Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Triệu Tử Phục

Tiểu thuyết gốc · 3448 chữ

Cũng chính vào lúc này, Lập Thiên đang mải mê quan sát nam tử đội nón, tập trung đến mức cơ hồ không nghe thấy lời đối phương nói là gì. Mặc dù biết người này là loại người lãnh đạm không dễ tiếp cận, thế nhưng hắn vẫn không muốn từ bỏ ý định của mình, chốc chốc lại đưa ánh mắt sáng như sao cố nhìn thật rõ diện mạo nam nhân thần bí trước mặt.

Trời đã nhá nhem tối cùng lớp rèm mỏng ngụy trang khiến tầm mắt bị hạn chế đi nhiều, mất một hồi lâu mà Lập Thiên vẫn không thể nào mường tượng ra diện mục thực sự của nam tử đội nón. Chỉ là dựa vào nước da cùng ánh mắt, hắn lập tức xác định được tuổi tác của đối phương cũng xấp xỉ mình mà thôi.

Ngoài ra, trong khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau, Lập Thiên đã nhìn thấy sâu trong đáy mắt đối phương in hằn một loại phẫn uất khó tả. Loại cảm xúc phẫn uất sầu khổ này trước đây chính là món ăn tinh thần hằng ngày của hắn, bây giờ chỉ cần đảo mắt nhìn qua liền xác định không sai vào đâu được.

Có thể khẳng định rằng, nam tử đội nón này hẳn đã gánh chịu một hoặc một vài sự đả kích tinh thần cực kỳ lớn nào đó trong quá khứ. Bởi vì nếu không như vậy, nỗi ưu sầu lẫn bi thương đậm đặc có thể vắt ra nước kia căn bản không phải việc một thiếu niên mười mấy tuổi có thể giả vờ biểu hiện ra để che mắt thiên hạ được.

Không biết thì thôi, một khi biết rồi thì Lập Thiên lại càng nảy sinh lòng thương cảm. Hắn có ngày hôm nay là nhờ tông chủ quan tâm và Hàn gia tương trợ. Bởi cuộc sống hiện tại đã tốt lên rất nhiều cho nên hắn càng phải biết ơn người đã cưu mang mình lúc khó khăn và giúp đỡ những người gặp hoạn nạn giống như mình.

Nhìn nam tử có đôi mắt u buồn xuất thần đứng đó, Lập Thiên không dám hỏi thêm bất cứ điều gì. Hắn cảm nhận được cảm xúc đối phương đang biến hoá, hình như là theo chiều hướng tích cực cho nên vẫn im lặng chờ đợi. Biết đâu sau vài giây nữa thôi, đối phương sẽ bị sự chân thành của mình cảm hoá mà mở miệng nói vài lời thì sao?!

Chỉ là Lập Thiên có đủ kiên nhẫn chờ đợi nhưng Triệu Ứng Quang thì không. Đợi nửa ngày mà không thấy Lập Thiên làm ra phản ứng gì, bụng dạ Triệu Ứng Quang nóng như lửa đốt, đứng ngồi không yên. Giờ này y chẳng còn tâm trạng đâu mà lo việc có ghi danh thành hay bại, chỉ muốn chấm dứt dây dưa với Lập Thiên càng nhanh càng tốt, tránh cho phát sinh thêm phiền phức.

- Tiểu tử, mau tránh ra!

Đúng như Lập Thiên mong muốn, nam tử đội nón rút cuộc đã chịu mở miệng, chỉ là lời lẽ không được thân thiện cho lắm, đùng một cái liền yêu cầu hắn nhường đường. Chỉ có điều Lập Thiên nào có thể chấp nhận chuyện này, hắn đã mất nhiều thời gian như vậy rồi, sao có thể không thu hoạch được gì mà bỏ đi cơ chứ. Nghĩ thế, Lập Thiên liền dang rộng hai tay, cố ý chặn lấy lối đi, nói:

- Ta không tránh!

Triệu Ứng Quang nghe thế thì tức điên, quát lớn:

- Ngươi rút cuộc muốn làm cái gì? Còn không tránh ra thì đừng trách ta không khách khí!

Y còn chưa nói xong thì khí tức toàn thân đã ầm ầm bộc phát, hai quyền siết chặt, tư thế từ đứng thẳng lưng chuyển thành mãnh hổ vồ mồi, bất kỳ lúc nào cũng có thể tung ra một đòn toàn lực tấn công kẻ địch. Mà vừa thấy cảnh này, mặt mày Lập Thiên lập tức đen lại, tự giác thụt lùi vài bước, hai tay thì liên tục xua xua trước mặt, buồn bực nói:

- Đạo hữu đừng hiểu nhầm, ta thực sự không có ý đó. Là ta thật lòng muốn giúp đỡ, sẽ không đòi hỏi ngươi báo đáp cái gì đâu. Ngươi có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, chỉ cần không phải là thứ môn quy nghiêm cấm thì ta chắc chắn sẽ giúp được ngươi.

Cuộc đối thoại chỉ ngắn ngủi như thế, nhưng ít ai có thể biết được cảm xúc trong lòng Triệu Ứng Quang lúc này. Từ nhỏ đến lớn y đã từng gặp rất nhiều người cố chấp, liều mạng để làm cho bằng được điều mình muốn làm. Thế nhưng có chết y cũng không tin trên thế gian lại có người cố chấp chỉ để đi giúp đỡ người khác, trong khi bản thân chẳng nhận được lợi lộc gì.

- Quả nhiên trên thế gian không có chuyện gì là không thể xảy ra. Haiz, nên thế nào mới là sự lựa chọn đúng đắn đây?

Triệu Ứng Quang thở dài một hơi, đồng thời tự vấn lòng mình. Ban đầu, khi bị Lập Thiên làm bại lộ hành tung, đúng là y có dự định từ bỏ việc ghi danh, ngày mai sẽ trở lại tìm vận may. Chỉ bất quá trước sự cầu xin giúp đỡ đầy nhiệt tình của Lập Thiên thì y lại không nghĩ như vậy nữa. Ngược lại, một ý tưởng đầy táo bạo đột ngột xuất hiện trong đầu.

- Tiểu huynh đệ, ngươi nói muốn giúp đỡ ta là thật chứ?

Lập Thiên gật đầu mấy cái liền, chắc nịch đáp:

- Dĩ nhiên là thật.

Triệu Ứng Quang thuận nước dong thuyền, nói:

- Vậy ngươi có thể thay ta cầu xin các vị sư huynh trên kia để ta làm thủ tục ghi danh ngay vào lúc này được không?

- Hả?

- Sao vậy? Có gì không ổn thoả chăng?

Lập Thiên đưa mắt nhìn tới chỗ đám thí sinh đang xếp hàng, sau đó nhìn nam tử đội nón với vẻ khó hiểu, hỏi:

- Được thì được, bất quá tại sao ngươi phải lén lút như vậy? Sao không xếp hàng như những người khác?

Bị hỏi ngược, Triệu Ứng Quang phản ứng vô cùng nhanh nhẹn, lập tức đưa ra một lý do mà bản thân đã chuẩn bị sẵn từ trước, nói:

- À, chuyện đó cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Thú thật với tiểu huynh đệ, không biết vì nguyên nhân gì mà nửa tháng nay khắp người ta nổi đầy ban đỏ, cũng không rõ là bệnh gì, tuy đã nhờ đại phu thăm khám nhưng vẫn chưa khỏi.

- Khổ nỗi nghe tin Ứng Thiên Tông chiêu mộ trung thần nghĩa sĩ, bản thân ta sợ bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này nên cũng không có thời gian điều trị bệnh tật đến nơi đến chốn mà liều mạng chạy đến đây ngay.

- Chỉ có điều lúc ta đến nơi thì thấy người tập trung ở đây đã rất đông. Bản thân ta bị bệnh, dĩ nhiên không thể đứng gần quá nhiều người, bằng không sẽ lây bệnh cho bọn họ. Chính vì thế ta chỉ đành ăn mặc kín đáo một chút, dự định chờ lúc mọi người về hết rồi mới tiến lên ghi danh, tránh cho ảnh hưởng đến người vô tội.

- Ta cũng biết, việc ta không xếp hàng mà lén lút đi cửa sau thế này là bất công đối với rất nhiều người, hơn nữa các vị sư huynh ở đây chưa chắc đã đồng ý thành toàn cho ta. Chỉ là ở Ứng Thiên Tông ta không quen biết ai, tiền của cũng không dư giả, ngoài cách đó ra thì ta không nghĩ ra biện pháp nào khác.

- Hôm nay may mắn gặp được tiểu huynh đệ ở đây, nếu tiểu huynh đệ thực sự có lòng, vậy xin giúp đỡ tại hạ một tay, ân tình này tại hạ ghi khắc trong lòng, ngày sau công thành danh toại nguyện báo đáp gấp trăm ngàn lần.

Sợ Lập Thiên không tin lời mình nói nên vừa dứt câu thì Triệu Ứng Quang đã vén khăn che mặt lên. Khi khăn che mặt không còn, vô số chấm đỏ li ti xuất hiện, những chấm đỏ rải rác đan xen với hàng tá vết sẹo ngang dọc do kiếm thương để lại cũng hiển lộ rõ ràng. Lập Thiên mới trông thấy thì đã sởn cả gai ốc, chỉ liếc mắt nhìn một cái cho có lệ rồi lảng sang chỗ khác.

- Ồ, thì ra là nổi phát ban, bệnh vặt mà thôi, không đáng lo ngại. Đạo hữu đến đây là tìm đúng chỗ rồi đấy. Dược sư Ứng Thiên Tông y thuật cao minh, đối với mấy loại bệnh này chỉ phất tay một cái là khỏi, cũng không tốn bao nhiêu tiền thuốc thang đâu. Ngoài ra mấy vết thương do đao kiếm kia cũng có loại cao bôi chuyên dụng, cam đoan không lưu lại sẹo.

Tâm tư Lập Thiên đơn thuần trong sáng, biết được sự khó xử của nam tử đội nón thì không chút do dự mà đồng ý giúp đỡ ngay. Hắn nào có biết căn bệnh nổi phát ban của nam tử đội nón là bịa đặt, mà mấy chấm đỏ kia đều là dấu mực do đối phương vẽ lên nhằm biện bạch cho việc bản thân cố tình che giấu diện mạo thật.

Triệu Ứng Quang thì khác, nghe Lập Thiên chịu giúp mình thì mừng quýnh, tuy không biểu hiện ra ngoài mặt nhưng trong bụng thì đang thầm cảm ơn trời phật vì đã mang quý nhân tới tương trợ kịp thời. Chỉ hận không thể cao giọng hối thúc đối phương nhanh chân lên một chút.

- Nói đi, ngươi muốn ta giúp đỡ như thế nào, càng cụ thể thì càng tốt.

Triệu Ứng Quang nhanh miệng nói:

- Đơn giản thôi, tiểu huynh đệ cứ nói ta là bạn học thuở nhỏ hay anh họ ở quê lên cũng được, sau đó nói với mấy vị giám sự kia cho ta ghi danh là xong. Dù sao các người đều là sư huynh đệ đồng môn, châm chước nhau một chút chắc không khó đâu nhỉ?

Lập Thiên cân nhắc một chút, cảm thấy bằng thân phận của mình hiện nay, nói một vài lời thì không có vấn đề, bèn gật đầu đồng ý. Để cho việc diễn xuất được thành công, hắn lại hướng nam tử đội nón mà nói:

- Chuyện đó dễ thôi. Chỉ có điều ta phải biết một số thông tin về ngươi trước đã, tránh cho đến khi bị bọn họ hỏi lại không biết đường trả lời, giấu đầu lòi đuôi.

Triệu Ứng Quang hiểu ý, thế là những gì Lập Thiên muốn biết đều được y trả lời rõ ràng minh bạch. Hai bên thương lượng kịch bản một hồi lâu, cuối cùng Triệu Ứng Quang theo chân Lập Thiên đi tới chỗ ghi danh.

Khi hai người đến được bàn ghi danh thì vừa hay tên thí sinh cuối cùng của ngày hôm nay đã hoàn thành thủ tục nhập môn, mà đám đệ tử làm nhiệm vụ ghi danh cũng đang chuẩn bị dọn dẹp đồ đạc để trở về.

Đoạn Lập Thiên đi tới gần, bỗng có một người trong đó nhìn thấy hắn thì vội vàng hô to:

- Bái kiến Lập Thiên sư huynh.

Lời chào đầu tiên vừa vang lên, ngay lập tức kéo theo vô số câu chào tương tự cũng xuất hiện. Thoáng chốc, vô số con mắt đổ dồn về phía Lập Thiên và thí sinh ngụy trang kín mít đang đi cùng hắn, đồng thời đưa ra vô số các nghi vấn khác nhau.

Mà khi nghe thấy hàng tá lời chào đầy khách khí này, đầu óc Lập Thiên nhất thời đình trệ, không phản ứng kịp. Ở tông môn từ trước đến nay chỉ có người gọi hắn là sư đệ, chưa từng có ai gọi hắn là sư huynh, bây giờ tự nhiên nghe được người khác xưng hô tôn trọng như vậy, hắn cũng lấy làm ngạc nhiên không thôi.

Lập Thiên tất nhiên không biết hắn lên chức nhanh như diều gặp gió đều là nhờ vào biểu hiện xuất thần trong một tháng qua ở đấu pháp trường. Cho đến hôm nay, bất kỳ tầng lớp đệ tử nào dù là nội môn, ngoại môn hay chiến tu nghe đến ba chữ Khuyết Lập Thiên thì đều bị doạ sợ, giống như nghe tin Ma Hoàng tái sinh vậy.

Chính vì thế, không chỉ người trước đây thích đối địch với Lập Thiên, ngay cả những người không quen biết cũng không muốn chọc vào tiểu tai tinh như hắn. Kết quả là, loại xưng hô đầy tôn trọng này ra đời, mà mục đích chỉ có một, tạo ấn tượng tốt với người có khả năng trở thành lãnh đạo cấp cao ở tông môn trong tương lai.

Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn xem phản ứng và thái độ của Lập Thiên, không ai để ý khi lời chào này vang lên, thân hình Triệu Ứng Quang đi bên cạnh cũng đang run lên từng nhịp, qua rất lâu mà chưa ngừng lại được.

Khi hai chữ Lập Thiên vang lên, trong đầu Triệu Ứng Quang bất chợt xuất hiện một tràng cảnh máu me chết chóc. Tình cảnh ấy là khi đám đệ tử liên minh Cửu Chân Quận thâm nhập Đồ Ma Lĩnh không may gặp phải tập kích của bầy quỷ thi và bè lũ ma tu Trường Sinh Phái.

Bản thân y cũng như bao người đều dốc toàn lực chống cự, nhưng chống cự càng lâu càng ý thức được rằng bọn họ không có khả năng chiến thắng, cuối cùng mệnh ai nấy lo, cả đoàn tan đàn xẻ nghé, chạy loạn khắp nơi. Khi ấy, y và Hàn Tuyết Liên, nữ nhi của Hàn thành chủ Huyền Long Thành cùng nhau chạy trốn.

Đáng tiếc cả hai vừa chạy thoát khỏi vòng vây của quỷ thi thì lại bị đám tu sĩ Trường Sinh Phái mai phục đánh trọng thương, sinh tử cận kề trong gang tấc. Đến khi tỉnh lại, thấy mình đang nằm trên chiếc giường quen thuộc thì y mới biết đã thoát khỏi một kiếp.

Nghe cha y nói, y có thể sống sót là vì có người đã tiến hành cầm máu và cho uống thuốc trị thương nên mới kéo dài được thời gian. Nếu người đó không xuất thủ, chắc chắn y đã tắt thở trước khi viện binh Cửu Chân Quận kịp đến nơi rồi.

Sau khi tìm hiểu, y còn nghe nói người đó tên họ là Khuyết Lập Thiên, cũng có ở Hàn phủ một thời gian. Chỉ là lúc đó y bị thương rất nặng nên không thể trực tiếp đến gặp ân nhân nói lời cảm tạ. Đợi đến khi khỏe lại thì người ta đã trở về Ứng Thiên Tông từ lâu, đến nay vẫn chưa có cơ hội diện kiến một lần.

Trước đây Triệu Ứng Quang cũng từng có ý định nếu tương lai có cơ hội đến Ứng Thiên Tông thì nhất định sẽ tìm đến vị ân nhân đó để báo đáp ân tình. Cũng không ngờ rằng Triệu gia vậy mà gặp phải cơn nguy biến, bây giờ có cơ hội gặp được ân nhân thì cũng không có năng lực báo đáp nữa rồi.

Vừa nghĩ, Triệu Ứng Quang vừa bàng hoàng nhìn về phía Lập Thiên, nội tâm rối như tơ vò. Y làm sao cũng không thể ngờ, vị ân nhân mình tìm kiếm bao lâu cư nhiên lại xuất hiện ngay vào thời điểm mình khó khăn để giúp đỡ. Trùng hợp ở chỗ, lần này cũng là vị ấy chủ động đến giúp đỡ chứ không phải mình mở miệng cầu khẩn, thực không thể tin nổi.

Thiên địa vắng vẻ, từng làn gió chiều xào xạc cuốn theo lá trúc bay rợp trời, hại một đám tạp dịch chuyên môn quét rác phải quét đi quét lại mãi mà không sạch, thi thoảng còn chửi trời trách đất này nọ. Lập Thiên sau một hồi thất thần lúc này đã bình tĩnh trở lại, khẽ gật đầu với mọi người rồi đáp gọn một câu:

- Ừ, mọi người vất vả rồi.

Một đệ tử phụ trách ghi danh đon đả chạy đến chỗ Lập Thiên, tay tay bắt mặt mừng như thể hai bên thân thuộc lắm, môi cười tươi như muốn nở hoa, nhanh nhảu hỏi:

- Không biết Lập Thiên sư huynh đến đây muộn như vậy là có chuyện gì? Đừng nói là đến chơi cho vui nhé.

Nghe hỏi, Lập Thiên cười khổ một tiếng, thuận tay kéo mạnh Triệu Ứng Quang đang đứng ngây ngốc ở phía sau đẩy lên trước mặt, nói:

- Thực ra là có chuyện đấy. Mọi người giúp ta ghi danh cho vị huynh đệ này rồi hẵng nghỉ ngơi có được không?

Một đệ tử làm thủ tục ghi danh ôn hoà hỏi:

- Không biết vị đây là?

- Là bằng hữu của ta ở quê lên, tên là Triệu Tử Phục. Chẳng là đường sá xa xôi, trên đường đi bị nổi phát ban, không tiện xếp hàng cùng mọi người nên mới phải nhờ ta dùng cách này.

Đám đệ tử phụ trách ghi danh nghe thấy đề nghị này của Lập Thiên thì không hề tỏ ra ngạc nhiên, bởi vì chuyện thế này ở đạo môn vốn chả hiếm lạ gì. Chỉ riêng ngày hôm nay cũng đã có mấy cái chạy cửa sau rồi, bây giờ cộng thêm một cái cũng như nhau cả.

Trọng yếu là dù bọn họ có châm chước cho ai thì vẫn phải đảm bảo quy trình ghi danh không được xảy ra thiếu sót hay sai lệch ở bất kỳ công đoạn nào. Nếu những điều kiện này đảm bảo yêu cầu thì việc châm chước một người hay mười người đều không có vấn đề.

Lập Thiên hiển nhiên biết được điểm này cho nên cũng không làm khó bọn họ, chỉ khẽ liếc mắt ra hiệu cho nam tử đội nón làm theo yêu cầu của đám đệ tử phụ trách ở đây.

Triệu Ứng Quang thấy thế thì tự động hiểu ý, nhanh chóng dùng tay tháo nón tre xuống, để lộ diện mạo thật cho mọi người cùng thấy. Đợi khi mọi người đều nhìn kỹ dung mạo một lượt rồi mới đội nón trở lại, nói:

- Các vị sư huynh thứ lỗi, tiểu đệ một người một ngựa tới đây, đường sá xa xôi, thể chất suy nhược, ngay cả căn bệnh nhỏ này cũng chữa trị không nên nơi đến chốn, mong các vị sư huynh bỏ quá cho.

- Không sao, nếu là có nỗi khổ riêng, mấy người chúng ta vất vả thêm một chút cũng không hề gì. Ngươi lại gần đây một chút, chúng ta làm thủ tục cho ngươi, loáng một cái là xong thôi.

Nói xong, nhóm đệ tử chịu trách nhiệm ghi danh ai vào việc nấy, người ghi chép thì ghi chép, người kiểm tra thì kiểm tra, mọi công đoạn đều diễn ra ngay ngắn rõ ràng, tốc độ rất nhanh nhưng không hề sơ sài mà vô cùng tỉ mỉ, đảm bảo không bỏ sót bất kỳ công đoạn nào.

Khi được hỏi, Triệu Ứng Quang thành thục trả lời, nửa điểm sai lầm đều không có. Mặc dù những câu trả lời này không hoàn toàn thuyết phục được tất cả mọi người, thế nhưng may nhờ Lập Thiên đứng một bên không ngừng lên tiếng đảm bảo cho nên mọi chuyện mới diễn ra suôn sẻ.

Khoảng một khắc đồng đồ sau, thủ tục nhập môn cũng được làm xong. Thế gian từ nay xuất hiện thêm một cái tên mới, Triệu Tử Phục! Lúc này bầu trời đã nhá nhem tối, ánh mặt trời đỏ đã khuất sau rặng tre vừa dày vừa rậm. Lập Thiên và Triệu Tử Phục sánh vai đi về phía trước, trong đầu ai nấy đều dâng lên một loại cảm xúc khó tả.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.