Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 889 chữ

Editor: SCvitao

Từ Tiểu Khê thấy trên mặt thằng bé cũng không có biểu tình gì, duỗi tay xoa xoa đầu nó, đứa nhỏ này phương diện nào cũng bình thường, chính là ngày thường trên mặt không có biểu tình, nhìn không ra tâm tình thế nào?

Niêu hầm canh xương sườn ùng ục ùng ục sôi, Từ Tiểu Khê cũng chỉ thả muối, cà rốt ngọt lành hơn nữa xương sườn thanh hương, trước bưng một to lớn cho bà Triệu.

Cô với Từ Trì mỗi người uống một chén nhỏ, còn lại để cho Từ Hoài lưu.

“Cháu ở nhà ăn cơm, dì đi đưa một chút.”

Từ Trì nga một tiếng, nhìn Từ Tiểu Khê bưng canh trên tay, chạy qua mở cửa.

Nhà bà Triệu không đóng cửa, còn lộ một khe hở.

“Bà Triệu, bà ở nhà không? Cháu tới đưa canh.”

Ai biết ông Uông bên trong lại lên tiếng trước.

“Tới đây, tới đây.”

Ông Uông mở cửa nhìn thấy Từ Tiểu Khê, sau đó ánh mắt dừng ở bát canh trên tay Từ Tiểu Khê, ý cười trên mặt dần dần tăng.

“Bà cháu nói cháu tới đưa canh, ông còn tưởng bà ấy nói chơi chứ?” Nói xong liền nhận lấy.

Từ Tiểu Khê tiến vào cười cười, “Sao có thể, ông bà giúp cháu một chuyện lớn như vậy vội, bằng không cháu cũng sẽ không thuận lợi mở cửa tiệm như vậy.”

Ông Uông đặt chén canh xương sườn trên bàn cơm, “Nghe nói hôm nay cháu bán được hết đồ đã chuẩn bị, không tồi, là một mở đầu tốt.”

Bà Triệu từ trong phòng bếp ra mang theo một quả dưa lê, “Đây là trứng thiên nga, cháu lấy về đi ăn, cháu trai tới thăm ông bà, đây là trong nhà tự trồng, rất ngọt.”

Từ Tiểu Khê vội tiếp nhận, cô biết quả dưa này, bởi vì hình dạng hơi tròn, bên ngoài lại có màu trắng, cho nên mọi người đều kêu nó là trứng thiên nga, bên trong rất ngọt.

“Cảm ơn bà.”

Bà Triệu biết tiền bạc trong tay cô cũng không dư dả, hiện tại nuôi trẻ con ăn học cũng khó khăn, huống chi cô chỉ có một mình.

“Đừng khách khí, vừa rồi bà đã ngửi thấy mùi thơm của canh xương hầm.”

“Hôm nào, cháu sẽ mang mì thịt bò cán tay về nhà cho ông bà.” Từ Tiểu Khê nghĩ thời gian, cô định mỗi tuần nghỉ ngơi một ngày, nhưng còn chưa quyết định xem chọn ngày nào.

Hàn huyên xong, Từ Tiểu Khê liền trở về nhà.

Từ Trì ôm chén canh xương sườn của mình đã uống được hơn phân nửa, cũng ăn được hai cái bánh nướng áp chảo.

Canh xương sườn thanh đạm nhưng không chán, ăn với bánh nướng áp chảo giòn giòn, đầy miệng lưu hương, Từ Trì lại ăn tới no căng.

Buổi tối 8 giờ rưỡi Triệu Minh Dữu kết thúc tiết tự học buổi tối về nhà, ở cổng trường khi tách ra Triệu Minh Dữu còn dặn dò hắn chuyện ngày mai ăn cơm.

Lúc trước Từ Hoài cũng không cảm thấy hắn lại thích ăn đến như vậy.

Ba Triệu công tác ở cục giao thông, mẹ Triệu là giáo viên ở Nhị trung huyện Giang, hai người đều là viên chức, trong nhà tuy rằng không phải đại phú đại quý, nhưng ở huyện thành nhỏ sinh hoạt cũng coi như xuôi gió xuôi nước, ông bà hai bên cũng đều đã về hưu, trong tay có tiền lương hưu, mua nhà, mua xe cũng không phải trả góp, ngày thường không có chi tiêu gì lớn, trừ bỏ con trai khó quản giáo, hai vơ chồng trên cơ bản không có việc gì phải đau đầu.

Triệu Minh Dữu tiến vào cửa nhà, liền nhìn thấy ba mẹ ngồi trên sô pha nhìn hắn.

“Sao lại thế này, buổi sáng dậy muộn, nhưng hẳn là có thể tới kịp để học nửa cuối tiết tự học buổi sáng chứ, nhưng con còn không tới? Ba với thầy Chu cũng là bạn học, người ta phải gọi điện thoại tới nữa đó?”

Ba Triệu cũng không trông cậy con trai có tiền đồ gì lớn lao, tương lai thi đại học, trở về huyện thành hắn sẽ giúp đỡ tìm công tác, nếu thi được cũng có thể đơn giản hơn một ít.

Triệu Minh Dữu ở trên đường đã sớm tính toán tốt. Hai ba bước liền tới đây ngồi ở bên cạnh mẹ.

“Ba mẹ, con có chuyện nói với hai người, phía trước không phải nói dì nhỏ của Từ Hoài đã trở lại sao? Cô ấy cư nhiên lại mở một tiệm ăn, đồ ăn còn rất ngon, buổi sáng con đi ngang qua bị mùi hương làm cho mơ hồ, cho nên không kịp tới lớp.”

Ba Triệu nghe lời này, mày nhăn có thể kẹp ch·ết một con ruồi.

Mẹ Triệu lại có tâm tư hóng chuyện, “Thật sao? Nói thật người dì nhỏ này của Tiểu Hoài không phải người có trách nghiệm, năm đó mặc kệ để hai đứa trẻ nhỏ như vậy ở nhà, tự mình ở thủ đô tiêu sái nhiều năm.”

Bạn đang đọc Tiệm cơm Từ Ký của Ốc Đỉnh Thượng Đích Tiểu Lung Bao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi scvitao
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.