Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người Lạ Mặt

Tiểu thuyết gốc · 3821 chữ

Vèo một tiếng, Lập Thiên mang theo Vương sư huynh cưỡi mây đạp gió mà đi, tốc độ nhanh đến mức hoa mắt chóng mặt. Chỉ mấy giây sau, cả hai đã xuất hiện trước cổng tông môn, chính tại vị trí làm thủ tục ghi danh cho các anh hùng hào kiệt từ khắp bắc phương đến.

Những tưởng ở đó người ngựa đông vui nhộn nhịp lắm, đến rồi mới thấy bốn bề vắng tanh, chỉ còn thưa thớt mấy người đang xếp hàng chờ đợi hoàn thành công đoạn ghi danh cuối cùng. Nhìn một màn này, Lập Thiên không tránh khỏi bàng hoàng kinh ngạc, buột miệng thốt lên:

- Hả, tại sao người đến lại ít như vậy? Hay là chúng ta đến nhầm chỗ?!

Lập Thiên ngơ ngác hỏi một câu, ánh mắt đầy tiếc hận dáo dác nhìn quanh. Có nghĩ thế nào hắn cũng không dám tin tông môn phát đi thông báo chiêu sinh trên toàn bắc phương mà số lượng người đến tham dự lại ít ỏi đến mức thê thảm, còn ít hơn các cuộc tuyển mộ đơn lẻ quy mô nhỏ, có thể nói là khiến người ta vô cùng thất vọng.

Lập Thiên căn bản không biết, thực tế không phải số lượng thí sinh đến ghi danh ít, mà lượng lớn những người đến sau sớm đã bị các đệ tử đảm nhiệm công việc trị an giải tán hết từ lâu, chỉ vì hắn đến muộn nên không nhìn thấy được khung cảnh hiện trường náo động mà thôi.

Nguyên nhân hết sức đơn giản, thí sinh đến đăng ký ghi danh quá đông, chỉ trong một ngày thì không cách nào hoàn thành thủ tục nhập môn cho tất cả mọi người được, cho nên mỗi ngày chỉ có thể chọn ra mấy trăm người xếp phía trước để ghi danh, số còn lại đành phải đợi đến ngày hôm sau, cứ tiếp tục như vậy cho đến khi nào xong thì thôi.

Loại sự tình này ở Ứng Thiên Tông không chỉ xuất hiện một hai lần mà đã có tiền lệ, chẳng qua Lập Thiên mới nhập môn không lâu, không biết cũng không có gì là lạ. Đổi lại Vương sư huynh thì khác, gã đã sống ở đây bao nhiêu năm, công việc gác cổng tông môn hay dẫn thí sinh đi làm thủ tục ghi danh còn nhiều hơn số tuổi, làm sao không biết đã xảy ra chuyện gì.

Ngoài chuyện đó ra, Vương sư huynh còn biết quy củ đặt ra ở đây chỉ dành cho những đệ tử xuất thân hàn môn mà thôi, đối với các đệ tử có xuất thân đặc biệt thì hoàn toàn khác. Bằng địa vị của chín gia tộc Cửu Chân Quận hay các danh môn đại phái bắc phương khác, chỉ cần bọn họ xuất đầu lộ diện thì ngay lập tức sẽ có đệ tử trong tông môn đi an bài mọi chuyện, đảm bảo trong vòng một ngày sẽ hoàn tất việc ghi danh cho đến bố trí nơi ăn chốn ở, nhanh chóng gọn gàng.

Về phần đám đệ tử hàn môn thì không được tốt như thế, toàn bộ thí sinh tìm đến bái sư thì đều phải xếp hàng chờ đợi. Người may mắn thì đợi một hai canh giờ, người không may mắn thì phải đợi từ sáng đến chiều muộn mới xong. Mà người xui xẻo thì có khi phải đợi cả tháng, đến khi toàn bộ mọi người làm thủ tục ghi danh xong mới đến lượt mình, đó là chuyện hết sức bình thường.

Chính vì biết rõ những điều này nên trên đường đi, Vương sư huynh không ngừng khuyên giải Lập Thiên, bảo hắn hôm nay đừng đi nữa, thay vào đó để ngày mai hãy tới. Cũng không ngờ gã đã nói hết nước hết cái rồi mà Lập Thiên vẫn khăng khăng không chịu, một mực đòi đến cho bằng được. Rút cuộc giờ đến rồi thì chẳng thấy ai, hại gã mất công đi một chuyến rồi còn phải chống nạng trở về, đúng là chán chả buồn nói.

- Ta đã nói là đừng đi nữa mà đệ không chịu nghe. Ta nói có sai đâu, chẳng có ma nào ở đây vào giờ này hết. Đệ nhìn đi, trời đã tối như vậy rồi, đừng nói đám người siêng ăn lười làm kia, dù là ai cũng khó mà kiên nhẫn tiếp tục làm việc. Nếu ta mà là chủ sự ở đây, nhất định việc ghi danh đã kết thúc từ lâu, không thể kéo dài tận chiều muộn thế này đâu.

- Dù sao người đến đông đảo như vậy, bắt tất cả mọi người liều mạng làm việc cũng không thể chỉ trong một hai ngày là xong. Đã biết vậy thì ai dại gì mà làm gắng cho mệt người ra, cho bọn chúng ra ngoài sơn môn cắm trại nghỉ qua đêm, ngày mai lại làm tiếp chẳng phải được rồi sao.

- Ồ, thì ra là vậy, thế mà ta còn tưởng chả có ai thèm đến ghi danh nữa chứ. Vậy huynh nói xem, đám tử tôn mấy đại gia tộc Cửu Chân Quận liệu có đến tham gia hay không?

Vương sư huynh không cần suy nghĩ gì mà lập tức đáp lời:

- Dĩ nhiên là có rồi. Ứng Thiên Tông chúng ta là danh môn đại phái, hiệu lệnh thiên hạ, ai dám không nể mặt. Mấy gia tộc kia dù muốn hay không thì đều phải gửi người đến, còn phái ai đến thì phải xem thành ý của từng nhà.

- Còn cả điều này đệ cũng cần phải biết, quy củ ở đây thường chỉ dành cho đám đệ tử hàn môn mà thôi, riêng với những người có xuất thân cao quý như hậu duệ chín đại gia tộc Cửu Chân Quận hay vương tôn quý tộc Hạ Quốc thì không phiền hà như vậy.

- Thông thường chỉ cần bên kia gửi thư thông báo đến, tông môn sẽ phái người ra tận ngoài sơn môn dẫn đường. Sau khi vào tông cũng có người thay bọn họ hoàn tất các thủ tục mà không cần bọn họ động tay động chân gì, căn bản không có khả năng đứng đợi giữa cơn nắng chói chang thế này đâu.

Vương sư huynh buồn bực giải thích, sau đó khẽ nhìn biểu cảm đầy thất vọng của Lập Thiên mà ngán ngẩm, không chút tiếc thương bồi thêm một câu:

- Mà thôi, không thèm nói với đệ nữa, ta đi về đây. Tối nay còn phải đợi dược sư đến kiểm tra thương thế, khi nào rảnh sẽ tìm đệ hàn huyên tâm sự sau vậy.

Vương sư huynh nói xong thì lập tức rời đi, Lập Thiên thấy thế cũng không ngăn cản, mà bản thân cũng không định nán lại lâu thêm nữa. Vương sư huynh đã nói như thế, giả như tiểu nha đầu Hàn gia kia nếu có đến thì giờ này chắc đã nằm trên giường ấm đệm êm rồi, còn đâu đợi hắn đi tìm.

- Thôi vậy, ngày mai lại nhờ người đi hỏi thăm một chút xem sao!

Chắc mầm trong bụng, Lập Thiên quay đầu đi về. Bất quá khi tầm mắt phóng đến phía cổng đá, hắn bỗng trông thấy đằng sau thạch trụ lớn thấp thoáng bóng dáng một người lạ mặt. Cũng không biết kẻ này là ai, bất quá đã đến đây thì hẳn là thí sinh rồi. Khó hiểu ở chỗ đối phương không tiến lên xếp hàng mà cứ thậm thà thậm thụt ở đó, không biết có ý đồ gì.

Nhìn sơ qua ngoại hình một chút, Lập Thiên liền xác định người này là nam nhân, bởi vì bộ ngực không nở nang cho lắm. Y phục trên người đối phương cũng rất bình thường, không có gì nổi bật. Điểm đáng chú ý nhất là trên đầu đội một chiếc nón rộng vành, xung quanh còn đính kèm một tấm lụa mỏng tối màu dài đến tận cổ che kín gương mặt, từ bên ngoài nhìn vào căn bản không thể nhìn thấy được chân diện mục ra sao.

Thí sinh đến ghi danh mà ăn mặc kín đáo như thích khách, biểu hiện thì lén lút như thằng ăn trộm, dù là ai khi nhìn vào cũng khó mà không nảy sinh lòng nghi ngờ, mà bằng trí thông minh tuyệt đỉnh của Lập Thiên thì càng không có khả năng không nhìn ra điểm này. Chỉ là từ xưa đến nay, hắn chưa từng nghe có tên trộm hay thích khách nào dám xông vào sơn môn Ứng Thiên Tông làm xằng làm bậy cả, cho nên dám khẳng định cái tên này hẳn là đang gặp phải vấn đề khó nói, muốn tìm người giúp đỡ nhưng ngại không có ai quen biết để nhờ cậy mà thôi.

Nhìn cảnh này, thâm tâm Lập Thiên như dậy sóng, lòng tò mò và loại dục vọng muốn cứu nhân độ thế bỗng chốc dâng trào như sóng biển vỗ bờ. Cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà phù đồ, điều này hắn chưa từng quên. Bây giờ mấy toà phù đồ đang nằm ngay trước mặt, cơ hội tốt như thế làm sao có thể bỏ lỡ được cơ chứ. Huống hồ cổ nhân có nói, nhiều hơn một người bạn thì bớt đi một kẻ thù, ở tông môn hắn gây thù chuốc oán với nhiều người như vậy, thiết nghĩ tìm kiếm một vài người bạn đồng hành trong những ngày tháng gian khổ sắp tới cũng là đại sự nha.

Mặc dù việc ghi danh hay bảo đảm an ninh khu vực này không nằm trong chức trách của Lập Thiên, thế nhưng hành thiện tích đức vốn là công việc mà bất kỳ một tu sĩ chính đạo nào cũng nên làm. Nghĩ thế, Lập Thiên hít sâu một hơi, hai tay chắp ra sau lưng, làm ra vẻ của cao nhân siêu phàm thoát tục, vừa đi vừa hướng phía người đội nón kia nói lớn:

- Vị đạo hữu này, đến cũng đã đến rồi, tại sao không tiến lên ghi danh mà cứ thập thò mãi ở đó? Ngươi xem, đợt ghi danh hôm nay sắp kết thúc rồi, nếu còn không chịu lên nữa thì chắc chắn phải đợi đến ngày mai đấy!

Lập Thiên nhiệt tình kêu gọi, nào có biết rằng nam tử đội nón vừa nghe được lời này thì đầu óc choáng váng, toàn thân run rẩy như vừa bị thiên lôi đánh cho vài phát. Nhận thấy bản thân bị phát hiện, nam tử đội nón không chút lưỡng lự mà ngay lập tức chạy sâu vào trong rừng trúc, dự định tìm một lối đi vắng vẻ để xuống núi.

Chỉ là Lập Thiên cũng không phải dạng vừa, thấy đối tượng cần giúp đỡ có ý định bỏ trốn thì lập tức tăng tốc đuổi theo. Tốc độ của hắn không khỏi quá nhanh đi, loáng cái đã dùng Viễn Li Thuật tiếp cận đối tượng tình nghi, sau đó dang hai tay chặn kín lối đi, vẻ mặt tươi cười không chút nguy hại, ôn hoà nói:

- Đạo hữu không cần lo lắng, ta chỉ muốn giúp đỡ một chút mà thôi, ngoài ra không có ý gì khác.

Nghe Lập Thiên nói như mà nam tử đội nón đứng hình mất mấy giây, cứ tưởng bản thân nghe nhầm. Tự dưng đi rượt đuổi người ta rồi lại nói đến để giúp đỡ, sao ngươi không tự nghĩ xem nếu đổi là ngươi thì ngươi có tin được không?

Chỉ có điều không quản Lập Thiên có mục đích gì, nam tử đội nón không hề có ý định đáp lời, cũng không phản kháng, chỉ bình tĩnh đứng yên tại chỗ, đầu hơi cúi thấp, vành môi mím chặt, thái độ thì không thân thiện một chút nào.

- Hừm, tiểu tử thối, ai cần ngươi giúp! Công sức chờ đợi cả ngày hôm nay của ta bị ngươi phá hỏng rồi có biết không hả.

- Chết tiệt, nếu đây không phải là sơn môn Ứng Thiên Tông, bổn thiếu gia nhất định đánh cho ngươi một trận no đòn, cho chừa thói thích lo chuyện bao đồng đi.

Nam tử đội nón lầm bầm trong miệng, càng nghĩ càng điên máu, thực sự khó mà chấp nhận xuống sự thật phũ phàng đang bày ra trước mặt. Một kế hoạch hoàn mỹ chỉnh chu mà y khổ cực sắp xếp bao nhiêu lâu mới bày ra được thế mà lại đổ vỡ đúng ngay vào giây phút cuối cùng.

Nghĩ đến tâm nguyện của người thân lúc còn sống, những nguy hiểm mà bản thân phải đối mặt, những khổ cực mà bản thân đã trải qua, những mất mát không cách nào bù đắp được và những mong muốn chưa biết khi nào mới hoàn thành, ruột gan của y quặn thắt từng cơn đau nhói, đau đến đứt từng khúc ruột.

Cùng với đống cảm xúc hỗn loạn đang bủa vây tâm trí, bỗng nhiên trong đầu nam tử đội nón hiện lên một tràng ký ức xa xưa, những câu nói đầy ám ảnh cứ quanh đi quảnh lại như có ai đó đang thì thầm bên tai.

- "Thiếu chủ, bằng mọi giá phải đến được Ứng Thiên Tông, nhất định phải trở thành đệ tử Ứng Thiên Tông, chỉ có như vậy người mới có cơ hội sống sót, tương lai mới có thể dành lại cơ nghiệp của Triệu gia."

- "Đây là những thứ ta chuẩn bị cho người làm lễ bái sư, thiếu chủ xin hãy cất giữ cẩn thận. Hiện tại Triệu gia gặp nạn, đã không thể dùng thân phận thật để bái sư nữa, việc sử dụng một số tài bảo trân quý để chứng minh thành ý là điều không thể thiếu. Chỉ cần nhìn thấy thứ này, phía Ứng Thiên Tông chắc chắn sẽ không từ chối người đâu."

Theo từng nhịp kí ức ùa về, khoé mắt của nam tử đội nón bất chợt dâng lên một mành lệ nóng hổi, hai nắm đấm siết chặt, từng cỗ sát khí lạnh lẽo phát tán ra xung quanh khiến Lập Thiên đứng bên cạnh cũng phải sợ hãi thụt lùi mấy bước.

Đúng vậy, nam tử lạ mặt này chính là Triệu Ứng Quang, con trai của thành chủ Triệu Ứng Thạch, thiếu chủ Hắc Long thành. Kể từ khi Triệu gia xảy ra binh biến, Triệu thành chủ bị Tề Vưu giết chết, một thiếu chủ như y phải trốn đông trốn tây, sống chui sống lủi khắp nơi hòng né tránh sự đuổi giết của kẻ thù.

Theo tâm nguyện của cha mình, Triệu Ứng Quang miệt mài đi đường ngày đêm không nghỉ, tìm đủ mọi cách để đến Ứng Thiên Tông bái sư. Chẳng qua kẻ thù cũng biết được ý đồ của y, cho nên đã phái rất nhiều thủ hạ mai phục chờ đợi dọc đường chờ y sa lưới. Nếu không phải nhờ sự hy sinh đầy quả cảm của các tướng sĩ trung thành mà Tần Nghĩa tướng quân phái đi thì chỉ e cái mạng đã rơi rụng dọc đường rồi.

Trải qua bao nhiêu gian nan trắc trở mới đến được Ứng Thiên Tông, những tưởng chỉ cần bản thân nhẫn nại thêm một chút nữa thì mọi chuyện sẽ hoàn thành trong êm đẹp. Nào ngờ được rằng, ngay vào chính thời khắc mấu chốt, chỉ còn đợi thêm vài ba thí sinh nữa làm thủ tục xong là bản thân có thể tiến lên đăng ký thì lại bị cắt ngang bởi một tiểu tử lạ mặt, thực sự không có nỗi đau nào lớn bằng nỗi đau này.

Triệu Ứng Quang nhìn sắc mặt hớn hở và đầy nhiệt tình của Lập Thiên mà tức đến nghiến răng nghiến lợi. Đối với loại hành động đầy thiện chí của một người xa lạ này, y cũng không biết bản thân nên ứng đối như thế nào cho phải. Nhìn qua là biết đối phương quả thực không có ý xấu, vì gương mặt non nớt vô hại kia căn bản không làm giả được. Chỉ có điều quá nhiệt tình và tốt bụng đôi khi không hẳn là việc tốt, điển hình là như bây giờ đây, động một cái liền chữa lợn lành thành lợn què rồi.

Ban đầu, Triệu Ứng Quang dự định đợi đến khi toàn bộ thí sinh làm xong thủ tục ghi danh sẽ tiến lên đăng ký. Mặc dù y không xếp hàng mà lén lút đi cửa sau sẽ gặp phải sự phản đối của rất nhiều đệ tử phụ trách ở đây, thế nhưng trong tay y đang nắm giữ một bảo vật giá trị liên thành, tin chắc sẽ hối lộ được đám người này.

Nói gì thì nói, trước khi đến đây, Triệu Ứng Quang đã nghe ngóng rất kỹ, biết lần chiêu mộ đệ tử này của Ứng Thiên Tông thủ tục đơn giản hơn rất nhiều so với những lần trước, càng không đòi hỏi thí sinh phải mang đến lễ vật bái sư hay phải có thư giới thiệu để chứng minh thân phận gì gì đó. Điều này rất có lợi với người muốn che giấu thân phận thật như y.

Thêm vào đó, nếu tông môn không đòi hỏi bái lễ, y có thể dùng chính phần bái lễ đó để hối lộ các quản sự làm thủ tục ở đây, hoàn thành thủ tục nhập môn trước mặt một số rất ít người, đảm bảo vẫn theo đúng quy trình trở thành đệ tử Ứng Thiên Tông mà không để diện mạo chân chính hiển lộ trước mặt đám đông, một công đôi việc.

Triệu Ứng Quang hiểu rất rõ, dưới tình huống của y hiện nay, việc ghi danh bị trì hoãn càng lâu thì khả năng thân phận bị bại lộ sẽ càng cao. Bởi vì trong số người đến có cả tử tôn của các đại gia tộc Cửu Chân Quận, rất nhiều người trong đó đều quen biết y, chỉ cần nhìn lướt qua là nhận ra ngay. Chưa kể thân phận của y hiện tại quá đặc thù, nếu để Ứng Thiên Tông biết được thì chưa chắc đã vì ngoại nhân mà đắc tội với một đại gia tộc ở Cửu Chân Quận.

Suy cho cùng, được thì ít, mất thì nhiều, chỉ vì một cái thí sinh đến ghi danh mà gây mất tình đoàn kết giữa các phương thế lực với nhau thì hoàn toàn không đáng. Thế cho nên y cần phải hoàn thành thủ tục ghi danh nhanh nhất có thể dù có phải trả giá lớn thế nào đi nữa. Đợi khi ván đã đóng thuyền, đến lúc đó có xảy ra chuyện thì cũng là chuyện của cả môn phái, tối thiểu thì an nguy của bản thân sẽ không cần phải lo lắng nữa.

Thật lòng mà nói, Triệu Ứng Quang đúng là không còn sự lựa chọn nào khác. Ứng Thiên Tông không có y thì không sao, nhưng y không có Ứng Thiên Tông thì khó mà sống nổi. Hiện tại trên khắp bắc phương đi đâu cũng gặp thủ hạ của Tề Vưu, muốn bảo toàn tính mạng nhất định phải gia nhập Ứng Thiên Tông, mượn nó làm cái ô che mưa che nắng. Mà muốn gia nhập Ứng Thiên Tông, cách tốt nhất là bịa ra một thân phận, còn tương lai có bị phát hiện hay không để sau lại nói.

Một điều nữa cũng quan trọng không kém là Triệu Ứng Quang đã ở trong giới tu hành nhiều năm, một ít nội tình không thể không rõ. Trong giới tu hành, rất ít người dùng tên thật để hành tẩu giang hồ, đa phần đều lo sợ yêu nhân ma đạo sử dụng sinh thần bát tự làm ra điều bất lợi với mình, cho nên thông thường bọn họ chỉ dùng tên giả hoặc báo ra đạo hiệu mà thôi. Lúc này y dùng tên giả, thân phận giả, khẳng định không ai truy tra đến cùng.

Cần biết rằng, các tông môn lớn nhỏ khi thu nhận môn đồ luôn giữ lại bổn mạng tinh huyết để làm vật dự phòng. Tương lai nếu kẻ nào dám làm điều bất lợi với tông môn, khi sư diệt tổ, bán nghĩa cầu vinh, như vậy tinh huyết này sẽ bị các vị sư trưởng sử dụng để thi chú thuật nguyền rủa, khiến cho người đó muốn sống không được, muốn chết không xong. Cũng vì lý do này mà Triệu Ứng Quang mới tự tin rằng thân phận thật của mình sẽ không bị đám đệ tử ghi danh kia bới móc ra.

Vả lại bản thân y cũng là tu sĩ chính đạo, các loại công pháp tu luyện đều chính thống không thể chính thống hơn, tu vi khí lực cực kỳ tinh thuần, tất cả mọi hành vi đều quang minh lỗi lạc, ngoài thân phận tạm thời không thể tiết lộ ra thì không có gì phải giấu diếm cả, càng không sợ bị người nào đó dò xét kiểm tra thân thể. Chỉ cần thí sinh cuối cùng hoàn tất thủ tục, y thuận lợi tiếp cận bàn ghi danh thì việc nhập môn đã mười phần nắm chắc trong tay rồi.

Chỉ là y không ngờ được rằng, bản thân ngàn tính vạn tính mà đến cùng vẫn thiếu một nước, đó là trời tính. Mọi chuyện đang yên đang lành là thế, tự dưng từ đâu nhảy ra một tên tiểu tử rỗi hơi chạy đến đòi giúp đỡ, trong khi bản thân mình thực sự chẳng cần giúp đỡ gì. Kết quả là không những giúp được gì còn phá hỏng luôn cả kế hoạch mà chính mình dày công mưu tính bấy lâu.

- Haiz, đành vậy, chỉ có thể để ngày mai rồi tính thôi.

Triệu Ứng Quang thở dài một hơi, sau đó ngửa mặt nhìn ông trời với vẻ bi thương tột độ. Đây là lần đầu tiên trong đời y gặp phải tình huống trớ trêu thế này, đụng độ người tốt không đúng thời điểm. Ban đầu y cũng rất tức giận, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc thì cảm thấy đây có thể là số phận an bài, nghĩ nhiều cũng vô ích, chỉ đành thuận theo ý trời mà thôi.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.