Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ký Ức Diệu Kỳ

Phiên bản Dịch · 1091 chữ

Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu

-----------------------

Mạnh Thanh Hoan ngẩn người, một tiếng Tiểu Diệp Nhi dường như mở ra một góc cửa lớn vẫn luôn đóng chặt, ký ức hỗn loạn nhảy ra, đánh sâu vào trí óc nàng, những hình ảnh mơ hồ hòa cùng tiếng hò hét quanh quẩn bên tai.

Là ai đang gọi Tiểu Diệp Nhi, là ai gọi Thần ca ca?

Tựa có thứ gì trồi lên từ mặt đất, làm đầu Mạnh Thanh Hoan đau như muốn nứt vỡ. Trời đất quay cuồng, thân thể Mạnh Thanh Hoan lảo đảo suýt nữa té ngã, Lâu Vũ Thần nhanh tay lẹ mắt đột nhiên đưa tay ôm lấy nàng, nhưng người nàng vừa rơi vào ngực hắn thì đã bị Lưu Cảnh đoạt lấy, rồi thuận thế đẩy Mạnh Thanh Hoan cho Vân Thường, lấy thân che trước mặt các nàng, đối diện với Lâu Vũ Thần.

Ánh mắt Lâu Vũ Thần đen lại, đôi con ngươi đen tuyền nhìn chằm chằm Lưu Cảnh, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.

“Cô nương, thân thể của người không khỏe sao?” Vân Thường nôn nóng đỡ Mạnh Thanh Hoan, dò hỏi.

Mạnh Thanh Hoan day tay xoa giữa trán, lúc này cảm giác choáng váng và cơn đau đầu cũng giảm đi rất nhiều, người cũng thanh tỉnh hơn. Nàng khẽ lắc đầu, nhìn Lưu Cảnh và Lâu Vũ Thần trước mắt đang giương cung bạt kiếm, không khỏi kinh hã.

“Xem ra người của Hiên Vương thật sự rất tận tâm.” Lâu Vũ Thần cười lạnh, ánh mắt vẫn không ngừng quan sát Lưu Cảnh.

Sắc mặt Lưu Cảnh không đổi, ánh mắt kiên định vững vàng, thanh âm trầm ổn: “Thuộc hạ phụng mệnh hành sự, mong Lâu tướng lượng thứ.” Hắn hơi hạ mắt, tránh ánh mắt của Lâu Vũ Thần.

Lâu Vũ Thần cười nhẹ: “Bổn tướng đã hiểu.” Hắn dời tầm mắt, nhìn Mạnh Thanh Hoan, trong mắt lại nhiều thêm một tia nhu hòa, hỏi nàng: “Muội không sao chứ?”

Mạnh Thanh Hoan không để Vân Thường đỡ nữa, lập tức đi tới trả lời: “Đa tạ Lâu tướng quan tâm, hiện tại ta cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi.” Nàng dừng một chút, nghiêm túc hỏi hắn: “Vì sao ngài lại gọi ta là Tiểu Diệp Nhi? Lẽ nào trước kia ta quen biết ngài?”

Khóe môi Lâu Vũ Thần hiện ra một nụ cười khổ, hắn làm động tác ‘mời’, ý bảo Mạnh Thanh Hoan ngồi xuống đối diện.

Đợi Mạnh Thanh Hoan ngồi xuống, Lâu Vũ Thần cũng ngồi đối diện nàng, tiện tay rót một chén trà thơm đẩy đến trước mặt nàng, dư quang vô tình lướt qua Lưu Cảnh đứng sau Mạnh Thanh Hoan, than nhẹ một tiếng: “Quan hệ giữa muội và ta, đâu chỉ dừng lại ở mức quen biết.”

Mạnh Thanh Hoan cầm chặt chén trà sứ men xanh trên tay, khiếp sợ nhìn hắn.

Lâu Vũ Thần lại phóng tầm mắt ra phía xa ngoài cửa sổ, giống như rơi vào trong hồi ức, một lát sau hắn thu hồi tầm mắt, nhìn Mạnh Thanh Hoan nghiêm túc nói: “Muội nói, muội đã từng gặp một đồ vật kỳ diệu, chiếc xe dài vô tận chạy trên đường ray, muội nói, phảng phất ở đó có người gọi muội là Tiểu Diệp. Muội còn nói, những lời này muội chưa từng nói với bất kỳ ai, ta là người duy nhất được nghe.”

“Ở Dạ Chiêu Quốc, ta là người duy nhất gọi muội là Tiểu Diệp Nhi. Còn muội, lúc đó gọi ta là Thần ca ca. Quan hệ giữa chúng ta, đâu chỉ là quen biết đơn giản như vậy. Tiểu Diệp Nhi, muội thật sự không nhớ gì sao?” Ấn đường Lâu Vũ Thần chau lại, ánh mắt thâm trầm nhìn nàng.

Trái tim Mạnh Thanh Hoan bỗng nhiên chấn động, nàng sững sờ giống như hóa đá. Mạnh Cửu Nhi nói nàng ta đã từng gặp đồ vật kỳ diệu? Xe dài vô tận chạy trên một đường ray? Đó chẳng phải là tàu hỏa sao?

Làm thế nào mà Mạnh Cửu Nhi lại có thể nhìn thấy được loại xe này? Hay là nàng hiểu sai rồi?

Tiếc rằng đầu óc bản thân hỗ loạn, ký ức mơ hồ, rốt cuộc trong trí nhớ đã mất đi của nàng ẩn giấu điều gì?

“Tiểu Diệp Nhi, nếu muội không nhớ ra thì không cần cố sức. Quá khứ của chúng ta, về sau ta sẽ từ từ nói cho muội nghe, muội không cần miễn cưỡng bản thân.” Lâu Vũ Thần nhìn thấy dáng vẻ thống khổ của nàng, trong lòng thật sự không đành lòng.

Mạnh Thanh Hoan cau mày trầm tư, nếu Lâu Vũ Thần dám nói những lời này trước mặt Vân Thường và Lưu Cảnh, cuối cùng là hắn có mục đích gì? Là muốn ly gián nàng và Dạ Quân Ly, hay đơn thuần chỉ là ôn chuyện?

Chỉ sợ Dạ Quân Ly sẽ nhanh chóng biết sự việc ngày hôm nay, với tính khí yêu nghiệt của mình, liệu hắn có tức giận không?

Đáy lòng Mạnh Thanh Hoan rối loạn, tại sao mọi chuyện nàng nghĩ đều hướng về Dạ Quân Ly thế kia? Nghĩ đến yêu nghiệt kia không biết lại tái phát tính xấu gì mà vẫn luôn tránh gặp nàng, lại khiến nàng tức đầy một bụng.

Xua đi tâm tư hỗn tạp trong đáy lòng, Mạnh Thanh Hoan quyết định xử lý sự tình trước mắt.

Xem ra, nếu muốn tháo gỡ được nhiều nghi vấn, sợ rằng tốt hơn hết phải tìm cơ hội nói chuyện riêng với Lâu Vũ Thần. Vì mối nghi hoặc quan hệ giữa nàng và Lâu Vũ Thần, nàng chỉ có thể đi trước một bước!

“Đúng như lời của Lâu tướng, đúng là ta không có chút ký ức nào. Từ sau khi ta hoàn hồn tái sinh, đã quên hết tất cả. Ngay cả việc những ký ức trước kia còn có thể quay trở về hay không, vẫn còn phải xem ý trời thôi. Hôm nay đồng ý lời mời tới đây, kỳ thật còn do vật kia của Lâu tướng.”

Dáng vẻ Mạnh Thanh Hoan chỉ thờ ơ giống như những chuyện trước kia của bọn họ chỉ là chuyện dĩ vãng, nàng đẩy hộp gấm mang theo người đến trước mặt Lâu Vũ Thần, khéo léo dời sang chuyện khác.

-----------------------

Beta: Chikahiro

Bạn đang đọc Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia [Dịch] của Lạc tuyết khuynh thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chikahiro
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.