Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 905 chữ

Editor: SCvitao

Buổi sáng nay ba Triệu còn chưa đi làm lại bị cha ruột gọi điện thoại lại đây, hắn dựa theo địa chỉ cha nói cưỡi xe điện lại đây, nhưng phía trước đã xếp một hàng thật dài, bên trong cũng không nhìn được măt chủ tiệm.

“Hôm nay đã bán hết rồi, mỗi ngày chỉ có 40 phần.”

Ba Triệu chỉ nghe thấy những lời này liền không còn hứng thú rồi, sau đó lấy ra di động gọi điện thoại cho cha mình.

Những người xếp hàng cũng đều thở ngắn than dài, nếu không ăn chung một pahafn với bạn già, tốt xấu gì mọi người đều có thể nếm thử.

Từ Tiểu Khê tính toán về sau chỉ chuẩn bị 40 chén, bằng không cũng lo liệu không hết quá nhiều việc, mặt khác cô còn chuẩn bị làm một ít món mới, toàn bộ đều giới hạn số lượng, như vậy mọi người có thể ăn nhiều món, bản thân cô cũng sẽ không mệt.

Buổi sáng ông Vương cùng bà Trịnh đơn giản ở trong nhà bỏ qua bữa cơm của con dâu nấu, ăn mặc chỉnh tề mang theo cháu gái đi ra ngoài.

Con trai con dâu hai mặt nhìn nhau, cũng không biết bọn họ đây là làm sao?

“Ba, mẹ, ăn cơm rồi hẵng đi ra ngoài.”

Ông Vương đứng ở chỗ thay giày ngoài cửa, xua xua tay, “Cơm trong nhà ai mà muốn…… mấy đứa cứ ăn đi.” Ông nói xong không được tự nhiên khụ hai tiếng, thiếu chút nữa nói lỡ miệng.

Khi Từ Tiểu Khê nhận được điện thoại thì vừa mới bán xong chén mì cuối cùng.

“Dì nhỏ Từ Trì, tôi là chủ nhiệm lớp của Từ Trì, Vương Mẫn, phiền cô tới trường học một chút, bạn Từ Trì đánh nhau với bạn học.”

Từ Tiểu Khê cau mày, liền cởi tạp dề giải xuống, Tiểu Trì nhà cô nghe lời như vậy, sao có thể sẽ đánh nhau?

“Bác trai bác gái, mọi người ăn xong cứ để đó là được, đứa nhỏ nhà cháu ở trường học có chút việc, phải chạy qua một chuyến.”

Trong tiệm cũng đang có mười mấy người, rất nhiều người khác đều đang bưng chén ngồi xổm bên ngoài ăn, còn có người đóng gói mang đi.

Ông Vương nghe thấy lời này vung bàn tay, đứng lên.

“Tiểu Từ, cháu cứ yên tâm đi đi, ông trông tiệm cho, bảo đảm không có vấn đề gì.”

Từ Tiểu Khê rất cảm ơn, cô cũng rất tín nhiệm mọi người.

“Được, vậy phiền toái bác.”

Ông Vương cảm thấy đứa nhỏ này thật quá khách khí, chuyện này có gì đâu, vẫy vẫy tay, “Mau đi đi.”

Từ Tiểu Khê ra cửa cưỡi lên con xe điện second-hand, mười phút liền đến trường tiểu học Lục Nhất, đi thẳng tới văn phòng giáo viên.

Bên trong phụ huynh Tống Đức Dương đã tới rồi, là một người đàn ông trung niên thoạt nhìn sự nghiệp rất thành công.

Vương Mẫn khoảng 30 tuổi, người rất ôn hòa, kỳ thật trong lòng cô thiên về phía Từ Trì, ai mà không thích bạn nhỏ học giỏi, lại không gây chuyện ch, nhưng giáo viên kiêng kị nhất cũng là bất công.

“Dì Từ Trì, xin chào, đây vẫn là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt nhỉ.”

Từ Tiểu Khê cũng tiến lên bắt tay, “Đúng vậy.”

Kỳ thật ấn tượng của Vương Mẫn dành cho Từ Tiểu Khê không tốt, tuy rằng trên cơ bản Từ Trì cũng không cần phụ huynh quản giáo, nhưng một gười lớn lại bỏ mặc đứa trẻ cho giáo viên trong trường chăm sóc, cái hành vi này thấy thế nào cũng không tốt lắm.

Bất quá hôm nay nhìn thấy người thật mới phát hiện, người dì này rất có khí chất, ôn nhu lại trí thức, trong lòng vẫn khá chần chờ.

Từ Tiểu Khê chào hỏi Vương Mẫn xong liền đi đến trước mặt Từ Trì, nhìn bết xanh tím trên mặt, mày nhăn chặt, “Có đau không?”

Từ Trì lắc đầu, lần này cũng do cậu bé không cẩn thận, lần sau bảo đảm đánh xong cũng không để bị thương chút nào, sẽ không làm dì nhỏ lo lắng.

Ba Tống Đức Dương ở huyện Giang cũng được coi là một nhân vật có uy tín danh dự, cũng cống hiến một chút cho ngành thuế huyện Giang, thấy đối phương tiến vào cũng không để ý mình, không khỏi có chút không hài lòng.

“Khụ khụ, cô giáo Vương, tôi muốn hỏi một chút, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Ba Tống ngồi ở một bên mở miệng trước.

Vương Mẫn xử lý loại chuyện này vẫn dễ như trở bàn tay, cô kiên trì đợi phụ huynh cả hai bên có mặt rồi mới nói chuyện.

“Chính là bạn học Từ Trì mang cơm hộp từ nhà tới, đang ngồi trong nhà ăn ăn cơm, kết quả bạn học Tống Đức Dương mang theo mấy bạn khác đi qua khiêu khích Từ, ngay từ đầu bạn học Từ không để ý tới, nhưng bạn học Tống ném hộp cơm của bạn học Từ đi, hai người mới đánh nhau, chuyện này tất cả bạn học trong lớp đều đã chứng kiến.”

Bạn đang đọc Tiệm cơm Từ Ký của Ốc Đỉnh Thượng Đích Tiểu Lung Bao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi scvitao
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.