệ tử nội môn cho huynh, nhận được tài nguyên không thua gì đệ tử thân truyền cơ mà?

Đối diện lời chất vấn của Lập Thiên, Nhạc Lãnh Pháp cũng không giải thích, chỉ khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt vô thức nhìn sang chiếc sàng tre được đặt ở một góc khá kín đáo cuối gian phòng, sau đó nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc. Thấy biểu hiện này của Nhạc sư huynh, Lập Thiên như hiểu ra cái gì, vội vàng hướng ánh mắt về phía đó.

Không chút do dự, Nhạc Lãnh Pháp dẫn đầu hướng sàng tre đi tới, Lập Thiên thấy thế cũng nhanh chân bước theo sau. Đến gần mới thấy, bên trong sàng tre đang đựng rất nhiều đan dược, chỉ bất quá đặc điểm ngoại quan của số đan dược này đều có điểm không giống với đan dược chính phẩm.

Đan dược ở đây hạt thì to hạt thì nhỏ, hạt thì nứt hạt thì lành, hạt có màu xanh hạt thì màu tím, hạt thì nhão hạt thì khô, cơ hồ không có hạt nào giống hạt nào. Hơn nữa xét về hương thơm và ngoại hình đều sai biệt với Tiềm Linh Đan chính phẩm rất nhiều, ngay cả một người chẳng hiểu gì về đan dược cũng dễ dàng nhìn ra được.

Cẩn thận nhẩm đếm, Lập Thiên nhanh chóng tính ra số đan dược bên trong sàng tre không nhiều cũng không ít, vừa hay có khoảng hai mấy ba mươi viên. Nhớ lại Nhạc sư huynh vừa rồi có nói bản thân cũng đang trong giai đoạn nghèo túng kết hợp với chỗ đan dược bị bỏ rơi này, nếu hắn còn nghĩ không ra vấn đề thì đúng là thằng đần.

- Lập Thiên sư đệ, ngươi xem...

Lập Thiên lắp ba lắp bắp hỏi:

- Đây, đây chẳng lẽ là phế đan mà các đan sư thường nhắc đến sao?

Nhạc Lãnh Pháp buồn bã trả lời:

- Đúng vậy.

- Tất cả đều là huynh luyện chế ư?

- Đúng, chúng đều do một tay ta chế luyện. Chỉ bất quá quy trình luyện chế khó khăn mà ta thì thiếu kinh nghiệm, cho nên thử nghiệm một thời gian rồi vẫn chưa thành công.

Lập Thiên hít vào một hơi khí lạnh, run giọng hỏi đến vấn đề quan trọng nhất.

- Nói như vậy, số Giáng Ma Thảo huynh mang về từ Đồ Ma Lĩnh bao gồm cả chỗ ta tặng huynh đều đã bỏ hết vào đây rồi?

Nhạc Lãnh Pháp thở dài gật đầu, vẻ bất đắc dĩ tràn ngập gương mặt, gượng gạo đáp:

- Cũng không hẳn. Bên kia vẫn còn một ít, đủ để ta thử nghiệm thêm vài lần nữa. May mắn trong thời gian vừa qua ta đã tích lũy được kha khá kinh nghiệm điều chế Tiềm Linh Đan, tin chắc trước khi Giáng Ma Thảo bị dùng hết thì ta có thể luyện chế thành công, chính thức trở thành đan đồ.

- Giả như vẫn không thành công thì sao?

- Vậy thì chỉ có thể đợi khi nào thu thập đủ các loại nguyên liệu rồi lại tiếp tục thử nghiệm.

- Hả?!

Nghe đến đây, tâm trạng Lập Thiên đã không khác ngọn đèn cạn dầu bao nhiêu, phút chốc lâm vào tuyệt vọng.

Trước khi đến đây, hắn vẫn cho rằng Nhạc sư huynh có thể luyện chế Tiềm Linh Đan từ Giáng Ma Thảo, hoặc quy đổi chúng thành Tiềm Linh Đan chính phẩm để dùng, nhưng lại chưa từng nghĩ tới trường hợp vị này lại dùng toàn bộ Giáng Ma Thảo để rèn luyện thuật luyện đan của mình.

Bây giờ thì hay rồi, toàn bộ đều luyện thành phế phẩm, không những Giáng Ma Thảo bị xài hết, ngay cả tiền bạc cũng dùng hết để mua phụ liệu, khí lực tiêu hao còn phải dùng tài nguyên của tông môn cấp xuống để bù đắp, rút cuộc mất cả chì lẫn chài, không sót lại cái gì. Giờ bản thân cần dùng cũng không có nói gì đến việc cho người khác mượn.

- Haiz, luyện đan thật là phiền phức, sau này tiến nhập nội môn, dù có chết ta cũng không vào Kỳ Đan Điện.

Lập Thiên nói thầm trong bụng, trong đầu thì suy nghĩ nên làm thế nào để giải quyết tình hình trước mắt. Ban đầu hắn không hề tin những lời Nhạc sư huynh nói, nhưng đến bây giờ thì không muốn tin cũng phải tin.

Luyện đan thuật quả thực tiêu tốn quá nhiều tài nguyên, không chỉ tiêu hao đại lượng linh dược trân quý mà công sức của người luyện chế bỏ ra cũng không hề nhỏ, giống như cách luyện chế loại đan trà độc đáo hắn vừa mới uống xong vậy.

Mọi việc càng không thể trách vị Nhạc sư huynh này, đối phương vì quá say mê luyện đan thuật mà dám bỏ ra đại giá để hoàn thành nguyện vọng, không những không đáng trách mà còn đáng khen. Thế gian này, để trở thành người thành công chân chính, không ai là không phải trải qua trăm ngàn lần thất bại, tiêu tốn hàng tấn tiền tài lẫn công sức mới có thể đặt chân đến ngưỡng cửa vinh quang, không có ngoại lệ.

Bản thân hắn cũng vậy, muốn thực hiện ước mơ thì nên tự thân vận động, không thể chỉ trông cậy vào sự giúp đỡ của người khác. Hôm nay gặp phải trở ngại, trước tiên chính mình cần động não suy nghĩ biện pháp giải quyết khó khăn chứ không nên đổ lỗi tại người khác không làm theo ý mình.

Nhìn đám phế đan trước mặt, Lập Thiên bỗng lâm vào trầm mặc. Hắn đang suy nghĩ làm thế nào giải quyết tình huống của bản thân một cách êm đẹp nhất. Chí ít cũng không thể để tiến cảnh tu vi bị chậm trễ chỉ vì thiếu thốn tài nguyên được.

Đột nhiên Lập Thiên nghĩ đến một loại khả năng, hai mắt sáng bừng như sao, cứ nhìn chằm chằm vào chỗ phế đan trước mặt, bộ dạng thèm thuồng không thể che giấu. Thấy biểu tình của Lập Thiên có điểm bất thường, Nhạc Lãnh Pháp chau mày hỏi:

- Lập Thiên sư đệ, ngươi làm sao vậy?

Lập Thiên nhanh miệng đáp:

- Ta không sao. Chỗ phế đan này huynh có dùng làm gì không? Nếu không thì cho ta đi, ta có việc cần dùng.

Lập Thiên quả quyết mở lời, chỉ bằng một câu mà muốn thu toàn bộ phế đan vào túi. Nhạc Lãnh Pháp nghe thế thì tâm thần cũng chấn động theo, dường như đã bắt được mùi làm càn của vị tiểu sư đệ nghịch ngợm này, khẩn trương hỏi:

- Lập Thiên sư đệ, ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn học cách luyện đan?

- Không, ta lười như vậy, không thích hợp việc luyện đan đâu, là dùng vào việc khác.

- Việc gì là việc gì? Theo ta được biết, phế đan ngoài dùng để rút kinh nghiệm ra thì làm gì có tác dụng nào khác?

Nhạc Lãnh Pháp nhìn Lập Thiên với vẻ ngưng trọng. Nếu không phải dùng để rút kinh nghiệm, y hoàn toàn tin tưởng trong đầu vị tiểu sư đệ này đang suy nghĩ đến một kế hoạch động trời nào đó.

Nếu là việc động trời xảy ra ở Đồ Ma Lĩnh thì không sao, bởi vì nếu ảnh hưởng thì chỉ ảnh hưởng đến mình hắn mà thôi. Nhưng nếu xảy ra ở đây, hẳn là đại họa rơi xuống đầu tông môn rồi.

- Lập Thiên sư đệ, ngươi tuyệt đối đừng nghĩ đến chuyện ăn chúng đấy nhé. Tiềm Linh Đan trung phẩm dù là phế đan thì lượng linh khí ẩn chứa bên trong cũng không phải một tu sĩ Ngự Khí sơ kỳ có thể tiếp thu được.

- Hơn nữa bên trong phế đan nhiều loại dược chất chưa được luyện hóa hoàn toàn, dẫn đến dược lực không thuần. Một khi đi vào cơ thể sẽ chuyển hóa thành vô vàn linh tính, cái đi vào thận, cái đi vào phổi, cái chạy vào tim, cái đi lên đầu, sẽ khiến khí cơ toàn thân bị nghịch loạn, hủy hoại căn cơ, không phải chuyện có thể mang ra đùa được đâu.

- Kể cả tu sĩ Ngự Khí hậu kỳ nuốt vào phế đan cũng không dám nói là không bị gì chứ đừng nói là đệ, nhẹ thì bị tào tháo đuổi ba bốn ngày mới khỏi, nặng thì kinh mạch đoạn tuyệt mà chết, cho nên đệ tuyệt đối không thể làm như vậy.

- Ngươi càng đừng nghĩ đến chuyện mang chúng đi lừa gạt người khác. Tu vi ngươi yếu, một khi để người ta phát hiện bị ngươi lừa tiền thì không tốt chút nào đâu.

Nhạc Lãnh Pháp nói liền một mạch, muốn dùng khí thế thái sơn áp đỉnh phá hủy ý định ngược đời của Lập Thiên. Nhưng Lập Thiên đứng nghe thì không những không lo lắng sợ hãi, ngược lại còn mừng muốn chết đi sống lại.

Hắn chợt phát hiện ra suy đoán ra của bản thân trước đó hoàn toàn chính xác, tác dụng làm rối loạn khí huyết của phế đan còn mạnh mẽ hơn cả linh đan chính phẩm. Dùng phế đan tu luyện không thể nghi ngờ tác dụng sẽ cao hơn rất nhiều.

Càng nghĩ càng mừng, Lập Thiên cơ hồ muốn hét lên thật to, nói cho toàn thiên hạ biết thời cơ đến rồi. Chẳng qua bề ngoài hắn vẫn tỏ ra bình thản như thường, vẫn giữ vững một bộ bản thân không làm gì sai thì không cần phải sợ.

Hắn chỉ đang nghĩ, bằng một vị Nhạc sư huynh thôi phế đan tạo ra đã nhiều như vậy, nếu tính cả ngàn đệ tử Kỳ Đan Điện cộng lại mà nói, một tháng số lượng phế đan tạo ra sẽ nhiều đến mức độ nào.

Quan trọng nhất là phế đan rất rẻ, thậm chí có thể nói là miễn phí. Vì bọn chúng không có tác dụng gì ngoài rút kinh nghiệm, cho nên sau khi rút kinh nghiệm xong thì ai cũng để làm kỷ niệm chứ chẳng biết làm gì. Bản thân mình chỉ cần đi xin hoặc nhờ người khác xin giúp thì có thể tha hồ hưởng dụng mà không cần mất một xu một cắc nào.

Đổi lại như lời Nhạc sư huynh nói, dùng phế đan sẽ có tác dụng phụ. Tuy nhiên nếu không phá hủy căn cơ hay chết người thì giá trị tu luyện của nó sẽ lớn hơn rất nhiều so với tác hại mà nó gây ra, bị tào tháo đuổi đại loại là một cái giá mà hắn có thể chấp nhận được.

- Không, Nhạc sư huynh đừng hiểu nhầm. Ta là có việc thật, ta cũng không ngốc đến nỗi tự đi tìm đường chết đâu. Huynh cứ yên tâm.

Nhạc Lãnh Pháp trố mắt nhìn Lập Thiên, thầm nhủ ta mà yên tâm được với tiểu quỷ như ngươi mới lạ đấy.

- Haiz, ta đúng là không hiểu nổi đệ. Thôi vậy, đệ muốn thì cứ lấy tất cả đi. Dù sao kinh nghiệm ta đúc rút được đều đã ghi chép lại trong sổ tay rồi, chỗ phế đan này cũng chẳng có tác dụng gì cả.

- Ồ, vậy thì tốt quá. Đa tạ Nhạc sư huynh.

Nói xong, không chờ Nhạc sư huynh nói thêm cái gì, Lập Thiên đã lấy tới một chiếc túi giấy, sau đó nhặt tất cả phế đan bỏ vào trong rồi cất vào trong túi trữ vật.

- Xong rồi. Vậy không làm phiền Nhạc sư huynh luyện đan nữa, ta đi về trước đây. Khi nào rảnh sẽ lại đến uống trà do sư huynh pha chế.

- Được, bất kỳ lúc nào ta cũng chào đón đệ.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.