Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên Ngoại Gia Cát Uyên 24

Phiên bản Dịch · 1038 chữ

Thấy đối phương hạ thấp phu tử, Gia Cát Uyên lập tức khí huyết bừng bừng.

“Tại sao không có tư cách? Quy tắc của Minh Luân Đường đặt ra thì là quy tắc, quy tắc của người khác thì chẳng là gì sao?”

“Hỗn xược! Ngươi có biết nếu không phải tiên sư các đời ra tay, định ra quy tắc Càn Khôn này, thì thiên hạ vốn không có Càn Khôn sáng ngời như ngày nay! Minh Luân Đường là truyền thừa của tiên sư, đương nhiên nhân quả đúng sai trong thiên hạ đều do Đường định ra! Ở Đại Tề này, Minh Luân Đường chính là quy tắc!”

Giọng của Gia Cát Uyên nói đến to nhất.

“Ngươi sai rồi! Mỗi một người tuân thủ quy tắc gì, trở thành người như thế nào, đều do bản thân hắn lựa chọn! Những lời ngươi nói, Gia Cát Uyên ta không tin!”

“Phập” một tiếng, cùng với ông lão vung tay áo, Gia Cát Uyên bị hất bay đi, đụng lên núi giả.

Hào quang ở lồng ngực của Gia Cát Uyên lúc ẩn lúc hiện, nhưng mặc dù vậy, Gia Cát Uyên vẫn bị phun ra một ngụm máu, rất hiển nhiên lời của hắn đã chọc giận đối phương.

“Được! Được được được! Có chí khí, nếu ngươi đã không muốn vào Minh Luân Đường, vậy chúng ta giải quyết việc chung! Ngươi xúi giục đệ tử trong Đường, vào đường miếu là có mục đích gì!”

“Người đâu! Bắt tên nhóc này lại, tra khảo thật kỹ!”

Gia Cát Uyên bị cưỡng ép xách lên, lưỡi kiếm băng lạnh kề lên cổ hắn, nhưng ánh mắt của hắn vẫn không thay đổi chút nào.

Ông lão đi đến, ánh mắt khinh thường nói:

“Ngươi rất cứng đầu, nhưng không biết cái đầu cứng của ngươi có thể chống đại hình không.”

Đúng lúc này, phía xa bỗng vang lên một tiếng thét the thé.

“Trần Y! Mau! Nơi này có tặc tử Tọa Vong Đạo!”

Nghe thấy giọng nói đó, ông lão liền cảnh giác, lập tức cũng mặc kệ tên nhóc còn hôi sữa trước mặt, ngoại trừ hai người áp giải Gia Cát Uyên, liền dẫn tất cả mọi người dẫm lên lá trúc bên cạnh, xông về phía giọng nói.

Gia Cát Uyên thoát được kiếp nạn bị hai người áp giải, men theo hành lang đi vào bên trong, hắn lau máu trên khóe miệng, có nhịn nỗi đau thể xác nghe lén tiếng động hỗn loạn xung quanh.

“Tọa Vong Đạo là ai? Tại sao ông lão đó cảnh giác như vậy?”

Gia Cát Uyên ngẩng đầu nhìn mặt trời trên đầu, theo vị trí trước đó, phán đoán phương vị, hắn không muốn ngồi yên đợi chết, hắn muốn bỏ trốn!

Cơ hội hiếm có như vậy, nếu mình không nắm bắt, sau này muốn chạy sợ rằng hy vọng càng mong manh.

Đúng lúc phía xa lại vang lên tiếng gào thét, Gia Cát Uyên thò tay trái, một tấm đào phù bay ra từ tay áo, dán lên trước trán của thư sinh bên trái.

Ở lồng ngực thư sinh đó trực tiếp thò ra một cánh tay, tóm chặt đào phù, nhưng đây chính là điều Gia Cát Uyên muốn, cùng với đào phù bị đập bay ra, những tàn tích của cây đào trưc tiếp nổ khắp mặt và tay hắn.

Nhân cơ hội này, Gia Cát Uyên lập tức quay người co giò bỏ chạy, một người khác nhìn thấy vội xách kiếm đuổi theo. Đợi khi Gia Cát Uyên quăng đào phù đến, đối phương lại không mắc bẫy, trực tiếp tung kiếm chém thành hai nửa.

Nhưng đúng lúc hắn giơ chân muốn đuổi theo, cơ thể bỗng mềm nhũn, trực tiếp nằm xuống đất. Một người không ngờ đến xuất hiện phía sau họ, người đó chính là Lý Cẩm Thư đang thở hổn hển.

“Lý tiền bối!”

Gia Cát Uyên nhìn thấy hắn không khỏi vui mừng nhìn ra ngoài.

Lý Cẩm Thư lại tỏ vẻ mặt căng thẳng, không có ý muốn ôn chuyện cũ.

“Mau chạy đi! Đi bên này.”

“Được!”

Gia Cát Uyên chạy đông chạy tây theo hắn, cuối cùng cạy qua một cánh cửa ngách, đến con phố tấp nập nhộn nhịp.

Dân chúng bên ngoài Minh Luân Đường vẫn bận rộn với cuộc sống, bất luận trong Đường xảy ra chuyện gì, cũng không ảnh hưởng đến họ, một bức tường đỏ ngăn cách hai thế giới.

“Lý tiền bối, trong Minh Luân Đường vừa xảy ra chuyện gì vậy? Nói cái gì mà Tọa Vong Đạo.”

“Haiz, đâu có Tọa Vong Đạo gì, đều là ta lén tung tin giả lừa họ đấy, nếu không, hai chúng ta phải ở lại trong đó thật rồi.”

Nhìn đối phương, Gia Cát Uyên liền thấy áy náy, đối phương rơi vào hoàn cảnh này, rất nhiên là không về Minh Luân Đường được nữa.

“Lý tiền bối, thực sự xin lỗi.”

“Ngươi nói gì vậy, không trách ngươi, nơi tàn tệ này, lão nương sớm đã giả bộ đến chán lắm rồi.”

Lý Cẩm Thư vươn vai mạnh một cái, cởi khăn trên đỉnh đầu, mái tóc dài đen nhánh thả xuống như suối mực.

Gia Cát Uyên lập tức ngẩn người, nhưng rất nhanh hắn phản ứng lại.

“Lý tiền bối, thì ra ngươi vẫn luôn nữ đóng giả nam?”

“Ai bảo Minh Luân Đường chỉ nhận nam không nhận nữ chứ? Hết cách, ta chỉ có thể ra hạ sách này, mau đi thôi, sợ là họ sắp đuổi đến rồi đấy.”

Hai người mau chóng hòa lẫn vào dòng người, dần đi xa khỏi Minh Luân Đường.

“Nhóc con, chúng ta cũng coi là có duyên, chẳng phải ngươi muốn học sao? Ta sẽ dạy người một số thuật số của Minh Luân Đường.”

“Được thật không? Thuật số của Minh Luân Đường có thể tùy tiện dạy người khác như vậy sao?”

“Đương nhiên là không được, nhưng ta cũng chạy ra ngoài rồi, họ còn có thể quản được chúng ta sao?”

“Cảm ơn! Lý tiền bối!”

Bạn đang đọc Tiên Đạo Quỷ Dị (Bản dịch) của Hỗ Vĩ Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.