Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên Ngoại Gia Cát Uyên 25

Phiên bản Dịch · 1030 chữ

“Đừng xa lạ như vậy, ta cũng không lớn hơn ngươi bao nhiêu, làm quen lại nhé, Ta là Lý Ngọc Đình, tự Cẩm Thư.”

“Gia Cát Uyên! Tự… tự… tự… vẫn chưa có.”

“Ha ha ha, không sao, ta đặt cho ngươi một cái. Gia Cát Uyên… Tự Thần Mặc thế nào?”

Lý Ngọc Đình thoải mái khoác vai Gia Cát Uyên đi về phía trước.

“Thần Mặc, bây giờ ngươi đi đâu?”

“Ta cũng không biết, vừa đi vừa xem vậy, có lẽ có thể tìm được một nơi có thể tuân theo quy tắc của ta.”

“Vù…Vù…”

Quả cầu đồng túi thơm to bắng cái đỉnh lớn được treo lo lửng trong cung điện của tráng lệ lộng lẫy, cùng với các cung nữ ngoài điện lôi kéo, vừa tỏa ra hương thơm nức mũi vừa đung đưa qua lại trong điện như xích đu kèm theo tiếng vù vù.

Mùi hương nức mũi bao trùm cả cung điện đến sương vờn mây núi, giống như tiên cảnh, một đạo nhân trẻ mặc đạo bào màu đỏ, trên mặt có vết sẹo chậm rãi đi ra từ trong sương khói.

“Lý chân nhân, mời đi theo chúng ta, bệ hạ đã đợi nhiều giờ rồi.”

Một thái giám khuôn mặt tròn đầy khom lưng, tay ôm phất trần, vẻ mặt tươi cười một bước nhanh một bước chậm đi theo sau Lý Hỏa Vượng.

“Mùi hương quá nồng!”

Lý Hỏa Vượng hít ngửi, khuôn mặt lộ vẻ không hài lòng.

“Ha ha ha… Lý chân nhân chịu ấm ức rồi, nhưng những nô tài nhà ta ở đây quen rồi, cũng không cảm thấy gì.”

“Đông Hạ các ngươi cứ phải đặt nhiều túi thơm hư vậy trong phòng sao? Lúc ta vào kinh thành, thấy trong nhà dân chúng cũng có.”

“Ha ha ha, ngày xưa thì không có, nhưng nay thánh thượng thích. Nếu hoàng thượng thích, đương nhiên là tốt, trên làm dưới theo, dân chúng cũng học theo.”

“Lý chân nhân à, ngươi chưa ngửi quen, thơm vẫn tốt hơn thối, ngươi chỉ cần ngửi thêm mấy tháng, thì có thể thưởng thức được điều tốt trong đó, hương này, mỗi loại khác nhau.”

Lý Hỏa Vượng không nói gì, im lặng tiếp tục đi vào hậu điện, đợi đi qua hậu điện đến tẩm cung của hoàng đế, mùi hương đó càng nồng.

Cùng với cung nữ chậm rãi kéo dây thừng trong tay, từng lớp màn lụa được kéo ra, một lúc sau, cuối cùng Lý Hỏa Vượng nhìn thấy chính chủ, hoàng đế của Đông Hạ.

Hoàng đế của Đông Hạ râu tóc bạc phơ, khuôn mặt đầy tàn nhang tối xì, hai tay dưới long bào không chịu kiểm soát run lên. Trông có vẻ cử động đã tê liệt.

Nhưng tình trạng của đối phương không vượt ngoài dự liệu của Lý Hỏa Vượng, ngược lại một chút biến hóa trong mùi hương nồng nặc khiến hắn phải cau mày.

Đó là mùi thối, nói một cách chính xác là mùi thối rữa của xác chết.

Dưới mùi hương của túi thơm bao trùm, mùi thối bị lấn át gần như biến mất, nếu không phải Lý Hỏa Vượng có thính giác nhạy cảm, sợ là hắn cũng không phát hiện ra mùi thất thương này.

“Ngươi…”

Lão hoàng đế Đông Hạ lên tiếng nói, giọng của hắn vừa già nua vừa mệt mỏi, như trong khí quản mắc đờm đặc.

“Ngươi chính là Lý Vân Tâm à?”

Lý Hỏa Vượng hành lễ lần nữa.

“Thưa bệ hạ, tại hạ chính là Lý Vân Tâm.”

Lão hoàng đế chỉ nói một câu như vậy dường như đã tiêu hao tất cả sức lực, nghỉ một lúc lâu mới chầm chậm nói tiếp:

“Ngươi thực sự có cách… tìm được tiên dược trường sinh bất lão ư?”

“Thưa bệ ha! Chỉ cần bệ hạ cho tại hạ ba ngàn kim qua vệ! Sáu trăm bé trai bé gái, tại hạ có thể giúp hệ hạ đến bồng lai tiên đào tìm tiên dược trường sinh bất lão đó!”

“Ngươi nghe cho kỹ, trẫm cần tiên dược trường sinh bất lão… không phải là Dương Thọ Đan!”

“Đương nhiên! Bệ hạ tấm thân ngàn vàng, chắc chắn loại vật tầm thường như Dương Thọ Đan, đương nhiên cần bao nhiêu có bấy nhiêu.”

“Ta không cần thành tiên, ta chỉ cần thuốc bất lão!”

“Tại hạ đã rõ!”

“Được… đi đi.”

Lão hoàng đế mệt rồi, hắn khẽ vung tay, các tầng tầng lớp lớp màn lụa ngăn cách giữa hai người.

Lúc cuối cùng màn lụa khép lại, câu cuối cùng của hắn vang len từ bên trong.

“Không làm được… chém đầu.”

Lý Hỏa Vượng nhếch khóe miệng cười chắp tay hành lễ, chậm rãi lui xuống.

Lão hoàng đế đã mở lời ngàn vàng, đương nhiên triều đình Đông Hạ không dám chậm trễ, trong nửa ngày ngắn ngủi, bất luận là bé trai bé gái mà Lý Hỏa Vượng cần, hay là ba ngàn kim qua vệ đều đầy đủ.

Lý Hỏa Vượng đứng trên thao trường, lặng lẽ nhìn tất cả phía dưới, một lão thái giám mặc mãng bào đứng ở bên cẩn thận hầu hạ.

“Lý chân nhân, những thứ này có hợp ý ngươi không?”

“Ừm, đi đi! Đầy đủ là được.”

Lý Hỏa Vượng lật người trèo lên ngựa, hét lớn với tướng quân phía xa:

“Đưa hết bé trai bé gái lên xe ngựa! Chúng ta đi tìm thuốc bất tử cho hoàng thượng!”

Ba ngàn sáu trăm người cùng xe ngựa hào hùng rời khỏi kinh thành, dân chúng cả kinh thành lập tức sôi sục xôn xao.

Đồn rằng Lý chân nhân có năng lực hồi phục thịt cho xương trắng, có hắn ra tay, cơ hội tìm được thuốc bất lão chắc chắn cao hơn người khác nhiều.

Nhưng những lời đồn đại này truyền đi có rộng đi nữa cũng chỉ là lời đồn, chỉ mấy ngày đã bị tin tức khác lấn át, chưa đến nửa năm, dân chúng đã quên mất chuyện này.

Bạn đang đọc Tiên Đạo Quỷ Dị (Bản dịch) của Hỗ Vĩ Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.