Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thập Lý Hương Bách Tuế Phục Vị Trà

Tiểu thuyết gốc · 3475 chữ

Tối hôm đó, Lập Thiên sau quá trình mò mẫm bất thành lại tiếp tục sử dụng Tiềm Linh Đan cấp ba để tu luyện. Và rồi hắn nhận ra chỉ cần trong cơ thể tồn tại tác nhân khiến linh khí rối loạn thì cỗ khí tức cổ quái ấy sẽ xuất hiện, đó mới là thời điểm thích hợp để thi triển pháp quyết thiên thứ ba Ngưng Khí Tụ Linh Thuật nâng cao tu vi. Tuy nhiên khi tu luyện xong thì một vấn đề khác lại nảy sinh.

Phiền phức nằm ở chỗ, tu vi càng cao thì sức chịu đựng của thân thể sẽ cường đại tương ứng, từ đó khiến khả năng làm khí tức rối loạn của Tiềm Linh Đan giảm xuống. Điều này đồng nghĩa với việc muốn duy trì thời gian khí tức rối loạn thì số lượng Tiềm Linh Đan cần dùng sẽ càng ngày càng nhiều và cấp bậc của nó cũng phải cao hơn mức hiện tại.

Bây giờ tu vi của hắn đã đạt Ngự Khí tầng hai, Tiềm Linh Đan cấp ba tuy vẫn có khả năng khiến cho khí tức rối loạn nhưng thời gian đã rút ngắn so với hôm qua khá nhiều. Nếu tu vi đạt đến Ngự Khí tầng ba, chắc chắn Tiềm Linh Đan cấp ba sẽ trở nên vô dụng. Đến lúc đó, hẳn là cần phải dùng Tiềm Linh Đan cấp bốn, cấp năm để thay thế.

Mặc dù khi tu vi đạt đến cấp ba, chính thức trở thành ngoại môn đệ tử, muốn yêu cầu Tiềm Linh Đan cấp bốn, cấp năm là không khó. Chỉ bất quá một tháng mỗi người chỉ được nhận tối đa hai viên, căn bản không đáp ứng được một phần mười nhu cầu hiện tại.

Lập Thiên biết rõ, nếu không tận dụng năng lực dị thường của luồng khí tức cổ quái kia để tu luyện mà chỉ sử dụng những phương pháp thông thường thì tốc độ tiến cảnh thực sự rất chậm, hoàn toàn không thể thực hiện được mục tiêu bản thân đã đặt ra.

Nhưng đó là việc của tương lai, còn những ngày sắp tới lấy cái gì ra để tu luyện mới là vấn đề đau đầu. Hai viên Tiềm Linh Đan cấp ba đã dùng hết, đòi thêm từ tông môn thì không được, dùng tiền mua thì không có, giờ có muốn vay mượn cũng chẳng quen ai, mà dù có quen đi nữa, trong thời điểm khó khăn thế này ai sẽ cho người khác vay mượn tài nguyên?

Chống cằm suy nghĩ hồi lâu, Lập Thiên dường như nhớ đến chuyện gì đó, đôi mắt bỗng lóe ánh hào quang, bộ dạng ủ rũ thay bằng phấn khích.

- Đúng rồi, đợt phù chiếu khẩn cấp vừa qua Minh Kiếm sư huynh và Nhạc Lãnh Pháp sư huynh chắc chắn mang về rất nhiều Giáng Ma Thảo, vừa hay có thể dùng chúng luyện chế Tiềm Linh Đan trung phẩm.

- Bọn họ trở về tông môn đã được một khoảng thời gian, có khi nào đã hóa đám Giáng Ma Thảo thành Tiềm Linh Đan rồi không? Giờ ta đang thì đói kém, đi mượn một ít sau này trả lại tin chắc bọn họ sẽ không từ chối đâu nhỉ?!

- Cứ quyết định như vậy, không được thì ta đi tìm Vũ Yến sư tỷ ăn vạ, sợ cái gì...

Chắc mầm trong bụng, Lập Thiên bèn đi tìm Nhạc sư huynh. Trước đây hắn có nghe nói bản thân Nhạc sư huynh là đệ tử Kỳ Đan Điện, suy đoán hiện tại cũng không thay đổi gì nên cứ thẳng hướng Mộc Sơn phong mà đi.

Trên đường, Lập Thiên bắt gặp một đám đệ tử tạp dịch vai vác cuốc xẻng, hỏi thăm mới biết bọn họ là nông đồ làm việc tại Linh Dược Điền đang trên đường tới đó.

- Các vị sư huynh, tiểu đệ mạn phép hỏi thăm một người có được không?

Đám nông đồ nghe thế cũng vui vẻ đáp lời, một người vung xẻng lớn trên lưng chống xuống đất, bày ra bộ dáng khí thế ngút trời, cao giọng nói:

- Ngươi muốn hỏi ai?

- À, người sư đệ muốn hỏi là Nhạc Lãnh Pháp sư huynh.

- Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Nhạc sư huynh. Nhạc sư huynh không có trên núi đâu. Huynh ấy làm việc ở kho linh dược, nằm ngay sát Linh Dược Điền. Vừa hay chúng ta cũng đi đến dược điền làm việc, ngươi đi cùng chúng ta, tới đó ắt sẽ biết chỗ thôi.

- Vậy đa tạ các vị sư huynh.

Lập Thiên theo chân đám nông đồ đi tới Linh Dược Điền, sau đó lần theo phương hướng bọn họ chỉ mà đi, cuối cùng cũng tìm đến được phạm vi của kho dược liệu.

Chỉ có điều ngoài sức tưởng tượng của hắn, kho xử lý thảo dược có diện tích cực kỳ to lớn, giá to giá nhỏ bày ra la liệt, mùi thuốc lan tỏa nồng nặc, người lạ đi vào chẳng khác lạc trong mê cung là bao.

Một đệ tử đang phơi thuốc thấy Lập Thiên vòng tới vòng lui mãi không tìm thấy đường thì tỏ ra ngao ngán, buồn bực hỏi:

- Tiểu sư đệ, ngươi đến đây tìm ai, có biết dùng miệng hay không? Ngươi cứ đi như vậy, có đi hết tháng cũng không tìm thấy được đâu.

Lập Thiên nghe thế mặt mày đỏ bừng, ngượng ngùng hỏi:

- Sư huynh nói phải, là sư đệ mạo muội rồi. Sư huynh có thể chỉ cho ta địa phương Nhạc Lãnh Pháp sư huynh đang ở không? Ta cần gặp huynh ấy có chút chuyện.

- Hừm, sao không nói sớm, ngươi mà nói sớm thì đâu đến nỗi. Thế này nhé, ngươi ngửi thấy mùi thanh trà nồng đậm kia không?

Lập Thiên gật gật đầu ý bảo là có. Vị đệ tử kia thấy thế liền tiếp lời:

- Mùi đó chính là trà do Nhạc Lãnh Pháp sư huynh tự tay điều chế, mùi hương bay xa mười dặm. Ngươi cứ lần theo mùi hương mà đi, đảm bảo sẽ đến được nơi muốn đến. Vậy nhé!

- Hả?!

Lập Thiên còn chưa kịp vui mừng vì được một vị sư huynh tốt bụng chỉ đường thì đã sững sờ cả người, miệng đắng lưỡi khô không biết nói gì. Cứ tưởng người này sẽ chỉ rõ phương hướng địa điểm, nào ngờ đối phương chỉ nói một cách mơ hồ, khiến hắn chẳng biết đường nào mà lần. Hắn đâu phải đan sư, khứu giác tinh tường mà có thể dễ dàng nhận ra phương hướng của mùi hương bay tới chứ.

- Sư huynh, mùi hương từ đâu bay tới ta làm sao biết được chứ?

Lập Thiên lên tiếng phản bác, dự định hỏi lại vị sư huynh kia một lần cho rõ ràng, chỉ bất quá khi quay đầu lại thì vị sư huynh kia đã đi đâu mất tăm mất dạng.

- Nơi mùi hương bay tới, nơi mùi hương bay tới, nơi mùi hương bay tới... Nơi đó chẳng phải là đầu ngọn gió hay sao? Ta cứ lần theo hướng gió mà đi là được rồi.

Suy nghĩ một chút, Lập Thiên cầm tới một chiếc lá mỏng đưa lên đỉnh đầu, nhìn thấy cuống lá nghiêng về hướng nào thì ngược hướng đó mà đi, rút cuộc cũng tìm ra địa phương Nhạc sư huynh đang cư ngụ.

Khi Lập Thiên đến nơi, Nhạc Lãnh Pháp vẫn đang loay hoay bên một đống nguyên liệu đã được phơi khô chưa qua xử lý. Y cẩn thận kiểm tra từng loại nguyên liệu một, cái thì dùng mắt nhìn, cái thì dùng miệng nếm, cái thì dùng mũi ngửi, cái lại xé ra thành sợi nhỏ rồi quan sát, không cái nào giống cái nào.

Lập Thiên tò mò đứng nhìn, đứng một lúc liền phát hiện nếu bản thân không lên tiếng thì vị Nhạc sư huynh này chắc chắn sẽ không biết mình đang có mặt ở đây.

- Nhạc sư huynh...

Nhạc Lãnh Pháp đang tập trung vào công việc nghe thấy tiếng gọi hơi sững người một chút, cảm thấy thanh âm này có phần quen tai, bất giác quay đầu nhìn lại.

Đến khi thấy một thiếu niên thân hình thấp bé có đôi mắt trong veo đứng chắn trước cửa thì vẻ mặt biến từ căng thẳng thành kinh ngạc, hỏi:

- Lập Thiên sư đệ, là ngươi đó sao?

- Đúng là ta. Nhạc sư huynh đang làm gì mà chăm chú vậy?

- À, không có gì, chỉ là chút việc nhỏ thôi. Nào, Lập Thiên sư đệ, mau vào đây uống tách trà nóng, có chuyện gì từ từ nói.

Cẩn thận ngồi xuống bồ đoàn, đập vào mắt Lập Thiên là một bộ khay trà được làm từ hồng mộc cực kỳ đẹp mắt, bên cạnh đó còn có một chiếc đan lô nho nhỏ màu xanh ngọc cũng tinh xảo không kém.

Không chỉ bàn trà, ngay cả ấm trà, tách trà đều được chế tác hết sức cầu kỳ, chỉ cần nhìn qua cũng đủ biết chủ nhân của nó là một người rất có mắt thẩm mĩ. Thậm chí trên khay gỗ còn có khắc chìm khắc nổi mấy câu thơ kèm một bức tranh thủy mặc vô cùng độc đáo.

[- Lạc hoa phiêu diêu phong trung đãng.

- Lưu thủy trường, sơn hà yểm nguyệt vân.

- Cố nhân lai vãng, lưu dư ảnh.

- Dạ ẩm vong ưu, vọng độc tình.]

Ngắm tranh, đọc thơ, thưởng trà, bỗng tâm trạng Lập Thiên như rơi vào một huyễn cảnh do chủ nhân chế tạo trà kỷ bày ra.

- Thơ hay, trà ngon, cảnh đẹp, có phải trà kỷ này làm ra để tưởng nhớ một vị tri kỷ nào đó hay không?

Nhạc Lãnh Pháp hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của Lập Thiên, không ngờ hắn bỗng dưng lại hỏi câu hỏi không liên quan gì như vậy, bèn nói:

- Ồ! Sao sư đệ lại nói như vậy?

- Bài thơ này chẳng phải đã nói rất rõ rồi sao. Người trong tranh đứng trên núi cao, nhìn hoa rơi, nghe thác nước chảy mà nhớ đến người xưa tình cũ. Lại nói thế gian từ lâu đã quen chuyện nam nhân thưởng trà, nữ nhân hầu rượu, cái gì thanh mai trúc mã, tiên gia quyến thuộc chẳng phải đều từ một chữ tình mà ra ư?!

- Haha haha...

Nhạc Lãnh Pháp cười vang một tiếng, sau đó nhìn Lập Thiên với vẻ mặt rất khó diễn tả.

- Không ngờ tới Lập Thiên sư đệ ngoài là một chiến tu trời sinh còn là một người có tâm hồn nhạy cảm đấy. Lời ngươi nói quả thực rất có lý, chỉ bất quá ta cũng không biết vị bằng hữu kia khi làm ra bộ trà kỷ này liệu có uẩn nhưỡng loại tâm tư đó hay không. Nếu có, vậy có lẽ do ta quá vô tâm nên mới không nhìn ra.

- Hả? Bộ trà kỷ này là người khác tặng huynh?

- Đúng vậy. Vị bằng hữu kia nói trà ta điều chế rất ngon, cho nên đã bỏ rất nhiều công sức để làm ra bộ trà kỷ này. Tất cả đều do một tay hắn làm ra từ loại vật liệu tốt nhất, phải dùng thời gian rất lâu mới hoàn thành được.

- Chẳng trách một bộ trà kỷ thôi mà lại có thần đến như vậy. Hóa ra toàn bộ tâm tư của tác giả đều đã đặt hết vào tác phẩm rồi. Người thưởng trà dù có muốn hay không cũng khó mà không rơi vào loại tâm trạng của vị chủ nhân chế tác ra nó, đúng là cao nhân bất lộ tướng.

Nghe tới đây, Nhạc Lãnh Pháp lại càng nhìn Lập Thiên với một bộ mặt khác, nghiêm túc và đầy sự tán thưởng. Y chậm rãi rót ra một tách trà nóng đưa tới trước mặt Lập Thiên rồi nói:

- Lập Thiên sư đệ, các sư huynh đệ trong tông đều chỉ trích ngươi, xem thường ngươi, nói ngươi trẻ người non dạ, đầu óc đen tối, không biết lễ nghĩa, nhưng ta thì không nghĩ thế. Càng hiểu về ngươi bao nhiêu, ta càng cảm thấy ngươi không phải là một đứa trẻ chỉ có mười tuổi. Dù là vì nguyên nhân gì, chỉ tính riêng việc ngươi có thể lành lặn trở về đây đã đáng để ta kính ngươi một chén.

- Sư đệ, mời...

Lập Thiên thấy thế cũng không ngần ngại, nhanh tay cầm lấy chén trà trên bàn một ngụm uống hết.

Đây không phải là lần đầu tiên Lập Thiên uống trà, thế nhưng lại là lần đầu tiên được thưởng thức loại trà thơm ngon đến vậy. Không uống thì thôi, một khi uống rồi thì khó mà dừng lại được.

Còn nhớ, trước đây què gia gia cũng có thói quen uống trà. Bất quá trà do ông ấy pha tuy rất thơm nhưng lại có vị đắng ngét, căn bản không hề dễ uống một chút nào.

- Nhạc sư huynh, có thể thêm một chén nữa không?

- Tất nhiên là được!

Rất nhanh, Lập Thiên uống liên tục bốn năm chén trà nóng, mặt mày ửng hồng, toàn thân nhiệt khí phả ra bừng bừng, nhưng tâm thần lại bồng bềnh như đang trôi giữa mấy tầng không, thư sướng vô cùng.

- Nhạc sư huynh, trà này là trà gì, không những ngon miệng mà còn khiến đầu óc lâng lâng như say rượu, không khỏi quá lạ đời rồi?

Nhạc Lãnh Pháp cười cười, lại rót thêm một chén trà khác cho Lập Thiên rồi mới nói:

- Trà này có tên Thập Lý Hương Bách Tuế Phục Vị Trà.

- Thập Lý Hương Bách Tuế Phục Vị Trà, tên nghe rất hay nhưng cũng thật là kỳ quái.

- Tên nghe kỳ quái cũng không có gì là lạ, bởi vì nếu cái tên không kỳ quái thì không tương xứng với loại trà độc đáo này.

Nhạc Lãnh Pháp nhấp ngụm trà, tiếp tục giải thích:

- Loại trà này một khi điều chế thành công hương thơm lan tỏa mười dặm, cho nên mới gọi là Thập Lý Hương. Hơn nữa loại trà này rất tốt cho sức khỏe, mùi vị ngon miệng nhưng uống nhiều không cảm thấy ngán, cho nên mới gọi là Bách Tuế Phục Vị, uống cả trăm năm vẫn thấy ngon.

- Thì ra là thế. Người phối chế ra đan phương của loại trà này chắc hẳn phải là người cực kỳ yêu thích trà đạo nhỉ. Chỉ một ly trà mà tất cả các vị chua cay mặn ngọt đắng chát gì đều có cả, hòa quyện với nhau tạo thành một hương vị không thể tìm thấy ở bất kỳ đâu, nói thế gian độc nhất vô nhị cũng không quá.

Nhạc Lãnh Pháp gật đầu đồng ý, nói:

- Vị tiền bối sáng tạo ra đan phương của loại trà này đã qua đời cách đây rất lâu, những thông tin về ông ấy hiện nay chỉ là lời đồn đại vô căn cứ. Trong số những lời đồn đại ấy, chỉ có một điều ta tin tưởng đó là sự thật. Nghe nói vị tiền bối ấy cả đời say đắm với trà đạo, muốn tạo ra một loại trà mà bất kỳ ai cũng có thể dùng được, hơn nữa còn tốt cho sức khỏe mà không làm người ta mất ngủ nên đã tạo ra loại trà độc đáo này.

- Nguyên liệu pha trà bao gồm một trăm ba mươi sáu loại nguyên liệu được chia thành sáu nhóm vị khác nhau, đó là ngọt, mặn, đắng, cay, chua, chát. Trong sáu nhóm mùi vị lại phân ra hai nhánh chính phụ, gồm ba vị chính là ngọt, đắng và chua, ba vị phụ là mặn, cay và chát. Mà bên trong mỗi một vị cũng được cấu thành từ nhiều loại dược thảo khác nhau, mỗi loại dược thảo tùy theo cấp bậc mà tính toán liều lượng và cách thức điều chế, hết sức công phu.

- Những loại nguyên liệu này đều là loại thảo dược bình thường, mua ở đâu cũng có. Tuy nhiên để có thể chế luyện thành công loại trà thượng hạng có hương thơm bay xa mười dặm thì lại không phải là chuyện dễ dàng. Nếu trong số một trăm ba mươi sáu nguyên liệu có một thứ không đạt phẩm chất thì coi như mẻ đan trà ấy đã thất bại đến chín phần rồi.

- Hả? Trình độ này có phải quá khó rồi không? Chẳng lẽ vị tiền bối ấy muốn người ta phải tự tay nuôi trồng, tự tay thu hái, tự tay xử lý nguyên liệu và tự tay luyện chế thì mới thành công hay sao? Loại yêu cầu này không khỏi quá khắt khe rồi.

- Đúng vậy, chính là yêu cầu này. Bởi nếu một người không tự tay thực hiện tất cả các công đoạn thì căn bản sẽ không thể kiểm soát được phẩm chất của từng loại nguyên liệu, cho nên quá trình luyện chế cuối cùng sẽ nhận lấy thất bại. Cách thức luyện chế loại trà này không khó như luyện đan, thế nhưng công sức tiêu hao thì cao hơn rất rất nhiều, cả quá trình đều không cho phép bất kỳ sai sót nào dù là nhỏ nhất.

- Ban đầu ta cũng không hiểu vì sao vị tiền bối ấy phải làm như vậy, sao không tìm cách đơn giản hóa quá trình luyện chế cho đỡ tốn công tốn của. Sau này khi luyện chế thành công ta mới hiểu, sự kỳ công này không phải không có giá trị gì mà thực tế là có giá trị rất lớn.

- Giá trị gì cơ?

- Giá trị tinh thần!

- Giá trị tinh thần ư?

Lập Thiên mắt chữ a mồm chữ ô hỏi, cơ hồ không cảm thấy độ khó có liên quan gì đến giá trị tinh thần cả. Nhạc Lãnh Pháp thấy thế cũng không lấy làm ngạc nhiên, từ tốn giải thích.

- Đúng vậy. Yêu cầu khó khăn này gián tiếp nói lên một đạo lý, giá trị của một món hàng nhiều khi không nằm ở vật chất hữu hình mà nằm ở thứ vật chất vô hình. Cũng giống như giá trị của trà này không chỉ đơn giản cấu thành từ giá trị của thảo dược và công sức người phối chế mà còn nằm ở cái tâm huyết, cái y đức mà người pha trà đã bỏ ra nữa. Xét rộng ra một chút mà nói, loại đạo lý này không chỉ đúng với trà đạo mà gần như đúng với tất cả mọi thứ trên đời, đệ nghĩ phải không?

Lại một đạo lý nữa, Lập Thiên nghe Nhạc Lãnh Pháp giải thích đầu đuôi như bừng tỉnh đại ngộ, cảm thấy vị tiền bối tạo ra loại trà này thật là người có tâm đức. Dạy người giúp đời, khi chết đi vẫn để lại một bài học đáng giá cho người sống, là người đáng được kính trọng.

- Nhạc sư huynh, lúc ta uống trà có nghe vị ngọt của long nhãn và vị chua của quả chanh thì phải, liệu bên trong có những nguyên liệu ta vừa nói hay không?

- Vị giác không tồi, chính xác là có. Chủ vị ngọt của trà chính là vị của Thiển Diệp Thảo (lá cây cỏ ngọt), Mao Căn (rễ cỏ tranh), Long Nhãn ( thịt nhãn khô) và La Hán Quả, chủ vị chua là của Tắc Tử (quả tắc), Mai Tử (quả mơ) và Dư Can Tử (quả chùm ruột), chủ vị đắng là sự phối hợp của Hồng Trà (trà đen), Khổ Sâm và Bài Bì (vỏ bưởi), hương thơm đến từ Hoàng Cúc Hoa (cúc hoa vàng), Dạ Hương Hoa (hoa oải hương), Hồng Đào Hoa (hoa đào), vân vân và vũ vũ.

- Nhờ sự phối trộn vô cùng đặc biệt và kỳ công này cho nên mới khiến người uống không bị ngán, ngược lại tác dụng gây mất ngủ của lá trà bị hủy bỏ, thay vào đó là công dụng thanh nhiệt giải độc, hoạt ứ tiêu viêm, cải thiện vị giác rất chi hiệu quả. Mùi hương của trà không chỉ lan tỏa ngoài không khí, đợi lát nữa trà ngấm vào người, cả người đệ cũng sẽ bốc lên mùi thơm của trà, người nào cũng ngửi ra đấy.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.