Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chân Tướng (1)

Phiên bản Dịch · 927 chữ

Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu

-----------------------

Đám người đứng trên quan tinh đài kinh ngạc, kẻ nhát gan thì sớm đã bị dọa đến nhũn chân, hơn nữa Lưu Hồng và Mạnh Đức Hoài đứng phía sau Trương Tấn Phong lại hoảng sợ đến mức ngã ngồi xuống đất, toàn thân không ngừng run rẩy.

Cảnh tượng đột ngột xảy ra này quá mức kì lạ, sắc mặt các vị đại thần đều biến đổi, ngay cả khuôn mặt Dạ Đình Giang cũng hiện rõ sự kinh sợ.

Trong số những người ngồi đó, ngoại trừ Dạ Quân Ly, Lâu Vũ Thần cùng với Dạ Mạch Hàn không rõ biểu cảm vì ngồi phía xa, thì những người khác đều biểu lộ vẻ mặt kinh hãi run sợ, không thể tin được.

Mùi xác chết bị thiêu cháy gay mũi bị gió thổi phiêu tán, Mạnh Thanh Hoan cố nén cảm giác buồn nôn, bước đến trước thi thể Trương Tấn Phong, nhặt Hàn Ngọc bảo kiếm vẫn đang tỏa sáng trên mặt đất lên, lại thấy thanh kiếm này hoàn hảo không tổn hao gì, thậm chí ánh sáng còn có phần chói mắt hơn trước một chút.

"Lưu thái y, ngươi có dám thề với trời là lời ngươi vừa nói đều là sự thật không?" Mạnh Thanh Hoan cầm thanh kiếm sắc bén đưa về phía hắn.

Lưu Hồng sợ đến mức cả người run rẩy, không ngừng lùi về sau, mặt mày lộ ra biểu cảm kinh sợ hoảng loạn.

Mạnh Thanh Hoan nhướng mày nhìn Mạnh Đức Hoài: "Phụ thân, người có muốn thử không?"

Mạnh Đức Hoài cũng giống Lưu Hồng, thân thể co rút lại, khuôn mặt cũng tràn ngập biểu cảm kinh hoảng, có lẽ ông ta không thể ngờ rằng, đứa con gái mà ông ta nhìn không hợp mắt trong quá khứ lại có khí phách như vậy.

Mạnh Thanh Hoan thấy bọn họ đều không dám đến nhận lấy kiếm, nàng khẽ cười một tiếng, đột nhiên giơ bảo kiếm trong tay lên trời, giọng nói trong trẻo nhưng phảng phất khí lạnh thấu xương, vang vọng bốn phía: "Ta và Thiên vương nhận được phúc phần từ trời cao, phàm là người có ý định hãm hại chúng ta, chắc chắn sẽ bị ông trời trừng phạt."

Tiếng sấm rền vang lên, những tia sét chằng chịt đan xen nhau trên không trung, nhưng Mạnh Thanh Hoan lại không hề hấn gì mà vẫn đứng trước mặt bọn họ, phong thái nàng ngạo nghễ mà oai hùng, khiến mọi người kinh sợ.

Tiếng sấm qua đi, Mạnh Thanh Hoan thu hồi kiếm về, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lưu Hồng và Mạnh Đức Hoài: "Lưu thái y, phụ thân, kết cục của Trương đại nhân thế nào hai người cũng đã chứng kiến rồi, chẳng lẽ đến tận nước này mà hai người vẫn không chịu nói ra chân tướng sao?"

Hai người run rẩy thân mình, sắc mặt lộ vẻ bất an, khoé môi giật giật nhưng đều không mở miệng.

Dạ Quân Ly cười khẽ, gương mặt mang vẻ lười biếng, giọng nói lạnh lẽo hỏi: "Lưu thái y, ngươi lo lắng cho lệnh lang (1) sao?"

Đột nhiên Lưu Hồng nhìn Dạ Quân Ly, trong mắt xuất hiện chút sắc thái kích động.

"Bổn vương biết Lưu thái y lớn tuổi mới có một đứa con này, từ nhỏ ngươi đã luôn yêu thương hắn hết mực. Ta nghe nói, vài ngày trước con trai ngươi đột nhiên mất tích phải không? Chẳng lẽ ngươi không muốn gặp lại hắn sao?" Tay Dạ Quân Ly gõ nhẹ xuống bàn, đôi mắt đào hoa hẹp dài lại tà mị, tư thái kiêu ngạo tự nhiên, khí chất cao quý bức người.

"Mạnh đại nhân, ta nghe nói ngươi là người con có hiếu phải không? Vậy gia mẫu của ngươi hiện đang ở nơi nào?" Dạ Quân Ly nhướng mày, trầm giọng hỏi.

Lưu Hồng và Mạnh Đức Hoài đều sửng sốt, hai người song song quỳ gối trên mặt đất: “Vương gia thứ tội, mong Hoàng Thượng khai ân.”

Dạ Đình Giang trên ngự tọa chau mày, chất vấn: "Rốt cuộc chuyện này là sao?"

Lưu Hồng là người kể trước: "Lão thần hơn bốn mươi tuổi mới có con trai, từ nhỏ đã hết mực cưng chiều. Nào ngờ, vài ngày trước con trai thần lại bị bắt cóc, người đó để lại một phong thư, bảo lão thần làm chứng trên triều, vu hãm rằng: ngày đó Hiên vương giả chết, phạm tội khi quân, bằng không sẽ giết nhi tử của thần. Thần rơi vào đường cùng, chỉ có thể làm theo lời hắn. Mong Vương gia thứ tội, cầu xin Hoàng Thượng khai ân.”

Mạnh Đức Hoài ở một bên cũng vội nói: "Thần cũng bị người ta cưỡng ép, gia mẫu đã hơn tám mươi tuổi, hiện đang ở trong tay bọn chúng, không rõ sống chết. Thần có tội, thần không nên vì việc riêng mà vu hãm hoàng thất quý tộc, mong hoàng thượng giáng tội."

Hai người quỳ xuống đất kể lể việc mình bị người ta cưỡng ép làm chứng vu oan.

Dạ Đình Giang trên ngự tọa sớm đã biết chân tướng sự việc, ông đột ngột đập bàn, sắc mặt phẫn nộ: "Hèn hạ, cuối cùng là ai muốn vu hãm hoàng nhi của trẫm. Nói, là ai sai khiến các ngươi?"

-----------------------

(1) Lệnh lang: con trai.

-----------------------

Beta: Aland_Levaci

Bạn đang đọc Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia [Dịch] của Lạc tuyết khuynh thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chikahiro
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.