Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kế Trong Kế (4)

Phiên bản Dịch · 1002 chữ

Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu

-----------------------

“Ngươi…” Mạnh Yên Nhiên giận dữ, một câu phản bác cũng không nói được, chỉ có thể hung hăng nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Mạnh Thanh Hoan, hận không thể nhai xương uống máu nàng,

Mạnh Thanh không thèm để ý tới nàng ta, lại hỏi những hạ nhân kia: “Lâm ma ma nói, giữa trưa có người mặc áo đen, bịt mặt xuất hiện trong phủ, có ai trong các ngươi thấy không?”

Đám người im lặng như tờ, đồng loạt lắc đầu.

Mạnh Thanh Hoan xoay người nhìn Lâm ma ma, bắt gặp ánh mắt bà ta đang ra chỉ thị gì đó, dõi theo ánh mắt bà ta, Mạnh Thanh Hoan nhìn thấy vài người đang cúi đầu trong đám hạ nhân, dường như lẩn tránh ánh mắt của Lâm ma ma.

Kỳ thật, Mạnh Thanh Hoan đã sớm dự đoán Lâm ma ma sẽ an bài nhân chứng trước, nếu bọn họ đã đào sẵn hố để nàng nhảy xuống, đương nhiên cũng đã bố trí xong hậu chiêu.

Nhưng Mạnh Thanh Hoan là ai, những trò mưu mô quỷ chước sau lưng này, còn quá non nớt trong mắt nàng.

Mạnh Thanh Hoan đi đến bên người Mạnh Đức Hoài, cười nói: “Phụ thân đại nhân, sự tình như vậy, đã quá rõ ràng. Chắc là Mạnh phu nhân muốn dùng khổ nhục kế vừa rồi để hãm hại ta, muốn gắn lên lưng ta tội danh giết mẹ. Nhưng mà, các nàng lại dám kéo cả Hiên Vương xuống nước, cả gan làm loạn thế này, xem ra có người sai khiến phía sau!”

Mắt Mạnh Thanh Hoan híp lại, ánh mắt lạnh lẽo nhẹ nhàng đảo qua Mạnh Yên Nhiên.

Nàng khẽ cúi người, tiến đến bên tai Mạnh Đức Hoài. hạ giọng: “Nghe nói phụ thân có ý định gả Lục tỷ cho Thái Tử làm Trắc phi? Chỉ sợ còn chưa được làm Trắc phi, ngược lại khiến trăm người trong Mạnh phủ vong mạng! Phụ thân vẫn nên suy tính cẩn thận, người nên suy nghĩ phải giải thích như thế nào với Hiên Vương đi!”

Mạnh Thanh Hoan lui người về, khóe mắt nhấc lên ý cười lạnh.

Mạnh Đức Hoài bỗng cảm thấy đứa con gái này của mình rất đáng sợ, nhưng đáng sợ hơn chính là, nữ nhi mà ông ta vẫn luôn tự hào, như viên minh châu được ông ta bảo bọc trên tay lại làm ra chuyện khiến tiền đồ Mạnh gia suýt nữa sụp đổ.

Ông ta cũng đặc biệt cho phép Mạnh Yên Nhiên qua lại thân mật với Thái Tử, ai ngờ rằng nha đầu này lại u mê như bị quỷ đoạt hồn, một lòng muốn giúp Thái Tử, thậm chí sinh tử của Mạnh gia cũng không để trong mắt.

Ông ta lập tức hoảng sợ khi nghĩ đến việc này có khả năng nảy sinh hậu quả khó lường. Hiện giờ Thái tử đang thất thế, Hiên Vương mới là hoàng tử được Hoàng Thượng yêu thương nhất, ông ta không thể liều lĩnh tạo ra bất cứ nguy hại nào!

Mạnh Đức Hoài âm thầm quyết định trong lòng, ánh mắt ông ta kiên quyết, mạnh mẽ nói: “Người đâu, bắt nô tài này nhốt lại cho ta.” Ngón tay ông ta chỉ vào Lâm ma ma, sắc mặt giận dữ.

Những thị vệ ở đó lập tức tuân lệnh kéo Lâm ma ma đi. Trong đêm, tiếng Lâm ma ma kêu oan vang lên không ngừng.

“Truyền lệnh của ta, bắt đầu từ hôm nay, câm túc phu nhân và tiểu thư trong viện, không có mệnh lệnh của ta, không ai được phép tới thăm bọn họ.

Mạnh Đức Hoài nhìn những hạ nhân kia, giải thích: “Phu nhân rơi xuống nước, là việc gieo gió gặt bão, cũng là do ta trị gia không nghiêm, ngày thường quá mức dung túng mới khiến cho nàng ngang nhiên làm loạn. Bây giờ làm nữ nhi của ta chịu ủy khuất, tất cả là lỗi của người làm cha như ta.”

Ngôn từ của ông ta vô cùng hòa ái, nhìn Mạnh Thanh Hoan với vẻ yêu chìu: “Cửu Nhi, về sau sẽ không xảy ra chuyện như thế này nữa. Sau này con cứ yên tâm ở Tô Hòa Uyển, sẽ không có ai dám khi dễ con.”

Mạnh Thanh Hoan nhịn xuống cảm giác buồn nôn đang dâng lên trong lòng, nàng đã từng gặp qua người giả dối, nhưng cũng chưa thấy ai như Mạnh Đức Hoài. Có lẽ ở trong mắt ông ta, chỉ có quyền lợi, địa vị và danh dự của Mạnh gia là quan trọng nhất.

Trong mắt ông ta, tình thân cũng chỉ là lợi thế để lợi dụng mà thôi!

Mạnh phủ này đúng là chốn khiến người ta cảm thấy thất vọng. Nếu không vì tìm lại ký ức cho bản thân, nàng sẽ không bao giờ muốn đến đây dù chỉ một khắc.

“Đa tạ phụ thân đã làm chủ cho nữ nhi, nữ nhi xin lui về nghỉ ngơi trước.” Mạnh Thanh Hoan không muốn ở bên cạnh ông ta một chút nào nữa, nàng trực tiếp cùng Vân Thường và Lưu cảnh rời đi.

Ra khỏi sân, Mạnh Thanh Hoan mới thở phào một cái, bỗng nhiên Lưu Cảnh cất giọng vô cùng tò mò: “Cô nương, cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra, làm sao người đoán được trời nhất định sẽ mưa?”

Trong lòng Lưu Cảnh khó hiểu không thôi, mở to đôi mắt đẹp nhìn Mạnh Thanh Hoan, cả Vân Thường cũng tò mò không kém, chỉ là biểu hiện không rõ ràng như hắn mà thôi.

Mạnh Thanh Hoan dừng chân, khóe môi nở một nụ cười đắc ý, nàng ngẩng đầu nhìn trời đêm âm u, khen ngợi: “Kỳ thật, cũng coi như trời cao giúp đỡ ta.”

-----------------------

Beta: Chikahiro

Bạn đang đọc Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia [Dịch] của Lạc tuyết khuynh thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chikahiro
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.